• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nghịch Thuỷ Hàn (7 Viewers)

  • Chương 2

“Thất đệ” mà Câu Thanh Phong mới nhắc đến tức là Kim xà thương Mạnh Hữu Uy còn “cửu đệ” là Bá vương côn Du Thiên Long, hai người này cùng là chư huynh đệ trong Liên Vân trại. Câu Thanh Phong mặc dù thân mang trọng thương nhưng vẫn nhớ không quên hai vị huynh đệ ấy.


Nguyễn Minh Chính đang dẫn Thích Thiếu Thương cướp đường xông ra thì phía sau Cố Tích Triêu, Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ đuổi theo.


Thích Thiếu Thương thần sắc nhợt nhạt đã ở vào trạng thái nửa hôn mê, mỗi bước di chuyển vì bị chấn động nên máu trong miệng, mũi không ngừng chảy ra. Nguyễn Minh Chính mỗi lần xông ra được bảy, tám thước đều quan tâm quay đầu lại để ý, nhưng cứ nhìn Thích Thiếu Thương thêm một lần thì nỗi phẫn hận và giận dữ trong mắt lại mãnh liệt thêm một phần.


Phi đao trong tay Nguyễn Minh Chính không ngừng phi ra, Cố Tích Triêu dùng tay không đón bắt nhưng Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ phải vất vả né tránh nên xa dần Nguyễn Minh Chính và Thích Thiếu Thương.


Chợt nghe một tiếng gầm lên giận dữ, thì ra Câu Thanh Phong nhìn thấy một cái bọc bay qua hàng rào trại ập tới, hắn liền vội dùng cùm sắt ngăn lại. Bịch một tiếng, bột phấn bay lên, hóa ra đều là vôi bột. Cùm sắt của Câu Thanh Phong vừa to vừa dày cũng ngăn được một phần lớn, nhưng hơn nửa thân người vẫn bị dính vôi trắng toát và một phần vôi bột bay vào trong mắt.


Câu Thanh Phong dùng tay áo lau mắt thì dưới eo đã bị trúng thương của một người.


Câu Thanh Phong thét lên đánh một cùm chấn gãy trường thương, cạnh cùm vung ra đánh vỡ cằm người ấy nhưng đằng sau lưng lại bị trúng thêm một giản.


Người cầm giản hét lên thê thảm ngã xuống, sau lưng đã trúng một phi đao của Nguyễn Minh Chính.


Nguyễn Minh Chính xông tới giúp đỡ Câu Thanh Phong.


Bọn người của Cố Tích Triêu nhanh chóng áp tới.


Hiển nhiên trong số hai mươi người đến đây đại bộ phận đều là người do Cố Tích Triêu dẫn vào trại, Cố Tích Triêu phát động trận tạo phản này không phải toàn trại đều tham dự. Những người phản đối chẳng phải bị tách riêng ra để giết hoặc điều đi biệt xứ, thì cũng hoàn toàn ù ù cạc cạc, không biết được sự tình.


Nguyễn Minh Chính thấy rõ điểm này nhưng y tay trái thì dìu Thích Thiếu Thương còn tay phải lại đỡ Câu Thanh Phong, không cách nào để chống lại công thế như bài sơn đảo hải, tựa như bầy hổ điên ấy.


Câu Thanh Phong lại cố gắng nói thêm một câu: “Lều ….lão…thất…”


Nguyễn Minh Chính bỗng nhiên nhận ra, vốn đã gần Quân Cơ doanh của thất trại chủ Mạnh Hữu Uy, tức thì lui lại như tên bắn, đi lùi vào trong lều, một mặt gọi: “Lão thất!”


Lại thấy trong lều hai người cùng áp tới gần, Nguyễn Minh Chính vui mừng nói: “Lão cửu cũng ở đây, tên họ Cố …” Chưa dứt lời thì Mạnh Hữu Uy đã một thương đâm trúng yết hầu Câu Thanh Phong, Câu Thanh Phong lại không phòng bị liền thảm tử.


Nói thì lâu nhưng lúc đó xảy ra rất mau, một côn của cửu trại chủ Du Thiên Long cũng đánh xuống đầu y. Nguyễn Minh Chính cũng không kịp tránh nhưng đầu côn Du Thiên Long lại hơi lệch đi, chỉ quét xuống bả vai Nguyễn Minh Chính, một mặt nói nhanh: “Chạy đi!”


Nguyễn Minh Chính bị một côn ấy cũng đau thấu tâm can, nhưng chẳng để ý nhiều, đột nhiên lao thẳng về phía trước qua vết rách ở mặt sau lều ra ngoài!


Lúc này truy binh ở xung quanh hò hét điên cuồng đuổi theo. Nguyễn Minh Chính đơn thân độc mã lại thêm Thích Thiếu Thương thân thụ trọng thương. Bọn y đã cùng đường nhưng y vẫn ráng hết sức lôi theo Thích Thiếu Thương chạy về hướng doanh trại của Lao Huyệt Quang.


Phùng Loạn Hổ ngạc nhiên hỏi: “Y chạy đến chỗ đó làm cái gì?”


Nhị trại chủ Lao Huyệt Quang đã chết mà doanh trại của hắn lại nằm ở nơi tuyệt địa, chẳng lẽ Nguyễn Minh Chính bị điên rồi, đi vào ngõ cụt không lối thoát ấy?


Cố Tích Triêu hét lên: “Bao vây y, giết không tha, tạm thời không cần phải đến gần y quá!”


Du Thiên Long theo lời giảm tốc độ xuống, nhưng Mạnh Hữu Uy lại vẫn gắng sức cố đuổi theo.


Du Thiên Long chụp y kéo lại, hỏi: “Ngươi đâu cần liều mạng làm cái gì? Bọn họ đã cùng đường mạt lộ, chạy không thoát đâu!”


Mạnh Hữu Uy tức giận hằm hằm nói: “Ngươi biết cái rắm gì! Võ công của Thích lão đại cái thế, cơ trí Nguyễn lão tam vô song, không may để bọn họ cùng nhau trốn thoát, ngươi và ta sợ rằng không có chỗ mà chôn thây!”


Vẻ mặt Du Thiên Long chợt biến đổi, hắn nói: “Ngươi không nghe đại đương gia nói gì à, giặc cùng đường chớ đuổi. Phi đao của Nguyễn lão tam lợi hại thế nào ngươi chẳng phải là không biết!”


Mạnh Hữu Uy nghe được hơi do dự thì Nguyễn Minh Chính đã cùng Thích Thiếu Thương chạy được vào trong lều của Lao Huyệt Quang.


Nguyễn Minh Chính vừa xông vào trong lều liền trở ngược tay phi ra ba phi đao, hạ gục ba tên đang đuổi theo sát đằng sau. Bên ngoài truyền đến tiếng hét của Cố Tích Triêu, trong sự huyên náo hỗn loạn vẫn có thể nghe được rõ ràng.


Địch nhân mau chóng bao vây căn lều ấy nghiêm mật giống như tường đồng vách sắt.


Nguyễn Minh Chính thở gấp một hơi rồi đưa tay nhanh chóng điểm những huyệt đạo ở bên cạnh miệng vết thương và bôi thuốc trị thương để cầm máu cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương vẻ mặt trắng nhợt, chỉ lầm bầm: “Không cần phải lo cho ta, huynh mau chạy đi….”


Nguyễn Minh Chính gượng cười đau khổ hỏi: “Ta chạy có tác dụng gì? Đại ca, huynh chạy mới phải. Thoát được rồi, một ngày nào đó mới có thể vì các huynh đệ báo thù!”


Nói xong liền tháo ngoại bào của Thích Thiếu Thương khoác lên người mình.


Đáng tiếc Thích Thiếu Thương thần chí đã mơ hồ, bởi vì mất máu quá nhiều nên thần tình mười phần mê man. Nguyễn Minh Chính đột nhiên lật tấm lụa che rủ xuống sát đất ở giữa chiếc bàn lớn lên rồi đẩy Thích Thiếu Thương vào trong.


