• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (6 Viewers)

  • Chương 2146-2150


Chương 2146:

Cô mỗi buổi tối đều sẽ ngoan ngoãn ngủ trên giường, thế nhưng ban đêm lúc anh thức, cô sẽ không ở trong ngực anh.

Cô vẫn sẽ trốn trong góc tủ treo quần áo tối tăm kia cuộn mình ngủ, anh đã từng nghĩ trong đầu, muốn bảo người làm nữ dẹp luôn cái tủ đó đi, thế nhưng, anh không dám.

Anh sợ đưa cái tủ đó đi, cô sẽ không còm chỗ trốn, sẽ trốn đến một chỗ anh không tìm được.

Mấy ngày nay cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ, nhưng cô đã không cùng anh nói chuyện rồi.

Cô Dạ Cân ngôi ở trên giường, anh vươn tay, ngón tay thon dài rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm mị động nhân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Diệp Linh mặc váy ngủ tơ lụa, màu đen, bởi vì nghiêng người ngủ, dây váy trên vai đều rơi xuống, đôi đùi đẹp cuộn cùng nhau, không hề làm gì, chỉ là một tư thế ngủ vô tình còn dụ hoặc hơn cả những bức ảnh nóng bỏng mà Cố Dạ Cần nhìn khi còn thiếu thời.

Cố Dạ Cần cúi đầu, hung hăng chặn lại môi cô.

Diệp Linh cảm thấy thở không được, dường như có tảng đá lớn nào đè lên, hàng mi khẽ run, cô chau mày mở mắt ra, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần co rút lại phóng đại trong tâm mặt cô.

Hai tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực của anh đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, đừng chạm vào tôi!”

“Tỉnh rồi?” Cố Dạ Cẩn bá đạo cằm cố cô trong lòng mình, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô, mang theo trí mạng nguy hiểm: “Đã hết kinh chưa, anh đã chờ em mấy ngày, không thể chờ thêm nữa.”

Diệp Linh quả thực đã hết rụng dâu, anh đã tính ngày rồi, không có khả năng để bản thân bị lỗ, làm hòa thượng ăn chay.

Diệp Linh thấy được dấu vết trên mặt anh, như là bị đánh: “Anh và người khác đánh nhau?”

“Đúng vậy, nhân tình Phạm Tư Minh kia của em xông vào phòng làm việc của anh không nói lời nào đã đánh anh một.”

Khi thuật lại chuyện này, Cố Dạ Cần cũng thể hiện rồi chíthiên phú kinh người của mình, nếu như Phạm Tư Minh hoặc là thư ký riêng có đây, đoán chừng bọn họ sẽ trợn mắt hốc mồm, trời ạ, anh… anh sao lại mặt dày nói mình thành một đóa hoa sen trắng vừa vô tội vừa đáng thương như thế được?

Diệp Linh hoàn toàn không bị diễn xuất tài tình của anh lừa, hai người là “cùng nghề”, diễn xuất của cô cũng không kém cạnh gì so với anh: “Đáng đời, Phạm Tư Minh đánh anh là tốt, anh chính là một kẻ cân ăn đòn!”

Nói rồi Diệp Linh lại nỗ lực đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, anh đừng có quá quắt, mình ở bên ngoài bị đánh, lại trút giận lên trên người phụ nứt”

“Ha,” Cố Dạ Cần từ cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Anh chỉ trút giận lên tại trên người em, ai bảo nhân tình của em chọc anh không vui?”

Nhân tình?

Anh điên đấy à?

“Cố Dạ Cần, buông ra, anh có phải đã tìm ra lạc thú gì mới trong trò cưỡng bức không, giờ đến cái trò nhân tình này?”

Cô Dạ Cân dùng ba ngón tay đã đặt hai cổ tay trắng của cô trên đỉnh đầu, sau đó “xoát” một tiếng tháo dây lưng trên hông ra: “Suyt, Cố thái thái, chớ phản kháng, anh đã nhịn em rất lâu rồi…”

Cái trán Diệp Linh lập tức bị đụng phải đầu giường.

Rất nhanh anh dùng bàn tay bao lấy đầu cô rồi lại lôi cô trở về, hai mắt Diệp Linh tan rả nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, cô đột nhiên nghĩ đến anh một người mắc bệnh sạch sẽ dĩ nhiên gấp gáp đến mức ngay cả tắm cũng không đã bắt đầu…

Chương 2147:

Không biết qua bao lâu, Diệp Linh lại bị ân vào trong lông ngực âm áp mà to lớn kia, Cố Dạ Cần ăn no thoả mãn đã ngủ rồi.

Diệp Linh nhẹ nhàng di chuyển, thoát khỏi ngực anh, sau đó đưa tay cầm điện thoại anh đặt ở trên tủ giường lên.

Cô gửi cho bố Phạm một tin nhắn — tôi đồng ý hợp tác với bác.

Đợi tin nhắn gửi đi thành công Diệp Linh lại xóa tin nhắn đi, thả điện thoại về.

Cô xuống giường đi tới bên bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển giang hồ bí tịch mà Lâm Thủy Dao đưa cho cô.

Trong giang hồ bí tịch đó có một trang rât thú vị, nói là thê nào đê thiên một người đàn ông.

Trên giang hồ bí tịch lấy văn hay tranh đẹp cặn kế ghi lại cách phế đi một người đàn ông như thế nào.

Diệp Linh mấy ngày nay đều bị nhốt trong biệt thự, không ra được, cũng không có cách để liên lạc với người bên ngoài, cho nên lúc nhàm chán mà bắt đầu đọc quyển sách này, lúc đó cô liền suy nghĩ, nếu như anh còn dám ép buộc cô, cô sẽ dùng cách trên này phế đi anh.

Cô muốn đích thân giải quyết gốc rễ của tội ác.

Diệp Linh từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, cây kéo này là cô từ trong phòng bếp len lén lấy ra, cô nhớ tới thuở thiêu thời năm đó củ Mạc Từ Tước và Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc cũng từng dùng kéo đâm Mạc Từ Tước, đây là một vũ khí rất lợi hại.

Diệp Linh cầm kéo chậm rãi hướng đến gần Có Dạ Cẩn…

Cố Dạ Cẩn thực sự đang ngủ, người đàn ông sau khi thoả mãn là thời khắc dễ dàng ngủ nhất, cộng thêm mấy đêm nay mỗi khi cô rời đi anh sẽ thức dậy, cho nên giắc ngủ không tốt lắm.

Lúc anh ngủ mơ mơ màng màng tự dưng thấy đau, xuất phát từ tính cảnh giác tự thân, anh đột nhiên mở mắt ra, Diệp Linh đứng ở bên giường, hai tay nắm cây kéo, trên cây kéo đã dính máu.

Anh mát Cô Dạ Cân từ trên cây kéo dính máu của cô đến trên quần mình, chỉ thấy trên giường đã đầy máu.

Trong lúc khiếp sợ trán Cố Dạ Cần đã chảy ra lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt tuấn tú đau đến trắng bệch, anh vươn tay một kéo lại cổ tay Diệp Linh, hất rơi cây kéo trong tay cô xuống đất: “Diệp Linh, em… điên rồi ư?”

Anh từ trong cổ họng bức ra âm tiết lành lạnh như dã thú.

Diệp Linh lần đầu tiên đả thương người, tay vẫn run rẩy, cô nhìn Cố Dạ Cần, chậm rãi nói: “Cố Dạ Cần, tôi ôm thù đứa con kia, anh hại tôi cả đời không thể mang thai, tôi khiến anh đoạn tử tuyệt tôn, sau này về con cái, hai chúng ta sạch nợ.”

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán lăn xuống, Cố Dạ Cần thật hận không thể đem bàn tay to khóa lại cổ cô, cổ của cô mềm mại như vậy, chỉ cần anh nhẹ nhàng bóp một cái, sẽ không còn hơi thở nào nữa.

Khép rồi mở mi mắt, khi anh sắp không khống chế được mình thương tổn cô, Cố Dạ Cần một tay đầy cô ra, anh vén chăn lên xuống giường, trực tiếp mở cửa phòng.

“Người đâu! Mau tới!”

Bên ngoài truyền đến âm thanh hoảng loạn, bảo vêh và người làm nữ đều đuổi tới.

“Trời ạ tiên sinh, ngài làm sao vậy? Tiên sinhl”

Kèm theo tiếng kinh hô, Diệp Linh trong phòng nghe được tiếng đổ ầm, phía ngoài Cố Dạ Cần đã ngã xuống, hôn mê.

Cố Dạ Cần khẩn cấp đưa đi bệnh viện, Diệp Linh ngồi xuống, cô cầm bút lên, trên tờ giấy trắng trống viết xuống ba chữ — giấy ly hôn.

Cô bình tĩnh viết một phần giấy ly hôn, sau đó ở phía dưới ký tên của mình — Diệp Linh.

Làm xong tất cả, cô mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Chương 2148:

Cố Dạ Cẩn trọng thương nhập viện toàn bộ biệt thự đều luống cuống tay chân, hiện tại người làm nữ thấy Diệp Linh đi ra nhanh chóng ngăn cản nói: “Thái thái, tiên sinh đã phân phó, cô chỉ có thể đợi ở trong biệt thự không thể đi ra ngoài.”

Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như một trang giấy, song bình tĩnh lại ung dung, cô thản nhiên nói: “Tôi phải đi, sẽ không trở lại nữa.”

Lúc này bên ngoài biệt thự ngừng vài chiếc limo sang trọng, một nhóm hộ vệ áo đen xuống, xuống cuối cùng là bố Phạm và Phạm Tư Minh.

Phạm Tư Minh vọt tới, choàng áo khoác ngoài trên vai Diệp Linh: “Linh Linh, em không sao chứ, vừa rồi anh thấy chỗ em có xe đi thẳng thẳng đến bệnh viện, anh còn tưởng rằng em bị thương…”

“Không phải là em, là Cố Dạ Cần.” Diệp Linh nhàn nhạt cắt đứt Phạm Tư Minh.

Phạm Tư Minh bị kiềm hãm, lúc này anh ta cảm giác trên người Diệp Linh rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ, giống như khối băng, anh ta nhanh chóng cài nút cúc áo khoác, bao chặt Diệp Linh lại: “Không sao Linh Linh, tất cả đều quá khứ, em và Cố Dạ Cần đều là quá khứ.”

Diệp Linh không nói chuyện, cô chỉ là hoảng hốt vài giây, đúng vậy, quá khứ rồi.

Cô và Cố Dạ Cần đã là quá khứ.

Lúc này bố Phạm đi lên trước: “Linh Linh, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.”

Diệp Linh gật 49W /WMĐME- = ÿ “Thái thái, cô không thể đi, tiên sinh vào bệnh viện còn không biết tình huống ra sao, cô đi thế nào được?” Người làm nữ còn muốn ngăn cản.

Thế nhưng bố Phạm đã mang bảo vệ đến nhanh chóng tiến lên, trực tiếp đẩy người làm nữ lui về phía sau.

Cô Dạ Cân trọng thương, chính là thời cơ tốt nhất để Phạm gia mang người đi.

“Linh Linh, chúng ta đi.” Phạm Tư Minh mang theo Diệp Linh rời đỉ.

Bảo vệ kéo ra cửa sau xe, Diệp Linh đứng lặng ở trên cỏ, cuối cùng cô quay đầu, nhìn thoáng qua căn biệt thự này, cô ở trong lòng nhẹ giọng nói — tạm biệt… không gặp lại.

Diệp Linh được mang về Phạm gia, bố Phạm nói: “Linh Linh, lúc đầu Cố Dạ Cần muốn đưa Cố Lão gia tử và Ôn Lam đến nước ngoài, thế nhưng Cố Dạ Cần đột nhiên trọng thương nhập viện, nên Cô lão gia tử và Ôn Lam giữa đường đã trở về, hiện tại cũng đã ở trong bệnh viện.”

Phạm Tư Minh đưa đến một chén trà nóng, Diệp Linh ôm cái chén, để nhiệt độ truyền lại đến trên tay cô, cô đại khái có thể đoán được Cố Dạ Cần đã đưa Cố Lão gia tử và Ôn Lam đi là vì cô, thế nhưng, cô không hề cảm động chút nào.

Làm con trai Cố gia, biết rõ trên tay Cố lão gia tử dính máu Diệp gia, anh vẫn lựa chọn bảo toàn Cố gia, vậy làm con gái Diệp gia, cô làm sao có thể để cho những kẻ này một kẻ lại một kẻ chạy mắt?

Khoản nợ bọn họ thiếu, cô bắt đầu đến đòi rồi.

Diệp Linh nhìn vê phía Bộ Phạm: “Lúc trước bác nói trong tay nắm giữ manh mối tai nạn xe của bố mẹ tôi, những manh mối này có thể đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam không?”

Bố Phạm đưa một hồ sơ niêm phong cho Diệp Linh, vô cùng đáng tiếc lắc đầu: “Linh Linh, đã cách nhiều năm, cộng thêm thân phận đặc thù của bố và mẹ con, muốn trực tiếp đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam dựa vào những thứ này còn chưa đủ.”

Diệp Linh đột nhiên có chút đau đầu, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, lấy tay xoa đầu.

Phạm Tư Minh đã nhận ra Diệp Linh khác thường, nhanh chóng lo lăng quan tâm hỏi: “Linh Linh, em làm sao vậy?”

Diệp Linh mở mắt ra, có chút mê man: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào?”

“Linh Linh, chúng ta nói đến bằng những chứng cớ này vẫn không thể đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam, em làm sao vậy, chúng ta mới vừa nói chuyện em liền quên?” Phạm Tư Minh nghỉ ngờ nói.
Chương 2149:

Mấy ngày nay Diệp Linh liền phát hiện ra căn bệnh đau đầu của mình, cô biết anh trai chết đã gia tốc bệnh tình của cô.

Cô không còn thời gian.

Cô một khắc cũng không thể đợi.

“Bác Phạm, ngày mai bác cũng đê người loan tin ra ngoài, nói tôi trong tay nắm được chứng cứ có lực trong tay, có thể thuận lợi lật lại bản án cho ta bố mẹ tôi, đồng thời bác để luật sư chính thức khởi tố Cố lão gia tử.” Diệp Linh nÓóI.

“Linh Linh, con có phải có kế hoạch gì hay không?”

Diệp Linh không nói gì.

“Được rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, có chuyện gì sáng sớm ngày mai nói đi, bố, chúng ta đi ra ngoài đi, Linh Linh mệt rồi, để Linh Linh nghỉ sớm một chút.” Phạm Tư Minh vẫn quan tâm sức khỏe Diệp Linh nhất.

“Được, Linh Linh, con nghỉ ngơi sớm một chút.” Bố Phạm đi ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh, Diệp Linh ôm gối ngồi trên thảm trước cửa số sát đất, hiện tại đã là đêm khuya, nhưng cô không hề buồn ngủ.

“Linh Linh, uống ly sữa bò nóng này đi.”

Lúc này Phạ i@meàm một ly sữa bò nóng Mã .-…- li anh ta bị nóng đưa ngón tay đặt trên vành tai của mình nhảy tưng tưng.

Phạm gia công tử là lần đầu tiên tự tay pha sữa bò nóng.Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

Diệp Linh nhàn nhạt câu môi, sau đó nhận lấy sữa: “Phạm Tư Minh, cảm ơn anh.”

“Linh Linh, em muốn báo thù, chúng ta đều sẽ giúp cho em, thế nhưng anh hy vọng em có thể vui vẻ, tin tưởng đây cũng là điều bố mẹ và anh trai em mong đợi.” Phạm Tư Minh đưa con búp bê kia tới trong lòng Diệp Linh.

Đây là búp bê cô thích nhát.

Diệp Linh ôm búp bê, cô hy vọng dường nào mình vẫn mãi là cô bé đã từng vui vẻ vô ưu vô lo kia, đáng tiếc, hết thảy đều không trở về được, cô mắt đi tất cả.

“Tôi biết rồi.” Diệp Linh gật đầu.

Diệp Linh ở Phạm gia đợi hai ngày, cô biết bên ngoài Cố lão gia tử và Ôn Lam đã sớm ngồi không yên, cô đang đợi thời cơ.

Lúc này một chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

Diệp Linh ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng thư ký riêng của Cố Dạ Cẩn: “Thái thái, bây giờ cô ở đâu, cô mau đến bệnh viện thăm chủ tịch đi! Lần này chủ tịch bị thương rất nặng, bây giờ còn chưa tỉnh.”

Diệp Linh không có biểu cảm gì, trên gương mặt tinh xảo mềm mị là vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Anh ta còn chưa tỉnh, vậy nên đi tìm bác sĩ, tôi cũng không phải là bác sĩ.”

“Thái thái” Thư ký riêng nóng nảy: “Thái thái, van cầu cô, cô tới thăm chủ tịch đi! Tôi biết hiện tại người chủ tịch muốn thấy nhất đến chính là cô, nếu như cô tới thăm chủ tịch, chủ tịch nhất định sẽ tỉnh lại.”

Diệp Linh thõng mi xuống, mấy giây sau mới nói: “Được, tôi lập tức đến.”

Nói xong cô cúp điện thoại sau đó đứng dậy, ra cửa phòng.

Diệp Linh cầm hồ sơ niêm phong mà bố Phạm cho cô, mặc vào áo khoác ngoài, bố Phạm do dự nhìn cô: “Linh Linh, con mang theo phần hồ sơ này ra ngoài rất nguy hiểm, Cố lão gia tử đã nhìn chằm chằm phần chứng cớ có lực này trong tay cô đó, hơn nữa theo bác được biết, Cố lão gia tử đã sớm động sát ý với con, bây giờ con đến bệnh viện sẽ chủ động đưa đến cửa…”

“Vậy thì thật tốt, tôi đã đợi thời cơ này rất lâu rồi.” Diệp Linh ra ngoài.
Chương 2150:

Bố Phạm đột nhiên hiểu Diệp Linh muốn làm cái gì rồi.

“Linh Linh, Tư Minh sáng sớm đã ra ngoài, xếp hàng đi mua bánh ngọt con thích ăn rồi.” Bố Phạm lên tiếng nói.

Diệp Linh bước chân dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Bố Phạm.

Bố Phạm nói thẳng: “Linh Linh, tâm tư Tư Minh đối với con chúng ta đều biết, thế nhưng, bác không hy vọng các con ở cạnh nhau, bác hy vọng Tư Minh tìm được một cô gái có gia thế thuần khiết sạch sẻ.”

Thuần khiết sạch sẽ, vốn cô cũng thế.

Chỉ tiếc, hiện tại cô không phải.

Phạm Tư Minh đối tốt với cô, anh là người cũng ngay thẳng chân thành, là một chàng trai rất tốt rất chói sáng, tương lai anh cũng nhất định sẽ rất thương yêu bạn gái của mình.

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của Diệp Linh.

Chính là Phạm Tư Minh gọi tới.

Diệp Linh ấn phím nghe: “Alo.”

“Linh Linh, em rời giường chưa, anh đã mua xong điểm tâm em thích ăn nhất rồi, em chờ anh một lát…”

“Phạm Tư Minh,” Diệp Linh trực tiếp cắt ngang giọng nói đang hưng phấn vui mừng của anh ta: “Cảm ơn anh, nhưng điểm tâm em không ăn, em đến bệnh viện thăm Dạ Cần đã.”

Bên kia Phạm Tư Minh hơi ngừng.

Diệp Linh yên lặng cúp điện thoại, cô nhìn hướng Bố Phạm: “Bác Phạm, tôi đi.”

Diệp Linh xoay người rời đi.

Bô Phạm đứng thật lâu ở trước cửa nhìn Diệp Linh đi xa, trên người cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, trên chân đạp cao gót giày, tấm lưng nhỏ mềm mại thủy chung thẳng tắp, nhưng rất cô độc, rất nhanh thân ảnh của cô liền biến mất trong làn gió lạnh hiu quạnh.

Trong bệnh viện.

Ôn Lam thất thần ngồi ở hành lang gấp, bác sĩ tới, Ôn Lam kích động nói: “Bác Sĩ, vì sao con tôi còn chưa tỉnh?”

“Cố phu nhân, lần này Cố tổng bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê, cân quan sát liên tục…” Bác sĩ giải thích.

“Đủ rồi! Tôi không thích nghe mấy chuyện quỷ dọa người này! Tôi hỏi ông, con tôi… chỗ đó… thế nào rồi, tôi còn có thể ẫm cháu trai hay không?”

“Cái này…”

“Con tôi nhưng là con một mấy đời, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Cố gia đều đặt trên người nó, Cố gia chúng tôi không thể đoạn tử tuyệt tôn, bác sĩ, ông phải chữa tốt cho nó, bằng không tôi sẽ không tha cho các ông!” Ôn Lam kích động kéo lại góc áo bác sĩ đe dọa.

Thấy cục diện hơi không khống chế được, thư ký riêng nhanh chóng đi tới: “Phu nhân, nơi này là bệnh viện, bà yên tĩnh trước một chút, chúng tôi đã thông báo Mạc tổng, Mạc tổng và Mạc thái thái đang chạy tới trên đường.”

Mạc Tuân và Lê Hương sắp tới.

Ôn Lam dường như điên rồi, bà ta thất thần lắm bẩm nói: “Đều do Diệp LinhI Đều do con tiện nhân Diệp Linh kia, ả hạ thủ quá độc, tao đã sớm nói A Cần sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết ở trên tay Diệp Linh, nhưng A Cần không tin tao Ôn Lam vẫn còn đang chửi bới, lúc này thư ký riêng lên tiếng nói: “Thái thái, Ôn Lam cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng lặng ở phía trước, trên khuôn mặt lón chừng bàn tay treo một bộ kính râm lón, hơi có mấy phần lãnh diễm cao ngạo tuyệt thế di lập.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom