Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Muộn rồi
Hạ An nhẹ lắc đầu trong đôi mắt đen láy hiện rõ đau thương.
"Tất cả đã quá trễ rồi"
Nói rồi hai tay nhỏ bé của cô khẽ đưa lên đẩy lòng ngực vạm vỡ của anh ra, mà lúc này anh lại bị câu nói của cô làm cho mất tập trung, cô đẩy như vậy anh liền lui ra sau vài bước.
Hạ An nhân cơ hội này nhanh chóng quay người đặt tay lên tay nắm cửa muốn mở rời đi.
Chẳng qua Hạ An lại quá xem thường Cố Chi Quân rồi, anh làm sao lại dễ dàng tha cho cô được.
Nhìn thấy hành động này của cô trong lòng anh liền sinh ra loại sợ hãi cùng khó chịu. Anh không muốn cô đi.
Đến cuối cùng anh chịu không nổi nữa, nắm lấy tay cô kéo lại, anh mạnh mẽ giữ chặt đầu cô, đôi môi mỏng gấp gáp hôn.
Hạ An đột ngột bị tập kích liền hốt hoảng mở to mắt, tay đặt lên lòng ngực anh cực lực dùng sức quyết tâm đẩy anh ra.
Nhưng sức cô làm sao đấu lại anh, một tay anh giữ lấy phía sau đầu cô, một tay anh lại ôm eo cô kéo cô lại gần mình chỉ cần như thế anh đã có thể hoàn toàn khống chế cô.
Anh như dùng hết tâm can của mình hôn vào, chiếc lưỡi tà mị của anh tiến thật sâu vào trong khoang miệng của cô không ngừng quấy phá, không ngừng đoạt lấy.
Rốt cuộc anh cũng thua rồi, thua chính sự cố chấp của mình.
Anh đinh ninh bản thân yêu Mạn Tuyết Liên, anh căm hận Lưu Hạ An. Chỉ là hiện tại anh phát hiện rằng cái người anh yêu không phải Mạn Tuyết Liên người anh yêu là cô bé ngày xưa băng bó cho anh, cô bé chờ đợi anh mỗi khi tối muộn.
Mà người con gái này thật sự là Mạn Tuyết Liên sao? Tâm trí của anh vẫn luôn hoài nghi về đáp án của câu hỏi này.
Phải hay không giấc mơ kia là sự thật, cô bé kia là Hạ An. Vậy cái anh yêu, cái anh hận có còn đúng không?
Nội tâm anh giãy giụa kịch liệt đến cuối cùng lại bộc bạch ra bên ngoài đem tất cả dồn vào nụ hôn với Hạ An.
Nhưng mà Hạ An đối với anh chỉ có loại kinh hãi và tức giận, anh càng hôn sự phản kháng trong cô càng dữ dội.
Cô không muốn, cô không muốn. Anh dịu dàng như vậy, cuồng say như vậy sẽ làm cho cô trầm luân, mà cô lại sợ nhất cảm giác này, anh cho cô thật nhiều ngọt ngào sau đó lại nhẫn tâm đập tan nó.
Nếu đã không yêu xin đừng gieo cho cô hy vọng.
Bất kham lên đến cùng cực Hạ An lập tức hạ răng cắn xuống môi anh, cắn đến nổi bật máu, nhưng anh lại chẳng quan tâm vẫn cứ hôn cô.
Rất nhanh mùi máu tươi nồng đậm đã tràn khắp khoang miệng cả hai.
Thẳng đến khi Cố Chi Quân cảm thấy đã đủ anh mới rời đi môi cô.
Ánh mắt anh nhìn cô thống khổ.
Giấc mơ càng rõ đầu anh càng đau, nổi dằn vặt trong anh càng lớn.
Đặt hai tay lên má cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, đôi môi rớm máu của anh khẽ động đậy nói ra những lời trấn an.
"Hạ An, em tin tôi, vẫn chưa trễ, vẫn còn kịp lúc"
Hạ An liên tục lắc đầu, làn nước sóng sáng lấp đầy mắt cô, trực chờ chảy ra bất cứ lúc nào.
"Sẽ không"
Cô vẫn luôn chờ đợi sự dịu dàng của anh nhưng sự dịu dàng này đến quá muộn rồi, vì cớ gì lúc cô còn tin tưởng anh lại không nguyện ý cho cô chút xót thương, đến bây giờ lúc cô tuyệt vọng rồi anh lại cho cô thứ cô hằn mong ước.
Là do anh cao hứng hay là anh muốn thay đổi cách tra tấn cô đây?
"Cố Chi Quân, em thật sự mệt rồi, em không cần sự thương hại của anh nữa, em chỉ cần một cuộc sống như bao người thôi, buông tay đi anh"
Cố Chi Quân nhìn cô đau lòng chính anh cũng không hiểu sao có loại nhoi nhói ở tim. Xem ra cô đối với anh đã đến cùng cực của sự tuyệt vọng.
Cô muốn rời khỏi ann chẳng qua anh không thể nào thành toàn cho cô được, anh muốn giữ lấy cô bên mình, dù là hận dù là yêu anh cũng không cho phép cô rời xa anh.
Buông tay mình khỏi mặt cô, trầm ngâm một lúc anh khẽ nói.
"Em mệt thì nghỉ ngơi đi, sau này em vẫn sẽ ở đây"
Dứt lời anh nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Hạ An nhìn theo bóng lưng anh trong lòng có loại tự giễu.
Đến cuối cùng Cố Chi Quân vẫn là Cố Chi Quân, anh mãi mãi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, anh cũng chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của cô.
Chiếc lòng giam hào hoa này sẽ giam cầm cô cả đời sao?
[...]
Cố Chi Quân vừa trở về phòng mình anh liền gọi ngay cho vệ sĩ phân phó mệnh lệnh không cho Hạ An rời khỏi nơi này nữa bước.1
Một lần đã quá đủ, anh không thể đi cô rời khỏi anh bất cứ lần nào nữa.
Dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, Cố Chi Quân nặng nhọc thở dài.
Anh đối với Hạ An cảm xúc rốt cuộc là gì đây.
Là hận? Là có lỗi?
Hay là...yêu?
Anh cũng không biết từ bao giờ hình ảnh dịu dàng của cô đã in sâu vào trong tâm trí anh.
Anh vẫn luôn nhớ dáng vẻ ủy khuất của cô, dáng vẻ ôn nhu của cô và cả dáng vẻ tuyệt vọng của cô.
Tất cả đã như một thứ bất ly với Cố Chi Quân anh.
"Tất cả đã quá trễ rồi"
Nói rồi hai tay nhỏ bé của cô khẽ đưa lên đẩy lòng ngực vạm vỡ của anh ra, mà lúc này anh lại bị câu nói của cô làm cho mất tập trung, cô đẩy như vậy anh liền lui ra sau vài bước.
Hạ An nhân cơ hội này nhanh chóng quay người đặt tay lên tay nắm cửa muốn mở rời đi.
Chẳng qua Hạ An lại quá xem thường Cố Chi Quân rồi, anh làm sao lại dễ dàng tha cho cô được.
Nhìn thấy hành động này của cô trong lòng anh liền sinh ra loại sợ hãi cùng khó chịu. Anh không muốn cô đi.
Đến cuối cùng anh chịu không nổi nữa, nắm lấy tay cô kéo lại, anh mạnh mẽ giữ chặt đầu cô, đôi môi mỏng gấp gáp hôn.
Hạ An đột ngột bị tập kích liền hốt hoảng mở to mắt, tay đặt lên lòng ngực anh cực lực dùng sức quyết tâm đẩy anh ra.
Nhưng sức cô làm sao đấu lại anh, một tay anh giữ lấy phía sau đầu cô, một tay anh lại ôm eo cô kéo cô lại gần mình chỉ cần như thế anh đã có thể hoàn toàn khống chế cô.
Anh như dùng hết tâm can của mình hôn vào, chiếc lưỡi tà mị của anh tiến thật sâu vào trong khoang miệng của cô không ngừng quấy phá, không ngừng đoạt lấy.
Rốt cuộc anh cũng thua rồi, thua chính sự cố chấp của mình.
Anh đinh ninh bản thân yêu Mạn Tuyết Liên, anh căm hận Lưu Hạ An. Chỉ là hiện tại anh phát hiện rằng cái người anh yêu không phải Mạn Tuyết Liên người anh yêu là cô bé ngày xưa băng bó cho anh, cô bé chờ đợi anh mỗi khi tối muộn.
Mà người con gái này thật sự là Mạn Tuyết Liên sao? Tâm trí của anh vẫn luôn hoài nghi về đáp án của câu hỏi này.
Phải hay không giấc mơ kia là sự thật, cô bé kia là Hạ An. Vậy cái anh yêu, cái anh hận có còn đúng không?
Nội tâm anh giãy giụa kịch liệt đến cuối cùng lại bộc bạch ra bên ngoài đem tất cả dồn vào nụ hôn với Hạ An.
Nhưng mà Hạ An đối với anh chỉ có loại kinh hãi và tức giận, anh càng hôn sự phản kháng trong cô càng dữ dội.
Cô không muốn, cô không muốn. Anh dịu dàng như vậy, cuồng say như vậy sẽ làm cho cô trầm luân, mà cô lại sợ nhất cảm giác này, anh cho cô thật nhiều ngọt ngào sau đó lại nhẫn tâm đập tan nó.
Nếu đã không yêu xin đừng gieo cho cô hy vọng.
Bất kham lên đến cùng cực Hạ An lập tức hạ răng cắn xuống môi anh, cắn đến nổi bật máu, nhưng anh lại chẳng quan tâm vẫn cứ hôn cô.
Rất nhanh mùi máu tươi nồng đậm đã tràn khắp khoang miệng cả hai.
Thẳng đến khi Cố Chi Quân cảm thấy đã đủ anh mới rời đi môi cô.
Ánh mắt anh nhìn cô thống khổ.
Giấc mơ càng rõ đầu anh càng đau, nổi dằn vặt trong anh càng lớn.
Đặt hai tay lên má cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, đôi môi rớm máu của anh khẽ động đậy nói ra những lời trấn an.
"Hạ An, em tin tôi, vẫn chưa trễ, vẫn còn kịp lúc"
Hạ An liên tục lắc đầu, làn nước sóng sáng lấp đầy mắt cô, trực chờ chảy ra bất cứ lúc nào.
"Sẽ không"
Cô vẫn luôn chờ đợi sự dịu dàng của anh nhưng sự dịu dàng này đến quá muộn rồi, vì cớ gì lúc cô còn tin tưởng anh lại không nguyện ý cho cô chút xót thương, đến bây giờ lúc cô tuyệt vọng rồi anh lại cho cô thứ cô hằn mong ước.
Là do anh cao hứng hay là anh muốn thay đổi cách tra tấn cô đây?
"Cố Chi Quân, em thật sự mệt rồi, em không cần sự thương hại của anh nữa, em chỉ cần một cuộc sống như bao người thôi, buông tay đi anh"
Cố Chi Quân nhìn cô đau lòng chính anh cũng không hiểu sao có loại nhoi nhói ở tim. Xem ra cô đối với anh đã đến cùng cực của sự tuyệt vọng.
Cô muốn rời khỏi ann chẳng qua anh không thể nào thành toàn cho cô được, anh muốn giữ lấy cô bên mình, dù là hận dù là yêu anh cũng không cho phép cô rời xa anh.
Buông tay mình khỏi mặt cô, trầm ngâm một lúc anh khẽ nói.
"Em mệt thì nghỉ ngơi đi, sau này em vẫn sẽ ở đây"
Dứt lời anh nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Hạ An nhìn theo bóng lưng anh trong lòng có loại tự giễu.
Đến cuối cùng Cố Chi Quân vẫn là Cố Chi Quân, anh mãi mãi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, anh cũng chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của cô.
Chiếc lòng giam hào hoa này sẽ giam cầm cô cả đời sao?
[...]
Cố Chi Quân vừa trở về phòng mình anh liền gọi ngay cho vệ sĩ phân phó mệnh lệnh không cho Hạ An rời khỏi nơi này nữa bước.1
Một lần đã quá đủ, anh không thể đi cô rời khỏi anh bất cứ lần nào nữa.
Dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, Cố Chi Quân nặng nhọc thở dài.
Anh đối với Hạ An cảm xúc rốt cuộc là gì đây.
Là hận? Là có lỗi?
Hay là...yêu?
Anh cũng không biết từ bao giờ hình ảnh dịu dàng của cô đã in sâu vào trong tâm trí anh.
Anh vẫn luôn nhớ dáng vẻ ủy khuất của cô, dáng vẻ ôn nhu của cô và cả dáng vẻ tuyệt vọng của cô.
Tất cả đã như một thứ bất ly với Cố Chi Quân anh.
Bình luận facebook