• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (3 Viewers)

  • Chương 116-121

Chương 116:



Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Điệp đang đắc ý, gương mặt yêu kiều không chút biểu cảm, chỉ nói khẽ: “Tiệp Điệp, chị đã sắp xếp trường học nước ngoài giúp em rồi, mấy ngày nữa em bay qua du học đi, chuyện trong nhà không cần em lo.”



Lê Điệp sững lại, cô ta chưa từng nghe chuyện mình sẽ đi du học: “Chị à, sao em phải đi du học chứ, có phải là chị không thích em, muốn đuổi em đi không?”



Lê Nghiên Nghiên cầm tay Lê Điệp, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Điệp, em là em gái chị, sao chị lại không thích em chứ, lần này, Lê Hương quay lại, rõ ràng là nhằm vào nhà chúng ta, em ở lại đây dễ bị liên lụy, em yên tâm xuất ngoại du học đi, chị sẽ gửi phí sinh hoạt hằng tháng đúng hạn cho em.



Lê Điệp nghe tới phí sinh hoạt thì hơi động lòng, với lại, cô ta cũng không phải là đối thủ của Lê Hương, máy lần trước đều thua thảm, đi du học cũng tốt, có ăn có uống.

1642742142430.png

Lê Chán Quốc nhìn Lê Nghiên Nghiên rất hài lòng, Lê Nghiên Nghiên phát triển quá ưu tú, hơn nữa còn là thiếu nữ thiên tài, là con nhà người ta trong miệng người khác, từ nhỏ đã khiến ông ta nở mày nở mặt.



Hy vọng lớn nhất của ông ta là phát triển Lê thị Y Liêu trở nên hùng hậu, Lê Nghiên Nghiên từ Thánh Lê Viện của nước F về chính là tất cả hy vọng của ông ta.



Hôm nay, Lê Nghiên Nghiên mặc áo liền váy màu hồng nhạt, khuôn mặt yêu kiều xinh xắn, mọi cử động đều thể hiện sự ưu nhã của đệ nhất tiểu thư chốn Hải Thành.



Ánh mắt Lê Chán Quốc tràn đầy yêu thương và tán thưởng: “Có phải lúc nãy con bảo Tiểu Điệp xuất ngoại du học không?”



Lê Nghiên Nghiên gật đầu: “Bó, Tiểu Điệp không nhỏ nữa, cần phải trưởng thành, từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em ấy, không dạy dỗ nhiều, con đã liên hệ xong trường học tốt ở nước ngoài cho em ấy đi đào tạo sâu, trong trường đấy phần lớn là con cháu nhà danh vọng, mong là Tiểu Điệp có thể giao lưu được với bạn bè, học thêm chút ít.”



Lê Nghiên Nghiên đang ngắm ngầm nói cho Lê Chán Quốc biết trong trường đấy đều là nhà giàu đời hai, nếu Lê Điệp có thể tìm được một bạn trai tử tế thì cũng không kém Tô Hi.



Lê Chán Quốc ngày càng yêu thích Lê Nghiên Nghiên, cô con gái này luôn có thể làm đúng ý ông ta: “Được, chuyện Tiểu Điệp giao cho con nhé, bố không quản.”



Lê Chán Quốc nói xong thì nói vào chuyện chính: “Nghiên Nghiên, con cũng nghe nói chuyện của Lê thị Y Liêu rồi đấy, công ty sắp phá sản, bây giờ cần một số tiền đầu tư lớn.”



Lê Nghiên Nghiên mỉm cười: “Bố không cần lo chuyện tiền bạc, con có biện pháp.”



Trước giờ, Lê Chán Quốc vẫn biết cô con gái này của mình có bản lĩnh, nhưng bây giờ nghe cô ta đồng ý thoải mái như vậy, Lê Chán Quốc vẫn thấy hơi khó tin, dù sao thì Lê thị Y Liêu đang ở giai đoạn nửa dừng hoạt động, cần một số tiền đầu tư khổng lồ, mà Lê Nghiên Nghiên vẫn đang đi học, mới về nước, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?



Lê Nghiên Nghiên biết Lê Chán Quốc đang nghi ngờ cái gì, nhưng cô ta không giải đáp mà nói: “Bố, con có thể giúp bố chuyện Lê thị Y Liêu, nhưng con có một điều kiện.”



“Điều kiện gì?”
Chương 117:



“Bồ không thể ly hôn với mẹ.”



Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lê Chán Quốc liền lạnh xuống, bây giờ ông ta cực kỳ chán ghét Lý Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ tới những video sex bị tung ra của bà ta có thể khiến ông ta cả đời này không dám ngẳng đầu nhìn người là ông ta lại quyết tâm muốn ly hôn.



“Bố, bố cứ suy nghĩ chuyện này đi, mong là khi chuyện Lê thị Y Liêu được giải quyết, bố sẽ cho con câu trả lời.”



Lê Nghiên Nghiên vào phòng bệnh.



Phòng bệnh.



Lê Nghiên Nghiên nhìn Lý Ngọc Lan đang hôn mê, Lý Ngọc Lan không được đưa đi cấp cứu kịp thời, miệng vét thương bị roi đánh đã nhiễm trùng mưng mủ, bây giờ còn hôn mê bát tỉnh.



Nếu cô ta về muộn một chút thôi thì Lý Ngọc Lan chắc chắn sẽ mắt mạng.



Lê Nghiên Nghiên cười lạnh, cô ta biết sớm muộn gì Lê Hương cũng quay trở lại, không ngờ thủ đoạn của cô lại sắc sảo như vậy.



Nhưng có sắc sảo đến mấy cũng không phải là đối thủ của cô ta.



Vì trong tay cô ta có vương bài.



Lê Nghiên Nghiên lấy di động ra, gọi cho một người.



Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, sau đó được nhận, giọng nói trầm thấp truyền cảm vang lên: “Alo.”

1642742157962.png

Mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta đều không thể khống chế được trái tim đập nhanh của mình, nhất là những khi anh trầm mặc như vậy, thâm trầm khó đoán, khiến cô ta không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.



“Mạc tổng, anh đã làm chuyện thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện thứ hai, Lê thị Y Liêu của bố tôi sắp phá sản, cần mọt số tiền đầu tư.”



Mạc Tuân: “Bao nhiêu?”



“120 triệu.” Lê Nghiên Nghiên nhẹ nhàng nói ra con só.



Mấy giây sau, Mạc Tuân nói: “Tôi sẽ bảo thư ký làm.”



“Tít tít” Mạc Tuân cúp máy luôn.



Trong văn phòng tổng giám đốc, Mạc Tuân quay lại nhìn qua thư ký tử nhân Nghiêm Nghị: “Thư ký Nghiêm, 120 triệu, cô làm đi.”



Nghiêm Nghị biết con gái Lê Nghiên Nghiên của Lê gia, được gọi là thiếu nữ thiên tài, đệ nhát tiểu thư của Hải Thành, khá là ưu tú.



Nhưng đó là trước kia, từ khi Lê Hương quay về, Nghiêm Nghị cảm thấy Lê Hương lộng lẫy, chói mắt hơn Lê Nghiên Nghiên nhiều.



“Giám đốc.”



Nghiêm Nghị nói cẩn thận: “Phu nhân sẽ nhanh chóng biết chuyện này, phu nhân rất ghét Lê gia, rất ghét Lê Nghiên Nghiên, bây giờ anh đầu tư 120 triệu là giúp kẻ thù của phu nhân, bên phu nhân thế nào bây giờ?”



Mạc Tuân nhấp môi, anh biết một khi đầu tư 120 triệu thì Mạc phu nhân của anh sẽ nhanh chóng biết tin, nhưng anh nợ Lê Nghiên Nghiên một mạng.



Khoảng bảy năm trước, Lê Nghiên Nghiên từng cứu anh trong trời đông bão tuyết!
Chương 118:



Lê Nghiên Nghiên cứu anh, anh cho Lê Nghiên Nghiên một miếng ngọc bội, sau đó, Lê Nghiên Nghiên cầm miếng ngọc bội đó tới tìm anh, anh hứa hẹn cô ta ba chuyện.



120 triệu, chuyện thứ hai.



Lê Hương chơi với Tiểu Viên Viên một lát, Wechat của cô chợt vang lên, Diệp Linh nhắn: “Xem Weibo.”



Lê Hương mở Weibo ra, hot search bùng nỗ: “Mạc thị đầu tư 120 triệu cho Lê thị Y Liêu.”



Trên thực tế, không chỉ Weibo, đầu đề các báo giải trí, tài chính kinh tế đều đã bùng nỗ tin tức này, cả giới thượng lưu của Hải Thành đều chấn động, Tổng giám đốc Mạc thị đầu tư 120 triệu cho Lê thị Vì sao đầu tư, đương nhiên vì con gái Lê gia mới du học về nước, Lê Nghiên Nghiên.



Mạc thị là đệ nhất hào môn của Hải Thành, khá là bí ân, giám đốc Mạc thị lại càng là một sự tồn tại truyền kì mà chưa tòa báo nào chụp được.



Bây giờ, giám đốc Mạc thị vung tiền vì người đẹp, đúng là giai thoại nhân gian.



Tin tức này huyên náo tràn lan, vị thiếu nữ thiên tài, đệ nhất tiểu thư Lê Nghiên Nghiên lại trở thành một vì sao lấp lánh.
1642742174163.png

“Lê tổng, đêm nay ông có thời gian không, tôi mời ông ăn cơm, ông có thể dẫn tiểu thư Nghiên Nghiên theo không?”



chúng tôi không sánh nổi.”



Những giám đốc này vốn đã trở mặt với Lê Chắn Quốc, nhưng bây giờ bọn họ lại gọi tới a dua nịnh bợ, nâng Lê Chán Quốc lên mây.



Lê Chán Quốc cảm thấy bản thân lên tới đỉnh cao, lâng lâng.



Lúc này, Lê Nghiên Nghiên đi tới: “Bố.”



Lê Chán Quốc nhanh chóng đứng dậy, nhìn Lê Nghiên Nghiên giống quốc bảo, hỏi đầy khó tin: “Nghiên Nghiên, Mạc tổng cho con 120 triệu thật sao?”



“Vâng.” Lê Nghiên Nghiên gật đầu.



Lê Chắn Quốc hít một hơi, đời này, ông ta chưa từng nghĩ mình sẽ có liên hệ với nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành, lúc ở bệnh viện, Lê Nghiên Nghiên nói cô ta sẽ lo chuyện Lê thị Y Liệu, lúc đó, ông ta còn thấy hoài nghi.



Không ngờ cô con gái này của ông ta không chỉ ưu tú mà còn có thể với cao.



“Nghiên Nghiên, con quen Mạc tổng kiểu gì, Mạc tổng thích con à?”



Lê Nghiên Nghiên cười nhẹ nhàng, nói thần bí: “Bố, bố không cần xen vào chuyện con và Mạc tổng, bố chỉ cần biết, con sẽ gả cho Mạc Tuân, làm Mạc thiếu phu nhân.”



Lê Chán Quốc gần như ngước nhìn Lê Nghiên Nghiên.


Lê Nghiên Nghiên đổi đề tài: “Bố, bố nghĩ chuyện ly hôn thế nào rồi?”



“Không ly hôn!”



Lê Chắn Quốc vung tay: “Nghiên Nghiên, bố nghe con hêt!



Trong U Lan Uyên, Diệp Linh lại nhắn Wechat tới, nhiều năm rời, ít khi thấy Diệp Linh kích động như vậy: “Quán Quán, đọc chưa?”



Lê Hương cảm thấy tay mình hơi lạnh, cô gả thay tới U Lan Uyễn, cũng không cố ý hỏi thăm thân phận Mạc Tuân.



Trong thời gian này, cô bận bóc phốt vả mặt, không chú ý tới chuyện này, dù sao cô cũng nói mình muốn quán xuyến cả trong cả ngoài, muốn độc lập tự chủ, không muốn mượn quyền mượn thế của anh, nhưng bây giờ, có vấn đề rồi.



Lê Hương không ngốc, mọi hành động của Mạc Tuân đều có khí thế của người đứng đầu thương giới, cô cũng từng thấy máy giám đốc theo anh chơi bài, thư ký tư nhân của anh, giám đốc PR Hoa Dung đều gọi anh là “giám đốc”.



Trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, giống như hôm đó cô nói chuyện với Diệp Linh, anh cũng họ “Mạc”.



Thân phận của anh rõ như ban ngày.



Mạc Tuân chính là vị giám đốc Mạc thị bí ẩn điệu thấp trong truyền thuyết, là đệ nhất hào môn có thể một tay che trời ở Hải Thành, là vị họ “Mạc” dùng 120 triệu chào đón Lê Nghiên Nghiên trở về.



Lê Hương chỉ à một tiếng đáp lại.



Diệp Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Quán Quán, cậu còn à cái gì chứ, nói đi, tớ biết gì đều nói rồi, cậu biết gì cũng nói ra đi.”



Lê Hương: “Ừ.”



Diệp Linh: “Mạc tổng tên thật là Mạc Tuân.”



Lê Hương: “Mạc tiên sinh cũng tên là Mạc Tuân.”



Diệp Linh: “…”



Qua mấy giây, Diệp Linh lại nhắn tin tới, lời ít ý nhiều: “Ba năm trước, Lê Nghiên Nghiên là người Hoa duy nhát được bước vào Thánh Lê Viện của nước F, biết vì sao không, tớ nghe nói là tự tay Mạc tổng Mạc Tuân đưa cô ta vào đấy.”



“Ba năm sau, Lê Nghiên Nghiên về nước, Mạc tổng Mạc Tuân liền ném ra 120 triệu lập tức tạo nên giai thoại, khiến cho Lê Chán Quốc phải từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan.”



“Ba năm trước tự mình đưa Lê Nghiên Nghiên xuất ngoại, ba năm sau liền vung ra 120 triệu đón cô ta trở về, Lê Nghiên Nghiên quả thực đã trở thành người phụ nữ khiến cho đàn ông tình nguyện vì mình mà chinh phục thế giới, Mạc Tuân chính là dũng sĩ áo giáp nguyện vì cô ta mở mang bờ cõi.”



Hàng mi dài của Lê Hương khẽ cụp xuống, cô không nghĩ tới Mạc Tuân với Lê Nghiên Nghiên lại có quan hệ với nhau. Xem ra Mạc Tuân là một lá bài trong tay Lê Nghiên Nghiên.



Diệp Linh vô cùng tức giận, Lê Nghiên Nghiên chẳng những có thể toàn thây thoát ra khỏi vụ của Lý Ngọc Lan, trở thành một đứa con hiếu thuận được mọi người khen ngợi, bây giờ 120 triệu kia càng khiến cho giá trị của Lê Nghiên Nghiêm tăng thêm một bậc.



Trọng điểm là, người đàn ông ném ra 120 triệu này lại là người chồng mới cưới của Quán Quán.



Diệp Linh: “Quán Quán, cậu vẫn còn à được?”



Lê Hương trả lời: “Linh Linh, cậu đừng tức giận, chuyện này rất đơn giản mà.”



Diệp Linh: “Đơn giản chỗ nào?”



Lê Hương: “Ngoại trừ mấy anh em cùng với người thân của Mạc Tuân, hiện tại không có ai biết anh ấy chính là chủ nhân của U Lan Uyễn.”



Diệp Linh: “Cho nên?”
Chương 120:



Lê Hương: “Cho nên tất cả mọi người đều không biết tớ gả cho Mạc Tuân. Như vậy đi, tớ sẽ đi tìm Lý Ngọc Lan, nói với bà ta rằng vốn dĩ đã có một cơ hội lớn bày ra trước mặt, con gái cưng của bà ta vốn có thể gả cho Mạc Tuân, nhưng không may bà ta lại đẩy tớ đi gả thay, đoán chừng Lý Ngọc Lan vừa nhặt về được nửa cái mạng sẽ tức mà chết.”



Lê Hương: “Tiếp đó tớ sẽ đi tìm Lê Chán Quốc, nói cho ông ta biết, 120 triệu này là tiền gì, mau lấy đi mà giải cứu cho Lê thị, một nửa giang sơn này của Mạc thị vốn cho ông, vì ông là nhạc phụ đại nhân của Mạc Tuân, nhưng đứa con gái mà ông không thích nhất này cũng không hề muốn nhận ông làm ba, thật đáng tiếc.”



Lê Hương: “Cuối cùng tớ sẽ thu thập Lê Nghiên Nghiên, tớ cũng không cần đích thân đi gặp mặt cô ta, chỉ cần bảo luật sư làm đơn kiện, lấy danh nghĩa của Mạc phu nhân thu hồi lại tất cả tài sản chung của hai vợ chồng, hạn cho cô ta trong vòng ba ngày phải phun ra được 120 triệu, một chút cũng không thể thiếu.”



Lê Hương: “Linh Linh, những chuyện này đều rất đơn giản, tớ có thể dễ dàng phá vỡ mộng đẹp của bọn họ, khiến cho giai thoại biến thành trò cười.”



Diệp Linh đầu bên kia trầm mặc máy giây, sau đó gửi qua một tin: “Quán Quán, có bản lĩnh thì cậu làm đi, đừng ở chỗ tớ khua môi múa mép.”



Lê Hương giật giật khóe môi.



Diệp Linh hết giận hỏi: “Quán Quán, cậu thật sự thích Mạc tiên sinh à2?”
1642742197539.png

Cảm giác này thật tt.



Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói từ ái của lão phu nhân truyền tới: “Quán Quán.”



Lê Hương vội đặt điện thoại xuống chạy ra mở cửa, lão phu nhân đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một túi lớn, bên trong là các loại đồ ăn vặt mà con gái đều thích: “Quán Quán, bà nội mua một ít đồ ăn vặt cho cháu, lại không biết cháu thích ăn cái gì, liền mỗi thứ lấy một ít, nghe nói thời điểm tâm trạng không tốt thì nên ăn vặt xem phim, chúng ta cũng thử một chút xem sao?”



Nhìn nụ cười hiền lành yêu thương của lão phu nhân, hốc mắt Lê Hương không khỏi đỏ lên, cô không biết bà nội của Mạc Tuân, Mạc lão phu nhân sống ở U Lan Uyễn này là ai, cô chỉ biết, lão phu nhân thật sự rất yêu thương cô.



Lê Hương hồi nhỏ đã từng bị phản bội, mắt đi tất cả những người thân yêu, cho nên bây giờ cô rất quý trọng những người bên cạnh mình, ví dụ như Diệp Linh, Mạc lão phu nhân… Lê Hương vui vẻ ôm lấy đống đồ vặt, sau đó kéo tay lão phu nhân: “Vâng bà nội, chúng ta cùng xem TV vừa ăn vặt đi.”



Hôm nay Mạc Tuân về sớm, người giúp việc ra mở cửa biệt thự, lúc Mạc Tuân đứng thay giày để đi vào phòng khách liền nhìn thấy Lê Hương đang ngồi xổm trên tắm thảm lông dê.



Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt thắt eo, bên ngoài khoác một chiếc áo lông nhung dệt kim hở cổ màu ngà, tà váy quy củ trùm kín đầu gối, hai chân khép gọn sang bên, bộ dạng thanh thuần mềm mại.



Lúc này trong bàn tay nhỏ của cô đang cầm một túi đồ ăn vặt, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV.



Mạc lão phu nhân ngồi trên ghế salon: “Hàn Đình, hôm nay cháu về sớm thế, còn chưa tới sáu giờ.”



“Bà nội, cháu về sớm với bà không tốt à?” Mạc Tuân cởi cúc áo trên người xuống.



Mạc lão phu nhân nhét một miếng khoai vào trong miệng: “Đừng có trêu bà nội, cháu về gặp Quán Quán chứ gì?”
Chương 121:



Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, đôi mắt trong suốt kia cũng sáng lên nhìn sang phía anh.



Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương nhỏ nhẹ nói: “Anh về rồi à?”



Mạc Tuân gật đầu: “Ừ.”



“Ò.” Lê Hương giống như không còn gì muốn nói nữa, ánh mắt lại quay về chỗ cũ, nhưng cũng không xem TV nữa, lông mi hơi khép xuống, cắn một miếng khoai tây.



Mạc Tuân nện bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh cảm thấy bộ dạng cô ngồi ăn khoai tây chiên thật sự rất ngoan ngoãn, nhu thuận, khiến cho trái tim của anh không khỏi mềm nhữn.



“Ăn cái gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi.



Lê Hương lại ngước mắt lên: “Khoai tây chiên, là bà nội mua đó, anh cũng muốn ăn?”



Mạc Tuân đương nhiên biết đây là khoai tây chiên, lúc tới gần anh đã ngửi được mùi vị thơm thơm ngọt ngọt của nó, vốn anh không hề cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt của con gái, nhưng nhìn đồ ăn trong tay cô cũng khá ngon mắt.



Mày kiếm của Mạc Tuân khẽ nhéch lên: “Cho anh nếm thử.”



Ánh mắt của anh rơi vào nửa miếng khoai bị cắn dở trên tay cô.



Ý tứ rất rõ ràng, muốn nếm miếng khoai trên tay cô, nhưng anh lại không muốn tự mình động thủ, muốn cô đút cho.



Lê Hương cũng hiểu ý anh, nhưng cô lại đem nửa miếng khoai đó nhét vào trong miệng mình, sau đó đầy túi đồ ăn vặt trong ngực mình sang cho anh: “Cho anh hết đáy.”



Ánh mắt Mạc Tuân khẽ tối lại.



Lúc này, Mạc lão phu nhân đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ăn: “Bà Ngô, bữa tối xong chưa, Quán Quán, mau tới ăn cơm thôi.”



Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng Mạc Tuân đã đặt túi đồ ăn vặt xuống thảm, một tay đeo đồng hồ giữ lấy gáy của cô kéo vào trong ngực mình, khóe môi khẽ cong lên: “Sao vậy, không muốn đút đồ ăn vặt cho anh?”



Lê Hương duỗi tay ra chống vào ngực anh, cái đầu nho nhỏ lắc lắc: “Anh làm cái gì vậy, buông ra, có người nhìn kìa, bà nội gọi em đi ăn cơm rồi.”



Trong phòng khách đúng là có người giúp việc nữ nhìn thấy một màn này, người đàn ông anh tuấn tài giỏi ôm lấy cô gái nhỏ nhắn thanh thuần trong ngực mình, hai người còn lôi lôi kéo kéo, có chút mập mờ.



Người giúp việc nữ đỏ mặt vội vàng đi vào trong phòng ăn.



Mạc Tuân vẫn không buông tay, cúi đầu xuống, nhích gần về phía mặt cô: “Vậy thì hôn anh một cái đã.”



Mạc phu Nhân Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực vừa rút lui, yết hầu Mạc Tuân khẽ động vài cái, sau đó giơ tay cởi cúc áo sơ mi.



Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn giống tối hôm qua, bế cô về phòng, kéo rèm xuống, đề cô lên đùi mình mà hôn thắm thiết.



Lúc này giọng của Lê Hương vang lên: “Bà nội, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu, cháu có một người bạn thân hôm nay mới về, lát nữa cháu phải tới sân bay đón cậu ấy.”



Mạc lão phu nhân lập tức nói: “Được thôi Quán Quán, vậy bà bảo lái xe đưa cháu đi, nếu như bạn cháu không ngại thì cứ tới đây ở hai ngày với cháu cho vui.”



“Vâng bà nội, tâm ý của bà cháu sẽ truyền lại.”



Lúc này Mạc Tuân đi qua, tay cầm chìa khóa xe: “Anh đưa em tới sân bay.”



“Không cần đâu…” Lê Hương định cự tuyệt.



Mạc Tuân liền nhìn cô một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom