Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
"Ngươi, hù doạ chết người a! Phù Nguyệt đừng... Đừng sợ, là gió... gió mà thôi." Nàng liều mạng cổ động chính mình.
Lại một ngụm khí lạnh từ sau lưng thổi qua, Long Phù Nguyệt thoáng chốc kinh hoảng nhảy dựng lên, đột nhiên xoay người, nhưng vẫn như vậy cũng không thấy gì.
"Ai?! Dấu đầu lộ đuôi, có bản lãnh gì, mau...... mau...... Ra đây cho cô nãi nãi nhanh lên!" Long Phù Nguyệt toàn thân tóc gáy toàn bộ dựng đứng lên, phía sau lưng khí lạnh cũng mãnh liệt bốc lên, nói chuyện có chút cà lăm.
Chợt nghe trong phòng, nơi nào đó truyền đến nhẹ nhàng"Lách tách" một tiếng, phảng phất có người dùng đốt ngón tay cào trên vách tường.
Nàng quay đầu lại, ngón tay cầm chặt bảo kiếm bên hông, tại lòng bàn tay phút chốc có chút lạnh lẽo ẩm ướt...
Không ai, như trước không có ai, gió đêm thổi vào lay động ngọn nến trên bàn, không có một chút hơi thở của người, chỉ có cánh cửa cùng cửa sổ bị gió thổi chầm chậm vang lên tiếng động nhỏ.
Mẹ nó! Gió đáng chết kia! Muốn hù chết người a! Long Phù Nguyệt lẩm bẩm hai câu, liền quay lại đi đóng cửa, vừa mới đi tới cửa, ánh mắt của nàng bỗng nhiên cứng đờ, một cỗ lãnh khí từ lòng bàn chân nhanh chóng chạy đi lên.
Ánh trăng trên cao thâm thuý, nàng nhìn bên trong sân, có một bóng màu trắng lướt qua. Váy áo thật dài theo gió đêm tung bay, bóng dáng kia nhẹ mà mỏng giống như trúc, bay lên tường cao, rồi bỗng nhiên chậm rãi xoay người lại.
Long Phù Nguyệt cuối cùng thấy rõ mặt mũi của người đó, hoá ra là mặt của nữ nhân, sưng húp mà tái nhợt, ánh mắt không hề tức giận mở to, khóe miệng đã có một tia cười quỷ dị. Giờ phút này gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Toàn thân Long Phù Nguyệt tóc cùng tóc gáy tựa hồ toàn bộ dựng đứng lên, thoáng chốc bỗng bật ra một tiếng nói thật cao: "Ngươi...... Ngươi là ai? Phải... Là người hay quỷ? " Thanh âm của nàng run run líu lưỡi, ôm thật chặc cánh tay phải, tiểu thanh xà Đồ Đằng ở trên cánh tay phải thình thịch nhảy lên...
Vù! Bóng dáng cô gái kia bỗng nhiên bay đi, không thấy đâu.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, cắn răng một cái, chạy ra cửa phòng, nhìn bốn phía một cái, trong viện trăng lạnh như nước, hoa và cây cảnh sum suê, nhìn không ra một sinh vật sống.
"Ngươi...... Ngươi ở đâu? Thực...... Thật là quỷ sao?" Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu run lên, ban đầu nàng còn có chút cảm giác say, lúc này bị nữ nhân áo trắng làm cho giật mình, cảm giác say toàn bộ theo mồ hôi lạnh chạy ra.
Lại một ngụm khí lạnh từ sau lưng thổi qua, Long Phù Nguyệt thoáng chốc kinh hoảng nhảy dựng lên, đột nhiên xoay người, nhưng vẫn như vậy cũng không thấy gì.
"Ai?! Dấu đầu lộ đuôi, có bản lãnh gì, mau...... mau...... Ra đây cho cô nãi nãi nhanh lên!" Long Phù Nguyệt toàn thân tóc gáy toàn bộ dựng đứng lên, phía sau lưng khí lạnh cũng mãnh liệt bốc lên, nói chuyện có chút cà lăm.
Chợt nghe trong phòng, nơi nào đó truyền đến nhẹ nhàng"Lách tách" một tiếng, phảng phất có người dùng đốt ngón tay cào trên vách tường.
Nàng quay đầu lại, ngón tay cầm chặt bảo kiếm bên hông, tại lòng bàn tay phút chốc có chút lạnh lẽo ẩm ướt...
Không ai, như trước không có ai, gió đêm thổi vào lay động ngọn nến trên bàn, không có một chút hơi thở của người, chỉ có cánh cửa cùng cửa sổ bị gió thổi chầm chậm vang lên tiếng động nhỏ.
Mẹ nó! Gió đáng chết kia! Muốn hù chết người a! Long Phù Nguyệt lẩm bẩm hai câu, liền quay lại đi đóng cửa, vừa mới đi tới cửa, ánh mắt của nàng bỗng nhiên cứng đờ, một cỗ lãnh khí từ lòng bàn chân nhanh chóng chạy đi lên.
Ánh trăng trên cao thâm thuý, nàng nhìn bên trong sân, có một bóng màu trắng lướt qua. Váy áo thật dài theo gió đêm tung bay, bóng dáng kia nhẹ mà mỏng giống như trúc, bay lên tường cao, rồi bỗng nhiên chậm rãi xoay người lại.
Long Phù Nguyệt cuối cùng thấy rõ mặt mũi của người đó, hoá ra là mặt của nữ nhân, sưng húp mà tái nhợt, ánh mắt không hề tức giận mở to, khóe miệng đã có một tia cười quỷ dị. Giờ phút này gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Toàn thân Long Phù Nguyệt tóc cùng tóc gáy tựa hồ toàn bộ dựng đứng lên, thoáng chốc bỗng bật ra một tiếng nói thật cao: "Ngươi...... Ngươi là ai? Phải... Là người hay quỷ? " Thanh âm của nàng run run líu lưỡi, ôm thật chặc cánh tay phải, tiểu thanh xà Đồ Đằng ở trên cánh tay phải thình thịch nhảy lên...
Vù! Bóng dáng cô gái kia bỗng nhiên bay đi, không thấy đâu.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, cắn răng một cái, chạy ra cửa phòng, nhìn bốn phía một cái, trong viện trăng lạnh như nước, hoa và cây cảnh sum suê, nhìn không ra một sinh vật sống.
"Ngươi...... Ngươi ở đâu? Thực...... Thật là quỷ sao?" Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu run lên, ban đầu nàng còn có chút cảm giác say, lúc này bị nữ nhân áo trắng làm cho giật mình, cảm giác say toàn bộ theo mồ hôi lạnh chạy ra.
Bình luận facebook