• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

  • Chương 2194-2199

Chương 2194:



Lúc này thủ hạ nhỏ giọng báo cáo: “Tứ ca, đây là tân sủng mà Thành gia kim Ốc tàng kiều, chính là người giấu ở trong phòng bệnh không cho anh xem đó.”



Ah?



Hai mắt Tiêu Tứ sáng ngời, mấy người phụ nữ trước kia của Tiêu Thành hắn đều gặp qua, duy chỉ có ả này được Tiêu Thành rât cưng chiêu, không cho người ta xem, kỳ thực lòng hắn đã sớm ngứa ngáy rồi, không nghĩ tới bây giờ rơi xuống trong lưới hắn.



Tiêu Tứ từ trên cao nhìn xuống Tô Tiểu Đường, cô từ lầu ba nhảy xuống tới, hai chân đã bị thương, có máu tươi từ trong quần áo bệnh nhân chảy ra ngoài.



Bởi vì cô cúi đầu, Tiêu Tứ thấy không rõ mặt cô, song có thể thấy được dáng người gầy yếu nhưng trổ mã trong lớp quần áo bệnh nhân, lộ ra một cảm giác cắm ky.



Tiêu Tứ câu môi, hắn nghe nói Tiêu Thành lần này tìm một tân sủng, thế nhưng hắn cũng không ngờ còn nhỏ như vậy, nhìn như một chưa thành niên, không thể không nói Tiêu Thành thật biêt chơi.



“Cô, ngắng đầu lên.” Tiêu Tứ nói rằng.



Tô Tiểu Đường không động.



Tiêu Tứ liền ngồi xổm người xuống, trực tiếp vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường, ép cô ngắng đầu.



Khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay của cô gái xông vào ánh mắt, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy khẽ động, da thịt trắng mịn như mỡ dê, đôi môi anh đào nho nhỏ, mười phần tiểu mỹ nhân hại nước hại dân.



Tiêu Tứ liền lộ ra nụ cười tà ác: “Cô chính là tân sủng của Thành gia, trách không được Thành gia giấu giễm không cho người ta nhìn, Tiêu Tứ tôi còn chưa chơi qua tiểu mỹ nhân giống như cô đâu ha ha ha.”



Chỉ cần nghĩ đến Tô Tiểu Đường là người phụ nữ của Tiêu Thành, cũng đủ kích thích lòng chinh phục của Tiêu Tứ rồi, nếu như chơi người phụ nữ của Tiêu Thành, đây chẳng phải là… cắm sừng cho Tiêu Thành sao? Ha ha ha.



Con người Tiêu Tứ trời sinh hung tàn, không chuyện ác nào không làm, hắn còn cực kỳ háo sắc, hiện tại Tô Tiểu Đường dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn, hắn đã quên sạch Tiêu Thành.



“Tiêu mỹ nhân, cô tên là gì” Tiêu Tứ dâm dê hỏi.



Lúc này thủ hạ nhỏ giọng nói: “Tứ ca, cô ta tên Tô Tiểu Đường, nghe nói cô ta đã nhiều lần muốn chạy trốn khỏi Thành gia, lần này nằm viện chính là do chạy trốn mà bị thương, hiện tại cô ta lại từ trên lầu nhảy xuống, chắc lại muốn chạy.”



Tiêu Tứ hai mắt sáng ngời, hắn chỉ gặp qua những người phụ nữ kia nhào vào người Tiêu Thành, đây là lần đầu tiên thấy kẻ muốn trốn chạy.



“Tô tiểu mỹ nhân, em không cần phải sợ, em nói cho Tứ ca vì sao em muốn chạy trốn, lẽ nào Thành gia đối với em không tôt, hoặc là… hăn không thê thỏa mãn em?”



“Như vậy đi, em đi theo Tứ ca nhé, theo anh, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc ấm, hơn nữa kỹ thuật của anh lại tốt hơn Thành gia nhiều, cam đoan có thể thỏa mãn em, còn khiến em dục tiên dục tử.”



Tiêu Tứ quảng cáo bản thân đến là hưng phấn, hắn không nhịn được xông về Tô Tiểu Đường.



Thế nhưng một giây kế tiếp bàn tay hắn đau nhức, thì ra Tô Tiểu Đường cúi đầu căn hắn một ngụm.



Shh.



Tiêu Tứ kêu rên, hắn không ngờ một cô gái nhìn yêu đuôi vô hại như thê lại dám cắn hắn, hơn nữa cô cắn đặc biệt ác, hắn cảm giác mình sắp bị cô cắn rách một miếng thịt.



“Tiểu tiện nhân, mày dám cắn tao àI”
Chương 2195:

Tiêu Tứ một tay túm lấy Tô Tiểu Đường, sau đó giơ bàn tay lên hướng trên khuôn mặt nhỏ Tô Tiểu Đường tát xuống.

Hắn phải hung hăng dạy dỗ Tô Tiểu Đường.

Thế nhưng tay còn chưa rơi xuống, bởi vì cổ tay Tiêu Tứ trên không trung bị kéo lại, mấy ngón tay mạnh mẽ có lực đột nhiên thò đến, kéo lại hắn.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói trầm thấp mà hài hước: “Tiêu Tứ, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động thủ, có phải muốn tìm chết hay không?”

Tiêu Tứ liền ngắng đầu, Tiêu Thành tới.

Người đàn ông cao 1m9 đứng trước mặt hắn, Tiêu Tứ hiện tại đang ngồi, bị ép phải dùng tư thế ngưỡng đầu nhìn anh, khí thế kia trong nháy mắt thấp đi một đoạn, thật giống như hắn là em trai của Tiêu Thành vậy.

“Thành… Thành gia, mày hiểu lầm rồi, chuyện không phải như mày thấy…..

Tiêu Tứ cười nịnh nói.

Tiêu Thành một tay đút trong túi quần, một tay bắt lấy Tiêu Tứ, anh chậm rãi híp mắt, khóe môi móc ra đường vòng cung điên cuồng không kèm chế được: “Mày khinh tao điếc à, mới vừa rồi là ai nói tao không hàng to như mày?”

Nói rồi Tiêu Thành nhướng mày, ánh mắt liền rơi trên quần Tiêu Tứ: “Hiện tại nhiều người như vậy, Tiêu Tứ mày dám cởi quần ra so với tao một lần, xem kết quả thử ai là tiểu đệ đệ?”

Phụt.

Những thủ hạ ở đây nhịn không được, đều bật cười.

Tô Tiểu Đường vẫn ngồi trên mặt đất, cô liếc mắt nhìn Tiêu Thành, người đàn ông này ăn nói không chút kiêng ky, không hề có chừng mực gì cả, cái gì cũng dám nói, lại muốn lấy cởi quần so hàng, thực sự là… hạ lưul Bị nhiều người chê cười như vậy, Tsắc mặt iêu Tứ lúc này trở nên rât khó coi, hắn cũng không dám so với Tiêu Thành, thất bại rất xấu mặt.

“Thành gia, vừa rồi tao chỉ giỡn thôi, mày đừng cho là thật.” Tiêu Tứ tiếp tục cười làm lành.

Nụ cười trên mặt Tiêu Thành không thay đổi: “Vậy thì thật đúng dịp, tao cũng muốn giỡn với Tứ ca một chút, mày ngàn vạn lần cũng đừng cho là thật.”

Tiêu Thành muốn giỡn với hắn?

Giỡn cái gì cơ?

Tiêu Tứ thầm có dự cảm không lành, lúc này ngón tay Tiêu Thành khẽ động, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cổ tay Tiêu Tứ liền truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương.

Tiêu Thành đã bóp gãy cổ tay hắn.

AI Tiêu Tứ hét thảm một tiếng.

“Tứ cal” Bọn thủ hạ của hắn nhanh chóng vây lên trước.

Tiêu Thành buông Tiêu Tứ ra, anh mặt không thay đổi nhàn nhạt liếc Tiêu Tứ liêc, sau đó ánh mặt rơi vào mặt Tô Tiểu Đường, đưa tay của mình ra: “Đứng lên!”

Tô Tiểu Đường không đưa tay mình cho Tiêu Thành, mà là tự mình đứng lên.

Nhưng mới vừa đứng lên, cô đã cảm thấy trên đùi đau đớn, thân thể như nhữn ra sắp ngã nhào xuống đất.

Lúc này một cánh tay có lực đỡ lấy cô, nắm chặt eo cô dùng sức kéo, cô liền tiến vào lồng ngực to lớn của người đàn ông.

Chương 2196:

Tô Tiểu Đường đau đến chau mày, cô không biết người đàn ông này là ăn cái gì lớn lên, bắp thịt cả người cứng như đá ấy, lúc cô đụng vào đã cảm thấy Xương mình sắp vụn thành mảnh nhỏ.

Tô Tiểu Đường rất chống cự tiếp xúc với cơ thể anh, cho nên vùng muốn tránh thoát cánh tay như sắt thép ấy.

Rất nhanh bên tai liền truyền đến tiếng uy hiếp điên cuồng trầm thấp của anh: “Em thử nhúc nhích một cái thử xem, hôm qua sờ em sướng rồi, còn muốn sờ lần nữa đúng không?”

Anh đang nói cái gì thế hả?

Tô Tiểu Đường ngắng đầu, trừng mắt anh một cái.

Tiêu Thành chỉ thích tinh thần vừa mềm vừa cứng trong xương của cô, ngày hôm qua cô tát anh một bạt tai, ngày hôm nay lại cắn Tiêu Tứ một ngụm, rất hoang.

Tiêu Tứ đau đến mặt trắng bệch, trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của hắn đã mất sạch, hắn tức giận nhìn Tiêu Thành: “Tiêu Thành, mày dám động thủ với tao, bình thường tao gọi mày một tiếng Thành gia mày liền thật sự coi mình là gia rồi à? Hai chúng ta là ngồi ngang hàng, hiện tại mày chủ động khơi mào chiến tranh, tao nhất định sẽ đi tố cáo mày trước mặt lão gia tử!

Tiêu Thành nhìn Tiêu Tứ: “Tiêu Tứ, mày bao nhiêu tuổi rồi, sao lại đi chơi cái trò mách lẻo thế kia, mày mách đi Tiếp theo lại đào góc nhà tao, tao thấy mày một lần đánh mày một lần, đánh mày tới khóc!”

Nói xong, Tiêu Thành ôm Tô Tiêu Đường kiêu ngạo rời đi ..” Tiêu Tứ tức muốn bốc khói, hắn nhớ tới mình hôm nay là tới ngăn chặn Tiêu Thành, vạch trần Tiêu Thành, ai nghĩ tới ăn trộm gà bắt thành còn còn mắt nắm gạo.

“Tiêu Thành, mày cứ thần thần bí bí đi, mày tốt nhất đừng để tao nắm được thóp, bằng không tao sẽ khiến mày chết không nơi táng thân!” Tiêu Tứ cắn răng nói.

Tiêu Thành không quay đầu, anh ôm Tô Tiểu Đường đi vào trong bệnh viện.

Lúc này cô gái trong ngực đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Tứ muốn tóm lấy nhược điểm gì của anh vậy?”

Tiêu Thành cúi xuống, nhìn về phía Tô Tiểu Đường trong ngực.

“Tứ ca, đây là tất cả danh sách bệnh nhân vào ở trong bệnh viện, anh có thể tra kỹ từng người.” Lúc này thủ hạ sau lưng đưa danh sách bệnh viện cho Tiêu TỨ.

Mi tâm Tiêu Thành khẽ động, lúc này chợt nghe cô gái thản nhiên nói: “Đừng lo, tôi đã thông báo bác sỹ Hạ xóa sạch dữ liệu Diệp Linh nhập viện rồi, chỉ cần chỗ Diệp Linh không hề xảy ra vấn đè, anh, sẽ an toàn.”

Tiêu Thành nhìn nửa góc mặt của cô gái, Hà Tấn đã dạy dỗ cô con gái này vô cùng tốt, lực quan sát của cô bé cực độ nhạy cảm, đối với nguy hiểm đã khứu giác trời ban, cơ trí lại quyết đoán, dưới tình huống đột phát có thể thong dong đối mặt.

Từ lần đầu tiên anh và Diệp Linh gặp mặt, cô cũng đã bén nhạy nhận ra được gì đó.

Vừa rồi ở trong phòng bệnh nghe động tĩnh bên ngoài, cô cũng rất nhanh đoán được đại khái.

Anh gặp người bên ngoài mỗi một lần đều chu toàn, mỗi một lần tiếp xúc với Diệp Linh, cô biết, cô có thể dưới điều kiện cho phép lấy được tin tức lớn nhất.

Vừa rồi anh còn chưa kịp sai người xử lý danh sách của bệnh viện, cô cũng đã làm trước một bước.

Cô chỉ mới 19 tuổi, trông là cô gái yếu đuối vô hại, kỳ thực lại có một trái tim thông tuệ.

Tiêu Thành không tính che giấu, đương nhiên cũng sẽ không thẳng thắn, anh nhấp môi mỏng, không trả lời mà hỏi lại: “Em tại sao muốn giúp tôi?”

“Anh đã cứu tôi, lần này là trả lại anh, về sau hai chúng ta sạch nợ.” Tô Tiểu Đường lạnh lùng nói.

Tiêu Thành câu môi: “Vì cứu tôi, em lấy mình vì dụ môi, chủ động đưa đến trước mặt Tiêu Tứ, ngươi cảm thấy như vậy có lời à?”
Chương 2197:



Tô Tiểu Đường ngắng đầu, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu rơi trên gương mặt quá đỗi điển trai kia, lộ ra chút giảo hoạt như hồ ly nhỏ: “Đây là biện pháp khẩn cấp, quả thực cứu anh khân cập, chăng lẽ không đúng sao?



Hơn nữa, tôi là người phụ nữ của Thành gia anh, mặc dù gã Tiêu Tứ có thèm khát thế nào, nhưng anh sẽ bảo vệ tốt tôi, đúng không?”



Tiêu Thành nghe được ý nhạo báng của cô, cô đang cười, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong, giống như vằng trăng khuyết, đẹp đến quá đáng.



Ngoại trừ em gái Diệp Linh, Tiêu Thành phải thừa nhận Tô Tiểu Đường là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp qua.



Mấu chốt là, Tô Tiểu Đường không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thú vị.



Tiêu Thành mấy năm nay đã quen một mình, hiện tại bên người đột nhiên xuất hiện cô gái nhỏ, tuy dự định ban đầu của anh là bảo vệ con gái Hà gia, nhưng cô an tĩnh ở bên người anh lại từng bước một gỡ ra quá khứ của anh, còn có thể dưới tình huống đột phát cùng mình địch nổi, quả thật làm cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa.



Tiêu Thành nhướng mày: “Nếu nói như vậy, tôi tuy là nhận ân tình của em, nhưng cuối cùng tôi phải tự xử lý, là ý này sao?”



Tô Tiểu Đường gật đầu: “Đúng vậy.



Được rồi Thành gia, đừng nói sang chuyện khác, chỉ nói vậy thôi, Tiêu Tứ muốn bắt lại nhược điểm nào của anh?”



Nói rồi Tô Tiểu Đường nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, mang theo ánh sáng trí tuệ: “Tôi lớn mật tới đoán một chút nhé, kỳ thực Tiêu lão gia tử và Tiêu Tứ vẫn luôn hoài nghi bối cảnh của ngươi, bố tôi ở Tiêu gia làm tài xế mấy chục năm, cuối cùng vẫn là một người nằm vùng, bọn họ đều sợ rồi, sợ lại có một kẻ như bố tôi, cho nên Tiêu Tứ nhìn chằm chằm vào anh, không ngoài dự liệu cạnh anh có người của Tiêu Tứ, bằng không lúc này Tiêu Tứ cũng sẽ không thính như mũi chó ngửi được chuyện của Diệp Linh, tới ngăn chặn anh.”



“Về bối cảnh và quá khứ của anh, khẳng định có liên quan với Diệp Linh, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần sai người tra Diệp Linh một chút, có thể theo con đường này đào ra anh.”



“Thành gia, tôi nói đúng không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn Tiêu Thành.



Tiêu Thành đã không bất ngờ gì nữa, anh tán dương nhìn Tô Tiểu Đường, cười nói: “Em đã thông minh như vậy, nên hiểu cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây nên dừng rồi, đừng hiếu kỳ với tôi, cũng không cần đi điều tra Diệp Linh, bởi vì sau chân tướng không nhất định là thứ em có thể gánh nổi.”



“Bố em dùng cuộc đời của mình để nói cho em biết đạo lý này, biết càng ít, en càng an toàn, tò mò hại chết một con mèo, e rằng phía sau chân tướng chính là vực sâu, không cẩn thận sẽ nuốt chửng em xuống dưới.”



Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Thành trước mắt, lại nữa rồi, anh lại lộ ra một mặt làm người ta không hiểu được, mặt này là vêt tích năm tháng ban cho anh, một người đàn ông 34 tuổi đã không thể dùng chữ trẻ tuổi để hình dung, mặt mày anh đột nhiên vắng lặng âm trầm xuống như một quyển sách được giấu kỹ, trong sách viết rất nhiều chuyện xưa, liên quan đến những chuyện vượt núi băng đèo, trèo hang lội sông kia.



Khoảnh khắc đó, Tô Tiểu Đường ở trên người Tiêu Thành thấy được cái bóng của bồ cô.



Cái nghề này của bố cô vẫn luôn cô độc, bọn họ hành tẫu một mình trong bóng đêm, không thể được thấu hiểu, tràn đầy chông gai và máu tanh.



Thế nhưng nghề nghiệp này của bố lại là vĩ đại nhất, bởi vì một đường của bọn họ đều truy đuổi tín ngưỡng của mình.



E rằng ý thức được ánh mắt của mình dừng lại quá lâu trên khuôn mặt tuấn tú ấy, Tô Tiểu Đường nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu.



Lúc này Tiêu Thành giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Tô Tiểu Đường, chỉ cần tôi an toàn, em cũng sẽ an toàn, nên em phải ngoan, phải nghe lời, em ở bên cạnh tôi chỉ là tạm thời, bởi vì tôi đã sai người liên lạc mẹ em.”



“Chỉ cần liên lạc được, tôi sẽ đổi thân phận cho em, xóa đi tất cả quá khứ của em, đưa đến chỗ mẹ em, em sẽ có một tiền đồ rạng rỡ, giống như mong đợi của bố em, là một cô gái bình thường, bình an khỏe mạnh lón lên.”
Chương 2198:

Tô Tiêu Đường cảm giác được bàn tay của anh xoa trên đầu mình, động tác này bố cô cũng hay làm.

Bố cô chỉ sống đến hơn 40 tuổi, nếu như còn sống đoán chừng là đã xưng anh gọi em với Tiêu Thành, dù sao tuổi anh cũng quá lớn, 34 tuổi, mà cô chỉ mới 19 tuổi.

Đột nhiên đi tới bên cạnh anh đối với anh và cô mà nói đều là một chuyện ngoài ý muốn, cũng đã định trước chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời, cô sẽ trở lại bên mẹ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Tô Tiểu Đường ngắng đầu, nhìn Tiêu Thành: “Chúng ta quen lắm sao?”

Tiêu Thành sửng sôt: “Cái gì?”

Tô Tiểu Đường đầy bàn tay của anh ra: “Không quen thì sau này đừng động tay động chân với tôi!”

Tiêu Thành: “…”

Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của nhân viên y tế: “Cố tổng, anh đã trở về?”

Cố tổng…

Có Dạ Cẩn…

Nghe được cái tên này, Tiêu Thành ngắng đầu, nhìn về phía trước.

Chiếc Maybach màu bạc đang đậu, Cố Dạ Cân kéo ra cửa xe đi ra, trong tay anh mang theo một cái túi lón, bên trong đều là kẹo hồ lô mua cho Diệp Linh.

E rằng ý thức được ánh mắt nơi này, Cố Dạ Cần ngắng đầu, con ngươi đen thanh bần cũng nhìn lại.

Tiêu Thành và Cố Dạ Cẩn, trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau.

Cố Dạ Cẩn không thay đổi biểu cảm, anh một thân tây trang màu đen được cắt tỉa hoàn hảo, trên khuôn mặt tuần mỹ treo cặp kiếng gọng vàng nhã nhặn sạch sẽ, nâng tay nhắc chân đều là khí chất tinh anh của giới thượng lưu.

Bốn mắt nhìn nhau, vài giây sau đó, Cố Dạ Cân liên nhàn nhạt dời đi ánh mát.

Anh dường như cũng không nhận ra Tiêu Thành, chỉ là bước chân trầm ổn đi vào bệnh viện.

Tiêu Thành nhìn bóng lưng Cố Dạ Cần, ánh mắt u trầm, nhìn không thấu anh đang suy nghĩ cái gì.

Tô Tiểu Đường đã nhạy cảm nhận thấy được khí tràng vi diệu giữa hai người đàn ông này, cô bé quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Tứ cũng rơi trên người Có Dạ Cần, thủ hạ thì thầm bên tai Tiêu Tứ, không biết đang nói cái gì.

Tô Tiểu Đường chau hàng mày thanh tú, lúc này cô ngửi được… mùi máu tươi, cô ngắng đầu nhìn Tiêu Thành: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, ở lâu tât sinh biên cô, chúng ta ngày mai rời khỏi nơi này trở về Hồng Kông đi.”

Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường: “Em là đang dạy tôi làm việc?”

Tô Tiểu Đường: “Hoặc là đang cứu mạng anh.”

Nói rồi Tô Tiểu Đường liếc nhìn bóng lưng Cố Dạ Cẩn: “Đó là một người đàn ông rất nguy hiểm, không phải vô tình đến đáng sợ, thì là thâm tình đến đáng SƠ): Tiêu Thành nhướng mày, chẳng biết tại sao cách nhìn của cô bé này luôn không hẹn mà hợp với anh, loại vô hình trung ăn ý này tựa như một loại từ trường, anh “ừ” một cái tiếng: “Em không đi thi trường cảnh sát thì thật đáng tiếc.”

Tô Tiêu Đường nhìn anh: “Tôi thi đậu trường cảnh sát rồi, người đầu tiên bắt chính là anh.”

Tiêu Thành nhìn chân cô bị thương: “Dựa vào em?”

Tô Tiểu Đường lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi là quán quân leo núi nhảy dù đó, đừng nói là từ lầu ba nhảy xuống, cho dù từ vách núi nhảy xuống, tôi cũng sống được.”

Nói xong cô xoay người rời đi.
Chương 2199:



Tiêu Thành vô cùng hứng thú nhìn bóng lưng cô bé biến mắt, con gái Hà gia thật thú vị.



Cố Dạ Cần lên lầu, lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, điện thoại tới.



Là Diệp Linh gọi.



Cố Dạ Cần ấn phím nhận: “Alo, Cố thái thái, anh mang theo kẹo hồ lô em thích về rồi này.”



“Cố Dạ Cần, em bây giờ không ở trong phòng bệnh, anh cũng đừng về phòng bệnh nữa, em ở phòng làm việc của Lê Hương chờ anh, em đã khỏe hơn rồi, hôm nay chúng ta xuất viện thôi!”



Diệp Linh nói.



Cố Dạ Cần gật đầu: “Được.”



Cúp điện thoại, Cô Dạ Cân trực tiêp đi tới phòng làm việc của Lê Hương, anh trầm ổn bước đi, khuôn mặt tuần tú không có chút rung động nào.



Thế nhưng rất nhanh, đôi giày da màu đen cọ sáng đột nhiên dừng lại, Có Dạ Cần xoay người, đi hướng ngược lại, phương hướng này là đến phòng bệnh Diệp Linh.



Trong phòng bệnh đã được dọn dẹp qua, không chút vết tích bệnh nhân vào ở nào, tất cả ghi chép Diệp Linh nằm viện cũng bị lau sạch sẽ, Lê Hương tự mình xuất thủ.



Cố Dạ Cần đi vào, hiện tại trong phòng bệnh vắng ngắt, thanh âm gì cũng không có, ngũ quan tuần mỹ chìm trong mảnh tôi om, không hiều sao hiện ra vài phần cao thâm lạnh lẽo, con ngươi thanh bần kia ở trong phòng bệnh sắc bén quét một vòng, sau đó anh đi lên trước, kéo ra ngăn kéo tủ giường.



Anh tỉ mỉ mà nghiêm túc kiểm tra từng cái ngăn kéo, thế nhưng anh không có phát hiện bất kỳ vật gì.



Khi anh kéo ra ngăn kéo cuối cùng, ngón tay anh khựng lại, bởi vì trong ngăn kéo phía dưới cùng lặng lặng nằm một tắm vé máy bay.



Là vé máy bay Tiêu Thành đưa tới.



Trong phòng làm việc, Diệp Linh đang cầm ly nước nóng Lê Hương đưa tới, cô hiện tại còn rât bât an, luôn cảm thấy thân phận anh trai ở chỗ cô đã xuất hiện vết nứt, giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn chuẩn xác như vậy.



“Lê Hương, tớ rất sợ, tớ cảm thấy bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm nhất, tớ không nên gặp mặt anh trai.”



Lê Hương cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng của Diệp Linh: “Linh Linh, đây không phải là lỗi của cậu.”



“Nếu như lần này anh trai xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tớ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình mắt.” Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt như trang giấy, bây giờ còn chưa hoàn hồn.



Lê Hương hiểu Diệp Linh, quan tâm sẽ bị loạn: “Linh Linh, hiện tại dưới cuộc sống yên tĩnh của anh Diệp kỳ thực nguy cơ tứ phía, lúc này trở về hoàn toàn là vì cậu mà đến, cậu đã lựa chọn ở lại cùng Cố Dạ Cần, vậy anh Diệp nên sớm rời khỏi nơi này, hai anh em cậu không thể gặp lại, đây là cách làm lý trí nhất bây giờ.”



Lê Hương nhanh chóng phân tích mặt lợi hại, Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Ù “



Lê Hương không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi mỉm cười, đôi mắt tỏa sáng nói: “Linh Linh, không cần quá lo lắng, Diệp anh trai cái gì cũng không cần cậu làm, chỉ cần cậu có thể bảo vệ tốt chính mình, quan trọng là.., anh Diệp đã không còn một mình, có người đi tới bên cạnh anh ấy rồi.”



Người nào?



“Người này tuổi còn rất nhỏ, cũng rất hiểu anh ấy, cô bé hiểu được anh ấy từng bước thận trọng, và đang tiến nhanh trên con đường sánh đôi cùng anh ấy, cô bé càng hiểu được tín ngưỡng của anh ấy, chung quy sẽ có một ngày sẽ đứng bên người anh ấy, những thứ này đêu không phải là thứ mà Linh Linh cậu có thể mang cho anh Diệp, đó là đường anh Diệp đi, hiện tại bên cạnh anh Diệp trai xuất hiện cô bé đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom