• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 2092-2096

Chương 2092:



Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh rung động, chỗ sâu và mềm mại nhất trong lòng như bị hung hăng đụng một cái, cô giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi trên người sứ nhỏ ở giữa kia.



Mấy năm nay mắt đi con, cô thậm chí không dám suy nghĩ, suy nghĩ tất cả về con.



Đó là tổn thương nơi đáy lòng cô, chạm vào liền mơ hồ đau đớn, đau đến độ cô không thể thở nỗi.



Nhưng bây giờ, Cố Dạ Cẩn nặn một người sứ nhỏ người đặt cạnh người cô.



Đây là con của cô sao?



Ừ, đúng rồi, đây là con của cô.



Đâu ngón tay Diệp Linh run rây câm người sứ trong tay, viền mắt rất nóng, rất nhanh đã có từng giọt nước mắt lớn đập xuống.



Lúc này cô ngồi ở trên giường, trong tay nắm thật chặt người sứ, khóc không thành tiếng.



Hôn lễ đã tới, tất cả giới thượng lưu quý tộc đều tham dự, toàn trường lóng lánh, ánh flash không ngừng nháy chụp, Cố Dạ Cần cho Diệp Linh một hồi thịnh thế hôn lễ.



Diệp Linh không muốn gả, thế nhưng rất rõ ràng Cố Dạ Cần không cho cô không quyên lợi lên tiêng, cô bị dân tới phòng trang điểm cô dâu, mặc cho người ta mặc áo cưới thánh khiết, trang điểm tinh xảo cho mình.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo: “Xin lỗi phu nhân, bà không thể vào, Cố tổng đã phân phó, không cho bà gặp cô dâu, bà làm vậy làm chúng tôi rất khó xử.”



“Càn rỡ!” Giọng điệu âm lãnh Cố phu nhân Ôn Lam truyền đến: “Tôi là mẹ của Cố tổng các cô, lẽ nào tôi gặp vợ con trai mình muốn kết hôn cũng không thể? Tôi xem hôm nay các cô ai dám ngăn cản tôi!”



Nói xong “rầm” một tiếng, cửa phòng trang điểm của cô dâu trực tiếp bị đây ra.



Ôn Lam đầy xe lăn vào.



Nhân viên phía sau khô sở nhìn Diệp Linh: “Cố thái thái…”



Lần đầu tiên bị gọi “Cố thái thái” Diệp Linh còn không quá thích ứng, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn sang: “Không sao, các cô đi xuống đi.”



Thủ hạ làm việc cho Cố Dạ Cần đều rất cẩn thận, nên những nhân viên này cũng không dám thật sự đi xuống: “Cố thái thái, chúng tôi đứng ở ngoài cửa, có việc cô lên tiếng bảo chúng tôi, Cố tổng ở bên ngoài đón khách.”



Đám nhân viên đi ra.



Hiện tại bên trong phòng trang điểm cô dâu chỉ còn sót Diệp Linh và Ôn Lam, Ôn Lam khó che giấu chán ghét và thông hận của mình đôi với Diệp Linh hơn nữa: “Diệp Linh, mày còn biết xấu hỗ hay không, mẹ mày câu dẫn chồng tao, hiện tại mày lại muốn gả cho con trai tao, tao hận không thể lột áo cưới trên người mày xuống!”



Diệp Linh vươn tay chỉnh sửa một chút làn váy cưới sau đó đứng dậy, cô đi tới bên người Ôn Lam, câu môi cười nói: “Cố phu nhân, tôi nghĩ bà lầm rồi, chiếc Váy cưới này cũng không phải là tự tôi muốn mặc, mà là con trai bà ép tôi mặc, tôi ngược lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của con trai bà, thế nhưng con trai bà một hai đội cho tôi cái danh Cố thái thái này, Cố phu nhân, bà nói tôi một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt có thể làm gì chứ?”



Mặt của Ôn Lam đã vặn vẹo, bà ta nhớ kỹ giờ Diệp Linh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, trong tiếng mắng chửi chua ngoa cay nghiệt của bà ta, cô chỉ biết vùi mình ở trong phòng, khiếp sợ không dám ra ngoài.



Bây giờ Diệp Linh đã trưởng thành, toàn thân mang theo ám sát, miệng lưỡi cũng bén nhọn lên.



“Cố phu nhân, kỳ thực tôi rất thông cảm với bà, bà biết bà thất bại ở đâu không?”
Chương 2093:

“Bà luôn phạm một lỗi, chồng bà ngoại tình, bà chỉ hận mỗi mẹ tôi, con trai bà không nghe lời, muốn cưới tôi, bà tìm tới cửa cũng chỉ có tôi, thật giống như tôi và mẹ tôi biến mắt, bà liền viên mãn hạnh phúc, kỳ thực, một kẻ là chồng bà, một người là con trai bà, lẽ nào bà không thê quản giáo bọn họ sao, hạnh phúc của phụ nữ chưa bao giờ là người khác đưa cho, mà chính mình phải giữ trong lòng bàn tay.”

“Bà bên ngoài lên mặt nạt người, kỳ thực trong lòng rất nhu nhược, bà rất đau khổ, nhưng không đủ dũng khí để ngăn chặn mắt mát kịp thời, bà luôn là oán trách, hận người khác, thiên kim đại tiểu thư đã từng của Ôn gia bây giờ sống thành một bà già chồng bỏ tâm lý âm u vặn vẹo, thì trách ai2 Tôi thấy chẳng trách bắt cứ ai được, bởi vì bà tự đem mình sống thành dáng vẻ không chịu nổi như bây giờ.”

Ôn Lam trực tiếp hóa đá, bà ta kinh ngạc nhìn Diệp Linh, bà ta hoàn toàn nghe không hiểu Diệp Linh đang nói cái gì.

Rât nhanh bà ta phản ứng lại, hai tay siết thành quyền, bà ta tâm tình kích động quát: “Diệp Linh, mày là thứ gì, mày có quyền gì khoa tay múa chân về nhân sinh với tao?”

Diệp Linh nhàn nhạt nhìn bà ta, đôi môi đỏ mọng móc ra đường vòng cung lười biếng, cô nhướng mày nói: “Cố phu nhân, bà nóng nảy à, bà đang sốt ruột cái gì chứ?”

“Suyt.” Diệp Linh đột nhiên đưa ngón tay đặt ở môi mình làm động tác chớ lên tiếng, cô nhẹ giọng cười nói: “Cố phu nhân, bà nghe, bà nghe được tiếng gì không?”

On Lam dường như bị đâu độc, bà ta nín hơi nghe, thế nhưng, bà cái gì cũng không nghe được.

“Cố phu nhân, bà nghe chưa, đó là…

tiếng giấc mơ vỡ tan đó, mấy năm nay bà am hiểu nhất chính là dối mình gạt người, người ta nói chúng ta không cách nào đánh thức một người giả bộ ngủ, vậy ngày hôm nay, tôi muốn tự tay đánh nát giắc mộng mấy năm nay bà tự dệt cho mình, Ôn Lam, bà cũng nên tỉnh lại rồi!”

Diệp Linh ở mấy chữ cuối cùng, đặt biệt là hai chữ “Ôn Lam” này trên đột nhiên nhắn mạnh, Ôn Lam chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh tập kích đến bà ta, khoảnh khắc đó, bà ta vậy mà sinh ra cảm giác như tứ chỉ đăm trong bách hải lạnh lẽo, sự thiếu hiểu biết và hoảng sợ về tương lai khiến bà ta rùng mình không thể giải thích được.

Ôn Lam khiếp sợ mê mang nhìn Diệp Linh, cô đến tột cùng muốn làm những gì trong buổi hôn lễ này?

“Diệp Linh, mày muốn làm cái gì?” Ôn Lam cảnh giác hỏi.

Diệp Linh nhướng mày: “Bà cảm thấy thế nào?”

Ôn Lam có một loại dự cảm rất xấu, bà ta cảm giác trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cung kính của nhân viên: “Cố tổng, phu nhân và cô dâu ở bên trong.”

rang 8 Một giây kế tiếp cửa đã bị đẩy ra, thân ảnh cao to như ngọc của Có Dạ Cần đã xuất hiện trong tầm mắt.

Có nhân viên chạy đi báo cáo tình huông, nên Cô Dạ Cân xuât hiện.

Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, cũng không khác gì vẻ nhã nhặn cắm dục trong ngày thường, nhưng lại rất khác, trên gương mặt tuấn mỹ ngày hôm nay rất dịu dàng, đôi mắt đen tỏa sáng, cả người có vẻ thần thái sáng láng, còn lộ ra vài phần vui mừng nhàn nhạt.

Ừm, xem qua ánh mắt, liền biết hôm nay anh làm chú rẻ.

“A Cần, con tới đúng lúc, mau mau hủy bỏ cuộc hôn lễ này, Diệp Linh không phải thật tâm muốn gả cho con, mẹ hoài nghỉ ả đang muốn làm ra chuyện gì đó không hay trong hôn lễ!” Ôn Lam kích động tố cáo.

Cô Dạ Cân không nhìn On Lam, trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt của anh liền rơi trên người Diệp Linh, không dời đi nữa.

Diệp Linh mặc váy cưới, là chiếc váy đặt từ Milan về, nhẹ những chiếc lông vũ nhẹ được khảm kim cương sang trọng, thánh thiện và chói lọi, thiết kế váy hai dây thắt eo tôn lên vóc dáng trẻ trung và thon gọn của oô.

Một mái tóc dài xoăn được vén lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt mềm mại tươi sáng, đôi mắt đen láy, lười biếng lại câu nhân, vẻ mê hoặc hấp dẫn của Diệp Linh Linh trong bộ váy cưới hôm nay khiến người ta nhìn thoáng qua quên cả hít thở.
Chương 2094:

Ngày hôm nay, cô là cô dâu của anh.

Cố Dạ Cần luôn huênh hoang bản thân sẽ chẳng kết hôn, lúc này nếm được món ngon, trong lồng ngực tràn đầy vô cùng, anh đột nhiên có cảm giác… có chốn về.

Cô làm anh cảm thấy có chốn để về.

Có Dạ Cẩn nhắc bước đi tới, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng lưu luyến cười nói: “Linh Linh, hôm nay em thật đẹp.”

Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo hờn dỗi liếc mắt anh, ý kia là – nói cái gì đấy, lẽ nào em bình thường không đẹp?

Cố Dạ Cần cưng chiều cười.

Nhìn hai người kia ở trước mắt liêc mắt đưa tình, Ôn Lam giận sôi lên rồi, bà ta dùng sức đầy xe: “A Cần, con thực sự quá không nghe lời, sớm muộn gì cũng có một ngày con sẽ chết ở trên người con ả Diệp Linh này!”

Cố Dạ Cần ngày hôm nay tâm trạng tốt, anh nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, nếu như cơ thể mẹ không thoải mái thì con phái người tiễn mẹ về.”

“Không muốn! Mẹ không muốn về!” Ôn Lam lên tiếng từ chối.

Lúc này nhân viên phía ngoài đi đến: “Cố tổng, giờ lành đến rồi, hôn lễ sắp bắt đầu.”
Cả nhà tải app truyện hola đọc toàn truyện hot nhé!
Cô Dạ Cân vươn bàn tay giữ chặt bàn tay nhỏ mềm như không xương của Diệp Linh trong lòng bàn tay: “Linh Linh, đi thôi, chúng ta phải kết hôn rồi.”

Anh mang theo cô nhanh chân đi ra.

Diệp Linh đi theo phía sau anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nên nghe lời mẹ.”

Bước chân Cố Dạ Cần không ngừng, tùy ý lên tiếng: “Cái gì?”

“Anh nên hủy bỏ hôn lễ, đây là cơ hội cuối cùng của anh.”

Cố Dạ Cần bắm tay cô: “Đừng nói ngốc nữa bé cưng.”

Diệp Linh thống hàng mi như lông vũ xuống, ah, vậy thôi.

Khách quý đã tập hợp trong cuộc hôn lễ thịnh thế này, lúc Cố Dạ Cẩn mang theo Diệp Linh đi tới trên khán đài: “xoát” một cái đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người nhao nhao khen rối rít.

“Trời ạ, cô dâu thật xinh đẹp.”

Mọi người vẫn luôn đoán đóa hồng đỏ kiều diễm nhất Diệp Linh này cuối cùng sẽ bị người nào hái xuống, không nghĩ tới là Cố tổng.”

“Cố tổng vậy mà kết hôn rồi, người trong lòng tôi biến thành người bên gối người khác, huhuhu.”

“Cố tổng và Diệp mỹ nhân đứng chung một chỗ thật đúng là cường thế dưỡng nhãn, trời đất tạo nên một đôi, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

Tất cả danh môn thục viện đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Diệp Linh, Cố Dạ Cần là thủ phủ Hải Thành, nhã nhặn lại cắm dục, không biết vào mộng bao nhiêu hương khuê, hiện tại Diệp Linh chính thức bước chân vào hào môn biến thành Thiếu phu nhân.

Đương nhiên tất cả người đàn ông đều hâm mộ nhìn Cố Dạ Cần, làm đàn ông, bọn họ không phải không thừa nhận Cố Dạ Cần rất biết chơi, cưới đóa hồng đỏ Diệp Linh này thực sự là diễm phúc không cạn mà.

Lúc này MClên đài: “Các vị quý khách, hoan nghênh quý khách tới tham gia cuộc hôn lễ ngày hôm nay, hiện tại giờ lành đã đến, mời chú rễ cô dâu…”

Lời của MC vẫn chưa nói hết, Diệp Linh đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Chương 2095:

Cô dâu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của toàn trường “xoát” một cái tụ trên của Cô Dạ Cân cụp mất nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Linh Linh, có lời gì đợi hôn lễ kết thúc rồi nói.”

Diệp Linh nâng đôi mắt đen láy nhìn anh, câu đôi môi đỏ mọng: “Không cần lo, em chỉ là cảm thấy hôm nay là hôn lễ cuả chúng ta, tất cả mọi người phải đến đủ, mẹ và ông nội anh đã tới, thế nhưng ba anh còn chưa đến.”

Nhắc tới Cố Hiền, Cố Dạ Cần hơi chau mày kiếm, ý kia là – ngày đại hôn của chúng ta mà em nói những thứ xấu xí đó làm cái gì?

Sau khi chuyện lần trước phát sinh , Cố Dạ Cẩn đã ném Cố Hiền ra nước ngoài, nước ngoài ăn ngon uống no, cũng có người của anh coi chừng, Cô Hiên không có tự do, đừng nhắc tới trở về nước.

“Em đã mời bố anh về rồi.” Lúc này Diệp Linh nói.

Cố Hiền đã trở về?

Phía dưới Ôn Lam biến sắc, bà ta thật không ngờ Cố Hiền sẽ bị Diệp Linh “mời” trở về.

Sắc mặt Có lão gia tử hết sức âm trầm, song lão vẫn không nói chuyện, ánh mắt trầm đục mà sâu xa, không biết trong lòng đang tính toán thứ gì, lão chỉ lẳng lặng nhìn sự tình phát triển.

Lúc này “rằm” một tiếng, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, Cố Hiền tới.

Cô Hiên thực sự đã trở vê.

Ôn Lam liền chuyển động xe đẩy: “Cố Hiền, sao anh trở lại, sao anh…”

Cố Hiền không phải tới một mình, bên cạnh gã có mấy cảnh sát chấp pháp, còng tay cảnh sát còng trên tay Cố Hiền, rất rõ ràng, Cố Hiền đã bị bắt.

“Các anh… các anh tại sao muốn bắt chồng tôi, các anh mau thả anh ấy ral”

Ôn Lam khiếp sợ nhìn những cảnh sát này, trợn tròn mắt.

Lúc này một viên cảnh sát lấy ra lệnh bắt giam: “Cố Hiền bị tình nghi trong vụ án cố ý cưỡng hiếp và giết người bằng tai nạn xe 20 năm trước. Chúng tôi đã bắt ông ta theo quy định của pháp luật và đưa ông ta về để điều tra.”

Cái gì?

Toàn trường hít vào, tất cả mọi người hoài nghi mình nghe nhằm.

Cố Hiền làm sao… lại phạm pháp?

Sắc mặt Ôn Lam đại biến: “Các anh nói bậy bạ gì đó, cái gì cố ý cưỡng hiếp và giết người bằng tai nạn xe, tôi nghe không hiểu các anh đang nói cái gì?”

Ôn Lam biết Cố Hiền có rất nhiều tình nhân, nhưng gã sẽ không làm: loại chuyện như cưỡng hiếp.

Bà ta không tin.

Tuyệt đôi không tin.

Cố Dạ Cần nhíu mày, lúc này anh cũng cảm giác bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình lặng yên rút ra, Diệp Linh đi lên trước: “Cố phu nhân, bà nghe không hiểu sao, vậy tôi giải thích cho bà nhé.”

“20 năm trước, Cố Hiền bảo tài xế mình đến chợ đêm thị trường mua thuốc mê, chuốc mê mẹ tôi, cưỡng ép dẫn mẹ tôi tới khách sạn, ý đồ thực thi cưỡng hiếp bất hợp pháp.”

Con ngươi Ôn Lam co rụt lại, khiếp sợ nhìn Diệp Linh, rất nhanh bà ta giận tím mặt: “Diệp Linh, mày đang nói bậy bạ gì đó, mày còn dám nói chuyện năm đó, mày là sợ người khác cũng không biết mẹ mày là con hồ ly câu dẫn người đã có vợ sao?”

Vở tuồng bắt gian năm đó trong khách sạn kia là chuyện mà cả đời này Ôn Lam đều không thể thoát ra được, bà ta như là bị người giẫm vào chỗ đau, cả người đều kích động, khuôn mặt vặn Vẹo.
Chương 2096:



Ôn Lam dùng sức nện vào đôi chân đã phế hơn 20 năm của mình, viền mắt đỏ bừng: “Năm đó là mẹ mày câu dẫn chồng tao đến khách sạn thuê phòng, sau khi ra ngoài tao liên xảy ra tai nạn xe, biến thành tàn phế, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của tao đều là mẹ mày ban tặng, mày bây giờ còn dám tới cắn ngược tao?”



Diệp Linh muốn đi lên trước, thế nhưng cổ tay mảnh khảnh của cô bị một bàn tay rõ ràng khớp xương dùng sức giữ lại, Cố Dạ Cần nhìn cô, trong tròng mắt đen tràn ra vài phần lạnh lùng không vui: “Linh Linh, đủ rồi!”



Diệp Linh dừng bước, cô ngắng khuôn mặt nhỏ minh diễm không thể tả nhìn anh. Go la Cạn, enh,. (SƠ dụng không?”



Sợ?



Chữ này làm cho mi tâm tuấn mỹ của Cô Dạ Cân đêu trâm xuông.



“Chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Linh nghiêng cái đầu nhỏ, nháy mi nhìn anh: “Lý do anh tự tay đẩy tôi xuống địa ngục chẳng lẽ không phải là cái này sao? Một khi anh phát hiện… đứa con gái của tội nhân lại là thuần khiết vô tội, về sau, anh còn có lý do gì bá đạo chiếm giữ tôi không thả?”



Trong tròng mắt đen thanh bần kia của Cố Dạ Cần nhanh chóng nhiễm ra màu mực nồng đậm, âm lạnh mà nguy hiểm.



Lúc này, Diệp Linh rút cổ tay mình từng xíu một khỏi lòng bàn tay anh, kiên định dùng sức rút ra.



Vở kịch vừa ra đã khiến khách quý toàn trường mở rộng tầm mắt, mọi người nghị luận âm ï.



“Đây tột cùng đã xảy ra chuyện gì, xem ra hai nhà Cố Diệp có chuyện xưa rồi.”



“Cậu không biết sao, hơn 20 năm trước Diệp gia là trâm anh thế gia, bố Diệp Linh Diệp Thanh Đề à anh trai Diệp Linh Diệp Minh là đại nhân vật danh mãn Hải Thành đó, sau đó Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, Cố gia là tân quý thương trường thu dưỡng hòn ngọc quý trên tay Diệp gia là Diệp Linh đấy.”



Diệp Linh đi xuống đài, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang Cố Hiền, cô lạnh lùng nói: “Cố Hiền, đối mặt với người vợ nổi điên nhiều năm Ôn Lam của ông, ông có gì muốn nói với bà ta khônh?”



Cô Hiên bị điêm tên nhanh chóng hô to oan uống: “Tao không có, đây hết thảy đều là âm mưu, A Cẩn, con phải tin tưởng bố, con nhất định phải mời luật sư mau chóng bảo lãnh tao ra, bố không muốn ở trong tù, đó không phải là nơi người ở!”



Cố Hiền là một kẻ cực độ vì tư lợi, đã đến lúc này, gã không hề thấy thẹn và hối hận.



Ôn Lam oán hận nhìn Diệp Linh: “Diệp Linh, mày nghe rồi chứ, chồng tao nói anh ấy oan uỗổng, mày đây là phỉ báng, là công kích danh dự của người khác, tao muốn mời luật sư kiện mày!”



Ôn Lam nhanh chóng cắn ngược lại một cái.



Diệp Linh nhàn nhạt nhếch môi: “Cố phu nhân, tôi cũng biết bà sẽ không tin, cho nên, tôi dẫn theo một người qua đây.”



Người nào?



Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen đi ra, ông ta vươn tay cởi mũ xuống: “Phu nhân, bà còn nhớ: tôi không?”



Ôn Lam nhìn người đàn ông áo đen ngắn ra: “Ông là… tài xế Tiểu Trần?”



Tài xế tiểu Trần gật đầu: “Đúng vậy phu nhân.”



“Tiểu Trần, mấy năm nay ông đi đâu, năm đó sau khi tôi gãy chân không thây ông nữa, ông… ông tại sao mất đi một tay rồi?” Ôn Lam nhìn ống tay áo trống rỗng của Tiểu Trần hỏi.



Tiểu Trần này là tài xế riêng của Cố Hiền và Ôn Lam, là người chịu khó và làm việc tốt, Ôn Lam chỉ cần ra cửa là ngồi xe của ông, ấn tượng rất sâu.



Tiểu Trần nhỏ tuổi hơn Ôn Lam, thế nhưng mấy năm nay không gặp, Tiểu Trần đã trở nên rất già.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom