• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (9 Viewers)

  • Chương 2439-2445

Chương 2439:

Song, anh ta cũng không biêu lộ ra những thứ này, ngược lại bị thương nhìn Dương Kim Đậu: “Cô, đó đã là quá khứ, thứ con muốn chỉ là hiện tại và tương lai của Băng Băng, con đương nhiên sẽ không chú ý quá khứ cô ấy, ngược lại, về sau con còn sẽ đối tốt với Băng Băng gấp bội, con tin tưởng Băng Băng sớm muộn cũng có một ngày sẽ thấy ra chân tình của con, cô ấy sẽ quên đi Tiêu Thành, thích conl”

Dương Kim Đậu nghe được những lời này gần như mừng đến chảy nước mắt, bà cầm tay Đường Ngọc: “Đứa trẻ ngoan, vậy cô an tâm rồi, giao Băng Băng cho con cô rất yên tâm.”

Đường Ngọc đi, Dương Kim Đậu trở vê phòng mình, bà cảm thấy bà phải hành động, tuyệt không thể để đời con gái mình bị hủy trên tay Tiêu Thành.

Bà đã trả giá cho tình yêu của mình, trong cuộc hôn nhân này, bà nhịn bao nhiêu cô độc, uất ức, nước mắt, tuyệt vọng còn có thống khổ, năm đó bố mẹ không đồng ý cô và Hà Tắn cưới nhau, bà liền cùng Hà Tấn bỏ trốn, sau khi ly hôn bà lại trở về quê, bố mẹ đã qua đời từ lâu rồi.

Hiện tại bà không thể trơ mắt nhìn con gái đi lên vết xe đổ của mình, đầu sỏ gây nên tất cả đều doTiêu Thành!

Người khác không biết thân phận của Tiêu Thành, thê nhưng bà biệt, nên bà không sợ Tiêu Thành.

Bà đã cảnh cáo Tiêu Thành, đừng trêu chọc con gái của mình, bằng không bà cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp tình yêu của mẹ đối với con gái!

Dương Kim Đậu đã quyết tâm, bà hiện tại sẽ bay tìm Tiêu Thành!

Hà Băng vẫn ở trong phòng mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người làm nữ đẩy cửa đi vào, đem đá đến: “Đại tiểu thư, dì giúp con chườm mặt, lần này phu nhân xuống tay mạnh, má phải của con đã sưng lên rồi, chườm đá có thể giúp tiêu sưng.”

“Cảm ơn dì ạ.” Hà Băng nói cảm ơn.

Người làm nữ thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư, dì đã theo phu nhân nhiều năm như vậy, phu nhân là một người phụ nữ thực sự tuyệt không dễ dàng, nên con đừng trách bà ấy.”

Hà Băng lắc đầu: “Sẽ không ạ.”

“Đại tiểu thư, kỳ thực phu nhân chính là sợ con đi lên con đường cũ của bà ấy…”

Hà Băng câu môi, trong mắt kia lóe ra ánh sáng sáng chói: “Con không phải bà ấy, bà ấy cũng không phải là con, nên mẹ làm sao biết con có phải cam tâm tình nguyện đi lên con đường ấy hay không, hơn nữa, bô con là bô con, Tiêu Thành là Tiêu Thành, sao bà ấy biết được con và Tiêu Thành sẽ đi con đường thế nào.”

Người làm nữ cảm thấy Hà Băng đã quyết tâm, vội hỏi: “Đại tiểu thư, lời này con ngàn vạn lần đừng nói trước mặt phu nhân, phu nhân nghe xong lại phải nổi giận hơn đấy, cũng may phu nhân hiện tại đã đi, bằng không…”

Hà Băng lúc này chộp được chữ mấu chốt: “Mẹ con đi rồi? Đã trễ thế này, bà ấy đi đâu?”

Người làm nữ cứng đờ, nguy rồi, bà ấy nói lỡ miệng rồi!

Hà Băng đã sinh lòng cảnh giác, cô nhanh chóng đứng lên, đe dọa nhìn người làm nữ: “Mẹ con rôt cuộc đã đi đâu, bà ấy chẳng lẽ đi tìm Tiêu Thành ư2”

Dương Kim Đậu đi tìm Tiêu Thành, hơn nữa còn nhanh chóng chạy tới khách sạn.

Lần này đây bà ta phải nói rõ với Tiêu Thành, nếu như anh không buông tay, bà ta sẽ công khai thân phận nằm vùng của anh.

Lúc này, một chiếc xe sang chạy nhanh đến, cửa sau xe mở ra, Tiêu lão gia tử xuống xe, bên cạnh lão còn có một bà lão, bà lão này chính là đại ca cầm đầu.

Ai có thể nghĩ tới tên đại ca cầm đầu tung hoành giang hồ lại là một người phụ nữ!

Dương Kim Đậu nặng nề tâm sự, cũng không thây được hai người kia, bà đi tới, còn không cần thận đụng phải Tiêu lão gia tử một cái.
Chương 2440:



“Thật ngại quá.” Dương Kim Đậu nhanh chóng xin lỗi, song bà ta không dừng bước, trực tiếp đi về phía trước.



Tiêu lão gia tử nhìn bóng lưng Dương Kim Đậu, lúc này thủ hạ tâm phúc bên người đột nhiên nghi ngờ nói: “Lão gia tử, sao tôi cảm giác người phụ nữ này hơi quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu ấy ạ?”



“Ở đâu?” Tiêu lão gia tử hỏi.



Thủ hạ tâm phúc suy nghĩ một chút, hình như là ba năm trước đây, hắn ta ở… cạnh Tiêu Thành đã từng thấy qua Dương Kim Đậu.



Thủ hạ tâm phúc nhanh chóng che bên tai Tiêu lão gia tử thấp giọng nói: “Lão gia tử, người phụ nữ này…”



Trong Tây nội đường vắng vẻ của khách sạn, cửa bị mở ra, Tiêu Thành đạp đôi giày vừa dày vừa nặng đi vào, hai cánh tay Tiêu Đình Đình khoác trong khuỷu tay bền chắc của anh.



“Thành gia, Đại tiểu thư, hai người đã tới.” Lão Hỗ đứng lên.



Lão Hồ là thủ hạ đứng đầu của đại ca cầm đầu ngày hôm nay Tiêu lão gia tử mang theo đại ca cầm đầu tới chính thức gặp mặt với Tiêu Thành.



Tiêu Thành mặc áo sơ mi đen quân tây đen, đồ sộ to lớn, mái tóc ngắn được vút lên, tạo hình, rẻ ngôi ba bảy, lộ ra cái trán như đao phủ và ngũ quan anh tuần lạnh lùng.



Áo sơ mi đen cởi vài cúc áo, không nghiêm chỉnh, xuyên qua một chút tà mị tùy hứng, cặp mắt sâu thẳm kia như cười như không liếc Lão Hổ: “Chủ tử nhà ông thực sự là thiên hô vạn hoán nhỉ, đã cho tôi leo cây máy lần rồi.”



Tiêu Thành ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài để ngang trước mặt trên bàn trà, người đàn ông đã lăn lộn giới hắc đạo nhiều năm như vậy, dã tính bên trong không kèm chế được lộ ra khí phái của một đại lão.



Lão Hồ biệt hiện tại Tiêu Thành rât được coi trọng, nói không chừng chính là người nối nghiệp của đại ca cầm đầu, nên ông ta tiến lên đốt điều thuốc cho Tiêu Thành: “Thành gia, cái này cũng không cách nào, mấy năm nay những cảnh sát kia truy lùng đến cùng, ngay cả người bên cạnh cũng không thể tin tưởng, lỡ gì là nằm vùng…”



Lão Hổ muốn nói lại thôi, bí mật quan sát sắc mặt Tiêu Thành.



Tiêu Thành cầm điếu thuốc, nghe lời này anh nhướng mày kiếm, phun ra một làn khói trắng: “Làm sao, chủ tử ông nghỉ tôi là nằm vùng à?”



Nói rồi anh nhấc tay véo mặt Tiêu Đình Đình, cười không nghiêm chỉnh : “Ông ta nói chồng em nằm vùng kìa, em có sợ không?”



Tiêu Đình Đình đã bị thôi miên, quên mắt ký ức không nên có, ả yêu vẻ lưu manh ngả ngớn ấy của Tiêu Thành, cả người hận không thể dính vào trên người anh.



“Lão Hồ, ba năm nay mỗi ngày tôi đều ngủ với A Thành, anh ấy nằm vùng sao tôi lại không biết? Được rồi, miễn bàn chuyện này nữa, đại ca cầm đầu đâu, sao lại không lộ diện?” Tiêu Đình Đình không nhịn được nhìn Lão Hỗ.



Lão Hổ ngồi trên ghế salon đối diện: “Ha ha, Thành gia, cậu sao mà nằm vùng được chứ, tôi nói thế thôi, song hôm nay tôi mời tới một người quen, cũng đề cho Thành gia gặp một lân.”



Lão Hỗ vỗ vỗ tay, thủ hạ mang vào một người.



Là… Hà Băng!



Hà Băng đã bị bắt!



Biết được Dương Kim Đậu tìm đến Tiêu Thành, Hà Băng liền nhanh chóng chạy tới, lúc đó cô đúng lúc thấy Dương Kim Đậu đụng phải họng súng của Tiêu lão gia tử.
Chương 2441:

Ba năm trước đây Dương Kim Đậu bay đến Hồng Kông đón cô, từng có tiếp xúc với Tiêu Thành, một khi Dương Kim Đậu bị tra xét, vậy bố cô Hà Tắn và thân phận của Tiêu Thành đều sẽ bị lộtheo, cái này sẽ hại chết Tiêu Thành, Dương Kim Đậu hành sự lỗ mãng chẳng những sẽ phá hư tất cả kế hoạch của Tiêu Thành, còn có thể khiến Tiêu Thành rơi vào nguy hiêm trí mạng.

Lúc đó dưới cảnh chỉ mành treo chuông, Hà Băng nhanh chóng đưa ra quyết đoán, cô xuất hiện trong tầm mắt Tiêu lão gia tử.

Quả nhiên, lực chú ý của Tiêu lão gia tử liền trở về trên người cô, đồng thời sai người bắt cô lại.

Mái tóc đen nhánh xốc xếch rối tung xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ, xđôi mắt sáng ươn ướt, bị lôi kéo chật vật, thế nhưng thần sắc cô vẫn rất trấn định thong dong.

Trong căn phòng này ngoại trừ Lão Hổ, còn có một chút thủ hạ của Lão Hồ, cô vừa vào, liền khiến đám đàn ông kia đều nhìn thẳng.

Thiêu nữ 21 tuôi, độ tuôi như hoa nhưữ ngọc, da thịt trắng nõn nhắn một cái đã có vết hồng, khơi lên bao nhiêu tà niệm của đàn ông, khiến người ta sinh ra ham muốn bóp nát.

Hà Băng vừa tiến đến, những thủ hạ kia lên kêu òa lên: “Lão Hồ, đây là rau xanh lấy đâu ra thế, thật mềm đó.”

Ánh mắt bọn thủ hạ chu du trên người Hà Băng, dáng vẻ thô bỉ kia hận không thể nhào lên cởi hết quần áo trên người Hà Băng.

Hà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người đó, khuôn mặt nhỏ không gì sánh được trong trẻo nhưng lạnh lùng, thẳng thắng lại không chút sợ hãi nào, sau đó cô nâng đôi mãt đen ươn ướt cô nhìn về phía Tiêu Thành đang lười biếng dựa trên ghế sa lon.

Cô không nói gì, lúc này cái gì cũng không thể nói.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thành kỳ thực không có biểu cảm nào, thế nhưng trong nháy mắt Hà Băng tiến vào, mi tâm của anh đã trầm xuống.

Anh nhàn nhạt mà sắc bén chậm rãi quét mắt đến trên mặt đám thủ hạ nhao nhao ý dâm chung quanh một vòng.

Tiếp xúc được ánh mắt của người đàn ông, những thủ hạ kia nhanh chóng thu hồi ý cười dâm đãng, sợ hãi cúi đầu xuống.

Tiêu Thành lúc này mới nhìn vê phía Lão Hỗ đối diện, điếu thuốc đỏ thắm giữa ngón tay đưa đến bên môi mỏng, hút sâu một hơi, sau đó anh phun ra một làn khói trăng: “Đây là ý gì, hả?”

“Thành gia, đừng nóng giận, chúng ta ý gì cũng chẳng có, chính là muốn an toàn một chút, nghe nói cô gái đẹp này trước kia là tân sủng của Thành gia, Thành gia rất cưng, hiện tại mời cô ấy tới, đợi Thành gia và chủ tử tôi an toàn gặp mặt liền tự nhiên sẽ thả cô ấy ra.”

Lão Hỗ cười làm lành.

Khói trắng lượn lờ mơ hồ dung nhan tuần mỹ của người đàn ông, thế nhưng mơ hồ có thể thấy cặp mắt sâu thẳm đang nheo lại và đường nét sắc nhọn của hàm dưới: “Chủ tử ông đâu? Người không đên, chúng ta đàm luận kiêu gì?”

“Thành gia, chủ tử chúng tôi và Tiêu lão gia tử đã tới, song trước khi gặp ngài ấy, anh phải làm một chuyện.”

Tiêu Thành nhắc lên mí mắt anh tuấn, trong lồng ngực to lớn bật ra tiếng cười nhẹ trêu người: “Ah, chuyện gì?”

Lão Hồ khom lưng, đặt một vật ở trên bàn trà.

Hà Băng đưa mắt nhìn, là… bột trăng.

Là ma túy!

Không được!

Chương 2442:

Con ngươi Hà Băng co rụt lại, hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người nhanh chóng cuộn tròn một cái, bọn họ lại dám để Tiêu Thành dùng thứ này.

Không thể, một khi đã nghiệnm cả đời này của Tiêu Thành sẽ bị hủy hoại!

Hà Băng đi theo Hà Tấn nhiều năm, cô đã từng đi đến giới ma túy này, xem qua tình huống bi thảm nơi đó, người dính vào ma túy đã mắt hết tính người, chỉ cần để bọn họ hít một ngụm, sai bọn họ cắt thịt trên người cũng được.

Hà Băng rất muốn ngăn cản Tiêu Thành, thế nhưng ngón tay giữa giáp cô bắm sâu vào trong lòng bàn tay ngăn trở chính mình, bởi vì cô vô cùng rõ ràng – Tiêu Thành không phải của một mình cô, anh có sứ mạng của mình.

Lão Hổ nhìn Tiêu Thành: “Thành gia, nếu muốn thấy chủ tử tôi, trước hết cậu phải hít thứ này.”

Tiêu Thành còn lười biêng dựa vào sô pha, anh cụp mắt xuống nhìn thứ trên bàn trà, không có biểu cảm gì, ngay cả mi tâm cũng không nhíu một cái.

Tiêu Đình Đình thật sự thích Tiêu Thành, ả nhìn thấy vật này nhanh chóng chau mày: “Lão Hồ, bố tôi sao có thể để A Thành hít thứ này, đây chính là người đàn ông tôi thích, là chồng tôi, không thể để anh ấy đụng vật này, bố tôi đâu, tôi muốn gặp bố tôi!”

“Đại tiểu thư, điện thoại của lão gia tử…” Lão Hỗ đưa điện thoại cho Tiêu Đình Đình.

Tiêu Đình Đình nhận, không biết bên kia Tiêu lão gia tử nói gì, ả cúp điện thoại: “A Thành, bố nói, chỉ cần anh hít vật này, vê sau chúng ta chính là người một nhà, đại ca cầm đầu đang chờ anh.”

Đại ca cầm đầu đang chờ anh…

Tiêu Thành nhướng mày kiếm.

“A Thành, bố em bảo anh đi qua ngay đấy.” Tiêu Đình Đình nói.

Tiêu Thành vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Đình Đình: “Đi thôi.”

Tiêu Đình Đình đứng dậy rời đi.

“Thành gia, chủ tử tôi thực sự rất xem trọng anh, chỉ cần anh hút vật này, chẳng những có thể nhìn thấy chủ tôi, ngài ấy còn muốn giao toàn bộ phần Đông Nam A trong tay cho anh, hơn nữa cậu đã là rể hiền Tiêu gia rồi, những ngày tháng về sau sẽ rất sung sướng.”

Tiêu Thành câu khóe môi mỏng lạnh, thủy chung là thái độ hờ hững, sau đó anh thu chân dài trên bàn trà, cúi xuống thân hình cao lớn, điếu thuốc lá giữa ngón tay tiến đến đống bột kia: “Tôi còn chưa hít thử cái này, không biết mùi vị như thế nào?”

Anh hít một hơi.

Tiêu Thành!

Hà Băng trắng bệch mặt, tay chân lạnh lẽo, cả người như bị đẩy tới vực sâu, nhưng cô cái gì cũng không thể làm, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hít thứ đó.

Tiêu Thành không ngừng, anh hít hêt mắy thứ trên bàn trà kia.

Nặng nề ngã lưng vào trên ghế salon, người đàn ông cao 1m9, lúc ngã xuống phát ra tiếng “két” nhỏ, như thể cái sô pha này không chịu nồi khí lực cường hãn của anh.

Một cánh tay lười biếng đặt trên tay vịn ghế, đôi mắt sâu thẳm kia lộ ra một tia mê ly, nâng mắt nhìn Lão Hổ, anh mắng: “Mẹ kiếp, thứ này thực sự khiến người ta dục tử phiêu tiên mà.”

Lão Hỗ vỗ tay: “Thành gia sướng rồi.”

Nói rồi Lão Hỗ lấy ra một bao khác, hắn cũng hít.

Thân sắc Lão Hồ cũng bắt đâu mê ly hưởng thụ: “Thành gia, có thứ này, còn kém một thứ chúng ta là có thể sướng như tiên luôn, đó chính là… phụ nữ.”
Chương 2443:

Lão Hồ vỗ tay một cái, đám thủ hạ kia dẫn hai cô nàng xinh đẹp diêm dúa lòe loẹt.

Hai ả này đều chạy tới bên người Tiêu Thành, một trái một phải dây dưa Tiêu Thành, ỏn ẻn kêu: “Thành gia, chúng em thực sự đã ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, anh so với trong truyền thuyết càng thêm anh tuấn càng thêm cường tráng nha.”

Mỹ nữ đưa ngón tay ra chọc chọc lồng ngực to lớn của Tiêu Thành, dưới lớp áo sơ mi mỏng là bắp thịt từng khôi từng khối như hàng rào của người đàn ông, nơi trái tim phập phồng, như ẩn núp hùm hổ, đập vào mặt đều là hormone nam tính.

Người đàn ông như Tiêu Thành, luôn được phụ nữ đón chào nhất.

Tiêu Thành vươn cánh tay, ôm một mỹ nữ trong đó, anh híp cặp cặp mắt sâu thẳm hút một hơi thuốc, sau đó ác liệt thổi trên mặt mỹ nữ: “Tôi anh tuấn cường tráng hơn trong truyền thuyết, còn gì nữa không?”

Lời này đều là lời của mấy gã làng chơi, rất vô liêm sỉ.

Mỹ nữ đỏ mặt chui vào trong lòng Tiêu Thành: “Còn có… phải đợi lát nữa thử mới biết được nha.”

Tay mỹ nữ duỗi trên người Tiêu Thành.

Lão Hồ đôi diện cười nói: “Thành gia, lúc đầu đã nói hai mỹ nữ này chúng ta là mỗi người một em, thế nhưng bọn họ gặp được anh, đều nhào tới trong lòng anh rồi, dụ hoặc và mị lực của Thành gia với phụ nữ quả nhiên không thể chống đỡ được mà.”

Tiêu Thành hút thuốc, gương mặt ấy không thấy rõ, tay hai mỹ nữ kia sờ lên người anh, anh cũng không ngăn cản, áo sơmi quần tây đã có nếp nhăn, thế nhưng càng lộ vẻ dã tính mê người.

Cặp mắt sâu thẳm kia hơi hơi híp lại, vật kia làm tinh thần anh hơi lung lay, có chút trầm mê.

Lão Hổ cũng đã phiêu phiêu, mà bên cạnh không có phụ nữ, lúc này hắn vừa nghiêng đâu, nhìn vê phía Hà Băng ở một bên.

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, da thịt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn hồng như cánh hoa sen, vẻ đẹp này đương nhiên là thứ hai mỹ nữ kia có thể so sánh được.

Lão Hồ cười dâm, sau đó đứng dậy đi về phía Hà Băng.

Hà Băng vẫn nhìn Tiêu Thành, nhìn anh liên lụy chính mình, nhìn anh phải ôm trái ắp, viền mắt trắng noãn đã đỏ bừng.

Lúc này một bàn tay heo duỗi tới, vô cùng thô bỉ sờ soạng một cái trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Oa, da cô em thực sự là rât mịn, còn mịn hơn cả tơ lụa anh từng sờ qua, ha ha.”

Lão Hỗ thô bỉ cười to, thủ hạ khác cũng cười theo.

Những gã này đã nhìn chòng chọc Hà Băng rất lâu rồi, hiện tại thấy Lão Hỗ đã động đến Hà Băng, đều hưng phấn gầm rú.

Hà Băng lạnh lùng nhìn Lão Hồ, sau đó phun ra một chữ: “Cút!”

“Cút? Xem ra cô em còn rất mạnh bạo, nhưng, anh thích!” Lão Hỗ xoa tay về phía Hà Băng, lòng bàn tay hắn còn lưu lại xúc cảm vừa rồi, trơn trợt không gì sánh kịp.

Kỳ thực Lão Hồ hết sức kiêng ky Tiêu Thành, nhưng bây giờ hăn đã hít thứ này, thần kinh đã ở trạng thái hưng phấn, nhìn Hà Băng, cả người hắn như muốn bay lên trời vậy.

Hắn vươn tay bóp chặt vòng hông của Hà Băng, trực tiếp kéo Hà Băng tới trong ngực mình: “Em gái, lẽ nào em còn muốn Thành gia sao? Thành gia đã kết hôn rồi, hơn nữa hiện tại phải ôm trái ấp, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm em, nói không chừng đã chơi chán rồi, không bằng, em theo Hổ ca đi, anh đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp.”

Nói rồi Lão Hỗ liền bóp eo nhỏ Hà Băng vài cái vòng eo nhỏ mềm không xương, như nhẹ nhàng bóp đã vỡ. Hà Băng lạnh lùng nhìn Lão Hồ, sau đó châm biếm một câu: “Đàn ông cho tao ăn ngon mặc đẹp không ít, tao dựa vào cái gì chọn mày, mày xứng sao?”

“ÂyY, em gái thật thú vị, ha ha ha.” Lão Hồ phách lối cười to.
Chương 2444:

Hiện trường nóng lên, Tiêu Thành không hề động, anh như trước khí định thần nhàn dựa vào sô ph, tư thế đại lão.

Khói mù mơ hồ khuôn mặt tuấn tú ấy, anh híp cặp mắt sâu thẳm kia thờ ơ nhìn Lão Hổ, sau đó câu môi: “Lão Hồ, nếu biết cô ta là tình nhân cũ của tôi, ông làm như vậy, cũng không sợ tôi giận?”

“Thành gia, không phải chỉ là một tình nhân cũ thôi sao, cô ta lẽ nào có thể so với chủ tử tôi?”

Lời này của Lão Hồ là có ý uy hiêp, dù sao Tiêu Thành đã thành công gần hết, còn thiếu một bước cuối cùng, hiện tại sắp gặp được đại ca cầm đầu, hắn lại là tâm phúc của đại ca cầm đầu, Tiêu Thành cũng sẽ không ở thời điểm mắu chốt này bởi vì một tình nhân cũ mà vạch mặt với hắn.

Đàn ông mà, từ xưa làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, phụ nữ chỉ là quần áo bên ngoài.

Lão Hổ khá tự tin, hắn ôm Hà Băng trực tiếp đẩy Hà Băng ngã trên bàn, hắn vươn tay hất hết đồ trên bàn rơi xuống đất, sau đó động thủ kéo quần áo trên người Hà Băng.

“Em gái, em nghe lời một chút đi, Hồ ca mới yêu thương em chứ.”

Bọn thủ hạ gào rú.

Tiêu Thành ở trên ghế sa lon một màn kia nhìn trên bàn, Lão Hỗ như dã thú phát tình như đè lên Hà Băng, tay hắn sức lớn, đã bóp cổ tay, bắp đùi của Hà Băng ra vài dấu rồi.

Hiện tại, anh không nên làm gì cả.

Chỉ cách thành công một bước cuôi cùng.

Thế nhưng…

Đó là người phụ nữ của anhl Tiêu Thành bị kích thích viền mắt màu đỏ tươi, anh vươn tay đẩy một mỹ nữ dính trong ngực ra, thân hình cao lớn đứng lên, nhấc đôi chân dài đi qua, bước tiến của anh rất lớn, lúc đi tới còn một tay đút trong túi quần, một tay hai cầm một điếu thuốc, phóng túng ngỗ ngược.

Vài bước đã đi tới trước mặt Lão Hồ, anh cũng không nói gì, trực tiếp nhắc chân, lập tức liền đạp về phía thắt lưng Lão Hỗ.

Lão Hỗ không đê phòng, cả người bị đạp bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách tường.

“Thành gia, mày có ý gì?” Lão Hỗ trong nháy mắt biến sắc mặt, hắn chật vật đứng lên, xoa thắt lưng bị thương của mình, mặt âm u nhìn về phía Tiêu Thành: “Xem ra Thành gia thì không muốn thấy chủ tử nhà tao rồi!”

Tiêu Thành đứng lặng, trên khuôn mặt tuấn tú dâng lên một tầng lệ khí, môi còn ngậm điếu thuốc, còn có một tầng bụi rớt xuống, anh nhàn nhạt liếc Lão Hồ: “Chó nhà ai tru thế kia?”

Tiêu Thành nói hắn là một con chó.

Mặt Lão Hồ dữ tợn, hăn nhanh chóng rút súng bên hông ra, nhắm ngay Tiêu Thành.

Tiêu Thành lúc tiến vào đã bị soát người rồi, không có vũ khí, cũng không mang thủ hạ theo.

Lão Hồ muốn bắn Tiêu Thành.

Chợt hắn thấy hoa mắt, không ai thấy Tiêu Thành làm sao qua được, anh đã lắc mình đến trước mặt Lão Hồ, bàn tay to thò ra siết cổ tay Lão Hổ, ung dung gập lại.

“A”, Lão Hỗ hét thảm một tiếng, cổ tay gãy xương, súng trong tay bị đoạt đi, lúc này trên đầu gối còn bị đá một cước: “cốp” một tiếng, Lão Hồ quỳ Xuông.

Tiêu Thành đứng bên cạnh hắn, điếu thuốc vẫn ở trong môi mỏng, súng trong tay để trên đầu Lão Hổ.

Anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhạt thật thấp: “Nể mặt chủ tử mày tao cho mày chút sĩ diện, mày lại dám thực sự lên mặt. Người phụ nữ của Thành gia, ngươi cũng dám đụng? Cho dù tao chơi còn dư lại, mày cũng không xứng.”
Chương 2445:

Những thủ hạ của Lão Hồ lúc đầu cũng chuẩn bị rút súng, thế nhưng thủ đoạn “chỉnh” Lão Hỗ hùng hỗ của Tiêu Thành thực sự vô cùng mạnh mẽ tàn nhẫn, lập tức kinh hãi tại chỗ.

Đám thủ hạ kia đều sợ nhìn Tiêu Thành, không dám động.

Bên người Tiêu Thành tuy là không có thủ hạ, thế nhưng bên ngoài còn nhiều người của anh.

Lão Hỗ thanh tỉnh một chút, nòng súng lạnh như băng hướng về phía đầu của anh, hắn nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng: “Thành gia, Thành đại gia, xin…

xin lỗi, tôi không dám, anh đừng làm tôi bị thương, bằng không sẽ không tiện ăn nói với chủ tử của tôi.”

Nhắc tới cái này, Tiêu Thành buông Lão Hỗ ra, sau đó vươn tay lôi Hà Băng vào phòng tắm.

Phòng tắm.

Nơi đây ngăn cách tất cả nguy hiểm và hỗn loạn bên ngoài, chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thành buông lỏng Hà Băng ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi…”

Hai người đồng thời lên tiếng, nói hai chữ giống nhau – xin lỗi.

Hà Băng tiến lên, vươn tay ôm lấy Tiêu Thành, cô dán khuôn mặt nhỏ vào buồng tim của anh, nghe nhịp đập có lực thình thịch để cô có cảm giác an toàn: “Xin lỗi, mẹ em bay tới tìm anh, thiêu chút nữa đã bị Tiêu lão gia tử phát hiện, nên em không thể làm gì khác hơn là lộ diện, bị bắt lại.”

Tiêu Thành giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô, khẽ rủ mi, môi rơi trên tóc cô: “Người nên xin lỗi là anh, nếu không phải do anh, mẹ và em sẽ không đặt mình trong hiểm cảnh.”

Hà Băng lắc đầu, lòng thành của anh, cô hiểu, lòng thành của cô, anh cũng hiểu, phần ăn ý này không cần nhiều lời: “Anh bây giờ thế nào, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”

Hà Băng đau lòng nhìn anh.

Tiêu Thành thấy đôi mắt sáng ươn ướt kia của cô, tất cả đau lòng thương yêu của cô đối với anh đều ẩn nhẫn khắc chê trong hai tròng mắt của cô, vừa rôi cô không lên tiếng ngăn cản anh, hiện tại cô cũng không trách cứ anh, cô hiểu sứ mạng và tín ngưỡng của anh, cô chỉ là rất đau lòng rất rất đau lòng anh.

Tiêu Thành giữ lại sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Yết hầu trên dưới cuộn, anh định lực tốt, hút cũng không đến mức phê pha lâng lâng như Lão Hổ, nhưng bây giờ máu anh sôi trào, bị giày vò không nhẹ.

Môi của cô mềm mại ngọt ngào khiến anh mê luyến không ngớt.

Tay Hà Băng để trên ngực anh, cô đã cảm thấy anh khó chịu, nếu như vậy có thể khiến cho anh thoải mái một chút, cô dĩ nhiên sẽ nguyện ý toàn lực phối hợp.

Hai tay Hà Băng ôm cỗ anh, nhón chân lên to gan đáp lại.

Rất nhanh, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng đến tiếng Lão Hỗ: “Thành gia, vừa rồi chủ tử nhà tôi gọi điện thoại tới, bảo tôi dẫn anh tới gặp ngài ấy.”

Tiêu Thành phải đi gặp tên đại ca cầm đầu.

Tiêu Thành chậm rãi buông lỏng Hà Băng ra, giúp cô lau sạch nước bên khóe miệng, khàn giọng nói: “Đợi ở chỗ này, không được đi đâu, sẽ có người mang em ra.”

Hà Băng ngắng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: “Tiêu Thành, anh đi đi, không cân lo lắng cho em.”

Tiêu Thành xoa xoa mái tóc cô, cuối cùng nói hai chữ: “Đừng sợ.”

Anh nói, đừng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom