Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592
Phượng Thiên Vũ vẫn nhắm mắt lại, nghe được lời tỷ muội hai người nói rất đúng, trong lòng như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nắm chặt lấy tay Hoa Tích Nguyệt: “Nga, đúng rồi, ngươi là xuyên qua đến đây sao? Có biện pháp nào để ta xuyên tới thời đại đó không?”
Nếu nàng tới không được thì hắn sẽ nghĩ biện pháp đến đó!
Ý tưởng này bỗng nhiên làm cho hắn có một tia hi vọng trở nên hưng phấn hơn, chăm chú nhìn Hoa Tích Nguyệt, trong đôi mắt tĩnh mịch loé lên một tia hi vọng.
Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút, rút bàn tay về, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười khổ nói: “Huynh đệ, xuyên qua thời đại không phải là một việc dễ dàng. Ta phải nhờ Cung Tịch Dạ hao tốn ba ngàn năm công lực mới có thể tới đây được. Thật ra là có biện pháp, nhưng hiện tại công lực của ta có hạn, thật sự không có biện pháp để xuyên tới đấy. Trừ phi lấy được Thận châu, để gia tăng cho ta năm ngàn năm công lực………”
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng lên, hi vọng này tuy có xa vời, nhưng so với không có hi vọng thì còn tốt hơn.
Hắn đứng bật dậy: “Vậy còn chần chừ cái gì, chúng ta mau đi tìm Thận châu thôi!”
Thân mình hắn vẫn còn suy yếu, vừa mới đứng lên, liền lảo đảo suýt ngã. Hắn giữ vào đầu giường để đứng vững.
Cổ Nhược mở to mắt, nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Thân thể ngươi như vậy làm sao có thể đi tìm Thận châu? Tới để chịu chết sao?”
Rốt cuộc cũng có một tia hi vọng, Phượng Thiên Vũ giống như chết đuối vớ được cọc, tinh thần phấn chấn lên nhiều: “Yên tâm! Ta hiện tại đã tốt lên nhiều rồi. Chúng ta ngày mai sẽ đi!”
Cổ Nhược hơi nhíu mày: “Vị công chúa thực kia phải làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Mang theo nàng! Phù Nguyệt muốn trở về được phải dựa vào thân thể nàng, không thể có bất cứ sơ suất gì…….”
Sau khi ăn cơm no, lại trị liệu thêm một lần, tinh thần Phượng Thiên Vũ quả nhiên khôi phục được hơn một nửa.
Đến ngày hôm sau.
Mấy người mượn một cỗ xe ngựa, đi đến bến thuyền, ở đây nhiều người qua lại, nên không thể triệu hồi con rùa kia ra, mấy người mướn một chiếc thuyền, đi không tới một ngày, đã tới một hòn đảo không có người ở.
Mấy người xuống thuyền, mắt thấy thuyền kia chậm rãi biến mất ở mặt biển.
Phượng Thiên Vũ thấy thể mới giải huyệt đạo cho Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại, vừa thấy mình đang ở trên một đảo nhỏ hoang vắng, thì hoảng sợ. Trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nếu nàng tới không được thì hắn sẽ nghĩ biện pháp đến đó!
Ý tưởng này bỗng nhiên làm cho hắn có một tia hi vọng trở nên hưng phấn hơn, chăm chú nhìn Hoa Tích Nguyệt, trong đôi mắt tĩnh mịch loé lên một tia hi vọng.
Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút, rút bàn tay về, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười khổ nói: “Huynh đệ, xuyên qua thời đại không phải là một việc dễ dàng. Ta phải nhờ Cung Tịch Dạ hao tốn ba ngàn năm công lực mới có thể tới đây được. Thật ra là có biện pháp, nhưng hiện tại công lực của ta có hạn, thật sự không có biện pháp để xuyên tới đấy. Trừ phi lấy được Thận châu, để gia tăng cho ta năm ngàn năm công lực………”
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng lên, hi vọng này tuy có xa vời, nhưng so với không có hi vọng thì còn tốt hơn.
Hắn đứng bật dậy: “Vậy còn chần chừ cái gì, chúng ta mau đi tìm Thận châu thôi!”
Thân mình hắn vẫn còn suy yếu, vừa mới đứng lên, liền lảo đảo suýt ngã. Hắn giữ vào đầu giường để đứng vững.
Cổ Nhược mở to mắt, nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Thân thể ngươi như vậy làm sao có thể đi tìm Thận châu? Tới để chịu chết sao?”
Rốt cuộc cũng có một tia hi vọng, Phượng Thiên Vũ giống như chết đuối vớ được cọc, tinh thần phấn chấn lên nhiều: “Yên tâm! Ta hiện tại đã tốt lên nhiều rồi. Chúng ta ngày mai sẽ đi!”
Cổ Nhược hơi nhíu mày: “Vị công chúa thực kia phải làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Mang theo nàng! Phù Nguyệt muốn trở về được phải dựa vào thân thể nàng, không thể có bất cứ sơ suất gì…….”
Sau khi ăn cơm no, lại trị liệu thêm một lần, tinh thần Phượng Thiên Vũ quả nhiên khôi phục được hơn một nửa.
Đến ngày hôm sau.
Mấy người mượn một cỗ xe ngựa, đi đến bến thuyền, ở đây nhiều người qua lại, nên không thể triệu hồi con rùa kia ra, mấy người mướn một chiếc thuyền, đi không tới một ngày, đã tới một hòn đảo không có người ở.
Mấy người xuống thuyền, mắt thấy thuyền kia chậm rãi biến mất ở mặt biển.
Phượng Thiên Vũ thấy thể mới giải huyệt đạo cho Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại, vừa thấy mình đang ở trên một đảo nhỏ hoang vắng, thì hoảng sợ. Trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Bình luận facebook