Thích Thiếu Thương trong cơn mơ màng lẩm bẩm: “Ta không đi, ta phải giết ….”


Nguyễn Minh Chính vẫn đẩy y vào trong, sau đó tự xé một góc tay áo xuống, dùng máu viết lên vài chữ rồi đưa cho Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương ở dưới gầm bàn chỉ cảm nhận được bị nhét vào trong tay áo một vật gì đó, trong khi hốt hoảng chỉ hỏi: “Đây là cái gì….”


Nguyễn Minh Chính lại vẩy tay phóng ngược ra đằng sau hai phi đao, một tên mới lách người tiến vào liền trúng phi đao gục xuống, còn một cây phi đao khác bắn vào khoảng không, một kẻ khác đã nhanh như thiểm điện lách ra ngoài.


Nguyễn Minh Chính cảm thấy toàn thân dần dần ngứa ran, nơi trúng độc châm độc lực đã phát tác. Y nghiến răng dùng lực đạp vào chân ghế, rồi quay cái bàn từ trái sang phải ba vòng, chỉ nghe một tràng âm thanh kẹt kẹt của cơ quan nổi lên. Lúc này lại có hai tên lách người tiến vào, Nguyễn Minh Chính phi ra một đao hạ một tên còn tên kia thấy đồng bạn gục xuống thì kinh hồn bạt vía. Nguyễn Minh Chính đang định lấy đao ra, nhưng trong túi đã hết sạch.


Ý nghĩ trong đầu Nguyễn Minh Chính xoay chuyển như điện rồi y giả làm như rút đao ra, tên đó đã bị dọa cho chết khiếp, cũng chẳng cần biết là không có ám khí, liền vừa lăn vừa bò ra ngoài.


Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thê thảm, người đó lại trở vào trong lều, mà còn là đi giật lùi trở lại, sau đó từ từ ngã ngửa ra, trên thiên linh cái đã in một vết búa bạc.


Chỉ nghe bên ngoài lều Cố Tích Triêu cất giọng lạnh lùng tuyên bố: “Ai lui sẽ chết, ai giết được người ở trong ấy thì sẽ được làm đương gia của trại này!”


Nguyễn Minh Chính thầm thở dài một hơi, ánh mắt ngắm một vòng xung quanh bên trong lều, nhớ đến tình cảnh đã bao nhiêu năm huynh đệ bọn họ tại đây cùng với Lao Huyệt Quang nhị trại chủ vui vẻ hòa thuận.


Nguyễn Minh Chính nghĩ đến quá khứ mắt lại có chút rưng rưng lệ, chợt phát giác tiếng huyên náo bên ngoài đã ngừng lại, một giọng nói rất êm tai cất lên: “Thích huynh, Nguyễn đệ, trốn ở trong đó cũng chẳng phải là biện pháp, ra đây đi.”


Nguyễn Minh Chính cười khổ. Cố Tích Triêu đợi một lát không thấy trả lời mới nói tiếp: “Các ngươi không ra thì bọn ta sẽ tiến vào đấy.”


Nguyễn Minh Chính hít một hơi thật sâu nói: “Cố đại đương gia.”


Cố Tích Triêu “a” lên một tiếng, nói: “Nguyễn lão tam ngươi luôn luôn là người thông minh, ngươi bây giờ nên bỏ tối theo sáng, quay đầu là bờ vẫn còn kịp.”


Nguyễn Minh Chính nói: “Ngươi …” Y trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Lời ngươi nói có phải thật không?”


Cố Tích Triêu cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ người thông minh quả nhiên đều sợ chết! Y đáp: “Đương nhiên là thật.”


Nguyễn Minh Chính nói: “Ta đã chế trụ huyệt đạo đại trại chủ rồi.”


Cố Tích Triêu cười nói: “Thế rất tốt, mang hắn giao ra đây.”


Ở trong lều yên lặng một lát.


Cố Tích Triêu thầm rủa trong lòng: ngươi ra hay không ra thì cũng tránh không khỏi chết, còn trì hoãn làm cái gì. Nhưng miệng lại hỏi: “Nguyễn tam ca còn chưa tin tưởng tiểu đệ có phải không?”


Ở trong lều truyền ra tiếng Nguyễn Minh Chính: “Nếu như ta hấp tấp ra ngoài rất dễ bị bọn ngươi loạn tiễn bắn chết, chi bằng ngươi vào đây trước rồi đi cùng với ta ra ngoài.”


Nguyễn Minh Chính nói xong câu ấy người đã lùi đến bên một bồn hoa, móc hết bùn đất ở trong đấy ra ngoài thì dưới đáy bồn hoa có một thanh gỗ nằm ngang, Nguyễn Minh Chính cắn chặt môi, năm ngón tay bấu chặt vào thanh gỗ nằm ngang ấy. Sau một chốc mới truyền đến ngữ âm của Cố Tích Triêu: “Được mà! Bất quá ta đi vào ngươi phải đồng ý giao ra Thích huynh và cũng không được phóng phi đao hại ta, thế nào?”


Nguyễn Minh Chính cười lạnh hỏi: “Đại đương gia, bằng vào võ công cái thế của ngươi còn sợ mấy cây phi đao nhỏ bé của ta sao?”


Chỉ nghe Cố Tích Triêu ở bên ngoài lều cười khanh khách và tiếng bước chân tiến thẳng vào lều vang lên.


Nguyễn Minh Chính nghiêng tai nghe theo tiếng từng bước chân, vẻ mặt tái nhợt.


Soẹt một tiếng cửa lều được vén lên, một người bước lên thềm tiến vào, đột nhiên bức gần đến Nguyễn Minh Chính.


Nguyễn Minh Chính bi phẫn nói: “Chết đi!”


Y dùng sức kéo mạnh thanh gỗ ngang bật ra. “Ầm” một tiếng, cái lều to như thế mà bỗng nhiên bị nổ tung, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, ngay những người bên ngoài đứng gần lều cũng bị liên lụy, hoặc bay hoặc ngã, thâm tím mình mẩy.


Người ở bên trong lều đương nhiên là không may mắn thoát khỏi, bị nổ cho tan thây, máu thịt bầy nhầy.


Bản thân Nguyễn Minh Chính là một lòng muốn chết, nên định cùng Cố Tích Triêu ngọc thạch câu phần.


Tiếc thay Cố Tích Triêu tịnh không chết.


Y đã phái Trương Loạn Pháp tiến vào.


Người bị nổ chết cùng Nguyễn Minh Chính chính là Trương Loạn Pháp.


Ngay Cố Tích Triêu lúc này cũng phải lau mồ hôi lạnh.


Cả y cũng không ngờ được Nguyễn Minh Chính đã sớm chôn giấu thuốc nổ ở trong lều của Lao Huyệt Quang.


Cố Tích Triêu đứng trước đống đổ nát, lắc đầu than thở: “Nguyễn lão tam thật là một nhân tài.”


Khi bọn thuộc hạ đang tại hiện trường tìm hài cốt lẫn lộn với máu thịt không cách nào phân biệt được thì Cố Tích Triêu vẻ mặt ngưng trọng, hạ lệnh tìm kiếm những mảnh vụn của y phục và binh khí.


Ở trong lều của Lao Huyệt Quang có rất nhiều y phục và vật dụng hàng ngày, còn có cả thi thể của vài tên phản đồ đã xông vào trong lều. Vụ nổ này khiến cho mọi thứ tan nát tung tóe, làm cho Phùng Loạn Hổ cùng Hoắc Loạn Bộ chẳng dễ dàng tìm ra được lấy một đầu mối.


Ít ra cũng có hơn năm cái tử thi, Hoắc Loạn Bộ đem điều này báo cáo với Cố Tích Triêu.


Cố Tích Triêu hỏi: “Hơn năm tử thi?”


Hoắc Loạn Bộ đáp: “Hơn năm người.”


Cố Tích Triêu hỏi tiếp: “Có thể nhận ra được là ai không?”


Hoắc Loạn Bộ đáp: “Vỡ vụn không còn hoàn chỉnh đầy đủ, chẳng còn cách nào mà phân biệt ra được.”


Vẻ mặt Cố Tích Triêu bắt đầu trầm tư, hỏi: “Y phục đâu?”


Hoắc Loạn Bộ đáp: “Y phục Thích Thiếu Thương, Nguyễn Minh Chính và Trương Loạn Pháp mặc trên người đều tại đó.”


Cố Tích Triêu hỏi: “Binh khí đâu?”


Hoắc Loạn Bộ đáp: “Có phi đao, ngân thương, đại hoàn đao, lang nha bổng ….”


Cố Tích Triêu hỏi: “Có Thanh Long kiếm hay không?”


Thích Thiếu Thương từ trước tới nay quen dùng một thanh trường kiếm màu xanh nhạt. Thanh kiếm này là thượng cổ tinh hoa, danh sư tuẫn thân mà đúc thành nên không giống như vật bình thường, thuốc nổ này có mạnh hơn nữa cũng chưa chắc có thể phá hủy hoàn toàn được.


Hoắc Loạn Bộ nói: “Đây…”


“Tìm lại!” Cố Tích Triêu cương quyết phát ra mệnh lệnh.


Chỉ là kết quả của “Tìm lại” vẫn là “Không có”.


Gương mặt Cố Tích Triêu tái xanh, lầm bầm nói: “Chỉ sợ Thích Thiếu Thương vẫn chưa chết.”


Phùng Loạn Hổ nói: “Không thể nào, thuốc nổ mạnh như vậy, người có đúc bằng thép cũng bị nổ cho thịt nát xương tan. Sao có thể không chết chứ?”


Hoắc Loạn Bộ nói: “Bọn ta bao vây trùng trùng, Thích Thiếu Thương quyết không thể nào rời khỏi hiện trường được.”


Cố Tích Triêu hừ lạnh nói: “Ta một ngày chưa thấy thi thể của Thích Thiếu Thương thì ngày đó vẫn chưa thể yên lòng. Bọn ngươi mau đi gom tất cả những mảnh thi thể ghép lại với nhau!”


Mệnh lệnh này của Cố Tích Triêu khiến cho bốn mươi tám tên phản đồ của Liên Vân trại phải bận rộn đến tận sáng sớm ngày hôm sau.


Bọn chúng mang tất cả những mảnh thịt nát, xương vỡ thu thập được ghép lại với nhau, kết quả làm cho Cố Tích Triều càng giận dữ hơn nữa.


Không có một khối thịt xương nào chứng tỏ có chút liên quan đến Thích Thiếu Thương.


Cố Tích Triêu hung ác đá một cái, khiến một cái tử thi mà bọn thuộc hạ vất vả chấp vá lại bay tung tóe, giận dữ nói: “Chân trời góc bể cũng phải đuổi theo mang cái cẩu mệnh của Thích Thiếu Thương trở về!”


Du Thiên Long lắp ba lắp bắp: “Cố đại ca! Dù cho Thích Thiếu Thương không chết cũng chịu không nổi ’Ngọc Toái chưởng’ của huynh, chẳng có thể dùng võ công nữa, lại thêm y đã bị mất một tay…”


Phùng Loạn Hổ nói tiếp: “Có thể thấy con hổ đầu sỏ này đã suy yếu lại tàn tật, chỉ có một nanh một vuốt, đã không đủ mang đến tai họa rồi.”


Cố Tích Triêu nói: “Nếu là người khác mới không đủ mang tới tai họa, nhưng y là Thích Thiếu Thương.”


Y thở dài nói: “Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi đến lại mọc lên!”


Hoắc Loạn Bộ nói: “Dù cho y trốn thoát ra khỏi sơn trại, nhưng có Tống nhị sư đệ giữ ở con đường trọng yếu dưới núi, Thích Thiếu Thương cũng chẳng thể nào trốn được!”


Lúc này Cố Tích Triêu mới tươi cười một chút, nói: “Dù Tống Loạn Thủy không chộp được y, nhưng một ngày còn có Tức đại nương, y dù mọc cánh cũng khó bay!”


Vốn Tống Loạn Thủy trấn giữ dưới chân núi, Thích Thiếu Thương lại thân mang trọng thương nên chỉ cần để cho Tống Loạn Thủy gặp được, tuyệt đối sẽ không thể sống sót.


Mạnh Hữu Uy lúc này đi tới bẩm báo: “Báo cáo đại đương gia, Tiên Vu đại tướng quân và Lãnh nhị tướng quân đang lên núi.”


Cố Tích Triêu trầm ngâm một chốc rồi nói: “Việc Thích Thiếu Thương trốn thoát, tạm thời không thể phô trương ra ngoài, nhưng bọn ngươi phải chia nhau ra khắp nơi truy tìm.”


Y dừng một lát lại nói tiếp: “Ngoài ra tìm cách để Tức đại nương biết được tin tức Thích Thiếu Thương đã cùng đường mạt lộ!”


Mạnh Hữu Uy, Du Thiên Long, Hoắc Loạn Bộ và Phùng Loạn Hổ tinh thần phấn chấn, đồng thanh đáp: “Rõ!”


Cố Tích Triêu giờ mới cao giọng nói: “Hãy mời hai vị tướng quân tới đây! Dặn các huynh đệ xếp hàng nghênh đón!”


Chủ nào tớ ấy. Vốn dĩ Liên Vân trại chống bạo lực và cường quyền, là đại bản doanh đương đầu với quan binh. Nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn hèn hạ cúi mình cung kính mở đường nghênh đón đám quan binh nổi danh là tâm ngoan thủ lạt, vênh váo hống hách lên núi.


Phải chi Thích Thiếu Thương biết được nhất định tức trào máu.


Thích Thiếu Thương đúng đang thổ huyết.


Y không chạy, Cố Tích Triêu ngàn vạn lần không ngờ được y lại đang ở bên dưới nơi xảy ra vụ nổ hơn mười thước, ở trong một cái thùng gỗ treo trong giếng sâu. Y chỉ cảm giác được rơi thẳng một mạch xuống dưới, trên không tới trời, dưới không chạm đất, không chỗ nào để mà gắng sức. Nhưng trong lòng y ngọn lửa thiêu đốt ấy vẫn không dập tắt được.


Trong đầu y chỉ suy nghĩ lặp đi lặp lại là: Ta dẫn Cố Tích Triêu vào Liên Vân trại, nhưng y đã hại chết các huynh đệ, cũng giống như ta hại chết họ, là ta hại chết bọn họ…!


Y cảm thấy giống như một cái gì đấy đang thiêu đốt ở trong lồng ngực, y hét lên điên cuồng: “Là ta hại chết, là ta hại chết ….” Thanh âm vang vọng ở trong giếng sâu, một câu lại một câu lặp đi lặp lại hồi lâu vẫn chưa hết.


Chiếc giếng sâu này đào thẳng xuống đất rồi chạy ngang thông tới hậu sơn, cửa ra nằm ở dưới chân núi. Vốn là trước khi Thích Thiếu Thương còn chưa gia nhập Liên Vân trại, Nguyễn Minh Chính trong lều của đại trại chủ Lao Huyệt Quang lúc đó đào một đường hầm bí mật để khi nhỡ nhàng có thể dùng đến. Tuy nhiên từ khi Thích Thiếu Thương vào làm chủ Liên Vân trại, thanh thế lớn mạnh, chưa từng lo lắng binh bại. Mấy năm gần đây lại có thêm Cố Tích Triêu nên thanh thế càng có một không hai. Nhưng Nguyễn Minh Chính tâm cơ thâm trầm, việc đường hầm tuyệt không hề nhắc tới.


Bởi vậy, Thích Thiếu Thương dù có la to hơn nữa thì cũng không truyền được lên trên mặt đất.


Qua một thời gian rất lâu Thích Thiếu Thương mới từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc.


Điều y nghĩ đến đầu tiên khi vừa giật mình tỉnh giấc là: “Mộng!”


Y hy vọng là mộng, nếu như chỉ là ác mộng, dù cho mộng ác hơn nữa thì một khi tỉnh mộng tất cả cũng đều đã qua đi!


Chẳng qua y đã lập tức phát hiện ra không phải là mộng. Dù cho trong cảnh tượng thâm trầm u tối đặc biệt giống như trong mộng cảnh thế này, song y thiếu một cánh tay, đó hoàn toàn là sự thật!


Nỗi đau do bị mất một cánh tay và sự thống khổ bị phản bội, cộng thêm sự đau khổ vì các huynh đệ thảm tử, cứ không ngừng khoét sâu vào trong lòng Thích Thiếu Thương.


Nếu như công lực của y không phải thâm hậu như thế, thì chịu một “Ngọc Toái chưởng” của Cố Tích Triêu đã sớm vì ngũ tạng rời khỏi vị trí mà toi mạng tại đương trường.


Dù Thích Thiếu Thương có giữ được mạng, nhưng nguyên khí cũng còn lại chẳng được bao nhiêu, hơn nữa bị thương nghiêm trọng vì đứt một cánh tay. Ở trong thùng gỗ to không thấy ánh sáng mặt trời, không chạm đất này, tựa như bị tra tấn nơi địa ngục, muốn sống không được, muốn chết không xong.


Bất quá, Thích Thiếu Thương nhanh chóng phát hiện thêm ở trong thùng gỗ có hỏa triệp*, lương khô và cả địa đồ. Hỏa triệp có thể tại nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời thế này phát quang tỏa sáng, lương khô có thể lót dạ, địa đồ thì chỉ dẫn rõ ràng lối ra, trên vách tối tăm còn có nước tí tách chảy ra từ những mạch nước ngầm.


Thích Thiếu Thương lại nhớ đến Nguyễn Minh Chính lúc đẩy y vào dưới gầm bàn có nhét vào trong tay áo y một vật.


Y đốt một thanh hỏa triệp, mới phát hiện đó là một phong huyết thư, được viết vội vội vàng vàng vài chữ.


“Đại ca, huynh không thể chết, tìm tứ đệ, thay bọn đệ báo thù.”


Y vò phong thư lại nắm chắc ở trong lòng bàn tay. Nguyễn lão tam sau lúc đưa y vào trong thùng gỗ ở dưới gầm bàn còn đưa thêm một phong huyết thư như vậy, sau đó y chỉ cảm thấy mình rơi xuống thật nhanh, tiếp đó từ bên trên truyền xuống một tiếng nổ thật lớn kinh thiên động địa, phá đá lở đất, vừa may lấp kín lối vào địa đạo, sau đấy là một màu đen đặc.


Nhưng trước khi Nguyễn lão tam gần chết vẫn không quên tứ đệ, muốn hắn báo cừu. Y đột nhiên hiểu rõ tâm ý của Nguyễn Minh Chính, y đã không tiếc thân, cho nên mình phải hiểu được đại nghĩa mà tiếp tục sống!


Lão tứ là Trận tiền phong Mục Cưu Bình, anh dũng thiện chiến, hào khí ngút trời. Nhưng hắn có bị Cố Tích Triêu mua chuộc không, có giống như bọn Mạnh Hữu Uy và Du Thiên Long, trước trận đánh sinh tử quan trọng trở giáo làm phản không?


Còn như bản thân mình, chịu một chưởng ấy của Cố Tích Triêu, dù có phục nguyên được thì nội lực nhiều lắm cũng chỉ còn lại một nửa, cộng thêm mất một cánh tay, nên phương diện võ công đã giảm còn một phần ba. Với cái thân thể tàn phế này của y, võ công thì còn có ba thành, sao có thể mưu đồ phục cừu đây? Sao có thể cứu vãn nguy nan của Liên Vân trại?


Những chư huynh đệ của Liên Vân trại chết thì chết rồi, phản cũng phản rồi, là sự thật không cần phải tranh luận. Thích Thiếu Thương cảm nhận được sự nghiệp của mình đã hoàn toàn sụp đổ không thể chỉnh đốn. Trong bóng tối y chỉ vì một phong huyết thư và sự kỳ vọng của những huynh đệ trước khi chết đối với y mà tiếp tục sống.


Chú thích


* Hỏa triệp: Một loại đuốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom