• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (5 Viewers)

  • Chương 2236-2240

Chương 2236:



“Có ý gì?”



“Anh có nghĩ tới vì sao Linh Linh đột nhiên trở nên tốt hơn hay không, có lẽ là bởi vì… Linh Linh quên mất anh, cho nên mới tốt hơn.”



Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ.



“Bởi vì Linh Linh quên mất anh, cho nên mới có thể hít thở, một khi Linh Linh nhớ lại anh, tâm bệnh của cô ấy sợ rằng sẽ lần thứ hai cuốn tới, Cố tổng, anh đã thành bệnh của Linh Linh.”



Cố Dạ Cần trực mím chặt môi lạnh lẽo, anh lặng im đến đáng sợ.



“Cố tổng, anh bây giờ muốn buông tay không?” Lê Hương hỏi.



Tât cả câu hỏi lại trở vê nơi bắt đâu, quanh đi quân lại vẫn là muốn anh buông tay.



Cố Dạ Cẩn chậm rãi lắc đầu, sau đó phun ra hai chữ: “Không buông.”



Cố Dạ Cẩn thấp giọng nói: “Không buông, mặc kệ mấy người ai nói với tôi, dù cho tất cả mọi người trên toàn thế giới nói với tôi, tôi đều sẽ không buông tay.”



Lê Hương gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với Linh Linh anh là chồng cậu ấy.”



Nói xong, Lê Hương rời đi.



Lê Hương vừa đi, Mạc Tuân tới.



Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn Mạc Tuân: “Có tung tích của Diệp Minh không?”



“Người của chúng ta vẫn luôn điều tra tung tích của Diệp Minh, bây giờ còn chưa có tin tức, tuy nhiên…”



“Tuy nhiên sao?”



“Tuy nhiên, Diệp Minh chắc vẫn chưa chết, bởi vì Tô Tiểu Đường đã mắt tích cùng anh ta.”



Ngày ấy Tiêu Thành lái xe trở về tìm Diệp Linh, sau đó xảy ra vụ nổ, theo sát đó Tô Tiểu Đường cũng biến mắt.



Mạc Tuân nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cố Dạ Cẩn, tiến lên vỗ vai anh một cái: “Lần này mẹ cậu hại Diệp Minh một mạng, cho dù Diệp Minh may mắn còn sống, những lời Tiêu Thành là Diệp Minh này đã mang đến cho Diệp Minh một hồi gió tanh mưa máu rồi. Người của Tiêu gia ở Hồng Kông đã điều động toàn bộ rồi, dù cho chết cũng phải tìm được xương côt của anh ta, hiện tại khắp nơi đều là tiếng gió hạc lệ, Diệp Minh cho dù sống sót cũng không biết có thể tuyệt địa phản kích được hay không, cho nên… Diệp Linh hận cậu, là có lý.”



Cố Dạ Cần im lặng chốc lát: “Vậy rút hết người của chúng ta toàn bộ về đi.”



Mạc Tuân suy nghĩ một chút: “Ý của cậu là?”



“Nếu như Diệp Minh còn sống, anh ta sẽ nghĩ cách liên hệ chúng ta trước tiên, Linh Linh là em gái của anh ta, anh ta hiện tại nhất định lo lắng an nguy của Linh Linh hơn bắt kỳ ai, nếu như anh ta không liên hệ chúng ta, vậy nói rõ anh ta đã chết, hoặc là anh ta căn bản là không thể liên hệ chúng ta, vậy chúng ta cũng không cân làm cho anh ta loạn thêm, năm đó Diệp Minh kinh tài tuyệt luân đã có thể tuyệt địa phản kích, điều duy nhất chúng ta phải làm chính là – đợi.”



Mạc Tuân liếc Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vẫn am hiểu tấn công bây giờ lại học được chờ đợi: “Đợi cũng được thôi, thế nhưng, cậu đợi được à?”



Cố Dạ Cẩn gật đầu: “Được, tớ nhất định sẽ đợi đến khi Diệp Minh trở về.”



Mạc Tuân đi, Cố Dạ Cần đứng tại chỗ một hồi, anh muốn hút thuốc, thế nhưng sau khi Diệp Linh mang thai anh đã cai thuốc rồi.



Lúc này Diệp Linh đi tới, đứng ở phía trước, đôi mắt yêu mị nghi ngờ đánh giá anh

Chương 2237:

Cố Dạ Cần nhanh chóng chỉnh lại tất cả tâm tình sau đó đi lên trước, anh câu môi, dịu dàng cười nói: “Nhìn anh như vậy làm gì?”

“Lê Hương nói tôi mang thai, bé con trong bụng này là của anh, anh là chồng tôi.” Diệp Linh đặt tay lên trên bụng mình.

Cố Dạ Cần cũng biết, anh nói một vạn câu cũng không bằng Lê Hương nói với cô một câu!

Anh hừ một cái tiếng: “Anh đã sớm nói em là vợ anh rồi, em xem anh không có lừa em mài”

“Nhưng… tôi đối với anh một chút ấn tượng cũng không có, như vậy đi, anh dẫn tôi về thăm nhà một chút đi! Xem tôi có thể nhớ được cái gì hay không.”

“Được, chúng ta về nhà.” Cố Dạ Cần dắt tay cô, dẫn cô về nhà.

Sau một tiếng, chiếc Maybach dừng trên sân cỏ ở bên ngoài biệt thự, hai người đến nhà.

Cố Dạ Cẩn đứng trước cổng biệt thự, đưa vân tay vào mở cửa, Diệp Linh lại lặng lẽ lui về phía sau một chút, cô đột nhiên thay đổi chủ ý, cô không muốn cùng anh về nhà nữa.

Cô xoay người bỏ chạy.

Nhưng không có chạy mát, bởi vì trên bụng cô phủ tới một bàn tay, cả người cô bị ôm về phía sau, có thanh âm vang vọng ở bên tai cô: “Muốn chạy? Đã tới cửa rồi, em nghĩ anh sẽ để em chạy mắt?”

Diệp Linh giãy giụa: “Tôi, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, ngày hôm nay thực Sự quá muộn, chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ không an toàn, không bằng ban ngày ngày mai tôi sẽ trở lại.”

Cố Dạ Cần không nghe, anh nửa đẩy nửa ôm đưa cô vào biệt thự, môi mỏng rơi trên vành tai cô bắt đầu hôn: “Em mang thai còn chưa đầy ba tháng, yên tâm, anh không thê đụng vào em.”

Nguyên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nổ, cô tránh anh hôn, dùng sức đầy anh ra.

Thế nhưng Cố Dạ Cần sau lưng buông lỏng cô ra trước một bước, anh đi lên trước, từ trên kệ giày lấy ra một đôi dép màu hồng, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống: “Đồi giày.”

Diệp Linh tròng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi, hàng mi như lông vũ khẽ run.

Lúc này mắt cá chân phải của cô bị anh bọc vào trong lòng bàn tay, hôm nay cô mặc đôi giày thể thao màu trắng, anh thông thạo cởi ra giày cô, sau đó giúp cô cởi giày, cuối cùng nâng gan bàn HH «ẶG chân xinh xăn dịu dàng bỏ vào chiêc dép lông mao ấm áp.

Giúp cô thay giày xong, anh lại tự mình thay giày, đưa cánh tay nắm cả bờ vai thơm của cô, anh mang cô vào trong phòng khách.

Đèn tường trong phòng khách sáng sủa được anh bật lên, anh dịu dàng nói: “Em nằm trên ghế salon đi, anh nấu cơm đã, đừng chạy loạn, có việc cứ gọi anh.”

Anh hôn một cái cái trán cô, đến phòng bếp.

Diệp Linh đứng tại chỗ ngây ngắn một hồi, cô mờ mịt nhìn căn biệt thự này, rất xa lạ, thế nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Tròng mất đôi dép trên chân mình, trong đầu hiện ra hình ảnh vừa nãy, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có một ngọn đèn vàng ở chỗ huyền quan, ngọn đèn mờ ảo hắt vào trên người anh, anh ngồi xổm người xuống, đổi cô giày cho cô.

Trong phòng bếp có động tĩnh, cô nhắc chân đi tới, len lén vươn đầu nhỏ, vừa rồi ở trong phòng khách anh đã cởi áo khoác ngoài màu lam đậm ra rồi, hiện tại chỉ mặc áo len trắng mỏng, thân thể cao to như tùng ấy đứng để bên đài rửa, đang rửa rau.

Diệp Linh không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cô đã cảm thấy trái tim rất đau rất đau, vì anh không nỡ.

Lúc này Cô Dạ Cân quay đâu thây được cô, anh cong khóe môi: “Ngắn người ở đó làm cái gì, qua đây.”
Chương 2238:



Anh vẫy tay với cô.



“Ah.” Diệp Linh gật đầu, nhắc chân đi tới.



Lúc đi tới bên cạnh anh anh một vươn cánh tay dài ra, trực tiếp hộ tống cô đến trước người anh, hai tay anh từ hai bên người cô xuyên qua rửa rau, lại miễn cưỡng cọ chiếc hàm kiên nghị trên vai cô, thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, êm tai dễ nghe: “Biết anh tên gì không?”



Diệp Linh lắc đầu: “Không biết.”



“Cô Dạ Cân, tên của anh, nhớ kỹ.”



Có Dạ Cẩn…



Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm ba chữ này.



Lúc này Cố Dạ Cần lại gần, hôn một cái lên mặt cô.



Sao anh lại thích hôn cô như thế?



Diệp Linh nhanh chóng dùng cùi chỏ đẩy hông anh một cái, giận trách: “Anh làm cái gì đó, sao cứ động tay động chân hoài vậy?”



Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng rên thống khổ.



Diệp Linh lại càng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người: “Này, Cố Dạ Cẩn, vừa rồi tôi căn bản không dùng sức, anh sẽ không yếu đuối như thế chứ!?”



Cô vươn hai tay sờ hông anh.



Lúc này trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng cười vui vẻ: “Huề nhau nhé.”



“Cái gì?” Diệp Linh ngắng đầu, đôi mắt đẹp viết đầy ngây thơ.



Cố Dạ Cần nửa híp mắt, trên mắt tràn đầy nồng tình, còn có ý cười cưng chiều: “Anh động tay động chân với em, em bây giờ đã động tay chân với anh lại rồi, như vậy không phải đã huề nhau rồi sao?”



Diệp Linh ý thức được hai tay mình nhỏ bé còn sờ trên hông to lớn của anh: “…”



Cô đã biết, người đàn ông này chính là một con hồ ly phúc hắc.



“Anh chơi xấu, hứ, tôi giận đó!” Diệp Linh lúc này sử dụng quyền lợi của con gái, xụ mặt nhỏ xuống tỏ vẻ mình vô cùng tức giận.



Cố Dạ Cần nhìn cô, bởi vì giận đôi má tinh xảo của cô cũng hơi gồ lên, đôi mắt to phân rõ trắng đen kia vừa có vẻ lên án lại yêu kiều.



Anh thích cô thời khắc này vô cùng.



“Ừ, anh chơi xấu, anh xin lỗi em, vợ ơi, xin bót giận, tha thứ cho anh đi.” Anh xoay người cô qua, ôm cô tiếp tục rửa rau.



Diệp Linh còn cáu kỉnh bắt mãn, người đàn ông này muốn đùa cô liền đùa, quả thực xem cô như một đứa bé.



Đây quả thực vũ nhục chỉ số thông minh của cô.



Cô chớp hàng lông mi dài như quạt hương muốn nói chuyện, lúc này trên tay phải người đàn ông xuất hiện trái măng cụt, môi anh như vô ý cọ đến trên cổ cô: “Muốn ăn không?”



Diệp Linh theo bản năng rụt bả vai một cái, anh không rửa rau nữa, hai tay vòng trên vai cô, đưa một múi măng cụt lớn tới bên miệng cô.



Len lén liếc múi măng cụt, cái này hình như là cô thích ăn!

Chua chua ngọt ngọt.

“Ưm… ăn.” Diệp Linh miễn cưỡng nói.

Cố Dạ Cẩn thông thạo đẩy ra lớp vỏ măng cụt màu tím đậm, lộ ra thịt quả trắng mọng bên trong, hai ngón tay anh gắp một miếng thịt quả ra, đưa tới miệng cô bên: “Ăn đi.”

“Cảm ơn.” Cô há miệng ăn.

“Ngon không?” Anh hỏi.

“Ừm, ăn ngon.” Cô đại khái thích ăn măng cụt nhất đó! Mùi vị của măng cụt ngọt ngọt chua chua, mát mẻ sướng miệng, rất thích hợp với khẩu vị của phụ nữ có thai như cô.

Cô ăn một miếng, nước miếng trong miệng đã cuộn trào.

lưu như thê.

Diệp Linh cảm giác mình cũng thật là kỳ quái, ngày thường đổi thành người đàn ông khác dám nói bậy với cô như vậy, cô đoán chừng sẽ ném giày cao gót tới rồi, thế nhưng người đàn ông này lại khiến cô không còn cách nào.

“Tôi không ăn nữa, buông ra.” Cô dùng sức giấy giụa ra khỏi ngực anh, hung dữ trợn mắt nhìn anh, trực tiếp đi ra.

Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô, chậm rãi câu khóe môi, anh cười nói: “Măng cụt và hoa quả khác đều ở trong phòng khách, tự mình ăn đi.”

Diệp Linh nhìn đĩa trái cây để trên bàn trà phòng khách: “…”

Người đàn ông này là cô ý!

Diệp Linh ăn một cái măng cụt xong rồi cũng không ăn nữa, mang thai xong cô cũng không quá thèm ăn, loại hoa quả tính hàn này cô ăn một cái đễ đỡ thèm thôi.

Kỳ thực cô rất hiểu chuyện đó nha.

Ngồi ở trong phòng khách xem TV một chút, lúc đang say mê bỗng salon bên người cô sụp xuống phân nửa, Cố Dạ Cần tới, trong tay anh bưng một bát hoa sứ tỉnh xảo, trong bát múc canh: “Lát rồi xem, ăn canh trước đã.”

Diệp Linh tròng mắt, cô chau mày: “Có thịt, tôi không muốn ăn.”

Sau khi mang thai cô không thể thấy thịt luôn đấy chứ đừng nhắc tới ăn.

Lúc này điều khiển từ xa trong tay cô bị đoạt đi, màn hình “phụt” cái thành đen, TV bị anh tắt đi.

Anh vươn cánh tay qua vòng cái bụng nhỏ đang nhô ra của cô, ung dung ôm cô ngôi trên bắp đùi anh: “Ngoan, ăn chút canh thịt, không thể quá kén ăn, dinh dưỡng sẽ không cân đối, em không ăn nhưng con phải ăn.”

Lửa giận trong lòng Diệp Linh bùng lên, cô không thể coi TV à?

Cặp đùi mảnh khảnh bất mãn quơ quàng trên không trung, cô giơ quả đắm nhỏ đập vào bả vai anh tuấn của anh, cái miệng nhỏ như anh đào chu lên, nũng nịu lên án: “Tôi không ăn tôi không ăn, tôi muốn xem mà… Lê Hương còn nói anh là chồng của tôi, tôi thấy anh chẳng tốt đối với tôi chút nào GA…

Trong khoảng thời gian này cô được anh cưng chiều đến không chịu được chút xíu uất ức, hiện tại liền cao giọng lên án, trên gò má mêm đã đọng vài giọt nước mắt.

Cũng không phải thật sự muốn khóc, nhưng lại đã khóc lên.

Cố Dạ Cẩn cũng thực sự chịu thua dáng vẻ này của cô, chịu thua vẻ làm nũng ấy, anh đặt bát trên bàn trà trước người, ôm cô vừa hôn vừa dỗ: “Vợ ơi, đừng khóc nữa nhé? Em vừa khóc chồng liền đau lòng… bảo em ăn canh là để tốt cho em và con trai trong bụng, chồng tự tay chưng canh thịt, bên trong có chút đậu phụ cánh hoa… chỉ ăn vài hớp canh, không ăn thịt, vợ ngoan nha…”
Chương 2240:

Anh giơ ngón cái ra lau lệ trên mặt cô, cúi người hôn chỉ chít lên khuôn mặt nhỏ của cô.

Diệp Linh cũng thực sự yêu ớt, hai tay nhỏ bé siết vạt áo trước ngực anh, thân thể cô nho nhỏ gầy yếu, ngồi ở trong ngực anh thực sự giống như một cô gái nhỏ, cô vẫn còn đang bất mãn vặn vẹo, hai cái đùi mảnh khảnh cọ xát quần tây đắt tiền của anh, lưu lại nếp nhăn trên đó.

Dưới ánh đèn sáng ngời bọn họ ôm chặt lẫn nhau, trong đôi mắt đẹp long lanh ấy chứa lệ, là dáng vẻ cô gái yếu ớt, anh đau lòng vô cùng, ôm cô dỗ dành, hận không thể dâng hết nhu tình cho cô.

Diệp Linh dần dần dừng khóc, cô vùi trong ngực anh, một nửa là bị anh dỗ ngoan, phân nửa là do đã mệt nhoài.

Đâu mơ mơ màng màng, cô vươn hai tay ôm cổ người đàn ông: “Cố Dạ Găng”

Cô khe khẽ lưu luyến gọi tên anh.

Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh không biết tiếng “Cố Dạ Cẩn” này là vừa rồi do anh dạy cô, hay là đã thâm nhập cốt tủy cô.

“Ừ, anh ở đây.” Cố Dạ Cần dùng cánh tay trái nâng cơ thể nho nhỏ của cô lên, để cô thoải mái co trong ngực anh, tay phải múc canh, thổi thổi sau đưa tới bên môi cô: “Ngoan, ăn vài miếng nào.”

Diệp Linh đã mệt đến không mở mắt ra được, tâm bệnh lần này kéo sụp một nửa thân thể cô, ngay cả đầu đều là bảy phân hô đô ba phân thanh tỉnh.

Có lúc cô không phân rõ mình đang ở đâu.

“Ah.” Cô khéo léo há cái miệng nhỏ nhấp một miếng.

Ăn không ngon, nên cô chau đôi mày thanh tú.

Có Dạ Cần hôn cánh mũi thanh tú của cô, đại khái bởi vì mang thai, mùi hương trên người cô có chút vừa ngọt vừa nặng mùi bơ sữa, anh rất thích ngửi, mê luyến mùi hương trên người G19} “Vợ, ăn hai miếng nữa nào, vì bé con ăn hai miếng.” Anh dịu dàng dỗ cô.

Diệp Linh lân này ngoan, an tĩnh làm ô trong ngực anh, cô há miệng, để anh đút canh, lần này cô không tùy hứng nữa, ăn hết canh vào.

Trong mắt Cố Dạ Cẩn có vui mừng, thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng lay động cô: “Vợ, lát nữa rồi hãng ngủ, anh đút em ăn chút cơm.”

Diệp Linh tìm được cổ anh, chôn thật sâu vào: “Em no rồi, ngày hôm nay không ăn cơm được không?”

Cố Dạ Cần cảm thấy trái tim vừa xốp vừa mềm vừa đau, mặt của cô chôn trong cổ anh, đôi môi đỏ cọ trên da thịt anh, anh đã cảm thấy vọt lên một tia điện, phóng khắp thân thể.

“Vợ ngoan, anh đút em ăn chút cơm, dù vài miếng cũng được, em bây giờ quá gầy, cần béo lên một chút.”

Cô nào có dáng vẻ phụ nữ mang thai, toàn thân không có chút thịt, lại ăn ít như vậy, ăn chút canh đó sao mà đủ phần cho cô và bé con?

Anh yêu thương cô biết bao nhiêu.

“Không muốn nha, em thực sự không muốn ăn…” Diệp Linh ôm cổ của anh kiên trì nói.

Cố Dạ Cẩn không thể miễn cưỡng cô nữa, được rồi, anh thừa nhận anh thỏa hiệp.

Lúc này Diệp Linh nhẹ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nói, em thực sự có thể…

bình an sinh bé con… ra được không?”

“Suyt, đừng nói lung tung!” Cô Dạ Cân nghiêng mặt, tìm được đôi môi mềm mại của cô đỏ khẽ hôn lên: “Em nhất định có thể bình an sinh bé con ra, không có việc gì đâu, hết thảy đều có anh đây, chúng ta một nhà ba người sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau.”

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu, cô nhắm mắt lại, thực sự ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom