Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606
Hoa Bão Nguyệt nhìn nàng: "Thế nào? Em còn muốn trở về không?"
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên phải đi về!"
Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng muốn trở về nhìn xem.
Về phần thấy Phượng Thiên Vũ sẽ như thế nào, đến lúc đó rồi nói sau.
Nàng thầm nghĩ nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn nhanh một chút!
Hoa Bão Nguyệt nở nụ cười, gật gật đầu: "Được! Vậy em trở về chuẩn bị mọi thứ. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở Trung Hòa Tự trên núi Điểm Thương, ta mang em xuyên qua!"
Trái tim Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, rốt cục lại thấy được hi vọng, nàng gần như có chút không tin đây là sự thật.
Ngừng lại một chút: "Ta...... Ta nên chuẩn bị cái gì?"
Hoa Bão Nguyệt gõ đầu nàng một chút: "Em cũng nên cùng cha mẹ em chào tạm biệt, bằng không em cứ mất tích như vậy, mẹ em chỉ sợ lại sẽ thương tâm đến chết mất."
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, ngẫm lại cũng đúng, sau khi mình lại xuyên qua, không biết còn có thể trở về hay không.
Vẫn là lưu phong thư cho mẹ giải thích rõ mới là đúng......
Hoa Bão Nguyệt ngầm thở dài trong lòng: "Ai, nhìn cô bé nhà người ta nhiều si tình, làm sao giống con nhóc họ Y kia, tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc Hồ ly, mình bất quá chỉ là phạm vào một sai lầm nho nhỏ, nàng đã đem mình đuổi ra khỏi gia môn, làm hại một thế hệ hồ tiên như hắn thành kẻ lang thang không nhà để về...... Ừm, nếu muốn xuyên qua, chỉ có thể là lại về nhà trộm cái luân hồi bàn kia......"
Long Phù Nguyệt viết một phong thư dài gửi cha mẹ, sáng sớm hôm sau, liền đăng ký gửi qua bưu điện đi ra ngoài.
Sau đó liền ngồi đường cáp treo đi vào Trung Hoà tự.
Du khách đông đúc như trước, Long Phù Nguyệt lại không hề có tâm tư để xem xét cảnh sắc, trước cửa chùa lo lắng đi dạo, tản bộ, chờ đợi Hoa Bão Nguyệt đến.
Nàng chờ..., chờ lòng tràn đầy lo lắng, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã là lúc xế chiều. Vẫn như cũ nhìn không thấy bóng dáng Hoa Bão Nguyệt.
Con hồ ly này không phải là cho mình leo cây chứ?!
Long Phù Nguyệt một lòng bất ổn, lo được lo mất.
Vẫn đợi cho đến lúc mặt trời lặn, mới gặp Hoa Bão Nguyệt thản nhiên đi tới.
Long Phù Nguyệt vội vã nghênh đón: "Hoa đại ca, tại sao đến giờ anh mới đến?"
Hoa Bão Nguyệt cười tự nhiên: "Có chút việc rắc rối nên chậm trễ."
Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên phải đi về!"
Mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng muốn trở về nhìn xem.
Về phần thấy Phượng Thiên Vũ sẽ như thế nào, đến lúc đó rồi nói sau.
Nàng thầm nghĩ nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn nhanh một chút!
Hoa Bão Nguyệt nở nụ cười, gật gật đầu: "Được! Vậy em trở về chuẩn bị mọi thứ. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở Trung Hòa Tự trên núi Điểm Thương, ta mang em xuyên qua!"
Trái tim Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, rốt cục lại thấy được hi vọng, nàng gần như có chút không tin đây là sự thật.
Ngừng lại một chút: "Ta...... Ta nên chuẩn bị cái gì?"
Hoa Bão Nguyệt gõ đầu nàng một chút: "Em cũng nên cùng cha mẹ em chào tạm biệt, bằng không em cứ mất tích như vậy, mẹ em chỉ sợ lại sẽ thương tâm đến chết mất."
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, ngẫm lại cũng đúng, sau khi mình lại xuyên qua, không biết còn có thể trở về hay không.
Vẫn là lưu phong thư cho mẹ giải thích rõ mới là đúng......
Hoa Bão Nguyệt ngầm thở dài trong lòng: "Ai, nhìn cô bé nhà người ta nhiều si tình, làm sao giống con nhóc họ Y kia, tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc Hồ ly, mình bất quá chỉ là phạm vào một sai lầm nho nhỏ, nàng đã đem mình đuổi ra khỏi gia môn, làm hại một thế hệ hồ tiên như hắn thành kẻ lang thang không nhà để về...... Ừm, nếu muốn xuyên qua, chỉ có thể là lại về nhà trộm cái luân hồi bàn kia......"
Long Phù Nguyệt viết một phong thư dài gửi cha mẹ, sáng sớm hôm sau, liền đăng ký gửi qua bưu điện đi ra ngoài.
Sau đó liền ngồi đường cáp treo đi vào Trung Hoà tự.
Du khách đông đúc như trước, Long Phù Nguyệt lại không hề có tâm tư để xem xét cảnh sắc, trước cửa chùa lo lắng đi dạo, tản bộ, chờ đợi Hoa Bão Nguyệt đến.
Nàng chờ..., chờ lòng tràn đầy lo lắng, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã là lúc xế chiều. Vẫn như cũ nhìn không thấy bóng dáng Hoa Bão Nguyệt.
Con hồ ly này không phải là cho mình leo cây chứ?!
Long Phù Nguyệt một lòng bất ổn, lo được lo mất.
Vẫn đợi cho đến lúc mặt trời lặn, mới gặp Hoa Bão Nguyệt thản nhiên đi tới.
Long Phù Nguyệt vội vã nghênh đón: "Hoa đại ca, tại sao đến giờ anh mới đến?"
Hoa Bão Nguyệt cười tự nhiên: "Có chút việc rắc rối nên chậm trễ."
Bình luận facebook