• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (4 Viewers)

  • Chương 2134-2138


Chương 2134:

“Bởi vì… bởi vì… phu nhân…” Tiêu Lan khó khăn nói.

“Cô đã biết là vì phu nhân, vậy cô nghĩ nên giải quyết chuyện sinh con này?”

Nói rồi Cố Dạ Cẩn thừa dịp gõ tàn thuốc, lại nhàn nhạt nhìn ả một cái.

Tiểu Lan vẫn cảm thấy Cố Dạ Cần đã xem ả thành không khí, bởi vì anh không nhìn ả, đây quả thực là vũ nhục người.

Tiểu Lan đã sớm thề ở trong lòng đã, sớm muộn cũng có một ngày phải làm ánh mắt Cố Dạ Cần rơi trên người mình, làm anh nhìn ả.

Hiện tại tâm nguyện đã thành sự thật, anh đã liêc đên ả mây, thê nhưng, ánh mắt của anh lạnh băng lại khinh thường, giống như là nhìn rác rưởi bên chân mình.

Tiểu Lan kéo vạt áo trên người: “Tiên sinh, em… em… em đương nhiên là nghe phu nhân, muốn sinh con trai cho ngài…”

“Ha.” Cố Dạ Cần đột nhiên cúi đầu cười một tiếng.

Tiểu Lan lúc này im phắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ đỏ bừng lên, thực sự không biết mình nói sai chỗ nào chọc anh cười.

Ở trước mặt người đàn ông có tiền tài, có quyền thế, có địa vị này, Tiểu Lan vừa lo lắng vừa tự ti.

“Cô thật đúng là ngây thơ? Cô sẽ không thực sự tưởng rằng tôi muốn cô sinh đấy chứ!?”

“Tiên sinh…”

“Tôi cũng không dám muốn cô sinh con, nếu như sinh con gái, giống với cô chỉ thích đắm lưng xoa vai cho đàn ông, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được đánh chết nó.”

Cố Dạ Cẩn lười biếng tựa lưng vào ghé, tiếp tục nói: “Con người cô không thông minh lắm, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, nhưng cô còn như nghe không hiểu, vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần, tôi thích cô gái tốt, con của tôi cũng chỉ có thể cô gái tốt sinh ra, cô không xứng, hiểu không?”

Diệp Linh chính là cô gái tốt.

Hòn ngọc quý trên tay Diệp gia trâm anh, đắm trong ánh dương, người như anh chỉ thích những thứ tốt đẹp, luôn sẽ bị người tốt đẹp hấp dẫn.

Thân thê Tiêu Lan đã bắt đâu phát run, cả nơm nớp lo sợ đứng bên người Cố Dạ Cần, nghe anh từng lần từng lần nhục nhã mình.

Những lời nhục nhã này, là ả tự tìm.

“Vậy vấn đề tới rồi, chỗ mẹ tôi phải giải quyết như thế nào đây?” Cố Dạ Cần ngoẹo đầu suy nghĩ một chút: “Con nhất định phải sinh…”

Hai mắt Tiểu Lan đột nhiên sáng ngời, ả lại có hi vọng.

Vừa rồi người đàn ông một mực nói không muốn ả sinh con dĩ nhiên đột nhiên đổi lời, muốn ả sinh con, đây quả thực là thiên đại kinh hỉ.

“Tiên sinh…”

“Đương nhiên, đứa bé này khẳng định không phải của tôi, tôi đã bảo thư ký tìm một người đàn ông…” Cố Dạ Cần không nói, cặp con ngươi đen thanh bần mà u trầm nhàn nhạt liếc qua ả.

Đầu Tiểu Lan trực tiếp “ong” một cái, ả cảm giác mình lại từ thiên đường bị đánh vào địa ngục, anh đang nói cái gì?

Anh để ả sinh con người đàn ông khác?
Chương 2135:



Không muốn.



Ä mới không muốn!



Ä chỉ có thể sinh Cố gia tiểu thái tử!



Ä mới không muôn sinh con cho người đàn ông ti tiện nghèo khó, ả muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, muốn mẫu bằng tử quý.



“Tiên sinh, không thể, nếu như chuyện này bị phu nhân biết thì…”



“Cô sẽ nói cho phu nhân sao, hả?” Cố Dạ Cần sâu kín hỏi ngược một câu.



Tiểu Lan trực tiếp im bặt, ả cảm thấy người đàn ông trước mắt này thực sự là ma quỷ, đến chuyện động trời như vậy anh cũng làm ra được.



Tiểu Lan thực sự sợ hãi rồi, răng ả đập vào nhau.



“Tôi đã nói xong, đi ra ngoài đi, vê sau giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, nếu như cô để cho vợ tôi cảm thấy nhức mắt, mẹ tôi chắc cũng không để ý thay người, dù sao, gà mái biết đẻ trứng đâu đâu cũng có.”



Tiểu Lan há miệng, muốn nói gì, thế nhưng ả một chữ cũng không nói ra được, một thân chờ mong mà đến, một thân mồ hôi lạnh mà đi, ả chạy trối chết rời đi.



Nhưng, lúc đi tới cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói u trầm của người đàn ông: “Cô ở bỏ thêm cái gì Vào trong canh của tôi?”



Tiêu Lan dừng bước chân lại, ả quay đầu nhìn Cố Dạ Cần.



Cố Dạ Cần dập tắt nửa đoạn thuốc lá ở tại trong gạt tàn, anh như có điều suy nghĩ lắc đầu: “Cảm giác này không đúng, canh tôi nhất định bị động tay chân, nói, cô bỏ thêm cái gì?”



Cố Dạ Cần hiểu rất rõ biến hóa của thân thể của mình, hiện tại cổ họng anh giống như lăn qua than lửa, cả người nhiệt huyết sôi trào.



Đuôi mắt hẹp dài nhiễm màu đỏ tươi, anh ngước mắt, vừa âm trầm vừa ngoan lệ nhìn về phía Tiểu Lan.



Gặp phải ánh mắt như vậy, Tiểu Lan sợ đến muốn quỳ sụp xuống: “Tiên… tiên sinh, cái này không liên quan gì đên tôi, đây là phu nhân phân phó, tôi chỉ là làm theo, phu nhân quá muốn ôm cháu, cho nên… cho nên bỏ thêm một chút thuốc trong canh ngài…”



Ánh mắt Cố Dạ Cần trầm xuống, mấy giây sau anh đứng dậy, rời thư phòng, thẳng đến phòng ngủ chính…



Cố Dạ Cần đi tới cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên liền gõ cửa: “Linh Linh! Linh Linh, mở cửal”



Bên trong không có tiếng động.



Không ai đáp lại anh.



Khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cẩn một tấm đã âm trầm như nước, đuôi mắt đã nhuộm tia máu đỏ đáng sợ, thủ đoạn bẩn thỉu kia không phải anh chưa chơi qua, thế nhưng vẫn chưa có ai dám chơi trên người anh.



Hiện tại anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng, trong máu xương dường như có con trùng nhỏ đang bò, khó chịu, quá khó chịu.



Anh chỉ có một ý niệm trong đâu, anh muốn gặp Diệp LinhI Ngón tay rõ ràng khớp xương ở trên ván cửa đánh ra âm thanh vừa sắc bén lại có tiết tấu, anh khàn khàn nói: “Linh Linh, anh biết em ở bên trong, mở cửa nhanh, anh muốn gặp em, NGAY, LẬP, TỨC!



Bên trong vẫn không có tiếng động.



Cố Dạ Cần đợi một hồi, sau đó bàn tay to đặt trên chốt cửa, anh muốn trực tiếp mở cửa.



Rất nhanh anh liền phát hiện, cửa phòng đã khóa trái.
Chương 2136:



Cô Dạ Cân là một người đàn ông cơ trí bực nào, anh đã nhận ra cái gì, Diệp Linh sớm không khóa cửa muộn không khóa cửa, nhưng ở lúc này khóa cửa, trừ phi…



“Qua đây!” Lúc này hộ vệ áo lôi Tiểu Lan qua đây, trực tiếp ném vào trên thảm.



Tiểu Lan đã biết họa lớn, ả quỳ xuống trên thảm cầu tha, còn vươn tay kéo lại ống quần tây của Cố Dạ Cẩn: “Tiên sinh, ngài… ngài tha cho tôi đi, đây thật sự là chủ ý của phu nhân, không liên quan gì tới tôi mà…”



Cố Dạ Cần rủ mí mắt tuần mỹ nhìn Tiểu Lan: “Thái thái có phải đã biết chuyện cô bỏ thuốc hay không?”



Tiêu Lan gật đâu giã tỏi: “Đúng vậy, vừa rồi ở trong phòng khách dưới lầu lúc thái thái đang uống nước cũng đã biết, thế nhưng thái thái không nói cho ngài biết…”



Nói rồi Tiểu Lan kinh hãi nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, ả cũng ý thức được cái gì: “Tiên sinh, thái thái có phải không mở cửa cho ngài không, tôi biết rồi, thái thái là cố ý.”



“Thái thái lạnh mắt nhìn anh uống chén canh bị hạ thuốc vào, còn khóa trái cửa, tiên sinh, thái thái thực sự không yêu ngài, cô ta bỏ ngài r… !”



Tiểu Lan vẫn chưa nói hết liền hét thảm một tiếng, bởi vì Cố Dạ Cần nhắc chân, một cước đạp lên ngực ả.



Phụt. Cả nhà tải app truyệnhola nhé!



Tiểu Lan ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.



Tiểu Lan vùng vẫy muốn động, thế nhưng thân thể mềm nhũn ngã xuống, ả hai mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt này, mấy năm nay lớp ngụy trang nho nhã lịch sự cũng không rửa sạch hắc ám âm lệ trong cốt nhục anh, anh làm người ta kinh sợ.



“Lôi xuống, tôi không muốn nhìn thấy ả nữa!” Cố Dạ Cần lạnh lùng nói.



“Vâng.” Hộ vệ áo đen nhanh chóng tha Tiểu Lan đi.



Bên tai thanh tịnh, Cô Dạ Cân một tay chống thắt lưng thở dốc, rất nhanh anh câu môi, ha, cười một tiếng, thì ra cô đã sớm biết.



Thảo nào vừa rồi ở trên cầu thang cô trêu chọc anh, cô nhất định cảm thấy anh là một thằng đại ngốc lại buồn cười!!



“Diệp Linh, mở cửa!” Lúc này Cố Dạ Cần cũng lười giơ tay lên gõ cửa, đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, anh như cười như không nói: “Cái cửa rách này không đỡ được anh, nếu như em bây giò chủ động mở cửa, anh sẽ không so đo với em nữa, quên đi chuyện hôm nay!”



Giọng Cố Dạ Cần không lớn, nhưng cũng đủ uy hiễp, tât cả người làm nữ trong biệt thự đi ra, sợ đến không dám thở mạnh một tiếng.



Vị nam chủ nhân này tính khí quá lớn, anh thực sự nỗi giận lên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



Bên trong vẫn là không tiếng động.



Diệp Linh không trả lời anh.



Cố Dạ Cần giơ tay lên sờ soạng mái tóc đầu đinh, tệ khí to lớn đã tràn ngập lồng ngực của anh, anh sắp mắt khống chế rồi.



Người phụ nữ bình tĩnh đẩy chồng mình tới trên giường người khác, cô thật đúng là người vợ tốt nhất của Trung Quốc.



Tuy cô đã từng nói đông ý anh và người phụ nữ khác sinh con, còn nói để Tiểu Lan tiến đến hầu hạ, song anh không xem là thật, anh chỉ thấy cô là ghen tị, nói lẫy.



Hiện tại anh đã biết, cô nói thật.



“Diệp Linh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, mở cửa, bằng không, đêm nay em nhất định phải chết, hiểu chưa?”
Chương 2137:



“Anh hiện tại cho em ba giây, anh đếm ngược thời gian đây, ba… hai… một…”



Cố Dạ Cẩn ở số “một” chậm lại, thế nhưng, bên trong không có tiếng động nào, anh không có được bắt kỳ lời đáp lại nào.



Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần dử tợn co rút vài cái, sau đó anh nhắc chân, một cước đạp lên ván cửa.



Rằm một tiếng.



Tiếng vang ầm ầm lan ra khắp nơi, đám người làm nữ sợ đến nín thở.



Trời ạ.



Người đàn ông toàn thân lệ khí đứng ở ngoài cửa quả thực so với ma vương đến từ địa ngục còn đáng sợ hơn.



Một cước này rơi xuông, cửa phòng cũng không có rơi ra, dù sao cũng là cửa chất lượng tốt.



Cố Dạ Cần lại tiếp tục rồi cước thứ hai, thứ ba, thứ tư…



Mỗi một cước đều mang theo lực đạo không gì sánh được bén nhọn đạp thẳng trên cửa, dường như cánh cửa này không mở ra, anh liền thề không bỏ qua.



Rất nhanh “két” một tiếng, cửa phòng mở ra.



Ngay cả cửa phòng cũng khuất phục dưới uy lực của người đàn ông Cố Dạ Cần này.



Cửa phòng mở ra, mặt Cô Dạ Cân không thay đổi đi vào: “Diệp Linh”



Đám người làm nữ kinh hồn táng đảm, với tính khí hung bạo của tiên sinh, thái thái cô tự cầu nhiều phúc đi.



Cố Dạ Cẩn cũng đích xác là mang ý niệm muốn nghiêm khắc dạy dỗ Diệp Linh trong đầu đi vào, cô thật sự là quá tùy ý làm bậy, cũng chỉ là ỷ vào anh cưng chiều.



Lồng ngực to lớn phập phồng trên dướianh đuôi mắt đỏ thắm quét trong phòng một cái, rất nhanh đã dừng lại, bởi vì, Diệp Linh không ở đây.



Nơi tầm mắt của anh có thể đạt được, không có thân ảnh Diệp Linh.



Cố Dạ Cẩn cứng đờ, tràn đầy lệ khí cùng lửa giận trong nháy mắt biến đi đâu mất, trái tim anh còn run sợ lên: “Diệp Linh! Diệp Linh, em đang ở đâu!



Em câm rồi à, nghe được thì trả lời anh một tiếng!”



Vẫn không có ai đáp lại anh.



Cố Dạ Cần đi tới mở ra cửa phòng tắm, phòng thay đồ… Bên trong cũng không có người.



Diệp Linh biến mắt rồi.



Cô biến mắt trong tầm mắt của anh.



Xung quanh rất an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, Cố Dạ Cần đi tìm quanh, nhưng không có một bóng người.



Lời vừa rồi của Tiểu Lan đột nhiên quanh quần bên tai anh: “Cô ta thực sự không yêu anhl”



“Cô ta vứt bỏ anhl”



“Cô ta không cần anh nữal”
Chương 2138:



Cố Dạ Cẩn cảm thấy cả thế giới đều xoay tròn trước mắt anh, nỗi kinh hoàng và bất an như thuỷ triều xông tới, chớp mắt đã bao phủ anh lại rồi.



“Người đâu!” Anh rồng to.



Vài hộ vệ áo đen nhanh chóng đi vào, chờ đợi phân phó.



“Đi tìm, nhanh đi tìm, cho dù lật tung cả thành phô này cũng phải tìm được cô ấy trở về!” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng gầm ra âm tiết đáng sợ, gân xanh trên trán nỗi lên hét.



“Vâng thưa sếp.” Nhóm hộ vệ áo đen xoay người rời đi.



“Chờ một chút.” Cố Dạ Cần lại đột nhiên lên tiếng.



Anh phát hiện dị thường, không thích hợp, thực sự không thích hợp, vừa rồi anh là hoảng hồn, anh phải để cho mình tỉnh táo lại trước.



Anh tận mắt nhìn Diệp Linh vào căn phòng này, cô không đi ra khỏi phòng, vậy đã nói rõ… cô còn ở trong phòng.



“Các cậu đều đi ra ngoài đi.” Cố Dạ Cân đôi chủ ý.



Đám hộ vệ áo đen nghe lời đi ra, còn đóng cửa phòng lại.



Con ngươi âm trầm của Cố Dạ Cần sắc bén quét hết chỗ có thể giấu người trong phòng, anh tận lực khắc chế tâm tình của mình, tiếng nói khàn khàn lộ ra vài phần dỗ dành cưng chiều: “Linh Linh, em đang ở đâu?”



Bươc chân Cố Dạ Cần nhẹ nhàng đi trên thảm, anh vươn tay dò xét mở ra rèm cửa sổ, kiểm tra từng góc: “Linh Linh, anh biết em ở đây, em nghe được giọng của anh, đúng không?”



“Anh thừa nhận anh bây giờ còn rất tức giận, em mau ởi ra đi, nếu như anh có thể lên tiếng, nói không chừng anh cũng sẽ dễ dàng dỗ được.”



Không ai đáp lại anh.



Trong phòng thủy chung yên tĩnh, vang vọng chỉ có thanh âm của chính anh Cố Dạ Cẩn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, vô cùng hoảng hốt, anh tìm mỗi một góc từng gian phòng, cũng không có tìm được thân ảnh cô.



Cô đi đâu?



Cô đến tột cùng ở đâu?



Thần kinh Cố Dạ Cần căng chặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy đoạn, lúc này ánh mắt của anh rơi vào tủ quần áo, anh đi tới.



Cố Dạ Cần vươn tay, kéo ra tủ quần áo.



Trong tủ treo quần áo của anh, áo sơmi tây trang được là phẳng, thoáng nhìn qua không có ai.



Thế nhưng cơ thể Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ, bởi vì, anh tìm được Diệp Linh.



Diệp Linh trôn trong tủ quân áo, co thành một khối nho nhỏ rúc trong góc tủ, trước khi cửa mở rất tối, một chút sáng cũng không có, cô lặng lặng trốn bên trong.



Dây thần kinh căng thẳng của Cố Dạ Cần nhìn thấy của cô giờ khắc này rốt cục được giãn xuống, hoang mang bất an trong lòng cũng từ từ hạ, anh mím môi lên tiếng: “Diệp Linh.”



Diệp Linh vẫn duy trì tư thế đó, hai chân cuộn lại, hai tay ôm đầu gối của mình, cô từ từ nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.



Cố Dạ Cẩn giận, khi anh đang binh hoang mã loạn, cô lại ngủ vùi nơi đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom