Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Lợn rừng? Thật đúng là bộ dáng của lợn rừng. Nhưng lợn rừng có sao lại có màu trắng? Còn có cái đầu lớn như vậy!
Long Phù Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thấy quái vật này đi về hướng mình. Đi thong thả mà tao nhã, từng bước một như đạp trong lòng nàng.
Con thú kia, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là giống đặc biệt hiếm có mà triều đại này mới có? Nó có thể ăn luôn nàng hay không?
Hai chân Long Phù Nguyệt trốn nhanh như đạn bắn.
Quái vật kia mũi phát ra tiếng thở phì phì, da đầu màu trắng run lên, đôi mắt trên cao nhìn xuống đánh giá nàng, mũi dài hạ xuống, cái mồm to đầy máu thở ra một đòan sương mù trắng.
Cả người Long Phù Nguyệt lạnh toát, trán đổ mồ hôi, nàng từng bước một lui về phía sau, quái vật kia không vội vã ăn nàng, giống như con mèo nhẹ nhàng đảo xung quanh nàng. Dường như đang suy nghĩ nàng đáng giá bao nhiêu phân lượng......
Rốt cục, quái vật mất đi kiên nhẫn bỗng nhiên rống to một tiếng, giống như sét đánh giữa không trung. Hướng về phía nàng lao tới thật nhanh!
Long Phù Nguyệt không dám chậm trễ, vỗ tay mấy cái, thanh xà bay lên trời, chuyển mình trên không trung, nhanh như tia chớp hướng đầu mũi quái vật đánh tới!
Quái vật to đầu kia, bị tấn công bất ngờ nên kinh hoảng, rụt đầu, một chân trước giơ lên hướng tới tiểu thanh xà mà đánh. Một trận gió lớn thổi qua, tiểu thanh xà bị đánh bay lên không trung.
Tiểu thanh xà này trơn trượt dị thường, đuôi bắn trên mặt đất, lại nhảy lên, tiếp tục đấu cùng quái vật đầu lợn rừng kia đánh.
Long Phù Nguyệt trên người một chút võ công cũng không có. Đương nhiên cũng không thể giúp gì cho tiểu thanh xà. Đứng xa ở một bên xem cuộc chiến.
Yết hầu lo lắng gần như muốn nhảy ra. Không phải Tiểu thanh xà sẽ đánh không lại quái vật này chứ? Choáng, nếu ngay cả tiểu thanh xà cũng không phải đối thủ của nó, nàng chết chắc rồi!
"Hắc hắc, tiểu nha đầu thì ra còn có chiêu thức ấy, bổn tọa thật khinh thường ngươi rồi." Một thanh âm bỗng nhiên từ phía sau nàng truyền đến.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn lại.
Phía sau cách đó không xa, không biết khi nào xuất hiện một người. Trên người mặc một kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình, đầu đội mũ trùm lớn, nếp nhăn trên mặt chồng chất, nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên võ công không hề thấp.
Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước: "Ngươi là ai? Quái thú kia là của ngươi?"
Long Phù Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn thấy quái vật này đi về hướng mình. Đi thong thả mà tao nhã, từng bước một như đạp trong lòng nàng.
Con thú kia, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là giống đặc biệt hiếm có mà triều đại này mới có? Nó có thể ăn luôn nàng hay không?
Hai chân Long Phù Nguyệt trốn nhanh như đạn bắn.
Quái vật kia mũi phát ra tiếng thở phì phì, da đầu màu trắng run lên, đôi mắt trên cao nhìn xuống đánh giá nàng, mũi dài hạ xuống, cái mồm to đầy máu thở ra một đòan sương mù trắng.
Cả người Long Phù Nguyệt lạnh toát, trán đổ mồ hôi, nàng từng bước một lui về phía sau, quái vật kia không vội vã ăn nàng, giống như con mèo nhẹ nhàng đảo xung quanh nàng. Dường như đang suy nghĩ nàng đáng giá bao nhiêu phân lượng......
Rốt cục, quái vật mất đi kiên nhẫn bỗng nhiên rống to một tiếng, giống như sét đánh giữa không trung. Hướng về phía nàng lao tới thật nhanh!
Long Phù Nguyệt không dám chậm trễ, vỗ tay mấy cái, thanh xà bay lên trời, chuyển mình trên không trung, nhanh như tia chớp hướng đầu mũi quái vật đánh tới!
Quái vật to đầu kia, bị tấn công bất ngờ nên kinh hoảng, rụt đầu, một chân trước giơ lên hướng tới tiểu thanh xà mà đánh. Một trận gió lớn thổi qua, tiểu thanh xà bị đánh bay lên không trung.
Tiểu thanh xà này trơn trượt dị thường, đuôi bắn trên mặt đất, lại nhảy lên, tiếp tục đấu cùng quái vật đầu lợn rừng kia đánh.
Long Phù Nguyệt trên người một chút võ công cũng không có. Đương nhiên cũng không thể giúp gì cho tiểu thanh xà. Đứng xa ở một bên xem cuộc chiến.
Yết hầu lo lắng gần như muốn nhảy ra. Không phải Tiểu thanh xà sẽ đánh không lại quái vật này chứ? Choáng, nếu ngay cả tiểu thanh xà cũng không phải đối thủ của nó, nàng chết chắc rồi!
"Hắc hắc, tiểu nha đầu thì ra còn có chiêu thức ấy, bổn tọa thật khinh thường ngươi rồi." Một thanh âm bỗng nhiên từ phía sau nàng truyền đến.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn lại.
Phía sau cách đó không xa, không biết khi nào xuất hiện một người. Trên người mặc một kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình, đầu đội mũ trùm lớn, nếp nhăn trên mặt chồng chất, nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên võ công không hề thấp.
Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước: "Ngươi là ai? Quái thú kia là của ngươi?"
Bình luận facebook