Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Khó ngủ
Đợi một lúc cuối cùng cũng đến lượt Hạ An và Cố Chi Quân vào làm giấy kết hôn, các thủ tục đều được thông qua nhanh chóng, hiện giờ chỉ còn bước cuối đó là đóng dấu ký tên.
Cầm lên chiếc bút sáng bóng Cố Chi Quân hờ hững hạ bút xuống trên khuôn mặt điển trai vẫn lạnh tanh không nhìn ra vui hay buồn.
Hạ An lại không được như anh, cái tay cầm bút của cô chịu không được mà run run.
Chỉ cần cô ký xuống từ nay anh và cô sẽ thành vợ chồng rồi, không phải là loại yêu đương mật ngọt nhưng ít nhất trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của anh.
Mối quan hệ kẻ hận người yêu giữa cả hai cũng sẽ chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì, cái có cũng chỉ là thêm một mối quan hệ ràng buộc giữa cả hai mà thôi.
Chẳng qua cho dù thế nào Hạ An cũng nguyện ý, được làm vợ của anh xem như đã hoàn thành một nữa ước mơ của cô rồi, một nữa còn lại là tình yêu của anh sau này cô sẽ tự tìm kiếm.
Câu lên khoé môi Hạ An nhẹ nhàng đặt bút xuống, nét chữ uốn lượn xinh đẹp vừa nhẹ nhàng lại vừa mảnh khảnh, giấy trắng mực đen định rõ từ nay về sau cô và anh đã là vợ chồng.
"Phịch" dấu ấn đỏ chói được ấn xuống giấy kết hôn, đối với Hạ An đó là minh chứng cho sự liên kết của hai người.
Nhưng đối vối Cố Chi Quân tờ giấy này có hay không cũng chẳng quan trọng.1
Anh từ từ đứng lên bên môi lười biếng nhả ra mấy từ.
"Về nhà"
Nói rồi anh liền rời đi, Hạ An cũng nhanh chóng cầm lấy tờ giấy màu hồng kia đi theo sau anh.
Lúc cả hai trên đường trở về Hạ An lại chịu không được mà đem tờ giấy kết hôn ra ngắm nhìn.
Ngày hôm nay là ngày kết hôn của cô. Thật không giống với những gì mà cô đã tưởng tượng lúc nhỏ.
Cô không có lễ đường thánh khiết, không có chiếc váy cưới xinh đẹp, không có bó hoa tươi thắm, không có nụ hôn dịu dàng, không có cái ôm trìu mến.
Tất cả đều sai rồi nhưng vẫn có cái đúng, đó chính là anh.
"Thích lắm à?"
Cố Chi Quân đang tập trung lái xe cũng bị sự vui vẻ của cô gái kế bên làm cho không vui, môi mỏng buộc miệng hỏi đến.
Mà Hạ An nghe xong hơi đơ ra, môi anh đào run lên một tí sau đó nhỏ nhẹ trả lời anh.
"Vâng..."
Một từ như vậy lại khiến cho Cố Chi Quân khó chịu nhăn mày.
"Hừ! Cho cô một tờ giấy kết hôn cô cũng đừng mơ tưởng đến việc mình thật sự trở thành vợ của tôi"
Âm thanh lạnh lùng của anh truyền đến trực tiếp đâm đau trái tim Hạ An đau mấy phần. Chỉ là rất nhanh cô đã không sao bởi vì cô quen rồi.
Câu lên khoé môi cô nho nhỏ đáp.
"Vâng, em hiểu mà"
Cô biết rất rõ anh chán ghét cô, cô đương nhiên không dám mơ tưởng cái gì quá xa vời.
Cô hiểu chuyện như vậy thật khiến Cố Chi Quân thấy bí bách trong lòng, anh hơi híp mắt lại, đâm chiêu nhìn qua cô, muốn mắng cô cái gì đó chẳng qua không tìm được điểm sai cuối cùng chỉ nói một câu.
"Biết vậy thì tốt"
Cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy mà chấm dứt, cho đến khi về đến nhà cũng không nói gì thêm nữa.
Để Hạ An xuống trước cổng nhà Cố Chi Quân liền phóng xe rời đi, anh còn phải đến công ty làm việc, từ sáng đến giờ mấy cái giấy tờ phiền phức kia chiếm của anh hết một đống thời gian rồi.
[...]
Ngồi xuống cái ghế làm việc Cố Chi Quân nhẹ nhàng mở lên máy tính, vừa mở tin nhắn qua mail đã hiện lên đầy màn hình của anh, lại nhìn đóng tài liệu dày đặc trên bàn, con ngươi anh hơi dao động.
Coi như công việc nhiều anh cũng có thể giải quyết rất nhanh đi, dù gì cũng quen rồi.
Tặc lưỡi một cái Cố Chi Quân nhanh chóng vùi mình vào công việc cái khác không thèm quan tâm đến nữa.
Công việc quả thật rất nhiều cho dù hiệu xuất làm việc anh cao nhưng hoàn thành xong cũng đã là chín giờ. Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ đã đến tối khuya.
Hôm nay anh thật sự rất mệt, lâu lắm rồi không được ngủ ngon giấc. Muốn ngủ cũng ngủ không được, anh là mắc chứng khó ngủ a.
Xoa lấy thái dương anh chầm chậm bước đến giường ngủ của mình nằm trên chiếc giường rộng lớn anh hết lăn qua rồi lại lăn lại, trằn trọc không ngủ được.
Mở to đôi mắt phượng anh bực bội nghiến răng.
Aizzz tức chết mất, anh muốn ngủ.
Phải làm sao đây?
Nghĩ ngợi một hồi trong đầu anh lại loé lên sáng kiến.
Anh quên mất! Không phải mấy lần trước anh vẫn có thể ngủ ngon sao, mà cái nguyên nhân giúp anh ngủ ngon còn là người "vợ" mới cưới của anh.
Nghĩ đến đây anh như tìm được cọng cỏ cứu mạng, đưa chân tuột xuống giường anh nhanh chóng đến phòng của cô.
Mở ra cánh cửa, anh chầm chậm bước vào.
"Cô vợ" của anh không biết đã ngủ từ bao giờ, ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ nhẹ nhàng nâng niu cô, làn da trắng sáng cũng nhờ đó mà nổi bật phô ra trước mắt của anh.
Từ tốn bước đến chỗ cô anh đưa mắt phượng âm trầm nhìn xuống, cởi bỏ đôi dép bông anh lẳng lặng nằm xuống cạnh cô.
Lưng vừa chạm giường anh đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô. Chính là loại hương thơm này, chỉ có nó mới khiến anh dễ ngủ.
Mà bao nhiêu đây thôi chưa đủ, anh muốn thêm.
Nhìn về phía lưng cô anh nhanh chóng ôm eo cô kéo mạnh vào lòng mình.
Thân thể cô mềm mại như vậy đem cô đi làm gối ôm thật khiến anh thoải mái.
Chẳng qua anh lại không để ý sức lực anh quá lớn từ lâu đã chọc thức cô.
Hạ An mở to hai mắt vừa ngửi được hương thơm quen thuộc cô đã đoán được ai quấy phá giấc ngủ của mình bên môi kêu lên.
"Chi Quân?"
Cầm lên chiếc bút sáng bóng Cố Chi Quân hờ hững hạ bút xuống trên khuôn mặt điển trai vẫn lạnh tanh không nhìn ra vui hay buồn.
Hạ An lại không được như anh, cái tay cầm bút của cô chịu không được mà run run.
Chỉ cần cô ký xuống từ nay anh và cô sẽ thành vợ chồng rồi, không phải là loại yêu đương mật ngọt nhưng ít nhất trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của anh.
Mối quan hệ kẻ hận người yêu giữa cả hai cũng sẽ chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì, cái có cũng chỉ là thêm một mối quan hệ ràng buộc giữa cả hai mà thôi.
Chẳng qua cho dù thế nào Hạ An cũng nguyện ý, được làm vợ của anh xem như đã hoàn thành một nữa ước mơ của cô rồi, một nữa còn lại là tình yêu của anh sau này cô sẽ tự tìm kiếm.
Câu lên khoé môi Hạ An nhẹ nhàng đặt bút xuống, nét chữ uốn lượn xinh đẹp vừa nhẹ nhàng lại vừa mảnh khảnh, giấy trắng mực đen định rõ từ nay về sau cô và anh đã là vợ chồng.
"Phịch" dấu ấn đỏ chói được ấn xuống giấy kết hôn, đối với Hạ An đó là minh chứng cho sự liên kết của hai người.
Nhưng đối vối Cố Chi Quân tờ giấy này có hay không cũng chẳng quan trọng.1
Anh từ từ đứng lên bên môi lười biếng nhả ra mấy từ.
"Về nhà"
Nói rồi anh liền rời đi, Hạ An cũng nhanh chóng cầm lấy tờ giấy màu hồng kia đi theo sau anh.
Lúc cả hai trên đường trở về Hạ An lại chịu không được mà đem tờ giấy kết hôn ra ngắm nhìn.
Ngày hôm nay là ngày kết hôn của cô. Thật không giống với những gì mà cô đã tưởng tượng lúc nhỏ.
Cô không có lễ đường thánh khiết, không có chiếc váy cưới xinh đẹp, không có bó hoa tươi thắm, không có nụ hôn dịu dàng, không có cái ôm trìu mến.
Tất cả đều sai rồi nhưng vẫn có cái đúng, đó chính là anh.
"Thích lắm à?"
Cố Chi Quân đang tập trung lái xe cũng bị sự vui vẻ của cô gái kế bên làm cho không vui, môi mỏng buộc miệng hỏi đến.
Mà Hạ An nghe xong hơi đơ ra, môi anh đào run lên một tí sau đó nhỏ nhẹ trả lời anh.
"Vâng..."
Một từ như vậy lại khiến cho Cố Chi Quân khó chịu nhăn mày.
"Hừ! Cho cô một tờ giấy kết hôn cô cũng đừng mơ tưởng đến việc mình thật sự trở thành vợ của tôi"
Âm thanh lạnh lùng của anh truyền đến trực tiếp đâm đau trái tim Hạ An đau mấy phần. Chỉ là rất nhanh cô đã không sao bởi vì cô quen rồi.
Câu lên khoé môi cô nho nhỏ đáp.
"Vâng, em hiểu mà"
Cô biết rất rõ anh chán ghét cô, cô đương nhiên không dám mơ tưởng cái gì quá xa vời.
Cô hiểu chuyện như vậy thật khiến Cố Chi Quân thấy bí bách trong lòng, anh hơi híp mắt lại, đâm chiêu nhìn qua cô, muốn mắng cô cái gì đó chẳng qua không tìm được điểm sai cuối cùng chỉ nói một câu.
"Biết vậy thì tốt"
Cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy mà chấm dứt, cho đến khi về đến nhà cũng không nói gì thêm nữa.
Để Hạ An xuống trước cổng nhà Cố Chi Quân liền phóng xe rời đi, anh còn phải đến công ty làm việc, từ sáng đến giờ mấy cái giấy tờ phiền phức kia chiếm của anh hết một đống thời gian rồi.
[...]
Ngồi xuống cái ghế làm việc Cố Chi Quân nhẹ nhàng mở lên máy tính, vừa mở tin nhắn qua mail đã hiện lên đầy màn hình của anh, lại nhìn đóng tài liệu dày đặc trên bàn, con ngươi anh hơi dao động.
Coi như công việc nhiều anh cũng có thể giải quyết rất nhanh đi, dù gì cũng quen rồi.
Tặc lưỡi một cái Cố Chi Quân nhanh chóng vùi mình vào công việc cái khác không thèm quan tâm đến nữa.
Công việc quả thật rất nhiều cho dù hiệu xuất làm việc anh cao nhưng hoàn thành xong cũng đã là chín giờ. Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ đã đến tối khuya.
Hôm nay anh thật sự rất mệt, lâu lắm rồi không được ngủ ngon giấc. Muốn ngủ cũng ngủ không được, anh là mắc chứng khó ngủ a.
Xoa lấy thái dương anh chầm chậm bước đến giường ngủ của mình nằm trên chiếc giường rộng lớn anh hết lăn qua rồi lại lăn lại, trằn trọc không ngủ được.
Mở to đôi mắt phượng anh bực bội nghiến răng.
Aizzz tức chết mất, anh muốn ngủ.
Phải làm sao đây?
Nghĩ ngợi một hồi trong đầu anh lại loé lên sáng kiến.
Anh quên mất! Không phải mấy lần trước anh vẫn có thể ngủ ngon sao, mà cái nguyên nhân giúp anh ngủ ngon còn là người "vợ" mới cưới của anh.
Nghĩ đến đây anh như tìm được cọng cỏ cứu mạng, đưa chân tuột xuống giường anh nhanh chóng đến phòng của cô.
Mở ra cánh cửa, anh chầm chậm bước vào.
"Cô vợ" của anh không biết đã ngủ từ bao giờ, ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ nhẹ nhàng nâng niu cô, làn da trắng sáng cũng nhờ đó mà nổi bật phô ra trước mắt của anh.
Từ tốn bước đến chỗ cô anh đưa mắt phượng âm trầm nhìn xuống, cởi bỏ đôi dép bông anh lẳng lặng nằm xuống cạnh cô.
Lưng vừa chạm giường anh đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô. Chính là loại hương thơm này, chỉ có nó mới khiến anh dễ ngủ.
Mà bao nhiêu đây thôi chưa đủ, anh muốn thêm.
Nhìn về phía lưng cô anh nhanh chóng ôm eo cô kéo mạnh vào lòng mình.
Thân thể cô mềm mại như vậy đem cô đi làm gối ôm thật khiến anh thoải mái.
Chẳng qua anh lại không để ý sức lực anh quá lớn từ lâu đã chọc thức cô.
Hạ An mở to hai mắt vừa ngửi được hương thơm quen thuộc cô đã đoán được ai quấy phá giấc ngủ của mình bên môi kêu lên.
"Chi Quân?"
Bình luận facebook