• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thuỷ Hàn (1 Viewer)

  • Chương 13

Lão bà bà Nam Vãn Sở được lão bà Đường Vãn Từ và phu nhân Tần Vãn Tình dìu đỡ giúp vượt qua chiếc cầu dây sắt. Nam Vãn Sở ra lệnh: “Khởi động toàn bộ các cơ quan cầu sắt, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!” Tần Vãn Tình: “Dạ”, từ trong ngực rút ra một tấm vải tơ màu xanh lam, hướng về phía đầu thành vẫy vẫy. Trên thành thoáng thấy bóng người chuyển động.


Thanh âm của Nam Vãn Sở đột nhiên thay đổi, biến thành trong trẻo dễ nghe tựa như tiếng chuông gió mỗi khi lay động. Trong thoáng chốc, bà ta chợt không còn chút nào của tuổi già chậm chạp, cũng hoàn toàn không cần người dìu đỡ hỗ trợ. Lão bà hỏi Tần Vãn Tình: “Bọn họ đều ở tại Trầm Hương Các à?”


Vị mỹ phụ chít khăn xanh trên đầu ấy cười duyên: “Vâng.”


Nam Vãn Sở nói: “Vãn Từ, ngươi cũng không cần phải mang cái bộ dạng già cả lập cập ấy nữa.”


Bà lão cười đáp: “Dạ.” Ba người đi vào thành, lão bà vừa đi vừa tẩy trang với sự giúp đỡ của mười mấy nữ tử bên cạnh. “Bà lão” Đường Vãn Từ nhanh chóng biến thành một vị mĩ phụ vô cùng kiều diễm, nàng ta và Tần Vãn Tình nhìn nhau cùng cười, nói: “Đại nương người thì sao?”


Nam Vãn Sở cười trách: “Ta tẩy bỏ hóa trang làm gì? Cứ để bọn họ nhìn bộ dạng già lão của ta.”


Đường Vãn Từ và Tần Vãn Tình đều nở nụ cười. Hai vị mĩ phụ này vừa nhoẻn miệng cười đã tràn ngập vẻ phong tình. Nam Vãn Sở mắng: “Cười cái gì, đại địch phía trước phải thủ thành cho tốt vào!”


Đường Vãn Từ nói: “Thành thì đương nhiên phải thủ thật tốt rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy cao hứng cho đại nương.”


Nam Vãn Sở không vui: “Có gì mà cao hứng?”


Tần Vãn Tình vuốt ve chiếc khăn xanh sau mái tóc, cười đáp: “Bao nhiêu năm nay, y cuối cùng đã đến.”


Nam Vãn Sở lẩm bẩm: “Mấy năm nay rồi…” Trong thoáng chốc, nàng tựa như già thêm rất nhiều, rảo bước thẳng vào thành. Nàng vừa rời khỏi, Tần Vãn Tình và Đường Vãn Từ lập tức bố trí biến tòa Hủy Nặc thành tường đồng lũy thép cho dù là thiên quân vạn mã cũng không dễ công phá.


Nam Vãn Sở đi thẳng đến một tòa thủy các thiết kế tinh xảo, bỏ không vào từ cửa lớn nàng tới phía trước một bức tường. Trên đó vẽ một đôi nam nữ: người nữ đang trang điểm còn người nam đang giúp nàng chuốt vẽ đôi mày, thâm tình dào dạt, tình ý quyến luyến, bút pháp cũng thập phần thiết tha uyển chuyển. Nam Vãn Sở ngây người nhìn trong chốc lát mới u oán thở dài, vươn tay vuốt nhẹ lên nét mày trên tường.


Trong khoảnh khắc Nam Vãn Sở vươn tay ra, nguời ta có thể thấy bàn tay ấy trắng nõn mịn màng, thanh tú đẹp đẽ vô ngần. Vách tường tức khắc xuất hiện một đường nứt, Nam Vãn Sở cúi thấp đầu đi vào bên trong.


Đó là một tòa sảnh đường rộng rãi. Khi Nam Vãn Sở đột nhiên xuất hiện, hơn chục cặp mắt đều hướng về phía nàng.


Nhóm người này ai cũng quần áo đẫm máu; cơ hồ không người nào là không có ít nhất ba vết thương trên người. Bấy giờ tứ bề lặng ngắt như tờ, chỉ có người khoác chiếc áo lông cừu dày cộm phát ra mấy tiếng ho khan khe khẽ.


Một người bước lên trước hai bước đăm đắm nhìn Nam Vãn Sở, ánh mắt si tình vô hạn: “Nàng đã đến.” Nam Vãn Sở nhìn thấy người này chỉ còn một tay, toàn thân đầy vết thương máu me bê bết. Thế nhưng vẫn thấp thoáng hình dáng tuấn tú khôi vĩ khiến nàng nhớ lại vẻ anh tuấn tráng kiện, tinh thần sung mãn, không nhiễm bụi trần của y ngày trước, bất chợt trong lòng đau xót suýt nữa dòng lệ tuôn rơi.


Nam Vãn Sở gắng sức dồn nén bi thương, cố trấn định lại, nói: “Ta tên là Nam Vãn Sở…” nhưng lại quên giả giọng già nua. Mấy người trong sảnh lần đầu tiên nghe được giọng nói của một lão bà mà lại trong trẻo thanh tao như vậy, đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ nửa tin nửa ngờ.


Người cụt tay rầu rĩ: “Đại nương, dù nàng có hóa trang ta vẫn nhận ra. Nàng đã đến đây, cớ sao lại tự làm khổ mình mà không chịu nhận nhau?”


Tức đại nương hít một hơi thật sâu, u oán nói: “Chàng… còn nhận được ra ta ư?”


Người cụt tay bước từng bước lên phía trước, nói: “Đại nương, ánh mắt của nàng ta liệu có thể quên được chăng? Bao nhiêu năm trôi qua, ta không giây phút nào quên được nàng. Trời xanh còn thương xót, lần này dù thất bại thảm thương, nhưng cuối cùng đã cho ta được gặp lại nàng.”


Tất cả mọi người trong sảnh đều mơ hồ kinh ngạc. Đám người này chính là những người lưu vong lánh nạn từ Liên Vân trại, bọn họ mang lòng quyết tử chạy về Hủy Nặc thành. Kết quả cầu treo kéo cao, đột nhiên động lớn mở ra khiến mọi người đều bị cuốn vào ống ngầm trong lòng cầu, trượt thẳng vào gian khách sảnh rộng rãi này. Không ai hiểu được ý đồ của Hủy Nặc thành nhưng đều tự nghĩ phen này ắt hẳn sẽ phải mất mạng tại đây. Nào ngờ vị lão bà tóc bạc da mồi trước mặt lại là Tức đại nương. Càng bất ngờ hơn nữa là giang hồ vốn đồn đại Tức đại nượng hận Thích Thiếu Thương tận xương tủy. Nhưng hôm nay hai người gặp mặt lại tình sâu nghĩa nặng như thế, chúng nhân ai nấy đều nghi ngờ khó hiểu.


Tức đại nương nhè nhẹ lướt khẽ ngón tay trên chỗ vai trái bị chặt đứt của Thích Thiếu Thương, động tác vô cùng nhẹ nhàng mềm mại tựa như vuốt ve vầng trán em bé đang say sưa ngủ. Nàng dịu dàng nói: “ Kẻ nào đã chặt đi cánh tay của chàng… ta nhất định phải bắt hắn ta chịu đau đớn, thảm thiết gấp bội!” Câu sau nói bằng giọng quyết liệt vô cùng, dường như cho dù trời long đất lở hay thiên tai đại họa nàng cũng quyết làm bằng được.


Thích Thiếu Thương thở một hơi dài: “Thương thế của ta cũng chẳng có gì. Chỉ hận bởi ta tin lầm người mà hại đến chúng huynh đệ.”


Tức đại nương thở dài: “Chàng vẫn còn ưa thích giao du bằng hữu như vậy… mấy ngày nay ta nghe trên giang hồ xôn xao đồn đại nên biết được chàng nhất định sẽ đến. Tuy trời đất bao la rộng lớn nhưng khi chàng lâm nạn chắc chắn sẽ quay về đây.”


Thích Thiếu Thương cảm động: “Nếu chỉ là chuyện của cá nhân ta, ngày hôm nay chỉ cần nàng chịu mở cổng thành cho ta quay lại, thì cho dù mất thêm một tay nữa ta cũng cam tâm tình nguyện…”


Tức đại nương một tay che miệng Thích Thiếu Thương không cho y nói tiếp, nhẹ gắt: “Không cho chàng nói hồ đồ như vậy.” Mọi người nhìn thấy đôi tay ngọc từ ống tay áo vươn ra, trong lòng đều hiểu được một vài phần. Nhưng đã nhìn thấy được đôi tay mềm mại trắng nõn như ngọc như ngà không chút tì vết kia lại càng muốn nhìn thấy diện mạo thực của chủ nhân. “Chúng ta đã ước định sẽ không gặp mặt nhau nữa, một lần không thể tuân thủ thì chỉ càng thêm thống khổ mà thôi cho nên ta không thể gặp chàng, ta không thể phá lời hẹn ước.”


“Phải, ta hiểu rồi” Thích Thiếu Thương dùng cánh tay còn lại vén mấy sợi tóc mây trước trán đại nương, trong mắt chan chứa vẻ nhu tình: “Chỉ có điều bao năm qua nàng đã phải chịu quá nhiều đau khổ.”


Tức đại nương cười nheo đôi mắt, vẻ phong tình như gió nhẹ gợn sóng trên hồ nước xuân, nhưng nàng lại u oán thở dài: “Kì thực, những năm gần đây không gặp mặt chàng lòng ta lại rất bình tĩnh.”


Thích Thiếu Thương chầm chậm rút tay về, đau đớn thốt: “Hồng Lệ, quá khứ, đều là ta…”


Tức đại nương nói: “Chuyện quá khứ đều đã qua, không cần nói đến nữa.” Nàng cố ý chuyển chủ đề: “Người đã chém đứt tay rồi bán đứng chàng, ta nghe nói là Cố Tích Triều. Ta gần như đã dẫn dụ được gã qua cầu nhưng hắn quả thực rất thông mình, lâm nguy dừng bước.”


Thích Thiếu Thương tức tối: “Tên cẩu tặc ấy!” Đột nhiên tựa như nhớ đến chuyện gì, cầm tay Tức đại nương y thâm tình nhắc nhở: “Đại nương, nàng phải cẩn thận, tên cẩu tặc ấy rất xảo quyệt lợi hại!”


Tức đại nương thở dài một tiếng: “Hủy Nặc thành dễ thủ khó công, Cố Tích Triều có khó ứng phó đi chăng nữa ta cũng chẳng sợ, có sợ thì chỉ sợ…” Hai người tái ngộ, tình cảm nồng thắm, hồn nhiên quên mình, nói chuyện không ngừng. Ngay cả Thích Thiếu Thương bình thường luôn chu đáo để tâm mọi mặt cũng quên hết chuyện trước mắt và mọi thứ xung quanh. Bây giờ câu chuyện mới xoay lại đại sự sinh tử sắp phải đối mặt.


Chỉ nghe Thích Thiếu Thương nói: “Chẳng lẽ…?”


Tức đại nương gật đầu: “Bộ thần Lưu Độc Phong. Nghe nói hai ngày nay y đã xuất hiện ở vũng phụ cận, chỉ sợ cũng đang tiếp cận Hủy Nặc thành.” Nàng dừng lại một chút rồi tiếp: “Người này kiếm pháp cao tuyệt, mưu trí tuyệt luân lại còn có sáu thủ hạ đắc lực theo phò dưới trướng. Sáu người này sở trường trận chiến, binh pháp, công nghệ, đạo cừ*, phong thủy, ngũ độn**. Nếu đúng là bọn họ thì sợ là không dễ ứng phó.”


Lôi Quyển hạ thấp giọng nói: “Lưu Độc Phong? Người này là đệ nhất hảo thủ của Lục Phiến môn, cho dù tứ đại danh bộ cũng phải nể y ba phần!”


Tức đại nương nói thêm: “Trừ Lưu bộ thần, còn có một người đang thần tốc đuổi tới. Kẻ này cũng khó trêu không kém.”


Thẩm Biên Nhi thắc mắc: “Là ai?”


Tức đại nương đáp: “Văn Trương.”


Thẩm Biên Nhi nhướng mày: “Tên cẩu quan đó à?”


Tức đại nương trả lời: “Không sai, hắn chỉ là một viên quan nhỏ nhưng đã từng qua ba lần thăng ba lần giáng chức. Hắn từng bị giáng xuống làm một tên gác cổng ở Triều Châu, nhưng thăng quan tiến chức cũng cực nhanh, nay đã là quan lớn kế cận bên hoàng đế. Hắn còn đắc tội với hoàng đế, khi thánh thượng hạ chỉ muốn xử trảm thì hắn biến mất, im hơi lặng tiếng, qua một đoạn thời gian lại an nhiên vô sự xuất hiện nơi cung đình. Người này thâm tàng bất lộ, rốt cục võ công cao hay thấp, nông hay sâu cũng chẳng mấy người biết được. Nhưng việc hắn là một kẻ cực giỏi lợi dụng thời cơ thì không ai nghi ngờ cả.”


Thích Thiếu Thương lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng giới thiệu: “Vị này là Phích Lịch đường Lôi Quyển Lôi đại ca, là sinh tử chi giao của ta ngày trước, Thẩm Biên Nhi Thẩm lão đệ, vị này là…“ nhất nhất giới thiệu từng người với Tức đại nương. Rồi y quay lại nói với mọi người: “Vị này chính là thành chủ Hủy Nặc thành Tức Hồng Lệ: Tức đại nương.”


Chúng nhân cùng chắp tay vái chào, trong lòng đều muốn được chiêm ngưỡng diện mạo thực của Tức đại nương. Mục Cưu Bình không nhịn nổi hỏi: “Thích đại ca, thế này là thế nào, bà ta… bà ta không phải là tử địch của huynh hay sao?”


Thích Thiếu Thương đáp: “Bởi vì là tử địch nên tên phản đồ Cố Tích Triều với tên cẩu quan Hoàng Kim Lân mới tìm trăm phương ngàn kế dồn bức ta đi vào Toái Vân Uyên, Hủy Nặc thành.”


Mục Cưu Bình gãi gãi đầu: “Ta vẫn còn chưa minh bạch.”


Lôi Quyển đột nhiên cất tiếng: “Trong thiên hạ này bằng hữu an toàn nhất có lúc lại chính là địch nhân.”


Thẩm Biên Nhi hỏi: “Vì vậy Thích trại chủ cố ý dựng nên một địch nhân, để giữa lúc sinh tử tồn vong có thể có được một cơ hội cải tử hoàn sinh!”


Thích Thiếu Thương đáp: “Đôi khi, nhờ vị ‘địch nhân giả ’ này mà ta lần ra được thủ đoạn âm mưu của địch nhân thật sự: bình định được loạn Phủ Đầu bang và Long Hổ nhai cũng chính nhờ như vậy đấy.”


Lôi Quyển nói: “’Đich nhân’ dạng này đương nhiên không đến bước đường cùng thì quyết không thể để lộ thân phận.”


Thẩm Biên Nhi cười vỗ vỗ vai Mục Cưu Bình: “Thế nên đến bây giờ chúng ta mới biết được, Hủy Nặc thành và Liên Vân trại vốn là người một nhà cùng chung vai chiến đấu.”


Tức đại nương xác nhận: “Phải.” Thanh âm nàng rất rõ ràng dễ nghe, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm khó diễn tả; nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy thoải mái, không có cảm giác chống đối.


“Ta và y, đích thực là đã chia tay;” Tức đại nương nói: “nhưng mọi người đều cho là ta hận y, mà kỳ thực ta cũng thực sự rất hận y;” Chúng nhân đều giật mình, Tức đại nương lại tiếp: “nhưng ta cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào hại đến y, gây thương tổn cho y.”


“Chỉ cần y lâm nguy, ta nhất định sẽ chìa tay tương trợ.” Tức đại nương nói bằng giọng kiên quyết: “Bất quá khi y bình an trở lại, chấn hưng được thanh uy, thì ta cũng không cho phép y đạp chân vào Hủy Nặc thành nửa bước!”


“Đại nương!” Thích Thiếu Thương kêu lên: “Nàng… nàng lần này … ta hại nàng còn chưa đủ hay sao?”


Tức đại nương giúp y phủi đi một ít bùn đất trên y phục, nói: “Chẳng biết ai hại ai, chúng ta ở cùng một chỗ thì hai người đều không vui vẻ. Ta không thể chịu được việc chàng ôm ấp chí lớn, cũng như những chuyện tài tử phong lưu của chàng. Chúng ta mà chung sống ta sẽ hận chàng, oán chàng, thậm chí đến lúc nhịn không nổi mà làm hại chàng…”


Thích Thiếu Thương bất chấp quần hùng ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Đại nương, lần này chúng ta trùng phùng ta có thể phát thệ sẽ không…”


Tức đại nương thở dài một tiếng, dùng tay che miệng y: “Những lời chàng nói lúc này, ta tin là chàng chân thành nên không cần phải thề thốt, nhưng sau khi đại sự bình định, chàng sẽ thấy hối hận. Chàng thường hay xúc động nhất thời, vì bằng hữu, vì nữ nhân, đều có thể không quan tâm đến an nguy của bản thân. Còn ta thì trái lại, khi ta chung sống với chàng nếu không có chàng ta thà chết còn hơn, tim của ta, tâm hồn của ta, tất cả đều ký gửi trên người chàng. Nhưng chàng thì khác, chàng là nam tử hán có chí lớn của chàng. Gia đình, quốc gia dân tộc chàng đều quan tâm. Chàng lại còn có rất nhiều bằng hữu huynh đệ, chưa kể đến những hồng phấn tri âm đã làm tăng phong lưu hào tình của chàng nữa chứ.”


Thích Thiếu Thương giọng kích động: “Những hồng phấn tri âm ấy chẳng đàng kể gì. Lúc ta lâm nạn, tất cả đều tìm chốn yên lành. Họ làm sao có thể sánh cùng nàng, đại nương…”


Tức đại nương tự hào: “Bọn họ đương nhiên không thể so sánh cùng với ta được, bất quá, chàng đã biết thế, tại sao vẫn còn qua lại lui tới với bọn họ?”


Thích Thiếu Thương nhất thời nghẹn lời. Tức đại nương dịu giọng: “Vì vậy, không đề cập tới chuyện đó là tốt nhất. Bằng không, chúng ta sẽ không phải là bằng hữu, mà là đôi tình lữ. Nếu là tình lữ, ta sẽ không cam tâm, sẽ hận chàng.”


Nội dung hai lần trao đổi này giữa Tức đại nương và Thích Thiếu Thương liên quan rất nhiều đến những vướng mắc, bất hòa trong chuyện tình cảm ngày trước của họ. Bọn Thẩm Biên Nhi nghe được đều cảm thấy rất lúng túng, ái ngại. Thích Thiếu Thương vì cảm xúc đang dâng đầy nên không để ý đến điều này. Lôi Quyển ho khan một tiếng, mở lời: “Tức đại nương, ta có một chuyện không rõ.”


Tức đại nương lập tức quay đầu, Lôi Quyển thấy rõ mắt nàng ngân ngấn lệ nhưng lão vẫn hỏi thẳng: “Người bao vây bên ngoài biết rõ chúng ta đã vào trong thành, vì sao vẫn chưa công thành?”


Tức đại nương quả quyết đáp: “Bởi vì bọn chúng vẫn chưa biết.”


Dụng ý của Lôi Quyển chỉ muốn nói sang chuyện khác nên lão chỉ nói đúng một chữ: “Ồ?”


Tức đại nương tiếp: “Ta sử dụng chỗ xảo diệu của cơ quan trên cầu dây để cuốn các người đến chỗ này, đồng thời cũng đem mười mấy tên võ lâm bại hoại đã bị bắt trước đây tống vào Toái Vân Uyên, hồ hóa xương tiêu thịt. Đến khi xác nổi lên, cũng chỉ thấy một đống xương trắng, như thế ai cũng nhìn không ra nên địch nhân vẫn cho rằng các người đều đã chết.”


Lôi Quyển thầm nghĩ: Hủy Nặc thành chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, xem ra Tức đại nương đã mong chờ bọn họ từ rất lâu rồi nên mới có thể bố trí tinh vi cẩn mật đến vậy. Chỉ nghe Tức đại nương cười hỏi vặn Thích Thiếu Thương: “Chàng làm sao biết là ta sẽ không giết chàng? Đã lâu như vậy rồi, chúng ta vẫn luôn đối địch với nhau, cũng có rất nhiều lời đồn đại xuyên tạc, chia rẽ ly gián. Chàng vì sao vẫn không phòng ngừa ta?”


Thích Thiếu Thương đáp: “Nàng sẽ không giết ta. Nếu ngay cả nàng mà ta cũng phải đề phòng thì ta còn có tư cách gì để làm người nữa?” Gã lặp lại một câu: “Ta chắc chắn nàng sẽ không làm vậy.”


Tức đại nương cười nói: “Cái tên khờ này. Chàng vẫn luôn như vậy.” Nàng quay đầu lại nói với Lôi Quyển: “Chỉ có điều, ta nghĩ rằng Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân đã sinh nghi rồi.”


Lôi Quyển nói: “Hai kẻ này gian ngoan xảo quyệt, không nghi mới lạ.”


Tức đại nương nói thêm: “Bất quá, trước khi có chứng cứ xác đáng bọn chúng chắc sẽ không dám để binh lính chết một cách oan uổng đâu; lại còn tạo thêm đại địch nữa. Muốn cường công Hủy Nặc thành, trừ phi…”


Mục Cưu Bình nhịn không nổi hỏi: “Trừ phi gì?”


Tức đại nương, Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển cùng đồng thanh: “Trừ phi là Lưu Độc Phong đến!”


Mục Cưu Bình giận dữ: “Lưu Độc Phong là cái thá gì! Con người Thiết bộ đầu nhân nghĩa lỗi lạc biết bao nhiêu, làm sao có hạng bộ đầu giống như lão ta!”


Lôi Quyển trầm ngâm: “Lưu Độc Phong này quyết không phải hạng chỉ có hư danh. Lão ta là sát tinh trong làng hắc đạo, bất quá, lão ta trước nay công tư phân minh, hết lòng với công vụ. Triều đình đã giao nhiệm vụ cho lão bắt người thì lão khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”


Thích Thiếu Thương ai oán: “Thế sự khó nói. Người lão ta bắt là cường đạo, ta đích thực cũng là một cường đạo. Quan binh bắt giặc, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện quân giặc bắt quan binh.”


Tức đại nương nói: “Các người đều bị thương không nhẹ, ta gọi Vãn Từ, Vãn Tình bọn họ đến giúp các người bôi thuốc.”


Thích Thiếu Thương hỏi: “Vãn Sở? Nàng sao lại giả mạo tên của nàng ta đến gặp ta vậy?”


Tức đại nương thở dài đáp: “Nàng ta à? Đến ‘Hủy Nặc thành’ rồi mà vẫn ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ Kết quả là tên đàn ông ấy lại phụ bạc nàng ta lần nữa khiến nàng ta treo cổ tự vẫn rồi.” Thoàng chốc Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đều im lặng. Một lát sau Tức đại nương mới kể tiếp: “Về sau, lúc hắn đang phong lưu phóng đãng với gái lầu xanh, ta ném một mũi phi tiêu kết liễu đời hắn đem tế linh hồn Vãn Sở– Dù sao nàng ta cũng chết rồi, không biết được ta đã giết kẻ phụ tình bội bạc ấy, nếu nàng ta biết, nhất định sẽ không để cho ta làm như vậy. Thực ra nàng không đáng phải chết cũng không đáng phải ẩn mình vào thành này vì hạng người như thế. Rồi đến phút cuối lúc qua đời, tên kia ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt, lại còn ôm ấp nữ nhân uống rượu truy hoan hưởng lạc.”


Đám Lôi Quyển đều nhận ra tính khí Tức đại nương rất mạnh mẽ cương trực, dám yêu dám hận nhưng lại có tình có nghĩa, chỉ nghe nàng nói: “Mấy ngày nay ta đoán chắc các người sẽ đến nên đã mời một vài người đến nữa. Cho dù Lưu Độc Phong có đến đây, chưa chắc là không nể mặt mấy người này.” Nói rồi nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt mặc dù hóa trang thành rất đỗi già nua, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt chênh chếch giãn ra trông thật ưa nhìn.


Thích Thiếu Thương biết rõ tâm tình nàng khi làm được một hai chuyện đắc ý, kiểu gì cũng dẫn dụ y truy hỏi mới bằng lòng chịu nói ra. Bởi vậy y bèn hỏi: “Những người nào mà lại có máu mặt đến vậy?”


“Cao Kê Huyết.”


“Vưu Tri Vị.”


“Hách Liên Xuân Thủy.”


Tức đại nương nói một loạt ra ba cái tên.


Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi quay nhìn nhau, Thẩm Biên Nhi nhịn không nổi thốt lên: “Nhưng mà, ba người này…”


Tức đại nương ngắt lời: “Ta biết.”


Thích Thiếu Thương cũng không kìm được nói: “Ba người này chưa bao giờ để ai lợi dụng cả -“


Tức đại nương ngắt lời: “Ta có biện pháp.”


Ngay cả Lôi Quyển cũng nhập cuộc: “Ba người này không nên dây dưa vào.”


Tức đại nương như đã có sắp đặt từ trước, nói: “Bằng không, ta mời ba người bọn họ lại đây làm gì?”


Thích Thiếu Thương, Thẩm Biên Nhi, Lôi Quyển đều nói không ra lời, chỉ duy có Mục Cưu Bình vẫn gắng hỏi một câu: “Tức… Tức…”


Tức đại nương nói: “Gọi ta là đại nương.”


Mục Cưu Bình vẫn không thốt ra nỗi hai tiếng đó, chỉ tiếp: “Ta ngay cả niên kỉ của bà cũng không biết, làm sao có thể gọi bà là đại nương?”


Tức đại nương cười hỏi: “Ngươi hỏi tuổi của ta à?”


“Không.” Mục Cưu Bình đáp: “Ta muốn xem diện mạo chân chính của bà, xem xem vì sao lại có thể khiến cho đại ca ta mê muội điên cuồng đến vậy được?”


Tức đại nương u oán liếc nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi hỏi hắn xem có phải là say mê ta hay không?” Chúng nhân phát hiện ra trên mặt nàng tuy phủ lớp hóa trang nhưng không sao che đậy được ngàn lớp phong tình, muôn mối nhu tình trong đáy mắt nàng.


Thích Thiếu Thương vội vã nói: “Đại nương, nàng sao lại nói những lời như vậy? Bao nhiêu năm qua, ta đều luôn nghĩ đến nàng. Tâm ý của ta nàng còn không hiểu sao?”


Tức đại nương nở nụ cười trong thoáng chốc, rồi lại lạnh nhạt trách móc: “Chàng nếu thực nghĩ đến ta, tại sao lại còn có thể vui vẻ kết giao với nữ nhân khác? Chẳng lẽ trái tim của chàng vừa nhớ đến ta, lại vừa nhớ tới người khác?”


Tim của Thích Thiếu Thương tựa như bị chém một đao, so với vết chém trên vai còn đau đớn thống khổ hơn nhiều. Gã biến sắc: “Ta với người khác… nhưng trong lòng ta chỉ có mình nàng, đại nương, mấy năm nay, ngay cả điểm này nàng cũng không tin ta sao…”


Tức đại nương lạnh lùng ngắt lời: “Chàng hiện giờ đang bị thương, ta không muốn tranh biện với chàng nữa. Huống hồ chúng anh hùng tại đây nhìn thấy chỉ thêm chê cười thôi.”


Tức đại nương không đợi Thích Thiếu Thương nói ra hết những lời muốn nói, trái lại hỏi Mục Cưu Bình: “Ngươi thực sự muốn xem diện mạo của ta à?”


Mục Cưu Bình sững sờ gật gật đầu.


Tức đại nương nói: “Ta để cho ngươi xem diện mạo của ta cũng được, chỉ có điều, đại ca ngươi tin tưởng ta, còn ngươi liệu có tin được ta không?”


Mục Cưu Bình quay sang nhìn Thích Thiếu Thương rồi lại nhìn Tức đại nương, gật mạnh đầu.


Tức đại nương nói: “Tốt, ngươi cũng phải làm cho ta một chuyện. Đợi lát nữa, bất kể ta dẫn ngươi đi gặp người nào, phát sinh sự tình gì, ngươi cũng đều phải làm như thế này: Nếu ngươi nhìn thấy ta rút tấm khăn lụa thì phải hét to một tiếng, phải dùng hết sức của ngươi hét to một tiếng. Nếu ngươi thấy ta giậm giậm chân thì phải trừng mắt nhìn người nọ, mắt ngươi to cỡ nào thì trợn lên cỡ đó. Nếu ta hắt xì một tiếng, ngươi phải huy động trường mâu, càng có uy lực càng tốt.”


Đoạn hỏi lại Mục Cưu Bình: “Ngươi nhớ rõ rồi chứ?” Nàng thấy Mục Cưu Bình có chút mơ hồ không hiểu, bèn bực bội nói tường tận thêm một lần nữa rồi hỏi lại: “Ngươi nhớ được chưa?”


Mục Cưu Bình toét miệng cười: “Cái này gần tương tự với ám hiệu của Liên Vân trại, cũng không có gì là khó nhớ cả. Mẹ cha tên khốn kiếp!”


Gã đột nhiện mở miệng chửi câu này làm mọi người đều ngạc nhiên sững sờ, cho rằng cái tính cục cằn, ương bướng của vị hán tử lỗ mãng này lại phát tác. Thích Thiếu Thương hiểu y rất rõ bèn vội vàng giải thích: “Y nói đến ám ngữ của Liên Vân trại thì nhớ đến huynh đệ trong trại, nhất thời thương tâm mới vọt miệng chửi bới, xin đừng phiền lòng.”


Tức đại nương vuốt vuốt ngực nói: “Ta còn tưởng hắn chửi ta chứ!” Chúng nhân nghe thấy giọng nói của nàng yêu kiều mềm mại, ngón tay thon nhỏ xinh xắn, thanh tú vô hạn, càng khao khát được ngắm nhìn dung mạo thật của nàng.


Tức đại nương bất chợt kêu lên: “Các người tiến cả vào đi!” Cánh cửa nơi vách tường lại mở ra lần nữa, mười mấy nữ tử mặt mũi xinh xắn bưng theo dược vật liệu thương do Đường Vãn Từ dẫn đầu tiến vào. Mỗi người đều rất cẩn thận nhẹ nhàng giúp người của Liên Vân trại cùng đám Thẩm Biên Nhi bôi thuốc liệu thương. Một nữ tử muốn giúp Lôi Quyển trị thương nhưng lão tránh sang một bên, nói: “Không cần chú ý đến ta, không có gì đáng ngại cả đâu. Ta tự mình có sẵn thuốc thang.”


Tức đại nương cười nói: “Như thế tùy ngươi.” Nàng xoay người hướng về phía Mục Cưu Bình đã được băng bó nói: “Ngươi đi theo ta.” Trước sau chẳng liếc nhìn Thích Thiếu Thương lấy một lần.


Chú thích:


* Dẫn nước, mở kênh ngòi


** Ngũ độn là một phép của người xưa, còn gọi là ngũ hành đại độn chi pháp, gồm năm loại ẩn thân, tàng hình, tức kim mộc thủy hỏa thổ chi độn pháp. Ngũ độn ngày nay chỉ còn ba phép: độn thủy là lặn xuống nước, độn thổ là đào đường hầm ẩn xuống đất, độn kim là phát minh ra máy bắn người đi - trích trong Thiên Cương Tam Thập Lục Pháp (xin xem thêm Tiên Sở, 36 phép gồm oát toàn tạo hóa, điên đảo âm dương, di tinh hoán đẩu, hồi thiên phản nhật, hoán vũ hô phong, chấn sơn hám địa, giá vụ đằng vân, hoạch giang thành lục, túng địa kim quang, phiên giang đảo hải, chỉ địa thành cương, ngũ hành đại độn, lục giáp kì môn, nghịch tri vị lai, tiên sơn di thạch, khởi tử hồi sinh, phi thân thác tích, cửu tức phục, đạo xuất nguyên dương, hàng long phục hổ, bổ thiên dục nhật, thôi sơn điền hải, chỉ thạch thành kim, chính lập vô ảnh, thai hóa dịch hình, đại tiểu như ý, hoa khai khoảnh khắc, du thần ngữ khí, cách viên động kiến, hồi phong phản hỏa, chưởng ác ngũ lôi, tiềm uyên súc địa, phi sa tẩu thạch, hiệp sơn siêu hải, tát đậu thành binh, đinh đầu thất tiến). Bạn đọc gần xa nếu có kiến thức về lĩnh vực này xin chia sẻ thêm để mọi người cùng rõ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom