Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19 Đi chơi ấy à? Không có cửa đâu.
*Chương có nội dung hình ảnh
- Vâng ạ, em vừa dậy. Mặc dù đã cố gắng nói nhẹ nhàng hết sức có
thể những nỗi đau còn rớm máu trong tim khiến Lê Hương không thể bắt chước cái vẻ ngọt ngào, tươi sáng tuổi 22 của chính mình được. Mạc Tuân nhận ra sự khác biệt ngay, hắn lo lắng hỏi:
- [Đau đầu sao? Anh vừa gọi điện cho mẹ em, nghe nói hôm qua em uống nhiều lắm. Lần sau uống ít thôi, hại sức khỏe.]
Lê Hương cảm thấy bực mình.
Sao hắn chẳng bao giờ khuyên Dương Huế uống ít thôi kẻo hại sức khỏe nhỉ? Mỗi lần cô ta đi uống rượu đều gọi hắn đến khóc lóc, kể lể, chắc hắn mong cô ta một tuần uống bốn lần để cách ngày lại được gặp ấy chứ. Lê Hương nghĩ đến những khổ sở mà mình phải chịu kiếp trước, cảm thấy căm ghét Mạc Tuân vô cùng. Cô thở dài, giả bộ cằn nhằn.
- Em đau đầu lắm ấy, em muốn ra ngoài đi dạo một lát.
- [Đã ăn gì chưa?]
Mạc Tuần dường như không nghe ra rằng Lê Hương muốn cúp máy, tiếp tục quan tâm.
- Ăn cháo rồi ạ. - [Ăn cháo sao? Cháo gì thế, có ngon không?]
Lê Hương không muốn nghe chất giọng này thêm chút nào nữa. Cô cười khan.
- Cháo đậu xanh mẹ nấu, ngon lắm ạ.Anh làm việc đi nhé.
Đầu dây bên kia im lặng. Lê Hương không thấy hắn nói gì, ngạc nhiên.
- Alo, anh còn nghe máy không?
- [À, anh vừa làm rơi giấy xuống..]- Giọng Mạc Tuân khẽ run lên, hơi khàn đi. - [Em đi dạo đi, tối anh đến đón..
-Vâng ạ.
Lê Hương cúp máy, nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Cô thả điện thoại xuống, nằm vật ra giường.
Đi chơi ấy à? Không có cửa đâu.
Thần linh đã cho cô sống lại, cho cơ hội làm lại từ đầu, đời nào cô lãng phí cơ hội này.
Mạc Tuân, Dương Huế, kiếp trước hai người đã đối xử với tôi như thế nào, kiếp này tôi trả cho hai người nguyên vẹn như thế.
Lê Hương nằm nghĩ ngợi một lát, ánh mắt lạnh tanh, nhặt điện thoại lên tìm số của Huỳnh Tôn, bạn từ thời cấp ba.
Huỳnh Tôn là bạn cùng bàn với Lệ Hương năm lớp mười hai, tính tình hào sảng, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Nghe nói cậu ta là con trai của một tay anh chị khét tiếng nên bạn bè trong lớp sợ Huỳnh Tôn, luôn né y. Khi Lê Hương được xếp ngồi cùng bàn với Huỳnh Tôn cô cũng khá sợ sệt, ngại phải nói chuyện. Mất nửa kỳ đầu tiên cô mới trao đổi vài câu, cảm thấy tên bất cần, ngổ ngáo này cũng không phải người xấu.
Y nhặt mèo hoang về nuôi, ở một mình trong phòng trọ xập xệ cách biệt thự cũ nhà Lê Hương hai con phố, thường giúp đỡ mấy bà cụ trong khu đó khuân vác đồ nặng, người trong xóm rất quý. Lê Hương vô tình nhìn thấy mấy lần bởi vì cô hay đạp xe tới cửa hàng bán sữa đậu nành gần nhà trọ của Huỳnh Tôn mua sữa uống, lén lút giấu bố mẹ vì bố cô không thích cô ăn uống đồ vật linh tinh ngoài đường.
Có một lần Lê Hương bị đám sinh viên đại học trêu ghẹo, Huỳnh Tôn vô tình đi ngang qua nhìn thấy, dọa cho bọn kia sợ mất mật, cong đuôi chạy. Từ đó họ trở nên thân thiết hơn, thường lén lút rủ nhau đi chơi. Huỳnh Tôn bỏ nhà đi bởi vì không muốn nghe theo sự sắp đặt của bố, cụ thể sự việc như thế nào thì y không nói, Lê Hương cũng chẳng biết.
- Vâng ạ, em vừa dậy. Mặc dù đã cố gắng nói nhẹ nhàng hết sức có
thể những nỗi đau còn rớm máu trong tim khiến Lê Hương không thể bắt chước cái vẻ ngọt ngào, tươi sáng tuổi 22 của chính mình được. Mạc Tuân nhận ra sự khác biệt ngay, hắn lo lắng hỏi:
- [Đau đầu sao? Anh vừa gọi điện cho mẹ em, nghe nói hôm qua em uống nhiều lắm. Lần sau uống ít thôi, hại sức khỏe.]
Lê Hương cảm thấy bực mình.
Sao hắn chẳng bao giờ khuyên Dương Huế uống ít thôi kẻo hại sức khỏe nhỉ? Mỗi lần cô ta đi uống rượu đều gọi hắn đến khóc lóc, kể lể, chắc hắn mong cô ta một tuần uống bốn lần để cách ngày lại được gặp ấy chứ. Lê Hương nghĩ đến những khổ sở mà mình phải chịu kiếp trước, cảm thấy căm ghét Mạc Tuân vô cùng. Cô thở dài, giả bộ cằn nhằn.
- Em đau đầu lắm ấy, em muốn ra ngoài đi dạo một lát.
- [Đã ăn gì chưa?]
Mạc Tuần dường như không nghe ra rằng Lê Hương muốn cúp máy, tiếp tục quan tâm.
- Ăn cháo rồi ạ. - [Ăn cháo sao? Cháo gì thế, có ngon không?]
Lê Hương không muốn nghe chất giọng này thêm chút nào nữa. Cô cười khan.
- Cháo đậu xanh mẹ nấu, ngon lắm ạ.Anh làm việc đi nhé.
Đầu dây bên kia im lặng. Lê Hương không thấy hắn nói gì, ngạc nhiên.
- Alo, anh còn nghe máy không?
- [À, anh vừa làm rơi giấy xuống..]- Giọng Mạc Tuân khẽ run lên, hơi khàn đi. - [Em đi dạo đi, tối anh đến đón..
-Vâng ạ.
Lê Hương cúp máy, nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Cô thả điện thoại xuống, nằm vật ra giường.
Đi chơi ấy à? Không có cửa đâu.
Thần linh đã cho cô sống lại, cho cơ hội làm lại từ đầu, đời nào cô lãng phí cơ hội này.
Mạc Tuân, Dương Huế, kiếp trước hai người đã đối xử với tôi như thế nào, kiếp này tôi trả cho hai người nguyên vẹn như thế.
Lê Hương nằm nghĩ ngợi một lát, ánh mắt lạnh tanh, nhặt điện thoại lên tìm số của Huỳnh Tôn, bạn từ thời cấp ba.
Huỳnh Tôn là bạn cùng bàn với Lệ Hương năm lớp mười hai, tính tình hào sảng, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Nghe nói cậu ta là con trai của một tay anh chị khét tiếng nên bạn bè trong lớp sợ Huỳnh Tôn, luôn né y. Khi Lê Hương được xếp ngồi cùng bàn với Huỳnh Tôn cô cũng khá sợ sệt, ngại phải nói chuyện. Mất nửa kỳ đầu tiên cô mới trao đổi vài câu, cảm thấy tên bất cần, ngổ ngáo này cũng không phải người xấu.
Y nhặt mèo hoang về nuôi, ở một mình trong phòng trọ xập xệ cách biệt thự cũ nhà Lê Hương hai con phố, thường giúp đỡ mấy bà cụ trong khu đó khuân vác đồ nặng, người trong xóm rất quý. Lê Hương vô tình nhìn thấy mấy lần bởi vì cô hay đạp xe tới cửa hàng bán sữa đậu nành gần nhà trọ của Huỳnh Tôn mua sữa uống, lén lút giấu bố mẹ vì bố cô không thích cô ăn uống đồ vật linh tinh ngoài đường.
Có một lần Lê Hương bị đám sinh viên đại học trêu ghẹo, Huỳnh Tôn vô tình đi ngang qua nhìn thấy, dọa cho bọn kia sợ mất mật, cong đuôi chạy. Từ đó họ trở nên thân thiết hơn, thường lén lút rủ nhau đi chơi. Huỳnh Tôn bỏ nhà đi bởi vì không muốn nghe theo sự sắp đặt của bố, cụ thể sự việc như thế nào thì y không nói, Lê Hương cũng chẳng biết.
Bình luận facebook