• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 3: CÁI BẪY

Tiếng động lạ ở tầng dưới cửa hàng làm Diệp Tuyền hơi sửng sốt, anh vội vàng chạy xuống xem có chuyện gì.
Anh chỉ khép hờ cửa thôi, vì nghĩ chắc không có ai xông vào, nhưng khi xuống dưới xem thử thì lại phát hiện cửa đã bị ai đó đẩy ra, đèn cũng đang bật sáng.
Một người đang ngồi trên ghế, dáng vẻ mặt cau mày có. Lúc này Diệp Tuyền đi xuống thì chạm mặt với người đó. Không ngờ, chưa đợi Diệp Tuyền mở miệng hỏi, người kia đã bật dựng lên ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Ơ… Anh là ai?”
“…Còn anh là ai?” Diệp Tuyền hỏi ngược lại.
"Tôi là Trương Đại, người học việc ở Nhất Diệp Cư này."
Tuổi của người kia không lớn lắm, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mày rậm mắt to, nhìn có vẻ chất phác, nhưng trong mắt lại chứa ý cảnh giác.
"Còn anh? Tự ý xông vào nhà dân, muốn giở trò cướp bóc à? Phạm pháp đấy nha..."
Người kia lặng yên không tiếng động nhích vài bước, đồng thời cất lời cảnh cáo, bày ra tư thế chuẩn bị tìm vũ khí đánh nhau.
"Tôi họ Diệp, tên là Diệp Tuyền." Diệp Tuyền vội vàng giải thích: "Chủ nhân của Diệp Nhất Cư là chú Chiến của tôi. Ông ấy có việc phải đi xa một thời gian nên nhờ tôi đến quản lý cửa hàng giúp ông ấy."
"Hả... Cái gì, có việc phải đi xa một thời gian sao?" Trương Đại ngạc nhiên, vẻ mặt tràn ngập ngờ vực.
"Đúng vậy."
Diệp Tuyền khẽ gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Sao thế, lẽ nào ông ấy không nói với anh à?"
"Nói thì có nói..." Trương Đại cau mày, nhìn Diệp Tuyền từ trên xống dưới đánh giá, biểu cảm khá là suy sụp, lầm bầm nói: "Xem ra Diệp sư phụ quả nhiên là đã hạ quyết tâm không định trở về nữa."
"Ông ấy cũng không nói là không về nữa." Diệp Tuyền an ủi: "Ông ấy chỉ ra nước ngoài mà thôi, nghe nói là đi thăm bạn ở nước nào đó ở Đông Nam Á. Có khi vài tháng nữa là về thôi."
"..." Trương Đại cười gượng, ngồi xụi lơ trên ghế, dáng vẻ buồn bã.
Phải biết rằng lúc trước Diệp Chiến rời khỏi Hàng Châu anh ta cũng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cũng ôm tia hy vọng, cứ đợi rồi lại đợi. Cuối cùng anh ta đợi không thấy Diệp Chiến mà lại đợi được Diệp Tuyền. Vì vậy, anh ta khó tránh khỏi đau lòng, có cảm giác như bị bỏ rơi.
"Khụ..."
Thực ra Diệp Tuyền cũng không ngờ rằng Nhất Diệp Cư này vẫn còn có học trò của Diệp Chiến.
Có điều chuyện này đối với anh mà nói cũng là chuyện tốt, anh có thể hiểu thêm tình hình. Dù sao, anh cũng đến vội quá, còn lạ lẫm, mơ hồ với tình hình ở đây.
Lập tức Diệp Tuyền cũng không ngại ngần nữa mà hỏi thẳng: "Trương Đại, chuyện làm ăn của Nhất Diệp Cư... sao lại ế ẩm quá vậy? Cửa hàng thì lớn mà chẳng có mấy pháp khí... Bình thường, chú Chiến của tôi kinh doanh thế nào vậy?"
Anh là thật lòng muốn hỏi, nhưng câu trả lời của Trương Đại lại khiến anh sững sờ.
"Trước đây chuyện làm ăn của Nhất Diệp Cư rất tốt. Cho dù không sầm uất, náo nhiệt như con phố bán đồ phong thủy bên cạnh, nhưng mọi người cũng rất tin tưởng Diệp sư phụ. Bình thường vẫn có khách ra vào, trước giờ không phải lo về lợi nhuận."
Đang kể, đột nhiên Trương Đại nghiến răng nghiến lợi, giọng nói căm tức: "Nhưng tháng trước đã xảy ra một chuyện... Chuyện này không chỉ làm Diệp sư phụ mất hết mặt mũi mà còn bị người ta lấy hết những pháp khí phong thủy tốt nhất trong cửa hàng, chỉ để lại mấy món vớ vẩn không giá trị..."
"Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tuyền ngây ra, biểu cảm khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Anh bỗng ý thức được chuyện làm ăn sa sút của Nhất Diệp Cư và chuyện Diệp Chiến phải đi Đông Nam Á, không đơn giản như anh nghĩ.
Bị truy hỏi cặn kẽ, Trương Đại ấp úng hồi lâu mới khẽ nói: "Diệp sư phụ…ông ấy tỷ thí thuật phong thủy với người khác… sau đó thua người ta. Ông ấy cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, cho nên…"
"Hả? Đấu thua..."
Diệp Tuyền ngẩn ra, chuyện này không nghe ba anh nhắc tới.
Anh lần nữa xác nhận đây là cái bẫy. Ba của anh đúng là đã tính toán cặn kẽ, lặng lẽ thiết kế bẫy để anh tự nhảy vào, đáng thương anh vẫn chẳng hay biết, cứ tưởng ra ngoài rồi, trời cao biển rộng, có cơ hội thể hiện mình, thực tế chứng minh, anh vẫn còn non lắm.
Giờ anh đã biết sở dĩ cửa hàng phong thủy này đóng cửa không chỉ là vì Diệp Chiến kinh doanh không tốt, quan trọng nhất là Diệp Chiến đã thua trong trận tỷ thí, đồng nghĩa với tự đập biển hiệu của mình. Nếu không giải quyết được vấn đề này, cho dù anh có bản lĩnh cao đến đâu cũng không vực dậy được chuyện làm ăn của cửa hàng này nữa.
Thầy phong thủy, đó là nghề phải dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm. Nếu để người khác cảm thấy anh không có trình độ, chắc chắn sẽ không có được sự tin tưởng của khách hàng, vậy thì anh chắc chắn không làm ăn được gì nữa, không đóng cửa mới là lạ.
Quá thảm rồi…
Diệp Tuyền mặt mày ủ rũ, cảm thán bản thân còn trẻ người non dạ. Sao lại qua loa đại khái, chủ động rơi vào bẫy này cơ chứ? Chắc lúc này, cha anh đang nằm nhà cười thầm rồi.
"Chuyện này không phải là do Diệp sư phụ."
Lúc này, Trương Đại tức giận nói: "Đều do cái gã kia, hắn dám sử dụng ám chiêu. Diệp sư phụ nhất thời không cẩn thận bị trúng chiêu đánh lén này mới thua trận."
"... Có chứng cứ không?" Diệp Tuyền hỏi vào trọng tâm.
Trương Đại cứng họng, lắc đầu.
"... Chả trách."
Diệp Tuyền cười gượng, không có chứng cứ, nói miệng thì ai tin, phải để người khác tin mới được. E là Diệp Chiến cũng ý thức được điều này nên mới cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại Hàng Châu nữa, vì vậy dứt khoát ra nước ngoài tránh dèm pha.
Trương Đại trầm mặc, không biết nói gì. Bây giờ im lặng, không có gì để nói. Lúc này anh ta cũng đang rất nản lòng, mất hết ý chí. Diệp Chiến không trở về thì một người học việc như anh ta cũng chẳng còn lý do để ở lại nữa. Anh ta đang suy nghĩ sau này nên làm thế nào đây?
Phải biết rằng Diệp Chiến là người đưa anh ta lên thành phố, cho đi theo bên cạnh để học về thuật phong thủy. Mấy năm qua, anh ta ở thành phố quen náo nhiệt rồi, giờ bảo anh ta về quê, e là chịu không nổi cô đơn quạnh quẽ.
Nhưng nếu không trở về, thành phố Hàng Châu vật giá đắt đỏ, khó bám trụ lại.
Trong lúc Trương Đại còn đang băn khoăn xoắn xuýt, Diệp Tuyền đã đứng dậy, vỗ vai anh ta: "Này, đừng ngẩn người nữa. Chuyện này anh không cần phải lo nghĩ, để tôi. Sắp trưa rồi, tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Trương Đại không có tâm trạng ăn uống, đang định từ chối.
Nhưng Diệp Tuyền rất nhiệt tình mời, mới gặp mà như đã quen từ lâu, thân thiết khoác vai anh ta đi ra ngoài: "Đừng khách sáo... Tôi lần đầu tới nơi này, chưa quen thuộc với Hàng Châu lắm. Anh có biết gần đây quán ăn nào bán có món đặc sản chính tông Hàng Châu không?"
Bị Diệp Tuyền ôm vai bá cổ, Trương Đại không thoát ra được, lại ngại đẩy anh ra nên đành đi theo anh.
Hai người đi hết ngõ nhỏ, ra đến đầu kia là một dãy phố.
Vừa đi tới phố này, Diệp Tuyền bỗng ngẩn người, lúc này mới hiểu ra tại sao Diệp Chiến phải mở cửa hàng ở trong ngõ, Bởi vì, con phố dài gần một kilomet bên cạnh ngõ nhỏ này lại là nơi tập trung buôn bán các loại vật phẩm phong thủy.
Nơi này chắc hẳn là con phố bán đồ phong thủy mà Trương Đại đã nói khi nãy.
Diệp Tuyền đi dạo trên phố, đưa mắt nhìn các cửa hàng san sát hai bên đường, các loại vật phẩm phong thủy đa dạng, màu sắc rực rỡ, nhiều không đếm xuể. Chỉ có điều cửa hàng, quầy hàng của người ta đều đặt trên đường lớn, còn cửa hàng của Diệp Chiến lại nằm ở trong ngõ nhỏ, cảm thấy hơi khuất nẻo. Nếu chuyển được cửa hàng đến nơi này, sau đó sửa lại tên thì chẳng phải đã dễ dàng giải quyết được vấn đề rồi sao?
Vừa nghĩ thế, Diệp Tuyền mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Trương Đại, anh có biết tiền thuê mặt bằng phố này một tháng bao nhiêu không?"
Anh suy nghĩ, thuê một cửa hàng trên phố này, với bản lĩnh của mình, chỉ cần chăm chỉ kinh doanh thì nhất định sẽ vực dậy được cửa hàng, nhưng câu trả lời của Trương Đại đã dập tắt ý định đó của anh.
"Tiền thuê à, đại khái... Khoảng 80, 90 triệu một tháng." Trương Đại trầm ngâm, nói: "Hơn nữa nghe nói, những cửa hàng này bắt đóng tiền thuê cả năm một lần chứ không cho đóng theo tháng."
"Tám mươi, chín mươi triệu?" Diệp Tuyền trợn to hai mắt: "Sao đắt thế?"
"Đắt sao?" Trương Đại lập tức bật cười: "Vậy là rẻ lắm rồi ... Anh phải biết con phố cũng coi như là ở xa trung tâm thành phố Hàng Châu rồi, nếu anh thuê ở ngay trung tâm thì ít nhất giá cũng phải cao hơn gấp mấy lần."
Diệp Tuyền nhất thời không biết nói gì...
Một tháng mấy chục triệu, một năm khoảng một tỷ. Anh làm sao gom đủ số tiền này.
Đúng là không đến thành phố lớn, thì không biết bản thân mình nghèo rớt mồng tơi.
Diệp Tuyền không lên tiếng, xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 516-520
Cải Thiên Nghịch Đạo
Ta Không Muốn Nghịch Thiên
  • 5.00 star(s)
  • Tân Phong
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom