• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (1 Viewer)

  • Chương 2122-2126

Chương 2122:



Cố Dạ Cẩn một tay cởi ra cúc áo đồ ngủ của cô, tay kia ở phía dưới gối đi lục lọi cái bình nhỏ kia: “Em nằm là được, anh làm.”



Diệp Linh thấy động tác anh nhanh chóng lấy ra cái bình nhỏ kia, trong lòng biết mình không tránh khỏi, cô run rẩy hàng mi, nhắm mắt lại, cũng không từ chối. rang 7 Ngón tay của Cố Dạ Cần vuốt ve trên da thịt cô, dáng vẻ cô nằm dưới thân người đàn ông thật để cho người mê muội.



Lúc này Diệp Linh đã nhận ra thân thể không thích hợp, cô mở mắt ra, hai tay chống lấy lồng ngực của anh: “Có tổng, nói cho anh biết một cái tin xấu…”



Cố Dạ Cẩn đang cao hứng, anh phát động mí mắt đỏ thắm nhìn cô một cái: “Em tốt nhất đừng nói cái gì mất hứng.”



Diệp Linh nhìn anh, thông báo: “Cô tổng, em tới tháng rồi.”



“.” Cố Dạ Cần cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú đen thùi: “Cái gì?”



Nhìn anh mặt đen Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy thoải mái: “Đúng vậy, anh không nghe nhằm đâu, em tới tháng rồi.



Cố Dạ Cần không nhúc nhích, mi tâm tuấn mỹ nhíu lại, không vui mím môi: “Thật?”



“Không lừa anh đâu.” Diệp Linh muốn đầy anh xuống: “Anh mau buông ra.”



Cố Dạ Cần không chút sứt mẻ, nhìn cô rong tròng mát giảo hoạt, anh năm cô ay cô mảnh khảnh trắng trực tiếp đặt ở đỉnh đầu: “Em là nhóc lừa đảo, chỉ thích ừa gạt đàn ông, anh làm sao biết em nói thật hay giả, hiện tại, cho anh kiểm ra thử đã.”



Kiểm… tra…



Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh nhanh chóng đỏ hồng, nghiến răng mắng: “Cố tổng, anh thực sự rất biến hái, không cho chạm vào tôi!”



Cố Dạ Cần bá đạo giữ cổ tay cô không cho cô nhúc nhích, mí mắt phát động cảnh cáo nhìn cô một cái, trực tiếp đẩy làn váy cô lên…



Diệp Linh cảm thấy vô cùng ngượng, răng căn môi, chôn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thật chặt trong gôi, biên thái, Cô Dạ Cần là một tên đại biến thái!



“Nhìn đủ chưa, buông ral” Diệp Linh dùng chân đạp anh.



Cố Dạ Cần trực tiếp ngã trên người cô, chôn khuôn mặt tuần tú trong cổ cô, hít mạnh mùi hương trên người cô, sau đó bắt được vành tai của cô liền cắn một cái, không biết là bất mãn cho hả giận, hay là chà đạp muốn quấy phá, muốn làm cô đau.



Diệp Linh đau, hít vào một tiếng: “Cố Dạ Cần, không cho phép cắn tôi!”



Cố Dạ Cần buông lỏng miệng, cúi đầu khẽ nói bên tai cô nói ba chữ: “Rát…



muôn… làm…”



Diệp Linh nhanh chóng đầy anh ra, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.



Lúc Diệp Linh tắm chà rửa mình cẩn thận, hiện tại vành tai cô còn đỏ, một phần do bị anh cắn, một phần khác do lời của anh.



Con người của anh chính là không có giới hạn, cái gì cũng nói được.



Diệp Linh mở cửa phòng tắm ra, Cố Dạ Cần còn nằm ở trên giường chưa đứng dậy, miễn cưỡng nằm dang tay dang chân hình chữ đại, tay che mí mắt đỏ thắm, chỗ đũng quần khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, mặt đỏ tới mang tai.



Diệp Linh cầm cái mền ném vào trên quần anh che khuắt, tránh cay mắt: “Cố tổng, không có hoạt động giải trí nữa rồi, anh còn chưa chịu rời giường?”



Cố Dạ Cần không có phản ứng, rõ ràng cho thấy không thoải mái, không muốn để ý đến cô.


Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một tiếng nói dè dặt: “tiên sinh, thái thái, bữa sáng đã làm xong.”



Diệp Linh không hiểu sao cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ah, cô nhớ rồi, là Tiểu Lan mang thai hộ mà Ôn Lam đưa tới.



Diệp Linh nhìn Cô Dạ Cân trên giường, sau đó hứng thú gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, tôi giúp anh mở cửa, để Tiểu Lan vào hầu hạ anh nha.”



Cố Dạ Cần vươn tay, một tay kéo cô vào trong ngực mình: “Thừa dịp anh không thể chạm vào em, em ngứa da rồi đúng không?”



Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Xem ra Cố tổng không tính nhận Tiểu Lan này, vậy chỗ mẹ anh làm sao bây giò, nếu mẹ anh thật sự có chuyện gì thì anh sẽ trở thành đứa con trai bất hiếu đó.”



Cố Dạ Cẩn hôn mặt cô một cái: “Mẹ anh và Tiểu Lan này em không cần quan tâm, vài ngày nữa anh sẽ đuổi cô ta đi, thay vì tốn nhiều thời gian trên người phụ nữ khác như vậy, không bằng quan tâm đến chồng em nhiều hơn.”



Diệp Linh không nói gì, lúc này tiêng đập cửa lại vang lên, Tiểu Lan nói: “Tiên sinh, thái thái, hai người đã rời giường chưa?”



Diệp Linh tự tay đẩy Cố Dạ Cần ra: “Tôi đói bụng rồi, xuống lầu ăn sáng đi.”



Diệp Linh đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa Tiểu Lan mặc một đồ người làm nữ, thanh thuần xinh đẹp, thấy cửa phòng còn không mở, ả có chút gấp gáp, bàn tay ở giữa không trung, còn muốn tiếp tục gõ.



Diệp Linh vừa mở cửa một cái, Tiểu Lan cứng đờ, nhanh chóng lộ vẻ hậm hực cười nói: “Thái… thái thái, cô rời giường rồi?”



Nói rôi ánh mặt Tiêu Lan liên vượt qua Diệp Linh hướng bên trong phòng ngủ chính nhìn vào.



Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi một câu: “Đã không kịp chờ đợi muốn đi vào đến thế à?”



Tiểu Lan yếu đuối nhìn Diệp Linh: “Thái thái, tôi là… là vì hoàn thành nhiệm vụ, cô không thể sinh con, nếu như tôi cùng… cùng tiên sinh động phòng sớm một chút, vậy tôi có thể sinh cho hai người đứa con trai mập mạp rồi.”



Diệp Linh giơ tay lên chơi đùa mái tóc, thung lười biếng lại nói: “Nhất định phải động phòng sao, cũng có thể lấy trứng tôi để cho cô đẻ mà.” Cả nhà tải app truyện hola đọc nhé!



Tiêu Lan cứng đờ.



Diệp Linh nhàn nhạt nhìn cô: “Một kẻ thay thế, còn dám có tâm tư muốn bò lên trên giường nam chủ nhân, lại muốn được ngủ, lại muốn sinh con, đứa bé kia sinh ra được bước tiếp theo có phải muốn mẫu dựa tử quý không, tâm tư sâu thật đấy.”



Diệp Linh nói rất nhẹ, thế nhưng kim kim thấy máu, khí thế của nữ minh tinh tuyệt đối không phải là thứ Tiểu Lan có thể chống đơ, Tiểu Lan trắng nhợt mặt: “Thái… thái thái, tôi…”



“Vừa rồi tôi chỉ là chỉ đùa một chút thôi,”



Diệp Linh trực tiếp cắt dứt lời ả, cô tiến lên hai bước, đi tới bên tai Tiểu Lan thâp giọng nói: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đặt con tôi ở trong bụng loại người như cô.”



Nói xong, Diệp Linh rời đi.



Diệp Linh đi xuống lầu dưới, lúc này người làm nữ đưa một hộp chuyển phát nhanh tới: “Thái thái, đây là hàng sáng sớm hôm nay nhận được, đưa cho cô.”



Diệp Linh nhận lấy hộp, lúc này một chuỗi tiếng chuông du dương reo lên, điện thoại tới.



Cô bạn thân Lê Hương gọi tới.



Trong khoảng thời gian này Lê Hương đang nghiên cứu về một hạng mục y học, nghe nói còn ra biên đi tìm thảo dược trân quý nào đó, hai người đã lâu không liên lạc.



Diệp Linh ấn phím nhận nghe: “Alo, Lê Hương.”
Chương 2124:

“Linh Linh, nhận được chuyển phát nhanh chưa?”

Diệp Linh nhìn một chút hộp chuyển phát nhanh trong ngực: “Vừa nhận được, cái hộp này là cái gì?”

“Thành quả y dược mới nhất của tớ, tặng cậu đó.”

“Tớ không bị bệnh, uống thuốc làm gì?”

“Linh Linh, lẽ nào cậu không muốn mang thai à?” Lê Hương hỏi ngược một câu.

Hàng mi Diệp Linh run lên, đột nhiên hiểu ra, Lê Hương đến biển tìm kiếm thảo dược tiến hành nghiên cứu y dược cũng là vì để giúp cô mang thai được.

Chỉ có bạn thân mới biết được đau nhức sâu nhất trong lòng cô.

“Lê Hương, đừng vì chuyện của tớ mà phí tâm, bác sĩ đều nói tớ rất khó mang thai nữa…”

“Linh Linh, cậu ở trước mặt của tớ nói hai chữ bác sĩ này sao? Rất khó mang thai cũng không phải là trăm phần trăm không thể mang thai, tớ đã kiểm tra cho cậu, rất rõ ràng tình trạng cơ thể cậu, trong hộp thuốc mỗi ngày một viên, có thể tạo ra kỳ tích.”

Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ, dưới mi mắt xinh đẹp của cô buông xuống một cái bóng, cô cũng không nói uống hay không uống.

Lê Hương cũng không truy vấn, bạn tốt chỉ có thể có cung cấp lựa chọn, chứ không phải thay bạn mình lựa chọn: “Linh Linh, tớ gần đây không quay về kịp, cậu cùng Cố Dạ Cần kết hôn rồi, có cần tớ giúp một tay không?”

Diệp Linh lắc đâu: “Không cân đâu.”

“Thật à?”

Diệp Linh ôm hộp, ngắng đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn rơi ngoài cửa số: “Thật sự không có, Lê Hương, không phải tớ đấu không lại họ, mà là trong lòng tớ còn có thứ quan tâm, nếu như thứ ấy biến mắt, vậy tớ sẽ không sợ hãi nữa.”

Diệp Linh đi, Tiểu Lan không kịp chờ đợi vào phòng ngủ chính, ả nhìn thấy thân ảnh cao to tuấn tú kia của Cố Dạ Cần.

Cố Dạ Cần đứng dậy, trên người đồ ngủ lỏng lẻo, người đàn ông mới tỉnh lộ ra tỉnh xảo cùng tuấn tú không cách nào tả được.

Tiểu Lan đỏ cả mặt, ả đi lên trước: “Tiên sinh, có muốn tôi giúp anh mặc quần áo một tay không?”

Cố Dạ Cần không nhìn ả, đến liếc cũng chẳng buồn cho, anh đi thẳng vào phòng tắm, bắt đầu tắm nước lạnh.

Tiểu Lan cứng đò tại chỗ, dù sao đàn ông không nhìn mình là sự phủ định cùng nhục nhã lớn nhất đối với phụ nữ, bị coi thành không khí, mặt ả trắng nhọợt.

Tiểu Lan siết góc áo, sau đó lên đi vào dọn dẹp giường chiếu.

Rât nhanh ả khựng lại, bởi vì ả thây được trên giường có một vết máu.

Ngày hôm nay Diệp Linh tới tháng, dính lên giường.

Tiểu Lan mừng rỡ, Diệp Linh tới tháng rồi, vậy… cơ hội tốt của ả đã tới rồi!

Ả tới thay thế hoàn toàn chính xác có hai cách, cách thứ nhất chính là cùng Cố Dạ Cần động phòng, sinh con của ả và Cố Dạ Cẩn, thứ hai chính là lấy trứng của Diệp Linh đặt trong bụng ả, sinh con người khác, ả đương nhiên lựa chọn cách thứ nhất rồi.

Hơn nữa Cố phu nhân ngoài sáng trong tối đã ở ám chỉ ả lựa chọn cách thứ nhất, có Cố phu nhân làm chỗ dựa, ả không sợ.

Hiện tại Diệp Linh tới tháng, Tiểu Lan cảm giác mình phải mau sớm thượng vị, nhớ tới thân thể tuổi trẻ lực tráng của Cố Dạ Cẩn, chính mình lại còn đang mơn mởỏn, Tiểu Lan đã nhũn cả người.
Chương 2125:

Phòng tắm.

Cố Dạ Cần tắm xong đi ra, anh lau khô nước trên người rồi mặc quần áo, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

Là Ôn Lam gọi.

Cố Dạ Cần ấn phím chuyển được: “Alo, mẹ.”

“A Cần, con đồng ý mang Tiểu Lan về, vậy con có đụng đến Tiểu Lan hay không?” Ôn Lam rất nóng lòng.

Mặt Cố Dạ Cẩn không chút thay đổi: “Không.”

“Vì sao còn không? A Cần, vậy con mang Diệp Linh cùng đi bệnh viện, để bác sĩ lấy trứng Diệp Linh, Tiểu Lan mang thai con của con và Diệp Linh, cách này các con chắc hẳn sẽ không phản đối nữa nhỉ!?”

Cố Dạ Cần hơi chau mày kiếm: “Cách này không được.”

“Vì sao?” Ôn Lam biểu thị chính mình không hiểu được: “A Cần, có phải Diệp Linh không đông ý hay không, Diệp Linh này rốt cuộc có ý gì, chính nó không thể sinh, sinh thay cũng không được sao?”

“Lấy trứng đó cũng là con của nó, nó không đồng ý cách này chẳng lẽ là muốn đầy con tới trên giường Tiểu Lan, để con và Tiểu Lan sinh con?”

“Vậy nếu Diệp Linh đã nghĩ như vậy rồi, con còn chờ cái gì, mau mau sinh cho mẹ đứa cháu trai mập mạp đi” Ôn Lam thúc giục.

Cố Dạ Cẩn không có kiên nhẫn nghe những lời này: “Mẹ, con còn có việc, cúp trước.”

Anh trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc Cố Dạ Cẩn xuống lầu liền thấy Diệp Linh đứng ở bên cửa số sát đất, trong ngực cô ôm một cái hộp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Dạ Cần đi tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Trong hộp là cái gì?”

Diệp Linh ôm chặt cái hộp của mình: “Lê Hương gửi đồ cho tôi, anh quan tâm làm cái gì?”

Cố Dạ Cần “chậc” một tiếng: “Anh thấy các em không phải bạn thân, mà là les* áy!

*Les: lesbian, đồng tính nữ.

Cái gì cơ?

Anh nghỉ cô và Lê Hương là les?

Diệp Linh cảm thấy ham muốn độc chiếm của anh thực sự khủng bố, hơn nữa còn là một bình dấm chua lớn, không phân biệt nam nữ, có dấm liền ăn, lần trước âm dương quái khí nói cô với anh trai cô, lân này lại là Lê Hương, bên cạnh cô trừ anh ra không thể có một người biết thở nào.

“Mẹ anh không gọi cho anh à?” Diệp Linh nhướng mày hỏi.

“Gọi rồi.”

“Nói gì?” Diệp Linh cảm thấy rất hứng thú hỏi.

“Cũng không nói gì, nói không động vào Tiểu Lan cũng được, lấy trứng của em, để Tiểu Lan sinh con của chúng ta.”

Diệp Linh nghiêng mặt nhìn anh, chỉ thấy đôi con ngươi đen kia cũng nhìn cô chằm chằm.

“Cố tổng, anh muốn dùng cách này?”

Cô Dạ Cân không tỏ thái độ, song thanh tuyến thấp mềm một ít: “Linh Linh, cái này phải xem ý của em, em có muốn làm mẹ không?”
Chương 2126:



“Trước đây chúng ta từng có một đứa con, thế nhưng đứa con kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xa cách chúng ta rồi, hiện tại chúng ta có thể mang đứa con kia trở về.”



Cố Dạ Cần bàn tay rơi vào cô bằng phẳng trên bụng, qua lại ôn nhu vuốt ve.



Diệp Linh nhìn anh vài giây: “Cố tổng, anh nghiêm túc sao, nuôi con cũng không phải nuôi động vật, đương nhiên anh đối với động vật cũng không yêu thương gì cho cam, chứ đừng nhấc tới con, tôi nhớ anh trước đây vẫn không muốn con, anh chuẩn bị sẵn sàng sao, chuẩn bị làm bố?”



Có Dạ Cần nhìn đôi mắt câu nhân xinh đẹp ấy, gật đầu: “Linh Linh, anh đã chuẩn bị kỹ rồi, tuổi anh cũng không nhỏ nữa, chúng ta sinh con ổn định cuộc sống lại, con em sinh anh nhất định sẽ yêu, lần đầu tiên làm bố anh có thể không làm tốt, thế nhưng anh sẽ nỗ lực, về sau anh sẽ là một người bố tốt, cũng là một người chồng tốt.”



Diệp Linh nghiêm túc nghe xong, đột nhiên câu môi, bật cười “ha ha ha”.



Cô thực sự đang cười, ở trong lòng anh cười đến run rầy cả người.



Cô Dạ Cân nhíu mày.



Lúc này Diệp Linh ngừng lại, cô mặt mày cong cong nhìn anh: “Cố tổng, tôi sắp bị những lời này của anh làm cảm động đó, nhưng là phải làm sao đây, tôi muốn sinh cho anh, nhưng nơi đây không sinh được.”



Diệp Linh chỉ chỉ bụng của mình: “Rất châm chọc phải không, lúc tôi mang thai anh không muốn, tôi không thể mang thai rồi anh nói cho tôi biết anh sẽ là một người bố tốt.”



Nói xong Diệp Linh đẩy anh ra, cô lãnh đạm lười biếng sửa lại làn váy trên người một chút: “Đủ rồi Cố tổng, chuyện cười đã nghe xong, chúng ta đi ăn sáng thôi!”



Diệp Linh xoay người vào nhà ăn.



Cố Dạ Cần cứng đờ tại chỗ, anh nhìn bóng lưng cô rời đi, thì ra, lời vừa rồi của anh nghe trong tai cô chỉ là một câu chuyện cười.



Cố Dạ Cần đút vào trong túi quần, cảm giác mình thật nực cười, kỳ thực, con cũng chưa sinh ra, anh nào biết mình có thể yêu con hay không, có kiên nhẫn và tình yêu cho con không, có thể làm một người bố tốt không, vừa rồi anh quả thật bị quỷ dắt, anh chỉ là…



Anh chỉ là, muốn có con thật, anh chỉ là khẩn cấp muốn sinh một đứa bé.



Anh muốn một có một đứa con của anh và cô.



Bởi vì, anh biết cô sẽ là một người mẹ tốt.



Có con, cô tuyệt đối sẽ không để cho con mình không có cha, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở cạnh anh, anh có thể dùng đứa bé này tới trói buộc cô.



Con không có quan hệ gì với anh, đơn giản chỉ là con của cô mà thôi.



Thế nhưng, cô không muốn sinh.



Mượn một quả trứng cũng không chịu.



Bởi vì, cô đã không muốn cùng anh sinh con rồi.



Tiểu Lan nhận được điện thoại của Ôn Lam, ả nói tin tức tốt mình biết cho Ôn Lam: “phu nhân, thái thái hôm nay tới tháng rồi.”



“Thật không? Vậy thì quá tốt!” Ôn Lam hết sức mừng rỡ: “A Cần và Diệp Linh mới vừa kết hôn, tân hôn mà Diệp Linh lại tới tháng, quả là cơ hội tốt trời ban, Tiểu Lan cô nhất định phải nắm cơ hội này, sớm một chút cho tôi ấm cháu.”



“Vâng thưa phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng.”



Hiện tại Ôn Lam đã về tới Cố gia đại trạch, kỳ thực tuy bà ta cho Cố Dạ Cần hai lựa chọn, thế nhưng bà ta không hề muốn đứa con của Diệp Linh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom