Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Sủng nhi của Đế vương (9)
**Chương 62**.
"Trình Dương, chuẩn bị quân san bằng Tây Vực."
Lời nói nhẹ nhàng mà toát ra sự suy hiếp đến nghẹt thở bao chùm cả Càn Khôn điện. Thái hậu Lan Mẫn tức giận trừng hắn, Hoa Yên Vũ cũng tròn mắt ngạc nhiên.
"Hoàng thượng, nước ta cùng Tây Vực đã giao ước đình chiến hơn 20 năm nay. Đừng vì cái suy nghĩ hiếu chiến của ngươi mà phá vỡ. Ngươi có biết chiến tranh nổ ra sẽ liên lụy bao nhiêu người vô tội?"
Phó Huyền cười lạnh, đối với bà ta không hề kiêng kị: "Con dân của trẫm không cần thái hậu bận tâm."
Hắn còn không biết bà ta ham mê mấy cái cống phẩm kia của Tây Vực. Con dân? Bà ta từng để ý đến sao?
"Haha....không thể ngờ hoàng thượng Huyền Minh xưa nay lẫm liệt lại chỉ vì một tiểu bạch thỏ mà trở mặt với chúng ta. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất thú vị đây."
Castania cười lớn, nhìn Phó Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ. Không ngờ còn chưa kịp ngậm miệng đã trợn trắng mắt ngã xuống. Trên ngực gã cắm một cây đũa gỗ, dòng máu theo đó chảy ra. Castania chết không nhắm mắt. Người trong điện bắt đầu nhốn nháo, run lẩy bẩy nhìn thi thể dưới sàn. Có kẻ còn không chịu được mà ngất xỉu.
Phó Huyền một tay che mắt người trong lòng, phất tay rời khỏi long ỷ: "Lời trẫm đã quyết, hai ngày sau xuất phát. Đích thân trẫm sẽ ra trận."
Hoa Yên Vũ được nam nhân ôm trong lòng bước ra khỏi điện trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Y dịu đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng: "Phụ hoàng, như vậy không sao chứ? Người đừng vì Ca nhi......."
"Ngoan nào, sẽ không có chuyện gì đâu. Ca nhi là tiểu tâm can của trẫm, bất cứ ai cũng không được phép bình phẩm về con."
Nói đến đây ánh mắt Phó Huyền trở nên lạnh lẽo. Động đến Ca nhi của hắn, bất cứ ai cũng không được sống!
Phó Hằng từ Nghi Châu đến kinh thành, vừa đặt chân vào cung đã được thông báo Phó Huyền cho gọi. Lục tục đến Thái Dương điện, trong lòng thầm mắng. Gã còn chưa được chiêm ngưỡng chất tử kia cơ mà.
"Này.....A!"
Gã không ngờ bản thân lại có ngày nhìn thấy cảnh Phó Huyền ôn nhu như thế. Hắn tay cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho thiếu niên đang ngái ngủ. Cưng chiều không để đâu cho hết. Phải nói là chói mù mắt chó.
"Phụ hoàng, lần sau để Ca nhi chải tóc cho người nhé?"_Hoa Yên Vũ liếc thấy Phó Hằng, cũng không để tâm đến mà ngẩng đầu tươi cười nhìn anh chồng.
"Ừm."_Phó Huyền xoa đầu y, vẫn tiếp tục công việc chải chuốt cho nhi tử.
"Hoàng thượng, người gọi ta đến đây chỉ để nhìn cảnh này?"
Đứng tầm một khắc, Phó Hằng vẫn là không nhịn nổi mà oán thán. Phó Huyền liếc gã một cái, ra lệnh cho tiểu Lan đưa y vào thiên điện chơi, lúc này mới hướng gã lên tiếng
"Phó Hằng, ngươi cũng to gan thật. Chưa có lệnh của trẫm mà dám trở về?"
"Haha....ta chỉ muốn gặp chất tử ta thôi mà. Nhưng....thiếu niên vừa rồi là thập hoàng tử?"_Phó Hằng tò mò chỉ vào trong thiên điện. Hành động của gã khiến hắn nheo mắt.
"Ngươi muốn biết?"
"Ta dù sao cũng là hoàng huynh của ngươi, không....không cần nói chuyện với ta bằng cái giọng như vậy!"_Gã da gà da vịt nổi lên rần rần khi thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình. Có cần thiết phải thái độ như vậy không? Thật giống như ăn giấm chua vậy!
Giấm chua? Phó Hằng trợn mắt, lắp bắp nhìn Phó Huyền.
"Này, đừng bảo với ta là ngươi....ngươi yêu Cửu Ca đấy!"
Phó Huyền trầm mặc, không nói gì.
"Ê! Ngươi thật sự?"
Phó Huyền bỗng nhiên nghiêm túc: "Yêu...là gì?"
"Vậy ta hỏi ngươi, khi ở bên thiếu niên ngươi có thoải mái không?"
"Có."
"Thế, ngươi muốn bảo vệ y suốt đời?"
"Ừm."
"Cửu Ca phải thành thân thì sao? Ngươi có khó chịu không?"
Lần này Phó Huyền im bặt, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Mặt hắn càng ngày càng đen, phất tay đuổi người ra khỏi điện. Phó Hằng nhún vai, trước khi đi còn để lại một câu
"Ái tình không thể ngăn cấm, nhưng sai người sẽ nhất định đau khổ. Hoàng thượng, ngươi phải suy xét thật kĩ. Vì y cũng là vì ngươi."
Hoa Yên Vũ trốn sau điện, đang âm thầm cho Phó Hằng một cái like to lớn, nhưng nghe gã nói câu cuối liền muốn lao ra xé xác. Ngươi giúp hắn nhận ra tình cảm của bản thân, y rất cảm kích. Nhưng mà sao lại có thể nói ra lời như vậy? Lỡ đâu anh chồng lại suy nghĩ lung tung mà đâm ra giày vò bản thân rồi xa lánh y thì sao. Nếu chuyện đó xảy ra, Hoa Yên Vũ thề sẽ tự tay đâm chết Phó Hằng.
"Điện hạ, hoàng thượng....."
Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch, lo lắng nhìn Hoa Yên Vũ. Y vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ giọng lên tiếng
"Tiểu Lan, nếu ta cũng yêu phụ hoàng thì sao?"
"Em.....em....."
"Ngươi sẽ khinh thường ta sao?"
"Không có chuyện đó đâu. Em luôn ủng hộ điện hạ. Chỉ là người bên ngoài...."
"Ta không quan tâm người bên ngoài nghĩ thế nào cả. Phó Cửu Ca ta trái tim chỉ có mỗi phụ hoàng. Ta biết điều đó là trái luân thường, nhưng tình yêu mà, làm sao có thể ngăn cản chứ. Tiểu Lan, khi em rơi vào hoàn cảnh như ta em sẽ hiểu rõ."
Đã nói là yêu thì không có chuyện hối hận. Nếu vì một vài lời dị nghị phản đối mà từ bỏ thì đấy không gọi là tình yêu. Hoa Yên Vũ biết tình yêu của mình rất sai trái, không thể chấp nhận. Nhưng chỉ cần Phó Huyền không buông tay, y sẽ luôn ở bên bầu bạn với hắn.
...----------------...
Đêm trước ngày ra trận, Phó Huyền đã ôm chặt lấy Hoa Yên Vũ rất lâu. Hắn như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Hoa Yên Vũ cũng im lặng dựa vào ngực hắn.
"Phụ hoàng, người phải bình an trở về."
"Ừm, nhất định."
"Trình Dương, chuẩn bị quân san bằng Tây Vực."
Lời nói nhẹ nhàng mà toát ra sự suy hiếp đến nghẹt thở bao chùm cả Càn Khôn điện. Thái hậu Lan Mẫn tức giận trừng hắn, Hoa Yên Vũ cũng tròn mắt ngạc nhiên.
"Hoàng thượng, nước ta cùng Tây Vực đã giao ước đình chiến hơn 20 năm nay. Đừng vì cái suy nghĩ hiếu chiến của ngươi mà phá vỡ. Ngươi có biết chiến tranh nổ ra sẽ liên lụy bao nhiêu người vô tội?"
Phó Huyền cười lạnh, đối với bà ta không hề kiêng kị: "Con dân của trẫm không cần thái hậu bận tâm."
Hắn còn không biết bà ta ham mê mấy cái cống phẩm kia của Tây Vực. Con dân? Bà ta từng để ý đến sao?
"Haha....không thể ngờ hoàng thượng Huyền Minh xưa nay lẫm liệt lại chỉ vì một tiểu bạch thỏ mà trở mặt với chúng ta. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ rất thú vị đây."
Castania cười lớn, nhìn Phó Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ. Không ngờ còn chưa kịp ngậm miệng đã trợn trắng mắt ngã xuống. Trên ngực gã cắm một cây đũa gỗ, dòng máu theo đó chảy ra. Castania chết không nhắm mắt. Người trong điện bắt đầu nhốn nháo, run lẩy bẩy nhìn thi thể dưới sàn. Có kẻ còn không chịu được mà ngất xỉu.
Phó Huyền một tay che mắt người trong lòng, phất tay rời khỏi long ỷ: "Lời trẫm đã quyết, hai ngày sau xuất phát. Đích thân trẫm sẽ ra trận."
Hoa Yên Vũ được nam nhân ôm trong lòng bước ra khỏi điện trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Y dịu đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng: "Phụ hoàng, như vậy không sao chứ? Người đừng vì Ca nhi......."
"Ngoan nào, sẽ không có chuyện gì đâu. Ca nhi là tiểu tâm can của trẫm, bất cứ ai cũng không được phép bình phẩm về con."
Nói đến đây ánh mắt Phó Huyền trở nên lạnh lẽo. Động đến Ca nhi của hắn, bất cứ ai cũng không được sống!
Phó Hằng từ Nghi Châu đến kinh thành, vừa đặt chân vào cung đã được thông báo Phó Huyền cho gọi. Lục tục đến Thái Dương điện, trong lòng thầm mắng. Gã còn chưa được chiêm ngưỡng chất tử kia cơ mà.
"Này.....A!"
Gã không ngờ bản thân lại có ngày nhìn thấy cảnh Phó Huyền ôn nhu như thế. Hắn tay cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho thiếu niên đang ngái ngủ. Cưng chiều không để đâu cho hết. Phải nói là chói mù mắt chó.
"Phụ hoàng, lần sau để Ca nhi chải tóc cho người nhé?"_Hoa Yên Vũ liếc thấy Phó Hằng, cũng không để tâm đến mà ngẩng đầu tươi cười nhìn anh chồng.
"Ừm."_Phó Huyền xoa đầu y, vẫn tiếp tục công việc chải chuốt cho nhi tử.
"Hoàng thượng, người gọi ta đến đây chỉ để nhìn cảnh này?"
Đứng tầm một khắc, Phó Hằng vẫn là không nhịn nổi mà oán thán. Phó Huyền liếc gã một cái, ra lệnh cho tiểu Lan đưa y vào thiên điện chơi, lúc này mới hướng gã lên tiếng
"Phó Hằng, ngươi cũng to gan thật. Chưa có lệnh của trẫm mà dám trở về?"
"Haha....ta chỉ muốn gặp chất tử ta thôi mà. Nhưng....thiếu niên vừa rồi là thập hoàng tử?"_Phó Hằng tò mò chỉ vào trong thiên điện. Hành động của gã khiến hắn nheo mắt.
"Ngươi muốn biết?"
"Ta dù sao cũng là hoàng huynh của ngươi, không....không cần nói chuyện với ta bằng cái giọng như vậy!"_Gã da gà da vịt nổi lên rần rần khi thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình. Có cần thiết phải thái độ như vậy không? Thật giống như ăn giấm chua vậy!
Giấm chua? Phó Hằng trợn mắt, lắp bắp nhìn Phó Huyền.
"Này, đừng bảo với ta là ngươi....ngươi yêu Cửu Ca đấy!"
Phó Huyền trầm mặc, không nói gì.
"Ê! Ngươi thật sự?"
Phó Huyền bỗng nhiên nghiêm túc: "Yêu...là gì?"
"Vậy ta hỏi ngươi, khi ở bên thiếu niên ngươi có thoải mái không?"
"Có."
"Thế, ngươi muốn bảo vệ y suốt đời?"
"Ừm."
"Cửu Ca phải thành thân thì sao? Ngươi có khó chịu không?"
Lần này Phó Huyền im bặt, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Mặt hắn càng ngày càng đen, phất tay đuổi người ra khỏi điện. Phó Hằng nhún vai, trước khi đi còn để lại một câu
"Ái tình không thể ngăn cấm, nhưng sai người sẽ nhất định đau khổ. Hoàng thượng, ngươi phải suy xét thật kĩ. Vì y cũng là vì ngươi."
Hoa Yên Vũ trốn sau điện, đang âm thầm cho Phó Hằng một cái like to lớn, nhưng nghe gã nói câu cuối liền muốn lao ra xé xác. Ngươi giúp hắn nhận ra tình cảm của bản thân, y rất cảm kích. Nhưng mà sao lại có thể nói ra lời như vậy? Lỡ đâu anh chồng lại suy nghĩ lung tung mà đâm ra giày vò bản thân rồi xa lánh y thì sao. Nếu chuyện đó xảy ra, Hoa Yên Vũ thề sẽ tự tay đâm chết Phó Hằng.
"Điện hạ, hoàng thượng....."
Tiểu Lan sắc mặt trắng bệch, lo lắng nhìn Hoa Yên Vũ. Y vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ giọng lên tiếng
"Tiểu Lan, nếu ta cũng yêu phụ hoàng thì sao?"
"Em.....em....."
"Ngươi sẽ khinh thường ta sao?"
"Không có chuyện đó đâu. Em luôn ủng hộ điện hạ. Chỉ là người bên ngoài...."
"Ta không quan tâm người bên ngoài nghĩ thế nào cả. Phó Cửu Ca ta trái tim chỉ có mỗi phụ hoàng. Ta biết điều đó là trái luân thường, nhưng tình yêu mà, làm sao có thể ngăn cản chứ. Tiểu Lan, khi em rơi vào hoàn cảnh như ta em sẽ hiểu rõ."
Đã nói là yêu thì không có chuyện hối hận. Nếu vì một vài lời dị nghị phản đối mà từ bỏ thì đấy không gọi là tình yêu. Hoa Yên Vũ biết tình yêu của mình rất sai trái, không thể chấp nhận. Nhưng chỉ cần Phó Huyền không buông tay, y sẽ luôn ở bên bầu bạn với hắn.
...----------------...
Đêm trước ngày ra trận, Phó Huyền đã ôm chặt lấy Hoa Yên Vũ rất lâu. Hắn như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Hoa Yên Vũ cũng im lặng dựa vào ngực hắn.
"Phụ hoàng, người phải bình an trở về."
"Ừm, nhất định."
Bình luận facebook