Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trong bảy nước, chỉ có dân tộc Diêu Quang có đất đai sinh trưởng tại sa mạc, thần bí nhất. Theo thám tử hồi báo, người trong nước Diêu Quang dân phong mạnh mẽ, bọn họ thờ phụng kính trọng nhất là đại vu sư của họ, theo như đồn đãi đại vu sư này có khả năng thay trời đổi đất. Pháp thuật cường đại,giáo chúng thủ hạ thật nhiều......"
"Pháp Thuật? Đại vu sư?" Long Phù Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy có chút quen tai, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, kêu lên: "Đúng rồi, ngày đó hắc y tế sư ở trong rừng rậm phục kích ta dường như chính là người của Diêu Quang quốc!"
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: "Không sai, nếu như ta đoán không lầm, người kia hẳn là đệ tử của đại vu sư."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen một nửa: "Trời ạ, một người đệ tử bình thường lại lợi hại như vậy, vậy sư phụ của hắn —— Pháp thuật không biết sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào đâu!"
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: "Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân phụ hoàng bảo nàng đi theo."
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn Long Phù Nguyệt đen thui: "Ta tuy rằng biết một chút vu cổ thuật, nhưng nếu thự sự đem so sánh với đại vu sư, chỉ sợ là gặp phải sư phụ......"
Thôi tiêu rồi, lần này mạng nhỏ chỉ sợ sẽ mất ở trong này! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau.
"Pháp Thuật? Ta cũng biết pháp thuật vậy!" Tiểu hồ ly ở một bên kêu lên. Dương dương đắc ý giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ta là một vị thượng tiên, pháp thuật là sở trường của ta, tuyệt đối so với cái tên đại vu sư gì đó mạnh hơn nhiều! Yên tâm! Có hồ đại tiên ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt......"
Một câu vẫn chưa nói xong, chợt thấy dưới đất có một luồng cát mịn chuyển động, cấp tốc tới. Phốc, một thanh âm vang lên, cát bụi bay lên, nhảy ra một bóng người, binh khí trong tay hàn quang lóe ra, hướng về Long Phù Nguyệt đâm xuống!
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, thân mình đã bị người ôm bay lên. Phượng Thiên Vũ tay trái ôm Long Phù Nguyệt, tay phải giương lên, một luồng hàn quang phóng vọt ra nhanh như tia chớp, một luồng huyết quang bật ra ngay lúc đó ở bên trong, một tiếng kêu rên hét lên từ bóng người kia, bổ nhào một tiếng lại rơi trở vào trong các. Nháy mắt không thấy.
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt: "Wow, thật để cho ta nói trúng! Bọn họ thật sự sẽ ẩn trong cát!"
Một câu chưa hoàn, nghe được tiếng ồn ào bên ngoài nổi lên bốn phía, ngay sau đó lại có có vài sa tuyến tinh tế dâng tới. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, bảo kiếm trong tay ra tuốt khỏi vỏ, thân hình cùng nhau, nghiêm túc đứng đó mắt nhìn không chớp.
"Pháp Thuật? Đại vu sư?" Long Phù Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy có chút quen tai, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, kêu lên: "Đúng rồi, ngày đó hắc y tế sư ở trong rừng rậm phục kích ta dường như chính là người của Diêu Quang quốc!"
Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: "Không sai, nếu như ta đoán không lầm, người kia hẳn là đệ tử của đại vu sư."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen một nửa: "Trời ạ, một người đệ tử bình thường lại lợi hại như vậy, vậy sư phụ của hắn —— Pháp thuật không biết sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào đâu!"
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: "Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân phụ hoàng bảo nàng đi theo."
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn Long Phù Nguyệt đen thui: "Ta tuy rằng biết một chút vu cổ thuật, nhưng nếu thự sự đem so sánh với đại vu sư, chỉ sợ là gặp phải sư phụ......"
Thôi tiêu rồi, lần này mạng nhỏ chỉ sợ sẽ mất ở trong này! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu có chút đau.
"Pháp Thuật? Ta cũng biết pháp thuật vậy!" Tiểu hồ ly ở một bên kêu lên. Dương dương đắc ý giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ta là một vị thượng tiên, pháp thuật là sở trường của ta, tuyệt đối so với cái tên đại vu sư gì đó mạnh hơn nhiều! Yên tâm! Có hồ đại tiên ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt......"
Một câu vẫn chưa nói xong, chợt thấy dưới đất có một luồng cát mịn chuyển động, cấp tốc tới. Phốc, một thanh âm vang lên, cát bụi bay lên, nhảy ra một bóng người, binh khí trong tay hàn quang lóe ra, hướng về Long Phù Nguyệt đâm xuống!
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, thân mình đã bị người ôm bay lên. Phượng Thiên Vũ tay trái ôm Long Phù Nguyệt, tay phải giương lên, một luồng hàn quang phóng vọt ra nhanh như tia chớp, một luồng huyết quang bật ra ngay lúc đó ở bên trong, một tiếng kêu rên hét lên từ bóng người kia, bổ nhào một tiếng lại rơi trở vào trong các. Nháy mắt không thấy.
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt: "Wow, thật để cho ta nói trúng! Bọn họ thật sự sẽ ẩn trong cát!"
Một câu chưa hoàn, nghe được tiếng ồn ào bên ngoài nổi lên bốn phía, ngay sau đó lại có có vài sa tuyến tinh tế dâng tới. Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, bảo kiếm trong tay ra tuốt khỏi vỏ, thân hình cùng nhau, nghiêm túc đứng đó mắt nhìn không chớp.
Bình luận facebook