Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Có tiếng thở ra thỏa mãn của Long Thiệp Hư, giọng điệu đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Như vậy thì khi nào chúng ta mới lên đường?”
“Huynh vội gì chứ?” Anh Lục Hà nói bằng giọng mơn trớn như muốn câu hồn đoạt phách. Không biết câu này ả nói đến việc Long Thiệp Hư vội vã lên đường hay là chỉ việc hắn làm chuyện khác vội vàng quá. Ngừng một lúc, ả ta nói tiếp: “Chủ ý của sư phụ là lấy mạng chó của Vô Tình và Thiết Thủ; nhưng Phó tướng gia còn muốn nhiều hơn, cả cái đầu của Lưu Độc Phong nữa. Hay nhất là Lưu Độc Phong và Tứ đại danh bộ tử chiến một trận, ngọc đá đều ra tro. Ái tướng của Hoàng đế gặp chuyện không hay như vậy sẽ khiến long nhan nổi giận, đương nhiênđổ lên đầu Gia Cát tiên sinh. Chỉ cần có khúc mắc, Phó tướng gia sẽ thừa nước đục thả câu. Chúng ta cũng nên học theo gương đó.”
Long Thiệp Hư rên rỉ: “Học thế nào?”
Anh Lục Hà bèn đáp: “Trước tiên cứ để các vị sư huynh liều mạng vài trận với bọn chúng, rồi chúng ta mới đến thu thập tàn cục thì chẳng tốt hay sao? Huynh có nhớ chuyện Tôn đại sư huynh cùng Độc Cô lão nhị lúc trước không? Bọn họ lấy cứng chọi cứng với Tứ đại danh bộ, kết quả không phải thành ra học nghề chưa xong đã vong mạng hay sao? Chúng ta sẽ không ngu ngốc như thế đâu!”
Long Thiệp Hư đồng ý: “Đúng đó.” Giọng nói có vẻ đã lơ đểnh. Rồi vang đến tai hai người những tiếng rên rĩ.
Đường Vãn Tình và Lôi Quyển đột nhiên nghe được tin tức của Tứ đại danh bộ với Lưu Độc Phong, nên hết sức lưu ý, nín thở lắng nghe, nhưng tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của đôi kia. Chợt vang lên tiếng của Anh Lục Hà bảo: “Chậm đã!”
Long Thiệp Hư khàn giọng: “Ta mặc kệ, nàng lại…”
Giọng Anh Lục Hà ngọt mềm: “Ồ! Không phải đâu! Nếu như những lời vừa rồi của chúng ta bị người ở phòng bên nghe được thì làm sao?”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đều giật mình.
Chỉ nghe Long Thiệp Hư đáp: “Đương nhiên không thể để họ nghe được.”
Anh Lục Hà vẫn lo lắng: “Lỡ ra họ vẫn nghe được thì làm sao?”
Long Thiệp Hư bực mình, giải thích: “Ở cái thị trấn bé tí xa xôi này, ai mà nghe được chứ? Có ai ở chốn này lại để ý chúng ta nói gì? Có nghe được cũng không liên quan đến chuyện của hắn, để ý đến hắn làm chi!”
Anh Lục Hà phản bác: “Không thể nói như vậy được. Tai vách mạch rừng, cẩn thận vẫn hơn. Rủi mà những lời đó đến tai sư phụ, chúng ta còn mong được toàn thây sao?”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác: Cô ả nghe danh mà chưa biết mặt Lục Anh Hà này đích thực là hạng người cẩn thận, tàn nhẫn.
Giọng của Long Thiệp Hư khẩn trương hẳn lên: “Làm sao có người nghe được cuộc chuyện trò của chúng ta?”
Anh Lục Hà đáp trả: “Ta nói nhỏ nhưng giọng ngươi lại to. Sự tình nếu có lan ra cũng đều là do lỗi của ngươi cả thôi.” Chỉ một lời, ả ta đã phủi sạch hết trách nhiệm.
Long Thiệp Hư nóng ruột: “Thế … thế thì làm sao bây giờ?”
Anh Lục Hà đáp: “Rất đơn giản! Cứ đến hai phòng bên cạnh, không cần biết họ có nghe được hay không, cứ giết sạch. Không phải sư phụ thường dạy chúng ta: ‘Nhổ cỏ không sạch rễ, đến xuân sang năm cỏ lại mọc’ hay ‘thà là giết lầm, còn hơn bỏ sót’ hay sao?”
Đường Vãn Từ liếc mắt nhìn Lôi Quyển, ý muốn hỏi: có cần đào tẩu không, hoặc là tiên hạ thủ vi cường? Nhưng Lôi Quyển lắc đầu.
Long Thiệp Hư bảo: “Đã thế thì chi bằng giết hết người ở đây, đốt sạch quán rồi hãy bỏ đi.”
Anh Lục Hà hết sức hoan nghênh: “Có thế chứ! Đấy mới là không chút sơ hở. Dù sao chúng ta cũng đang thiếu tiền bạc chi tiêu, sẵn dịp này lấy một ít cũng tốt!”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đều nhận thấy hai kẻ này là những kẻ lòng lang dạ sói, chỉ vài câu đã quyết định sinh tử của toàn bộ người trong quán trọ.
Lại có tiếng Anh Lục Hà nói tiếp: “Vừa rồi ở dưới lầu có nghe nói hai vợ chồng ở phòng bên trái rất hào phóng, chúng ta hạ thủ họ trước đi.”
Đường Vãn Từ biết bọn chúng sẽ đến, thấp giọng hỏi nhanh: “Thế nào?”
Lôi Quyển chỉ cửa sổ: “Nàng đi trước đi, việc này để ta đối phó!”
Đường Vãn Từ không hiểu:” Vì sao?”
Lôi Quyển đáp: “Chúng ta không thể giết chúng được, vì nếu thế nhất định Cửu U Thần Quân sẽ chỉa mũi dùi vào chúng ta. Mà cũng không thể chạy được vì nếu cùng chạy, tức sẽ lộ ra chuyện chúng ta đã nghe lỏm được, nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua. Giờ nàng chạy trước, ta ở lại ứng phó. Nàng yên tâm, bọn chúng không biết ta có võ công, ta sẽ đối phó được thôi.”
Đường Vãn Từ vẫn chưa yên tâm.
Lôi Quyển thuyết phục tiếp: “Nàng đến dưới trụ cây cầu nhỏ trước cửa thị trấn chờ ta. Dù chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được trở lại đây!”
Mắt Đường Vãn Từ đầy vẻ quyến luyến: “Ông …”
Lôi Quyển nhấn mạnh: “Nhất định ta sẽ tìm gặp nàng!”
Đường Vãn Từ thở nhẹ, đôi mắt đẹp đăm đám nhìn Lôi Quyển, cắn nhẹ môi: “Ông nhất định phải tìm gặp ta.”
Lôi Quyển gắng sức gật đầu.
Có tiếng mở cửa, đôi nam nữ phòng bên cạnh đã ra khỏi phòng.
Lôi Quyển đẩy nhẹ vào lưng Đường Vãn Từ, thúc dục: “Đi mau!”
Đường Vãn Từ nhẹ nhàng phóng qua cửa sổ xuống mái ngói, lúc người ở trên không còn quay lại nhìn Lôi Quyển.
Lôi Quyển cũng nhìn qua cửa sổ, nhưng bên ngoài chỉ một màu ngói xám hòa vào màu trời ảm đạm, không còn thấy dáng hình nàng.
Lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng.
Lôi Quyển kéo mũ nỉ xụp xuống một chút, giả giọng trầm đục, giọng lão thường đã như hụt hơi, nay cố ý làm già, càng ra vẻ giọng của một người bị bệnh nhiều năm: “Ai vậy? Bà về rồi đó à?”
Đối phương không đáp, vẫn gõ cửa.
Trước tiên Lôi Quyển lấy một túi bạc từ trong người ra đặt trên bàn, rồi vừa khập khiễng bước ra mở cửa vừa càm ràm: “Ta bảo bà đi hốt mấy thang thuốc, là muốn bà mang tiền đến các tiệm thuốc để người ta sao, sắc cho luôn luôn, đỡ phải bị mấy tên phục vụ không biết gì ở đây quấy loạn thuốc lên. Những thứ thuốc này quí lắm, lỡ mà chúng lấy đi một ít thì thuốc không đủ công hiệu ... Nói thế rồi mà sao bà lại về sớm vậy?” Cửa mở ra rồi, lão còn giả bộ bận húng hắng ho, không nhìn thấy rõ người ngoài cửa, hỏi thêm: “Có phải còn có vị thuốc chưa mua được phải không?”
Ngoài cửa có một nam một nữ đang đứng.
Lôi Quyển lén liếc nhanh một cái.
Bởi vì lão biết rằng mình phải nhớ kỹ nét mặt của chúng.
Người nam đứng trước cửa lưng gấu eo cọp, râu quai nón quanh hàm, mày thô mắt lớn, dáng vẻ không ngờ lại có đến bảy phần anh tuấn uy vũ, đáng tiếc ánh mắt có vài phần si ngốc.
Người nữ giống như búp bê tròn vo, tóc cắt ngắn, mày cong lá liễu, mắt nheo nheo, mặt đánh phấn. Cả người trông rất mềm mại, cho người đối diện có cảm giác nàng ta ngoan hiền.
Người nam đưa mắt liếc người nữ.
Người nữ gật đầu.
Người nam lập tức ra tay.
Trước khi Long Thiệp Hư định xuất thủ, Lôi Quyển đã biết trước.
Nhưng lão không hề tránh né, vì nếu vậy, đối phương sẽ biết lão có võ.
Lão cũng không vận nội lực bảo vệ thân thể, làm thế thì cũng chẳng khác gì tránh né.
Lão chỉ thầm vận chân khí bảo vệ tâm mạch.
“Bình” một tiếng, Long Thiệp Hư đã đá trúng ngực lão!
Lão rên lên, miệng phun máu tươi, văng xa hơn một trượng, nằm bất động trên sàn nhà.
Long Thiệp Hư cười lạnh: “Đồ bỏ đi!” Đoạn hắn phóng nhanh đến mở túi vải trên bàn ra, thấy rõ bạc bên trong mới cất vào người.
Long Thiệp Hư lục soát trong ngoài một lượt rồi lật người Lôi Quyển lên, sờ mũi lão, cười bảo: “Lão già bị bệnh lao này xong đời rồi. Thế cũng đỡ phải sống mà chịu khổ!” Hắn lại tìm thêm một ít bạc trên người lão.
Anh Lục Hà hỏi: “Chết rồi hả?”
Long Thiệp Hư cười: “Lão đã trúng một cước của ta rồi mà!” đoạn tiếp: “Đáng tiếc bà già đi mua thuốc chưa về.”
Anh Lục Hà bực tức: “Đáng tiếc cái gì! Ngươi làm như ta không biết chủ ý quỷ quái của ngươi đấy!”
Long Thiệp Hư vội chối: “Đâu có! Đâu có!”
Anh Lục Hà bảo: “Chúng ta đến những dãy phòng khác, giết sạch rồi phóng hỏa thôi!”
Long Thiệp Hư sải bước ra ngoài, Anh Lục Hà đi sau, khi bước ngang qua người Lôi Quyển, đột nhiên ả ta vung gậy như ý (côn) đánh xuống lưng lão!
Đương nhiên Lôi Quyển chưa chết.
Lão chỉ giả chết.
Lão muốn Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà không ngờ lão còn sống, chỉ giết người, đoạt bạc rồi đi. Đó mới là kế sách vẹn toàn.
Nhưng lão không ngờ Anh Lục Hà tầm ngầm chẳng nói lại ra tay tàn nhẫn.
Khi lão phát hiện thì gậy như ý đã đến sát lưng.
Lão chỉ có ba sự lựa chọn:
Một là tránh;
Hai là phản kích;
Ba là cắn răng chịu đựng.
Cách thứ nhất và thứ hai đều khiến công sức lúc trước của lão đổ xuống sông xuống bể. Hơn nữa, lão đã gồng mình hứng chịu một cước của Long Thiệp Hư, bây giờ thực lực dĩ nhiên không đủ để liều mạng với bọn chúng. Chảng thà lúc đầu, lão liên thủ với Đường Vãn Từ dốc sức chiến đấu với hai đại sát tinh này còn hơn.
Lôi Quyển tuyệt không tránh né, âm thầm vận huyền công, cố sức chịu đòn.
“Bịch” một tiếng, thiết như ý đã đập trúng lưng Lôi Quyển.
Ra chiêu xong, Anh Lục Hà thản nhiên nhận xét: “Đúng là chết rồi!”
Long Thiệp Hư đã bước ra khỏi phòng, nghe tiếng động lạ sau lưng, bèn quay đầu lại hỏi: “Lão đã chết rồi, nàng còn đánh lão làm gì?”
Anh Lục Hà đáp: “Cẩn thận vẫn hơn.” Đoạn lẩm bẩm: “Ngươi đá trúng lão một cước, khi lão văng đi, ta thấy thân hình của lão hơi nhẹ nhàng một tí, nên không an tâm. Để cho yên tâm, ta bồi lão thêm một cú. Không ngờ, đúng là lão bị bệnh ăn mòn người rồi.”
Nói xong, ả ta lại bước qua “xác” Lôi Quyển, cùng Long Thiệp Hư đi xuống lầu.
Tiếng kêu thảm, tiếng khóc thét, tiếng van xin, tiếng rên rỉ không dứt vang lên bên tai.
Những âm thanh này lan nhanh từ trên lầu xuống dưới lầu, tràn lan khắp mọi ngóc nghách của khách điếm.
Nhưng cũng lặng đi rất nhanh.
Cặp sát tinh này đúng là những kẻ giết người không chớp mắt, bất kể già trẻ lớn bé đều không tha.
Lôi Quyển nghiến chặt răng.
Lão vẫn nằm giữa vũng máu của mình.
Tuy vết thương trên người cũng khiến lão đau đớn nhưng chuyện đáng giận đang xảy ra chung quanh càng khiến lão thống khổ hơn.
Nhưng lão phải cố nén, nhẫn nhục.
Nhẫn nhục để đến một ngày nào đó, chính mình mới có khả năng vì mình, vì những người này mà báo thù!
… Nhưng mà, ngày đó chừng nào mới đến đây?
Một lúc lâu sau, cuộc chém giết tàn nhẫn mới kết thúc.
Tiếp đó là ngọn lửa rần rật thiêu đốt cả khách sạn đẫm máu.
Khi lửa bốc cháy đến tận trời, Lôi Quyển mới yên lặng rời khỏi đám cháy. Lão vừa chạy vừa thổ huyết. Nhưng lão nhất định phải chạy đến dưới trụ cầu, gặp mặt Đường Vãn Từ. Lão tuyệt đối không được ngã gục. Lão phải báo thù. Lão nhất định phải báo thù. Muốn báo thù thì nhất định không được gục ngã.
Lão không thể ngã.
Lão phải báo thù.
Lão nhất định phải báo thù.
Lão nhất định không thể ngã.
Đường Vãn Từ vẫn đợi dưới trụ cầu. Lúc chiều tối nàng đã thấy khói bốc lên từ phía khách sạn cùng với ánh lửa ngập trời.
Đã mấy lần nàng định quay trở lại khách sạn nhưng nhớ những lời căn dặn của Lôi Quyển, nàng lại ráng nhẫn nại.
Nàng biết Lôi Quyển nói vậy là đã có tính toán.
Tuy nàng quen biết lão không lâu nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng lão.
Bề ngoài lão có vẻ trầm tĩnh, lãnh đạm, nhưng nàng biết lão có cái tâm sắt son với chính nghĩa, và tấm lòng nhiệt huyết với thế gian.
Lúc đó, có hai khoái mã vụt qua cầu.
Tong bóng chiều tà tím sẫm, nàng nhận rõ hai người một nam một nữ trên lưng ngựa, chúng nói chuyện với nhau:
“Hôm nay tiền bạc không thiếu …”
“Đến thành thị trước mặt, chúng ta có thể thoải mái một phen…”
Đường Vãn Từ không biết ở khách điếm đã xảy ra chuyện gì, Lôi Quyển ra làm sao? Nhưng nàng biết rõ, dù điều gì xảy ra, mức độ hy sinh là rất lớn.
Đột nhiên nàng thấy rằng cần phải nhẫn nhục.
Từ lúc nàng gia nhập Hủy Nặc thành cùng Tức đại nương, đích thật là thời gian thoải mái trả thù trả ơn, hành hiệp trượng nghĩa. Hôm nay gặp nạn, chạy trốn khắp nơi, thật không giống như một người đường đường chính chính.
Tuy nhiên, dù có chịu sự vũ nhục lớn đi nữa cũng không bằng lòng nàng đang lo lắng cho Lôi Quyển.
Nàng nhìn ánh lửa hừng hực, bất giác lệ rơi trên má.
… Quyển ca, y mau trở lại.
… Chúng ta còn phải cùng nhau báo đại thù!
Cũng do ý niệm “báo thù” mà Thích Thiếu Thương mới còn sống đến bây giờ.
“Báo thù” sẽ thành oan oan tương báo, không bao giờ kết thúc. Đối với một số người, tuy đó không phải là chuyện tốt, nhưng lại là động lực chủ yếu cho sự sống sót.
Rất nhiều người bám vào ý niệm đó mà phấn đấu đi lên, dùng sức mạnh ý chí kinh người để hoàn thành những sự việc mà người bình thường không thể thực hiện được.
Có một số người dựa vào tâm nguyện này mà nhịn được những điều không thể nhịn, vượt qua nguy hiểm, trui rèn khắc khổ; cuối cùng trong lằn ranh của sự sống chết cũng đã đào luyện nên được một nhân vật bền gan vững chí.
Đó là nguyên nhân Thích Thiếu Thương còn sống sót.
Nếu không có sự căm thù đến điên cuồng đó, y đã chết cả trăm lần rồi … không kể là người khác muốn giết y hay y tự giết mình.
Nhưng y phải báo thù nên không được phép chết.
Trong mấy ngày đầu tiên, y không biết Lưu Độc Phong muốn bắt mình để làm gì?
Lưu Độc Phong bắt được y xong, phong bế huyệt đạo rồi cùng Trương Ngũ, Liêu Lục đi suốt đêm. Nhưng lão không đi xa, chỉ đến huyện Nam Yến kề bên trấn Tư Ân, tiến thẳng vào nha môn rồi không có thêm hành động gì nữa.
Người có thân phận cao quý như Lưu Độc Phong đến trấn Nam Yến, đương nhiên là chuyện lớn. Danh vọng của lão khiến cho viên quan nhỏ “Tam lão” Tân Đông Thành sợ đến nỗi gần như muốn ba lạy, chín vái, mang tất cả những vật dụng tốt nhất trong thành ra dâng lên lão.
Nhưng Lưu Độc Phong chỉ muốn hắn làm một việc:
Không được phô trương.
… Tuyệt đối không được phô trương, không được làm kinh động bất kỳ ai.
Viên quan nhỏ họ Tân vâng vâng dạ dạ, trong lòng tự nhủ phải hết lòng tiếp đãi vị hồng nhân, người có thể đeo kiếm trước mặt hoàng thượng.
Thật sự Lưu Độc Phong đã làm được việc “không nhiễu nhương người dân”.
Đối với những “chiêu đãi” của Tân Đông Thành, lão không hề đổi sắc mặt, đều trả về. Lão chỉ cần một ngôi nhà công vụ sạch sẽ, thoáng đãng, cùng chổ ngủ tươm tất cho nhóm Trương Ngũ, Liêu Lục và Thích Thiếu Thương. Ngoài những thứ đó ra, lão dứt khoát từ chối mọi lời mời cơm khách, yến tiệc.
Tân Đông Thành là một viên quan địa phương nhỏ, nhiệm vụ chỉ là thu thuế, quản lý công nợ, nhiều nhất là thụ lý các vụ án của địa phương, khai khẩn ruộng hoang, mở mang thủy lợi, xây dựng đê điều, và những việc duy trì, bảo dưỡng … Hôm nay hắn được vị chuyên gia phá trọng án Lưu Độc Phong ghé qua, đúng thật là tay chân luống cuống, không biết làm sao cho phải.
Lưu Độc Phong điểm huyệt Thích Thiếu Thương để y không thể hành động. Ngoại trừ việc đó ra, lão cho y ăn uống tươm tất, dùng thuốc thang trân quý của mình trị thương cho y, còn thường xuyên xem xét vết thương của y, thậm chí lão còn vận nội công hỗ trợ y khôi phục nguyên khí.
Ngoài ra, lão không hề nói gì với y.
Thích Thiếu Thương không hiểu vì sao Lưu Độc Phong đối đãi tử tế với mình như thế, nhưng vẫn lưu lại Nam Yến trấn, không đi tiếp.
Tuy trong bụng đầy nghi vấn nhưng y chỉ hỏi Lưu Độc Phong một lần.
Lưu Độc Phong cũng chỉ cười, không đáp.
Thích Thiếu Thương từ đó không hỏi nữa.
Ngày kế, y bắt đầu tuyệt thực.
“Huynh vội gì chứ?” Anh Lục Hà nói bằng giọng mơn trớn như muốn câu hồn đoạt phách. Không biết câu này ả nói đến việc Long Thiệp Hư vội vã lên đường hay là chỉ việc hắn làm chuyện khác vội vàng quá. Ngừng một lúc, ả ta nói tiếp: “Chủ ý của sư phụ là lấy mạng chó của Vô Tình và Thiết Thủ; nhưng Phó tướng gia còn muốn nhiều hơn, cả cái đầu của Lưu Độc Phong nữa. Hay nhất là Lưu Độc Phong và Tứ đại danh bộ tử chiến một trận, ngọc đá đều ra tro. Ái tướng của Hoàng đế gặp chuyện không hay như vậy sẽ khiến long nhan nổi giận, đương nhiênđổ lên đầu Gia Cát tiên sinh. Chỉ cần có khúc mắc, Phó tướng gia sẽ thừa nước đục thả câu. Chúng ta cũng nên học theo gương đó.”
Long Thiệp Hư rên rỉ: “Học thế nào?”
Anh Lục Hà bèn đáp: “Trước tiên cứ để các vị sư huynh liều mạng vài trận với bọn chúng, rồi chúng ta mới đến thu thập tàn cục thì chẳng tốt hay sao? Huynh có nhớ chuyện Tôn đại sư huynh cùng Độc Cô lão nhị lúc trước không? Bọn họ lấy cứng chọi cứng với Tứ đại danh bộ, kết quả không phải thành ra học nghề chưa xong đã vong mạng hay sao? Chúng ta sẽ không ngu ngốc như thế đâu!”
Long Thiệp Hư đồng ý: “Đúng đó.” Giọng nói có vẻ đã lơ đểnh. Rồi vang đến tai hai người những tiếng rên rĩ.
Đường Vãn Tình và Lôi Quyển đột nhiên nghe được tin tức của Tứ đại danh bộ với Lưu Độc Phong, nên hết sức lưu ý, nín thở lắng nghe, nhưng tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của đôi kia. Chợt vang lên tiếng của Anh Lục Hà bảo: “Chậm đã!”
Long Thiệp Hư khàn giọng: “Ta mặc kệ, nàng lại…”
Giọng Anh Lục Hà ngọt mềm: “Ồ! Không phải đâu! Nếu như những lời vừa rồi của chúng ta bị người ở phòng bên nghe được thì làm sao?”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đều giật mình.
Chỉ nghe Long Thiệp Hư đáp: “Đương nhiên không thể để họ nghe được.”
Anh Lục Hà vẫn lo lắng: “Lỡ ra họ vẫn nghe được thì làm sao?”
Long Thiệp Hư bực mình, giải thích: “Ở cái thị trấn bé tí xa xôi này, ai mà nghe được chứ? Có ai ở chốn này lại để ý chúng ta nói gì? Có nghe được cũng không liên quan đến chuyện của hắn, để ý đến hắn làm chi!”
Anh Lục Hà phản bác: “Không thể nói như vậy được. Tai vách mạch rừng, cẩn thận vẫn hơn. Rủi mà những lời đó đến tai sư phụ, chúng ta còn mong được toàn thây sao?”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác: Cô ả nghe danh mà chưa biết mặt Lục Anh Hà này đích thực là hạng người cẩn thận, tàn nhẫn.
Giọng của Long Thiệp Hư khẩn trương hẳn lên: “Làm sao có người nghe được cuộc chuyện trò của chúng ta?”
Anh Lục Hà đáp trả: “Ta nói nhỏ nhưng giọng ngươi lại to. Sự tình nếu có lan ra cũng đều là do lỗi của ngươi cả thôi.” Chỉ một lời, ả ta đã phủi sạch hết trách nhiệm.
Long Thiệp Hư nóng ruột: “Thế … thế thì làm sao bây giờ?”
Anh Lục Hà đáp: “Rất đơn giản! Cứ đến hai phòng bên cạnh, không cần biết họ có nghe được hay không, cứ giết sạch. Không phải sư phụ thường dạy chúng ta: ‘Nhổ cỏ không sạch rễ, đến xuân sang năm cỏ lại mọc’ hay ‘thà là giết lầm, còn hơn bỏ sót’ hay sao?”
Đường Vãn Từ liếc mắt nhìn Lôi Quyển, ý muốn hỏi: có cần đào tẩu không, hoặc là tiên hạ thủ vi cường? Nhưng Lôi Quyển lắc đầu.
Long Thiệp Hư bảo: “Đã thế thì chi bằng giết hết người ở đây, đốt sạch quán rồi hãy bỏ đi.”
Anh Lục Hà hết sức hoan nghênh: “Có thế chứ! Đấy mới là không chút sơ hở. Dù sao chúng ta cũng đang thiếu tiền bạc chi tiêu, sẵn dịp này lấy một ít cũng tốt!”
Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đều nhận thấy hai kẻ này là những kẻ lòng lang dạ sói, chỉ vài câu đã quyết định sinh tử của toàn bộ người trong quán trọ.
Lại có tiếng Anh Lục Hà nói tiếp: “Vừa rồi ở dưới lầu có nghe nói hai vợ chồng ở phòng bên trái rất hào phóng, chúng ta hạ thủ họ trước đi.”
Đường Vãn Từ biết bọn chúng sẽ đến, thấp giọng hỏi nhanh: “Thế nào?”
Lôi Quyển chỉ cửa sổ: “Nàng đi trước đi, việc này để ta đối phó!”
Đường Vãn Từ không hiểu:” Vì sao?”
Lôi Quyển đáp: “Chúng ta không thể giết chúng được, vì nếu thế nhất định Cửu U Thần Quân sẽ chỉa mũi dùi vào chúng ta. Mà cũng không thể chạy được vì nếu cùng chạy, tức sẽ lộ ra chuyện chúng ta đã nghe lỏm được, nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua. Giờ nàng chạy trước, ta ở lại ứng phó. Nàng yên tâm, bọn chúng không biết ta có võ công, ta sẽ đối phó được thôi.”
Đường Vãn Từ vẫn chưa yên tâm.
Lôi Quyển thuyết phục tiếp: “Nàng đến dưới trụ cây cầu nhỏ trước cửa thị trấn chờ ta. Dù chuyện gì xảy ra, nàng cũng không được trở lại đây!”
Mắt Đường Vãn Từ đầy vẻ quyến luyến: “Ông …”
Lôi Quyển nhấn mạnh: “Nhất định ta sẽ tìm gặp nàng!”
Đường Vãn Từ thở nhẹ, đôi mắt đẹp đăm đám nhìn Lôi Quyển, cắn nhẹ môi: “Ông nhất định phải tìm gặp ta.”
Lôi Quyển gắng sức gật đầu.
Có tiếng mở cửa, đôi nam nữ phòng bên cạnh đã ra khỏi phòng.
Lôi Quyển đẩy nhẹ vào lưng Đường Vãn Từ, thúc dục: “Đi mau!”
Đường Vãn Từ nhẹ nhàng phóng qua cửa sổ xuống mái ngói, lúc người ở trên không còn quay lại nhìn Lôi Quyển.
Lôi Quyển cũng nhìn qua cửa sổ, nhưng bên ngoài chỉ một màu ngói xám hòa vào màu trời ảm đạm, không còn thấy dáng hình nàng.
Lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng.
Lôi Quyển kéo mũ nỉ xụp xuống một chút, giả giọng trầm đục, giọng lão thường đã như hụt hơi, nay cố ý làm già, càng ra vẻ giọng của một người bị bệnh nhiều năm: “Ai vậy? Bà về rồi đó à?”
Đối phương không đáp, vẫn gõ cửa.
Trước tiên Lôi Quyển lấy một túi bạc từ trong người ra đặt trên bàn, rồi vừa khập khiễng bước ra mở cửa vừa càm ràm: “Ta bảo bà đi hốt mấy thang thuốc, là muốn bà mang tiền đến các tiệm thuốc để người ta sao, sắc cho luôn luôn, đỡ phải bị mấy tên phục vụ không biết gì ở đây quấy loạn thuốc lên. Những thứ thuốc này quí lắm, lỡ mà chúng lấy đi một ít thì thuốc không đủ công hiệu ... Nói thế rồi mà sao bà lại về sớm vậy?” Cửa mở ra rồi, lão còn giả bộ bận húng hắng ho, không nhìn thấy rõ người ngoài cửa, hỏi thêm: “Có phải còn có vị thuốc chưa mua được phải không?”
Ngoài cửa có một nam một nữ đang đứng.
Lôi Quyển lén liếc nhanh một cái.
Bởi vì lão biết rằng mình phải nhớ kỹ nét mặt của chúng.
Người nam đứng trước cửa lưng gấu eo cọp, râu quai nón quanh hàm, mày thô mắt lớn, dáng vẻ không ngờ lại có đến bảy phần anh tuấn uy vũ, đáng tiếc ánh mắt có vài phần si ngốc.
Người nữ giống như búp bê tròn vo, tóc cắt ngắn, mày cong lá liễu, mắt nheo nheo, mặt đánh phấn. Cả người trông rất mềm mại, cho người đối diện có cảm giác nàng ta ngoan hiền.
Người nam đưa mắt liếc người nữ.
Người nữ gật đầu.
Người nam lập tức ra tay.
Trước khi Long Thiệp Hư định xuất thủ, Lôi Quyển đã biết trước.
Nhưng lão không hề tránh né, vì nếu vậy, đối phương sẽ biết lão có võ.
Lão cũng không vận nội lực bảo vệ thân thể, làm thế thì cũng chẳng khác gì tránh né.
Lão chỉ thầm vận chân khí bảo vệ tâm mạch.
“Bình” một tiếng, Long Thiệp Hư đã đá trúng ngực lão!
Lão rên lên, miệng phun máu tươi, văng xa hơn một trượng, nằm bất động trên sàn nhà.
Long Thiệp Hư cười lạnh: “Đồ bỏ đi!” Đoạn hắn phóng nhanh đến mở túi vải trên bàn ra, thấy rõ bạc bên trong mới cất vào người.
Long Thiệp Hư lục soát trong ngoài một lượt rồi lật người Lôi Quyển lên, sờ mũi lão, cười bảo: “Lão già bị bệnh lao này xong đời rồi. Thế cũng đỡ phải sống mà chịu khổ!” Hắn lại tìm thêm một ít bạc trên người lão.
Anh Lục Hà hỏi: “Chết rồi hả?”
Long Thiệp Hư cười: “Lão đã trúng một cước của ta rồi mà!” đoạn tiếp: “Đáng tiếc bà già đi mua thuốc chưa về.”
Anh Lục Hà bực tức: “Đáng tiếc cái gì! Ngươi làm như ta không biết chủ ý quỷ quái của ngươi đấy!”
Long Thiệp Hư vội chối: “Đâu có! Đâu có!”
Anh Lục Hà bảo: “Chúng ta đến những dãy phòng khác, giết sạch rồi phóng hỏa thôi!”
Long Thiệp Hư sải bước ra ngoài, Anh Lục Hà đi sau, khi bước ngang qua người Lôi Quyển, đột nhiên ả ta vung gậy như ý (côn) đánh xuống lưng lão!
Đương nhiên Lôi Quyển chưa chết.
Lão chỉ giả chết.
Lão muốn Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà không ngờ lão còn sống, chỉ giết người, đoạt bạc rồi đi. Đó mới là kế sách vẹn toàn.
Nhưng lão không ngờ Anh Lục Hà tầm ngầm chẳng nói lại ra tay tàn nhẫn.
Khi lão phát hiện thì gậy như ý đã đến sát lưng.
Lão chỉ có ba sự lựa chọn:
Một là tránh;
Hai là phản kích;
Ba là cắn răng chịu đựng.
Cách thứ nhất và thứ hai đều khiến công sức lúc trước của lão đổ xuống sông xuống bể. Hơn nữa, lão đã gồng mình hứng chịu một cước của Long Thiệp Hư, bây giờ thực lực dĩ nhiên không đủ để liều mạng với bọn chúng. Chảng thà lúc đầu, lão liên thủ với Đường Vãn Từ dốc sức chiến đấu với hai đại sát tinh này còn hơn.
Lôi Quyển tuyệt không tránh né, âm thầm vận huyền công, cố sức chịu đòn.
“Bịch” một tiếng, thiết như ý đã đập trúng lưng Lôi Quyển.
Ra chiêu xong, Anh Lục Hà thản nhiên nhận xét: “Đúng là chết rồi!”
Long Thiệp Hư đã bước ra khỏi phòng, nghe tiếng động lạ sau lưng, bèn quay đầu lại hỏi: “Lão đã chết rồi, nàng còn đánh lão làm gì?”
Anh Lục Hà đáp: “Cẩn thận vẫn hơn.” Đoạn lẩm bẩm: “Ngươi đá trúng lão một cước, khi lão văng đi, ta thấy thân hình của lão hơi nhẹ nhàng một tí, nên không an tâm. Để cho yên tâm, ta bồi lão thêm một cú. Không ngờ, đúng là lão bị bệnh ăn mòn người rồi.”
Nói xong, ả ta lại bước qua “xác” Lôi Quyển, cùng Long Thiệp Hư đi xuống lầu.
Tiếng kêu thảm, tiếng khóc thét, tiếng van xin, tiếng rên rỉ không dứt vang lên bên tai.
Những âm thanh này lan nhanh từ trên lầu xuống dưới lầu, tràn lan khắp mọi ngóc nghách của khách điếm.
Nhưng cũng lặng đi rất nhanh.
Cặp sát tinh này đúng là những kẻ giết người không chớp mắt, bất kể già trẻ lớn bé đều không tha.
Lôi Quyển nghiến chặt răng.
Lão vẫn nằm giữa vũng máu của mình.
Tuy vết thương trên người cũng khiến lão đau đớn nhưng chuyện đáng giận đang xảy ra chung quanh càng khiến lão thống khổ hơn.
Nhưng lão phải cố nén, nhẫn nhục.
Nhẫn nhục để đến một ngày nào đó, chính mình mới có khả năng vì mình, vì những người này mà báo thù!
… Nhưng mà, ngày đó chừng nào mới đến đây?
Một lúc lâu sau, cuộc chém giết tàn nhẫn mới kết thúc.
Tiếp đó là ngọn lửa rần rật thiêu đốt cả khách sạn đẫm máu.
Khi lửa bốc cháy đến tận trời, Lôi Quyển mới yên lặng rời khỏi đám cháy. Lão vừa chạy vừa thổ huyết. Nhưng lão nhất định phải chạy đến dưới trụ cầu, gặp mặt Đường Vãn Từ. Lão tuyệt đối không được ngã gục. Lão phải báo thù. Lão nhất định phải báo thù. Muốn báo thù thì nhất định không được gục ngã.
Lão không thể ngã.
Lão phải báo thù.
Lão nhất định phải báo thù.
Lão nhất định không thể ngã.
Đường Vãn Từ vẫn đợi dưới trụ cầu. Lúc chiều tối nàng đã thấy khói bốc lên từ phía khách sạn cùng với ánh lửa ngập trời.
Đã mấy lần nàng định quay trở lại khách sạn nhưng nhớ những lời căn dặn của Lôi Quyển, nàng lại ráng nhẫn nại.
Nàng biết Lôi Quyển nói vậy là đã có tính toán.
Tuy nàng quen biết lão không lâu nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng lão.
Bề ngoài lão có vẻ trầm tĩnh, lãnh đạm, nhưng nàng biết lão có cái tâm sắt son với chính nghĩa, và tấm lòng nhiệt huyết với thế gian.
Lúc đó, có hai khoái mã vụt qua cầu.
Tong bóng chiều tà tím sẫm, nàng nhận rõ hai người một nam một nữ trên lưng ngựa, chúng nói chuyện với nhau:
“Hôm nay tiền bạc không thiếu …”
“Đến thành thị trước mặt, chúng ta có thể thoải mái một phen…”
Đường Vãn Từ không biết ở khách điếm đã xảy ra chuyện gì, Lôi Quyển ra làm sao? Nhưng nàng biết rõ, dù điều gì xảy ra, mức độ hy sinh là rất lớn.
Đột nhiên nàng thấy rằng cần phải nhẫn nhục.
Từ lúc nàng gia nhập Hủy Nặc thành cùng Tức đại nương, đích thật là thời gian thoải mái trả thù trả ơn, hành hiệp trượng nghĩa. Hôm nay gặp nạn, chạy trốn khắp nơi, thật không giống như một người đường đường chính chính.
Tuy nhiên, dù có chịu sự vũ nhục lớn đi nữa cũng không bằng lòng nàng đang lo lắng cho Lôi Quyển.
Nàng nhìn ánh lửa hừng hực, bất giác lệ rơi trên má.
… Quyển ca, y mau trở lại.
… Chúng ta còn phải cùng nhau báo đại thù!
Cũng do ý niệm “báo thù” mà Thích Thiếu Thương mới còn sống đến bây giờ.
“Báo thù” sẽ thành oan oan tương báo, không bao giờ kết thúc. Đối với một số người, tuy đó không phải là chuyện tốt, nhưng lại là động lực chủ yếu cho sự sống sót.
Rất nhiều người bám vào ý niệm đó mà phấn đấu đi lên, dùng sức mạnh ý chí kinh người để hoàn thành những sự việc mà người bình thường không thể thực hiện được.
Có một số người dựa vào tâm nguyện này mà nhịn được những điều không thể nhịn, vượt qua nguy hiểm, trui rèn khắc khổ; cuối cùng trong lằn ranh của sự sống chết cũng đã đào luyện nên được một nhân vật bền gan vững chí.
Đó là nguyên nhân Thích Thiếu Thương còn sống sót.
Nếu không có sự căm thù đến điên cuồng đó, y đã chết cả trăm lần rồi … không kể là người khác muốn giết y hay y tự giết mình.
Nhưng y phải báo thù nên không được phép chết.
Trong mấy ngày đầu tiên, y không biết Lưu Độc Phong muốn bắt mình để làm gì?
Lưu Độc Phong bắt được y xong, phong bế huyệt đạo rồi cùng Trương Ngũ, Liêu Lục đi suốt đêm. Nhưng lão không đi xa, chỉ đến huyện Nam Yến kề bên trấn Tư Ân, tiến thẳng vào nha môn rồi không có thêm hành động gì nữa.
Người có thân phận cao quý như Lưu Độc Phong đến trấn Nam Yến, đương nhiên là chuyện lớn. Danh vọng của lão khiến cho viên quan nhỏ “Tam lão” Tân Đông Thành sợ đến nỗi gần như muốn ba lạy, chín vái, mang tất cả những vật dụng tốt nhất trong thành ra dâng lên lão.
Nhưng Lưu Độc Phong chỉ muốn hắn làm một việc:
Không được phô trương.
… Tuyệt đối không được phô trương, không được làm kinh động bất kỳ ai.
Viên quan nhỏ họ Tân vâng vâng dạ dạ, trong lòng tự nhủ phải hết lòng tiếp đãi vị hồng nhân, người có thể đeo kiếm trước mặt hoàng thượng.
Thật sự Lưu Độc Phong đã làm được việc “không nhiễu nhương người dân”.
Đối với những “chiêu đãi” của Tân Đông Thành, lão không hề đổi sắc mặt, đều trả về. Lão chỉ cần một ngôi nhà công vụ sạch sẽ, thoáng đãng, cùng chổ ngủ tươm tất cho nhóm Trương Ngũ, Liêu Lục và Thích Thiếu Thương. Ngoài những thứ đó ra, lão dứt khoát từ chối mọi lời mời cơm khách, yến tiệc.
Tân Đông Thành là một viên quan địa phương nhỏ, nhiệm vụ chỉ là thu thuế, quản lý công nợ, nhiều nhất là thụ lý các vụ án của địa phương, khai khẩn ruộng hoang, mở mang thủy lợi, xây dựng đê điều, và những việc duy trì, bảo dưỡng … Hôm nay hắn được vị chuyên gia phá trọng án Lưu Độc Phong ghé qua, đúng thật là tay chân luống cuống, không biết làm sao cho phải.
Lưu Độc Phong điểm huyệt Thích Thiếu Thương để y không thể hành động. Ngoại trừ việc đó ra, lão cho y ăn uống tươm tất, dùng thuốc thang trân quý của mình trị thương cho y, còn thường xuyên xem xét vết thương của y, thậm chí lão còn vận nội công hỗ trợ y khôi phục nguyên khí.
Ngoài ra, lão không hề nói gì với y.
Thích Thiếu Thương không hiểu vì sao Lưu Độc Phong đối đãi tử tế với mình như thế, nhưng vẫn lưu lại Nam Yến trấn, không đi tiếp.
Tuy trong bụng đầy nghi vấn nhưng y chỉ hỏi Lưu Độc Phong một lần.
Lưu Độc Phong cũng chỉ cười, không đáp.
Thích Thiếu Thương từ đó không hỏi nữa.
Ngày kế, y bắt đầu tuyệt thực.
Bình luận facebook