Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280: 280: Gặp Lại Trong Sân Hoa Mai Trắng
Nửa tháng sau.
Nam Tuyết Quốc.
Vù ——
Trên bầu trời, một bóng đen bay qua cực nhanh.
Sinh vật khổng lồ với sải cánh rộng trong nháy mắt che khuất mặt trời, tạo ra bóng đen thật lớn trên mặt đất nơi nó bay qua.
"Nhìn kìa! Là rồng!"
"Má ơi, thật sự là rồng! Hơn nữa không phải địa long mà thật sự là cái loại mà có thể bay lên trời!"
"......"
Những thường dân bên dưới đều bị doạ sợ, có người còn dụi mắt xem mình có phải bị quáng gà hay không.
Mà thủ phạm gây ra náo loạn lúc này đang ung dung thả hồn theo gió, trên lưng nó còn có một nữ tử hồng y.
Một người một rồng không ai khác đúng là Dung Mị và Tiểu Bạch.
"Aida, đã lâu không được bay lượn thoải mái tự do như thế này, đám người bên dưới chắc chắn là rất hâm mộ sùng bái bổn đại gia." Tiểu Bạch đắc ý nói.
Trước đây vì sợ gây ra oanh động, Tiểu Bạch không có năng lực tự bảo vệ mình khỏi những kẻ mơ ước nó, vì vậy lúc bay lượn trên bầu trời luôn là lựa ban đêm hoặc là né tới né lui.
Hiện tại nó đã trưởng thành, không có tu luyện giả nào gây nguy hiểm cho nó được nữa, tự nhiên là vô cùng kiêu ngạo thích ý.
Huống chi chủ nhân của nó bây giờ rất là cường đại.
"Hừ, đồ bò sát nông cạn, thật là làm mất mặt thượng cổ chi vật chúng ta!"
Từ khi biết Tiểu Bạch tồn tại từ thượng cổ thực chất vẫn là một quả trứng, chỉ mới nở mười mấy năm trước, Cổ Linh càng thêm đặng cái mũi lên mặt, một bộ đàn anh đàn chị giáo huấn Tiểu Bạch.
"Thanh kiếm sắt kia, có giỏi thì xuống khỏi lưng bổn đại gia, tự mọc cánh bay đi!?"
"Chậc, đồ bò sát keo kiệt!"
"......"
Hai người ngươi một câu ta một câu nói thành một cái chợ.
Dung Mị nhìn cảnh này, trước đây nàng luôn cảm thấy rất phiền, bây giờ mặc dù cũng hơi đau đầu nhưng vẫn không phá hỏng được tâm tình tốt đẹp của nàng.
Nửa tháng trước ở Ma Đô, sau khi Dạ Mặc Thần nói xong câu nói kia, biểu tình của Tử Huyền cũng dần dần thả lỏng.
Lúc đó Tử Huyền chỉ nói một câu:
"Bỏ đi.
Ngươi đã lấy cả thần hồn ra thề, bản toạ cũng không làm khó ngươi nữa.
Mị Nhi quyết định như thế nào thì còn phải xem chính nàng."
Chiến tranh của hai người đó kết thúc như vậy.
Sau đó Dung Mị đương nhiên là tìm cách đuổi Dạ Mặc Thần đi.
Dù Tử Huyền nhắm mắt làm ngơ hắn, nhưng Minh Vương ở Ma Đô thì chẳng khác nào vật phát sáng.
Cuối cùng dưới các loại uy hiếp, dụ dỗ của Dung Mị, Minh Vương điện hạ miễn cưỡng đáp ứng rồi.
Hơn nữa còn làm vẻ mặt đáng thương muốn nàng phải đến gặp hắn trong tứ quốc đại hội thì hắn mới chịu đi.
Nàng lúc đó thật là bị choáng váng làm u mê đầu óc mới gật đầu đồng ý, quên mất chính mình tránh hắn còn không kịp, ngược lại còn phải đi tìm hắn.
Thường thì định lực của nàng đâu có kém cỏi như vậy đâu….
Dung Mị thở dài một hơi, có lẽ là bởi vì mấy lời nói hôm đó của Dạ Mặc Thần.
Nếu vừa mới nghe xong lời thổ lộ thâm tình như vậy thì ai có thể từ chối cho được?
Bỏ đi, việc đến đâu hay đến đó.
Dung Mị lấy một tấm thiệp màu đen ra cầm trên tay nhìn.
Tứ quốc đại hội.
Năm năm một lần, các nước tụ họp tại các địa điểm khác nhau, mục đích là để giao lưu, so tài cao thấp nhằm đánh giá thứ hạng địa vị của bốn nước.
Tuy nhiên, năm nay có thêm một ngoại lệ: Ma tộc cũng tham gia.
Đây tuyệt đối là một việc trước nay chưa từng có.
Nếu nàng đoán không sai thì nhất định là liên quan đến quỷ tộc.
"Ha" Dung Mị trào phúng cười lạnh.
Mặc dù không biết người đưa ra chủ ý này có mục đích gì, tốt nhất chỉ đơn giản là muốn liên hợp đối phó quỷ tộc, nếu không….
muốn lợi dụng ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!
- ---------------
Một nơi nào đó trong hoàng cung Nam Tuyết Quốc.
Khắp nơi trong sân đều là cây mai trắng.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa rơi lả tả, xen lẫn với vạt áo màu xanh nhạt lao đao.
Một góc áo bị vén lên, thình lình lộ ra một ký hiệu, người quen thuộc sẽ biết, đó là gia huy của Lam gia.
Hoa mai ngượng ngùng đáp xuống lòng bay tay của nam tử, như hoà làm một với màu da của hắn.
Bất ngờ, một tiếng lột xột phá vỡ hành ảnh nhẹ nhàng duy mỹ này.
Một bóng đen vút qua chân tường.
"Ai?"
Nam tử không chút hoảng hốt nâng mắt, giọng nói thanh lãnh như gió tuyết thổi, rất dễ nghe.
Chờ đến khi thấy được người đến là ai, con ngươi đạm mạc mới hiện lên một tia ánh sáng, đó là kinh hỉ.
"Ca ca?" Dung Mị chuyến này đến hoàng cung Nam Tuyết là có chủ đích, tuy là vẫn mặc nam trang nhưng không có đeo mặt nạ.
Nàng kỳ quái nhìn xung quanh, đây rõ ràng là cung của đại công chúa không sai, thế nhưng vì sao Dung Kỳ lại ở chỗ này?
Đồng dạng, Dung Kỳ ở đối diện cũng kinh ngạc.
Năm năm không thấy, hắn vốn tưởng rằng đến Tứ quốc đại hội mới được gặp nàng, không ngờ lại có thể tái kiến sớm hơn dự tính.
Dung Mị biết hắn nghi hoặc, cười trêu chọc nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi kinh ngạc đấy ca ca, lần ghé thăm bất ngờ này xem như có thu hoạch ngoài ý muốn."
Trước đây Dung Kỳ luôn là vẻ mặt bất biến, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đạm bạc nhạt nhẽo đến giống như một ông cụ vậy.
Nếu che mất ngoại hình tuấn tú này thì có khi sẽ tưởng rằng đây là một cao nhân đắc đạo nào đó phản lão hoàn đồng.
Dung Kỳ không ngại nàng trêu chọc, đáy mắt ý cười nói: "Không tốt sao?"
Mọi thứ, đã dần dần rời khỏi quỹ đạo ban đầu, đi đến một tương lai mà hắn không hề biết trước.
Như vậy, lần này, sẽ là kết cục như thế nào đây?
Dung Mị không hề biết sau lời nói có ẩn ý, nhàn nhã ngồi vào bàn đá, "Cử động cơ mặt nhiều một chút đương nhiên là tốt!"
"Nhưng người nào đó mà ngươi thích, hắn còn lạnh nhạt hơn ta nhiều." Dung Kỳ khó được mở miệng nói giỡn, còn có ý thử thăm dò.
Dung Mị xua tay, "Hắn? Cái khác ta không biết, trước mặt ta luôn là bộ dạng rớt liêm sỉ, ta thực sự rất muốn nói chính mình không quen biết hắn, chênh lệch quá lớn."
Dung Mị xem Dung Kỳ như ca ca, là người nhà, trước mặt hắn không hề giấu giếm hay làm bộ làm tịch gì.
Nhưng Dung Mị không biết, nàng thẳng thắn lại vô tình làm tâm Dung Kỳ đau đớn.
Dung Kỳ rũ mắt che giấu cảm xúc bất thường, không biết tiếp lời thế nào chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng.
Nàng có thể nói chuyện thoải mái như thế là vì nàng tín nhiệm chính mình, như một người ca ca.
Cho nên hắn vĩnh viễn không thể, phá vỡ tầng quan hệ này.
Trước kia không, sau này càng không.
Dung Mị nhạy bén phát hiện bầu không khí bỗng có chút không hợp, mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên….
Đang lúc Dung Kỳ không biết làm sao để dời chủ đề thì một thân hình khảnh mảnh thướt tha đi đến.
"Kỳ." Nữ tử gọi tên hắn một cách thân mật, nhưng giọng nói lại thanh lãnh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Chủ nhân của sân hoa mai đã đến..
Nam Tuyết Quốc.
Vù ——
Trên bầu trời, một bóng đen bay qua cực nhanh.
Sinh vật khổng lồ với sải cánh rộng trong nháy mắt che khuất mặt trời, tạo ra bóng đen thật lớn trên mặt đất nơi nó bay qua.
"Nhìn kìa! Là rồng!"
"Má ơi, thật sự là rồng! Hơn nữa không phải địa long mà thật sự là cái loại mà có thể bay lên trời!"
"......"
Những thường dân bên dưới đều bị doạ sợ, có người còn dụi mắt xem mình có phải bị quáng gà hay không.
Mà thủ phạm gây ra náo loạn lúc này đang ung dung thả hồn theo gió, trên lưng nó còn có một nữ tử hồng y.
Một người một rồng không ai khác đúng là Dung Mị và Tiểu Bạch.
"Aida, đã lâu không được bay lượn thoải mái tự do như thế này, đám người bên dưới chắc chắn là rất hâm mộ sùng bái bổn đại gia." Tiểu Bạch đắc ý nói.
Trước đây vì sợ gây ra oanh động, Tiểu Bạch không có năng lực tự bảo vệ mình khỏi những kẻ mơ ước nó, vì vậy lúc bay lượn trên bầu trời luôn là lựa ban đêm hoặc là né tới né lui.
Hiện tại nó đã trưởng thành, không có tu luyện giả nào gây nguy hiểm cho nó được nữa, tự nhiên là vô cùng kiêu ngạo thích ý.
Huống chi chủ nhân của nó bây giờ rất là cường đại.
"Hừ, đồ bò sát nông cạn, thật là làm mất mặt thượng cổ chi vật chúng ta!"
Từ khi biết Tiểu Bạch tồn tại từ thượng cổ thực chất vẫn là một quả trứng, chỉ mới nở mười mấy năm trước, Cổ Linh càng thêm đặng cái mũi lên mặt, một bộ đàn anh đàn chị giáo huấn Tiểu Bạch.
"Thanh kiếm sắt kia, có giỏi thì xuống khỏi lưng bổn đại gia, tự mọc cánh bay đi!?"
"Chậc, đồ bò sát keo kiệt!"
"......"
Hai người ngươi một câu ta một câu nói thành một cái chợ.
Dung Mị nhìn cảnh này, trước đây nàng luôn cảm thấy rất phiền, bây giờ mặc dù cũng hơi đau đầu nhưng vẫn không phá hỏng được tâm tình tốt đẹp của nàng.
Nửa tháng trước ở Ma Đô, sau khi Dạ Mặc Thần nói xong câu nói kia, biểu tình của Tử Huyền cũng dần dần thả lỏng.
Lúc đó Tử Huyền chỉ nói một câu:
"Bỏ đi.
Ngươi đã lấy cả thần hồn ra thề, bản toạ cũng không làm khó ngươi nữa.
Mị Nhi quyết định như thế nào thì còn phải xem chính nàng."
Chiến tranh của hai người đó kết thúc như vậy.
Sau đó Dung Mị đương nhiên là tìm cách đuổi Dạ Mặc Thần đi.
Dù Tử Huyền nhắm mắt làm ngơ hắn, nhưng Minh Vương ở Ma Đô thì chẳng khác nào vật phát sáng.
Cuối cùng dưới các loại uy hiếp, dụ dỗ của Dung Mị, Minh Vương điện hạ miễn cưỡng đáp ứng rồi.
Hơn nữa còn làm vẻ mặt đáng thương muốn nàng phải đến gặp hắn trong tứ quốc đại hội thì hắn mới chịu đi.
Nàng lúc đó thật là bị choáng váng làm u mê đầu óc mới gật đầu đồng ý, quên mất chính mình tránh hắn còn không kịp, ngược lại còn phải đi tìm hắn.
Thường thì định lực của nàng đâu có kém cỏi như vậy đâu….
Dung Mị thở dài một hơi, có lẽ là bởi vì mấy lời nói hôm đó của Dạ Mặc Thần.
Nếu vừa mới nghe xong lời thổ lộ thâm tình như vậy thì ai có thể từ chối cho được?
Bỏ đi, việc đến đâu hay đến đó.
Dung Mị lấy một tấm thiệp màu đen ra cầm trên tay nhìn.
Tứ quốc đại hội.
Năm năm một lần, các nước tụ họp tại các địa điểm khác nhau, mục đích là để giao lưu, so tài cao thấp nhằm đánh giá thứ hạng địa vị của bốn nước.
Tuy nhiên, năm nay có thêm một ngoại lệ: Ma tộc cũng tham gia.
Đây tuyệt đối là một việc trước nay chưa từng có.
Nếu nàng đoán không sai thì nhất định là liên quan đến quỷ tộc.
"Ha" Dung Mị trào phúng cười lạnh.
Mặc dù không biết người đưa ra chủ ý này có mục đích gì, tốt nhất chỉ đơn giản là muốn liên hợp đối phó quỷ tộc, nếu không….
muốn lợi dụng ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!
- ---------------
Một nơi nào đó trong hoàng cung Nam Tuyết Quốc.
Khắp nơi trong sân đều là cây mai trắng.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa rơi lả tả, xen lẫn với vạt áo màu xanh nhạt lao đao.
Một góc áo bị vén lên, thình lình lộ ra một ký hiệu, người quen thuộc sẽ biết, đó là gia huy của Lam gia.
Hoa mai ngượng ngùng đáp xuống lòng bay tay của nam tử, như hoà làm một với màu da của hắn.
Bất ngờ, một tiếng lột xột phá vỡ hành ảnh nhẹ nhàng duy mỹ này.
Một bóng đen vút qua chân tường.
"Ai?"
Nam tử không chút hoảng hốt nâng mắt, giọng nói thanh lãnh như gió tuyết thổi, rất dễ nghe.
Chờ đến khi thấy được người đến là ai, con ngươi đạm mạc mới hiện lên một tia ánh sáng, đó là kinh hỉ.
"Ca ca?" Dung Mị chuyến này đến hoàng cung Nam Tuyết là có chủ đích, tuy là vẫn mặc nam trang nhưng không có đeo mặt nạ.
Nàng kỳ quái nhìn xung quanh, đây rõ ràng là cung của đại công chúa không sai, thế nhưng vì sao Dung Kỳ lại ở chỗ này?
Đồng dạng, Dung Kỳ ở đối diện cũng kinh ngạc.
Năm năm không thấy, hắn vốn tưởng rằng đến Tứ quốc đại hội mới được gặp nàng, không ngờ lại có thể tái kiến sớm hơn dự tính.
Dung Mị biết hắn nghi hoặc, cười trêu chọc nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi kinh ngạc đấy ca ca, lần ghé thăm bất ngờ này xem như có thu hoạch ngoài ý muốn."
Trước đây Dung Kỳ luôn là vẻ mặt bất biến, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, đạm bạc nhạt nhẽo đến giống như một ông cụ vậy.
Nếu che mất ngoại hình tuấn tú này thì có khi sẽ tưởng rằng đây là một cao nhân đắc đạo nào đó phản lão hoàn đồng.
Dung Kỳ không ngại nàng trêu chọc, đáy mắt ý cười nói: "Không tốt sao?"
Mọi thứ, đã dần dần rời khỏi quỹ đạo ban đầu, đi đến một tương lai mà hắn không hề biết trước.
Như vậy, lần này, sẽ là kết cục như thế nào đây?
Dung Mị không hề biết sau lời nói có ẩn ý, nhàn nhã ngồi vào bàn đá, "Cử động cơ mặt nhiều một chút đương nhiên là tốt!"
"Nhưng người nào đó mà ngươi thích, hắn còn lạnh nhạt hơn ta nhiều." Dung Kỳ khó được mở miệng nói giỡn, còn có ý thử thăm dò.
Dung Mị xua tay, "Hắn? Cái khác ta không biết, trước mặt ta luôn là bộ dạng rớt liêm sỉ, ta thực sự rất muốn nói chính mình không quen biết hắn, chênh lệch quá lớn."
Dung Mị xem Dung Kỳ như ca ca, là người nhà, trước mặt hắn không hề giấu giếm hay làm bộ làm tịch gì.
Nhưng Dung Mị không biết, nàng thẳng thắn lại vô tình làm tâm Dung Kỳ đau đớn.
Dung Kỳ rũ mắt che giấu cảm xúc bất thường, không biết tiếp lời thế nào chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng.
Nàng có thể nói chuyện thoải mái như thế là vì nàng tín nhiệm chính mình, như một người ca ca.
Cho nên hắn vĩnh viễn không thể, phá vỡ tầng quan hệ này.
Trước kia không, sau này càng không.
Dung Mị nhạy bén phát hiện bầu không khí bỗng có chút không hợp, mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên….
Đang lúc Dung Kỳ không biết làm sao để dời chủ đề thì một thân hình khảnh mảnh thướt tha đi đến.
"Kỳ." Nữ tử gọi tên hắn một cách thân mật, nhưng giọng nói lại thanh lãnh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Chủ nhân của sân hoa mai đã đến..
Bình luận facebook