• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (8 Viewers)

  • Chương 2110-2114


CHương 2110:

Anh cụp mắt liền hôn lên.

Diệp Linh liêu mạng tránh né: “Cô Dạ Cần, muốn chạm tôi cũng được, anh dẫn tôi đi gặp anh trai tôi trước đã.”

“Bớt nói nhảm, cho anh hôn rồi nói sau.” Cố Dạ Cẩn khàn khàn giọng, tìm được môi của cô liền hôn lên.

Ưm.

Từng hơi thở của Diệp Linh đã bị cướp đoạt, anh hôn mưa rên gió dữ, không hề dịu dàng, như là dã thú trằn trọc chà đạp môi cô, sau đó bá đạo cạy ra hàm răng cô, ở bên trong điên cuồng công thành đoạt đắt.

Diệp Linh chống hai tay lên lồng ngực to lớn của anh, rất nhanh đã không thở gấp được.

Ngay lúc cô sắp thiếu dưỡng khí Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra.

Khu.

Khu khụ.

Đột nhiên hít được không khí, Diệp Linh khó chịu ho khan.

Cố Dạ Cẩn câu môi mỏng, khàn khàn cười nói: “Sorry, đã rất lâu rồi nên không khống chế được.”

Miệng anh nói thế nhưng trên tay không có chút ý tứ nào, đè nặng cô dùng sức hôn một cái, anh bắt đầu cởi cúc áo đồ ngủ cô: “Kế tiếp em phối hợp một chút, anh sẽ làm nhẹ.”

Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ấn bàn tay của anh: “Tôi muốn gặp anh trai tôi, tôi muốn thấy anh trai tôi…”

“Cố thái thái, em xác định đêm tân hôn ở trên giường anh đi gọi tên một người đàn ông khác?”

Diệp Linh bị kiềm hãm, siết quả đắm dùng sức đập anh hai cái, nhỏ giọng mắng: “Cố Dạ Cần, đó là anh trai tôi, anh biến thái à!”

Cố Dạ Cẩn cho cô đập, không tránh, anh tà khí nhướng mày: “Vậy anh còn là anh trai em đấy, nói một chút xem nào, người anh trai là anh đây cùng người anh Diệp Minh kia, em yêu người nào hơn?”

“…” Diệp Linh thực sự cảm thấy anh là tên biến thái, tâm thần!

Thấy cô không trả lời, Cố Dạ Cần chau mày kiếm lại: “Nghe nói em với anh em trước đây tình cảm rất tốt, có phải anh em trở về, sẽ không quan tâm đến anh nữa?”

Diệp Linh tức giận, bởi vì mỗi câu của anh đều rât chói tai: “Cô Dạ Cân, không cho phép anh dùng loại tâm tư dơ bản xấu xa nói anh trai tôi!”

Anh trai , anh trai , anh trai , Cố Dạ Cẩn đã cảm thấy trong lòng trong mắt của cô bây giờ cũng chỉ có người anh Diệp Minh kia rồi, vậy anh là cái gì?

Cố Dạ Cần tuyệt đối sẽ không để cho mình thất sủng, tuy anh hiện tại rất có cảm giác nguy cơ.

“Được rồi được rồi, anh em là người tốt, anh là phần tử xấu, anh là một kẻ khốn thích bắt nạt em, được chưa?” Cố Dạ Cần lần đầu tiên cảm thấy cúc áo vướng bận, anh thô lỗ vươn tay xé ra, trực tiếp xé đồ ngủ Diệp Linh.

Cơ bắp trắng nõn yêu kiều của cô gái lập tức lộ ra trước mất anh,, Cô Dạ Cân bị kích thích đuôi mắt đỏ lên, anh cúi người, vùi vào cổ cô, khàn khàn nói: “Hừ, anh cũng không quá hiếm lạ làm anh em, Cố thái thái, đổi miệng, gọi chồng cho anh nghe.”

Ngày ấy gọi điện cho Mạc Tuân, Lê Hương ngọt ngào gọi Mạc Tuân là chồng, lúc đó anh liền quỷ thần xui khiến suy nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày để Diệp Linh cũng gọi anh là chồng.

“Không gọi! Tôi mới không cần gọi! Cố Dạ Cần, buông ra, anh nặng quá, anh làm tôi đau, tôi sẽ kiện anh… bạo lực gia đình!”
Chương 2111:

Cô gái dưới người không ngừng vặn vẹo, hai người mặc vốn rất mỏng, Cố Dạ Cân vôn tuôi trẻ lực tráng, thê lực rất mạnh, còn là độ tuổi ham muốn loại chuyện đó, hiện tại chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân cuồn cuộn.

Nụ hôn của anh rơi đầy cổ cô, một đường hôn xuống: “Cố thái thái, em đừng trút cơn giận Cố gia rơi trên người anh.”

Hàng mi Diệp Linh run lên, rất nhanh đã gợi lên đôi môi đỏ mọng, cô mỉa mai trả lời: “Vậy tại sao ngay từ đầu anh muốn trút cừu hận với Diệp gia rơi trên người tôi?”

Cố Dạ Cần trên người cô cứng đờ.

Diệp Linh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ý cười khóe môi càng lớn: “Chuyện đời trước, anh bây giờ kêu vô tội, vậy năm đó tôi 18 tuôi càng vô tội, năm đó anh không hạ thủ lưu tình với tôi, hiện tại lại có tư cách gì để tôi nhân từ?”

Cố Dạ Cần hai tay chống bên người cô, nâng người lên, từ trên cao nhìn cô.

Diệp Linh đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ anh, tư thế hai người vô cùng thân mật: “Cố Dạ Cần, có đôi khi tôi thực sự hoài nghi anh yêu tôi, hiện tại anh nói cho tôi biết, anh yêu tôi ư?”

“Nếu như anh yêu tôi, hiện tại anh dẫn tôi đi tìm anh tôi, có được không? Anh trai tôi còn nằm trên giường bệnh, tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy, cho dù anh không yêu, anh cũng phải vì Cố gia bồi thường chút gì chứ, không phải sao?”

“Còn có, tai nạn xe của bỗ mẹ tôi là Cô gia các người làm, trong lòng anh so với ai khác biết rõ, đúng không? Nếu như anh yêu tôi, vậy giúp tôi tống hung thủ vào ngục giam, để cho bố mẹ tôi dưới suối vàng nhắm mắt, có được không?”
Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
“Cố Dạ Cẩn, hai yêu cầu này của tôi không hề quá phận, đúng không?”

Cố Dạ Cần biết, hai yêu cầu này không quá phận, thế nhưng…

Ánh mắt Cố Dạ Cần ám trầm nhìn cô đăm đăm, không nói gì.

Diệp Linh chờ đợi rất lâu, bắt đầu rơi vào trầm mặc, chậm rãi từ thất vọng đến tuyệt vọng, cái này như con đường cô yêu anh, từ chờ đợi đến tuyệt vọng.

Anh.

Diệp Linh cười khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô đột nhiên phát hiện, Cố Dạ Cần có yêu cô hay không, đã không quan trọng nữa rồi.

Nếu như anh yêu cô, vậy tình yêu của anh, cũng chỉ đến mức này.

Nhìn cô nở nụ cười, trống rỗng trong lòng Cố Dạ Cần càng lúc càng lớn, anh cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô.

Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, như thể rất sợ làm cô đau, hết sức triền miên.

“Cố Dạ Cần, buông ra, nếu hôn nhân của chúng ta là giao dịch, vậy bây giờ chỉ nói giao dịch, anh để tôi gặp anh trai của tôi trước, tôi mới cho anh chạm tôi!”

“Không được,” Cố Dạ Cần khàn giọng cự tuyệt: “Cuộc giao dịch này em không có tư cách đàm phán, anh sẽ để em gặp anh em, song, anh muôn… kiêm hàng trước.”

Hai chữ “Kiểm hàng” này làm cho khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh đỏ trắng đan xen, cô bắt đầu dùng sức giãy giụa, tay chạm đến túi đồ ngủ của anh, trong túi anh có cái gì rơi xuống.

Diệp Linh nhìn thoáng qua, là cái bình nhỏ kia, gel bôi trơn.

Anh lấy cái bình đó qua đây.

Diệp Linh vươn tay, muốn ném cái bình nhỏ kia.

Thế nhưng tốc độ Cố Dạ Cần nhanh hơn, anh dùng mấy ngón tay thon dài giữ lại cổ tay của cô, bá đạo đặt ở đỉnh đầu, sau đó đẩy quần áo cô lên…

Diệp Linh đau đên toàn thân run run, lúc anh buông cô ra, cô cắn một cái trên bả vai anh.
Chương 2112:



Shh.



Cố Dạ Cần rên lên một tiếng đau đớn, rất nhanh anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Linh Linh ngoan, đây là nghĩa vụ vợ chồng, anh đã muốn em rất lâu FOI Đầu Diệp Linh bị anh đụng phải đầu giường, lúc thân thể sắp thoát khỏi bàn tay anh, lại bị anh lôi trở về, cô cảm giác mình như là chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng, cả thế giới đều chao đảo.



Cô vừa đau vừa khó chịu, hêt lân này tới lần khác bị cánh tay cứng như thép của anh giam cầm, loại cảm giác này làm cô muốn khóc.



Cuối cùng cô thực sự khóc thành tiếng, Cố Dạ Cần từng chút liễm lấy giọt lệ trên mặt cô, sau đó hôn cô, nuốt tiếng khóc nức nở ấy xuống dưới…



Không biết qua bao lâu, Cố Dạ Cần xoay người xuống phía dưới, khép đôi mắt đỏ thắm, yết hậu cuộn lên xuống, anh mới khống chế được mạng cảm giác trí mạng này.



Hiện tại trong phòng bật một ngọn đèn vàng, ánh đèn ấm áp, Cố Dạ Cần giơ tay lên che đôi mắt đỏ thăm, đột nhiên sinh ra mùi vị hương ngọc chôn mộ anh hùng.



Anh đứng dậy, nhìn Diệp Linh, Diệp Linh khẽ động, cơ thể căng mịn lả lướt nghiêng đi, giơ lên cánh tay vòng lấy chính mình, mái tóc quăn đen trà liễm diễm mà yêu dã tán loạn ở trên ga giường, áo rách quần manh, dáng vẻ hoạt sắc sinh hương ấy hoàn toàn làm cho người ta có một loại cảm giác… bị cưỡng gian qua.



Cố Dạ Cẩn cầm quần lên, vào phòng tắm, cũng không kịp tắm gội cho mình, lấy khăn mặt đi ra chà lau cho cô trước.



Diệp Linh nhắm mát lại, hô hấp yếu ớt, bị anh bắt nạt không nhẹ, đến khí lực động ngón tay cũng không có.



Cô Dạ Cân giúp cô lau mô hôi trán, đột nhiên cười nói: “Nếu như bây giờ em đi kiện anh ngược đãi em, đoán chừng em có thể thắng đấy.”



Trên da thịt Diệp Linh đều là vết tích của anh, anh cảm giác mình không oan, anh đại khái trong xương thật sự có khuynh hướng bạo lực.



Diệp Linh run rẫy hàng mi, mở mắt ra, mới vừa khóc, trong mắt cô ngập nước, cảm giác mèo con còn hôi sữa ngây thơ ấy rơi vào đáy mắt người đàn ông liền trở thành trí mạng: “Đủ chưa? Có thể dẫn tôi đi gặp anh tôi chưa?”



Giọng của cô cũng khàn khàn.



Cố Dạ Cẩn không ngừng động tác: “Đêm nay ở với anh, ngày mai dẫn em gặp.”



“Lễ nào em muôn mang dáng vẻ hiện tại đi gặp anh em? Em đi soi gương đi, mặt em viết đầy mới vừa bị đàn ông ngủ qua.”



*…” Diệp Linh nhắm nghiền hai mắt.



Cô thực sự bị dày vò đến mỏi mệt, một chút khí lực cũng không có, rất nhanh cô đã ngủ mắt rồi.



Có Dạ Cần chà lau sạch sẽ cho cô, rồi vào phòng tắm một cái, sau đó trở lại trên giường ôm cô vào trong ngực mình.



Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh vang lên, tin nhắn tới.



Anh mở tin nhăn ra, nội dung bên trong rất đơn giản – vẫn chưa tìm được Diệp Minh.



Cố Dạ Cần để điện thoại xuống, Diệp Linh vẫn đòi đi gặp Diệp Minh, không phải anh không dẫn cô đi, mà anh căn bản chưa tìm được Diệp Minh.



Anh rất hèn hạ vô sỉ không sai, bởi vì anh dùng tắm ảnh chụp trước kia lừa Diệp Linh gả cho anh, trở thành Cố thái thái của anh.



Diệp Minh mát tích rất nhiều năm, tắm hình bên trong điện thoại anh kia vẫn là rất lâu trước kia, Diệp Minh bị trọng thương, từng bại liệt trên giường bệnh mấy năm, lúc đó bác sĩ đều nói cơ hội anh còn sống khỏe mạnh vô cùng xa vời, thê nhưng có một ngày, Diệp Minh đột nhiên biến mắt trong bệnh viện, từ đó về sau tung tích không rõ.
Chương 2113:

Diệp Minh là con trai Diệp Thanh Đề, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, mười mấy tuổi tòng quân, trở thành chỉ huy cao cấp của Huyết Dực.

Huyết Dực là một chỉ lực lượng đặc biệt, nghe đồn họ có 3 vạch chéo màu đen trên mặt giống như quỷ mị, trong những năm đó, lực lượng đặc biệt này đã nhiều lần truy quét các nhóm buôn người, buôn bán nội tạng, ma túy, truy quét. hầu như tất cả các ông trùm tội phạm, do đó khiến người ta nghe tiếng táng đảm.

Không có ai thấy được lực lượng của Huyết Dực, có người nói những ai gặp qua lực lượng này đêu chết hêt.

Mà chỉ huy cao cấp của Huyết Dực cũng chính là Diệp Minh, hai giới hắc bạch, tư pháp quân chính khắp nơi đều là truyền thuyết về anh.

Năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, Diệp Minh bí mật về nước, Cố lão gia tử và Cố Hiền liền bán hành tung của Diệp Minh, làm cho Diệp Minh nửa đường bị thế lực hắc ám ám sát.

Tất cả mọi người nói Diệp Minh chết rồi, bên trên cũng đưa ra chứng minh Diệp Minh tử vong, theo Diệp Minh biến mắt, Huyết Dực cũng phai nhạt ra khỏi rồi tầm mắt mọi người, như thể đã cùng Diệp Minh biến mắt.

Giang hồ, rơi vào yên tĩnh.

Yên tĩnh rât nhiêu năm.

Cố Dạ Cần muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới Diệp Linh không thích mùi thuốc lá trên người anh, anh liền nhịn, anh cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trong lòng.

Anh trai của cô Diệp Minh là một nhân vật kinh tài tuyệt luân, anh đoán Diệp Minh vẫn còn sống, song là chỉ huy cao cấp của Huyết Dực anh ấy đã không còn cách nào trở về xem Diệp Linh, bởi vì anh xuất hiện sẽ làm giang hồ yên tĩnh nhiều năm nhắc lên sóng gió kinh hoàng, còn có thể mang đến cho Diệp Linh nguy hiểm không cách nào suy đoán được.

Thế nhưng, Cố Dạ Cần đã ngửi được khí tức của Diệp Minh.

Anh cảm thấy, Diệp Minh đã và đang trên đường trở về rồi.

Yêu cầu thứ hai của Diệp Linh là bảo anh đưa hung thủ hại chết bố mẹ cô ra công lý, anh không thể.

Gây ra tai nạn xe, bán đứng chỉ huy cấp cao, vài Cố gia cũng không đủ để đền tội.

Cố Dạ Cần tham lam lại yêu thương vuốt ve gương mặt Diệp Linh, anh khe khẽ nói: “Linh Linh, anh không thể để mình hai bàn tay trắng, bởi vì, hai bàn tay trắng anh đây, còn có thể lấy cái gì để giữ em lại?”

Lúc Diệp Linh tỉnh lại Cế Dạ Cần đã đi rồi, đến công ty.

Cô ngồi dậy, trên người còn đau nhức không ngớt, nhưng anh đã bôi thuốc cho cô, hóa giải một ít cảm giác đau đón.

Diệp Linh cảm giác giữa hai chân có vật gì chảy ra, rất nhiều, dù sao cơ thể cô bị hao tổn, không thể mang thai, nên anh không cần lo lắng tiết chế gì.

Diệp Linh cầm điện thoại lên, gọi điện cho Cố Dạ Cần.

Tiếng chuông chờ reo lên sau đó được tiếp, song không phải Cố Dạ Cần, mà là thư ký riêng của anh: “Thái thái, chào cô, cô tìm chủ tịch sao?”

“Đúng vậy, anh ta ở đâu?”

“Thái thái, chủ tịch hôm nay có một cuộc hội nghị rất quan trọng, có chút bận…”

“Cho nên, anh ta đến thời gian nhận điện thoại của tôi cũng không có?”

“Vâng…”

Diệp Linh trực tiếp cúp điện thoại.
Chương 2114:



Tập đoàn Cố thị.



Trong phòng làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế làm việc, anh ngắng đâu nhìn vê phía thư ký riêng, thư ký riêng khổ sở chỉ vào tiếng “tút tút”, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, hình như thái thái giận rồi.”



“Tôi thấy được.” Cố Dạ Cần câu đôi môi mỏng.



“Chủ tịch, vậy chúng ta bây giờ…”



“Đi, đi họp.” Cố Dạ Cần bước đến phòng họp VIỊP.



Thư ký riêng nhanh chóng đuổi theo.



Trong phòng hội nghị VIP, Cố Dạ Cần ngồi ở chủ vị, lúc này bên tai truyền đến tiếng nói ỏn ẻn: “Chủ tịch, đây là tư liệu.”



Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn, trước mặt anh là một người phụ nữ rât đẹp, người mặc đồ công sở đen, bên trong áo sơ mi trắng bao vây lấy bộ ngực tròn vo của ả, mông rất vễnh, mang giày cao gót, trên đùi là… vớ đen.



“Chủ tịch, đây là tổng giám đốc Dương Kỳ mới vừa lên, đảm nhiệm quan hệ xã hội.” Lúc này thư ký riêng thấp giọng nói.



Dương Kỳ câu dẫn đôi môi đỏ rực, trong mắt như có điện nhìn Cố Dạ Cẩn: “Chủ tịch, chào anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”



Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì, anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, dáng vẻ lạnh lẽo cô quạnh lại cấm dục.



Dương Kỳ về tới chỗ ngồi của mình, hai mắt ả sáng lên nhìn Cô Dạ Cân, giông như nhìn con mồi của mình.



Ä đã điều tra qua hết, chủ vị này bề ngoài lạnh lẽo cắm dục kỳ thực có chút ham mê biến thái, hơn nữa còn có khuynh hướng SM.



Làm quan hệ xã hội nhiều năm như vậy, Dương Kỳ giao tiếp nhiều nhất chính là người đàn ông, ả gặp qua nhiều người đàn ông, trong đó cũng có loại như Cố Dạ Cần, bề ngoài áo mũ chỉnh tề, cởi quần áo liền như dã thú.



Ả nhất định bắt được người đàn ông này!



Hội nghị kết thúc vào buổi trưa, Có Dạ Cân về tới phòng làm việc chủ tịch.



Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng ỏn ẻn của Dương Kỳ: “Chủ tịch, chỗ tôi có một phần văn kiện cần anh ký tên.”



“Vào.”



Dương Kỳ đẩy cửa đi vào, ả lắc lắc vòng eo như rắn nước đi tới trước mặt Cố Dạ Cẩn: “Chủ tịch, chính là phần văn kiện của chỉ.”



Cố Dạ Cần đưa tay nhận.



Thế nhưng một giây kế tiếp, Dương Kỳ nhẹ buông tay, văn kiện trực tiếp rơi trên thảm.



“Xin lỗi, xin lỗi chủ tịch, tôi nhặt ngay đây.” Dương Kỳ ngồi xổm người xuống nhặt văn kiện.



Cúc áo sơ mi trắng trước khi đến đã bị ả cởi ra ba cúc, ngồi quỳ như thế, vựa trái cây sung mãn kia liền lộ ra.



Câu dẫn trần trụi.



Dương Kỳ nhặt văn kiện, lúc này một đôi giày da màu đen cọ sáng xông vào ánh mắt, giẫãm lên văn kiện ả muốn nhặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom