Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Sự thật một năm kia
Từ nhà vệ sinh bước ra khuôn mặt Cố Chi Quân cực kỳ phờ phạt, cái nồi súp kia quả là kinh khủng anh chỉ ăn có một bát đã bị hành cho ra vào nhà vệ sinh 5, 6 lần, quả nhiên anh không nên vào bếp.
Hạ An nhìn thấy bộ dạng này của anh chỉ cười tủm tỉm, hoá ra anh cũng có một mặt 'đáng thương' như vậy.
Cố Chi Quân nhìn cô cười vui vẻ trên nổi đau của mình anh cũng không hờn dỗi mà ngược lại còn cao hứng muốn chọc cô vui vẻ.
Anh mím môi rồi đi về phía cô, muốn nói với cô vài câu nhưng lúc này đột ngột điện thoại anh reo lên.
Tặc lưỡi lưỡi một cái, anh vội đưa tay ấn nghe, mà gấp gáp muốn xử lý xong anh cũng không để tâm là ai gọi đến.
"Mau nói"
Đầu dây bên kia lại không gấp ung dung câu lên khoé môi đợi đến khi Cố Chi Quân sắp hết kiên nhẫn mới phát ra giọng nam trầm thấp.
"Cố tổng, anh còn nhớ Mạn Tuyết Liên chứ?"
Nhắc đến Mạn Tuyết Liên đôi mày rậm của anh liền nhíu chặt lại, nhìn Hạ An mấy lần cuối cùng anh cũng quyết định rời đi không đến chỗ cô nữa.
"Muốn cái gì nói rõ"
Người đàn ông lại cười.
"Cái chết của cô ta tôi biết rõ vì sao, mà chuyện anh bị thôi miên tôi cũng biết cách giải, đặc biệt cô gái năm xưa mà anh hứa hẹn tôi cũng biết rõ là Mạn Tuyết Liên hay là Lưu Hạ An, anh thông minh như vậy tôi nói đến đây anh hiểu chứ?"
Khuôn mặt Cố Chi Quân chợt tái lại.
Mấy loại chuyện này làm sao hắn biết được, đó đều là bí mật của anh, anh chưa từng nói với ai về chuyện này.
"Đưa ra một cái giá tôi và cậu đổi"
Bên kia đột nhiên cười lớn.
"Quả nhiên là Cố tổng, mang theo bản hợp đồng về mảnh đất ở thành Tây, tối nay mười giờ đến khách sạn SW gặp tôi, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả. Chào anh!"
Dứt lời hắn ta liền cúp máy để Cố Chi Quân day dứt trong lòng, cái tên này chắc chắn không phải lừa đảo, hắn dứt khoát như vậy vì hắn biết rõ hắn đang nắm thứ anh cần.
Anh cũng không chắc chắn lời hắn nói, nhưng mà dù là tia hy vọng nhỏ nhất anh cũng muốn tìm ra chân tướng.
Tối nay anh nhất định sẽ đến.
[...]
Mộ Giai Âm từ từ hạ điện thoại xuống anh lại thở dài nhìn qua Mạn Tuyết Linh.
"Nhị tiểu thư, thật sự phải đi bước đi này sao?"
Mạn Tuyết Linh mặc chiếc váy đen tuyền âm trầm đứng bên ban công, trên tay cô ta là ly rượu vang đỏ đậm màu sóng sánh, lắc nhẹ ly rượu cô ta khẽ cười, gió mát thổi tới làm mái tóc suôn mượt của cô tay bay lên vài lần.
Uống một ngụm nhỏ rượu, ánh mắt cô ta nhìn về nơi xa xăm hiện chút đau thương, giọng nói cũng có chút nhỏ đáp lại lời của Mộ Giai Âm.
"Anh thì hiểu cái gì? Khi anh yêu rồi anh mới hiểu rõ rốt cuộc nhìn người mình yêu cưng chiều người khác sẽ đau đến nhường nào, đau đến nổi khiến người ta phát điên đấy"
Càng nói giọng cô ta càng lớn, sự đau thương cùng tức giận trong cô ta càng thấy rõ.
Dù bất cứ giá nào cô ta cũng khiến cho Lưu Hạ An cút khỏi cuộc đời của Cố Chi Quân.
Mộ Giai Âm nghe cô nói thế chỉ biết cười khổ.
Anh không biết yêu sao? Anh không biết nỗi đau khi nhìn thấy người mình yêu cưng chiều người khác sao?
Anh hiểu rất rõ hơn nữa còn chịu cảm giác đó hơn mười năm rồi.
Anh đau lắm, như cô nói đau đến muốn phát điên rồi, nhưng mà anh không muốn phát điên với cô, anh chỉ muốn ở phía sau lưng cô, âm thầm bảo vệ cô, dung túng cho cô, cho dù cô sai đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ sai cùng cô, sẽ thay cô mà gánh hết tội.
[...]
Một ngày nhanh chóng trôi qua, bóng đêm phủ khắp thành phố Willwon hoa lệ.
Gần mười giờ đêm Cố Chi Quân vẫn ngồi bên cạnh Hạ An, xác định cô đã ngủ anh mới yên lòng rời đi, mà trước lúc ra khỏi cửa anh vẫn không quên dém chăn cho cô.
Anh sẽ biết được sự thật, nổi mơ hồ hay đau đớn trong anh sẽ chấm dứt, một lần và mãi mãi.
Lên xe Cố Chi Quân chạy một mạch đến khách sạn SW, theo chỉ dẫn của người giấu mặt kia anh đến căn phòng hắn đã định.
Lúc đến trước cửa phòng nhìn lên cái đồng hồ đeo tay ánh mặt anh hiện lên nghiêm túc.
Vừa tròn mười giờ anh mở cửa bước vào anh liền thấy người đàn ông mặc vest đen ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ sát đất.
Quan sát xung quanh phòng một vòng, đảm bảo không có gì bất thường anh chầm chậm bước đến ngồi xuống trước mặt hắn.
Hắn lại không gấp, chỉ trầm tư nhìn xuống đường phố.
Mộ Giai Âm hơi câu môi khẽ nói với Cố Chi Quân.
"Anh xem, cảnh đêm đẹp lắm phải không?"
Căn phòng này được đặt rất cao ngắm cảnh quả thật rất tốt.
Cố Chi Quân lại không có nhã hứng như hắn, ánh mắt anh nhìn hắn vẫn luôn là loại sát khí ngút ngàn.
Quả nhiên như anh đoán, là hắn - Mộ Giai Âm.
Anh liền hằn giọng bén nhọn.
"Mau vào vấn đề chính, kiên nhẫn của tôi có giới hạn"
Hạ An nhìn thấy bộ dạng này của anh chỉ cười tủm tỉm, hoá ra anh cũng có một mặt 'đáng thương' như vậy.
Cố Chi Quân nhìn cô cười vui vẻ trên nổi đau của mình anh cũng không hờn dỗi mà ngược lại còn cao hứng muốn chọc cô vui vẻ.
Anh mím môi rồi đi về phía cô, muốn nói với cô vài câu nhưng lúc này đột ngột điện thoại anh reo lên.
Tặc lưỡi lưỡi một cái, anh vội đưa tay ấn nghe, mà gấp gáp muốn xử lý xong anh cũng không để tâm là ai gọi đến.
"Mau nói"
Đầu dây bên kia lại không gấp ung dung câu lên khoé môi đợi đến khi Cố Chi Quân sắp hết kiên nhẫn mới phát ra giọng nam trầm thấp.
"Cố tổng, anh còn nhớ Mạn Tuyết Liên chứ?"
Nhắc đến Mạn Tuyết Liên đôi mày rậm của anh liền nhíu chặt lại, nhìn Hạ An mấy lần cuối cùng anh cũng quyết định rời đi không đến chỗ cô nữa.
"Muốn cái gì nói rõ"
Người đàn ông lại cười.
"Cái chết của cô ta tôi biết rõ vì sao, mà chuyện anh bị thôi miên tôi cũng biết cách giải, đặc biệt cô gái năm xưa mà anh hứa hẹn tôi cũng biết rõ là Mạn Tuyết Liên hay là Lưu Hạ An, anh thông minh như vậy tôi nói đến đây anh hiểu chứ?"
Khuôn mặt Cố Chi Quân chợt tái lại.
Mấy loại chuyện này làm sao hắn biết được, đó đều là bí mật của anh, anh chưa từng nói với ai về chuyện này.
"Đưa ra một cái giá tôi và cậu đổi"
Bên kia đột nhiên cười lớn.
"Quả nhiên là Cố tổng, mang theo bản hợp đồng về mảnh đất ở thành Tây, tối nay mười giờ đến khách sạn SW gặp tôi, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả. Chào anh!"
Dứt lời hắn ta liền cúp máy để Cố Chi Quân day dứt trong lòng, cái tên này chắc chắn không phải lừa đảo, hắn dứt khoát như vậy vì hắn biết rõ hắn đang nắm thứ anh cần.
Anh cũng không chắc chắn lời hắn nói, nhưng mà dù là tia hy vọng nhỏ nhất anh cũng muốn tìm ra chân tướng.
Tối nay anh nhất định sẽ đến.
[...]
Mộ Giai Âm từ từ hạ điện thoại xuống anh lại thở dài nhìn qua Mạn Tuyết Linh.
"Nhị tiểu thư, thật sự phải đi bước đi này sao?"
Mạn Tuyết Linh mặc chiếc váy đen tuyền âm trầm đứng bên ban công, trên tay cô ta là ly rượu vang đỏ đậm màu sóng sánh, lắc nhẹ ly rượu cô ta khẽ cười, gió mát thổi tới làm mái tóc suôn mượt của cô tay bay lên vài lần.
Uống một ngụm nhỏ rượu, ánh mắt cô ta nhìn về nơi xa xăm hiện chút đau thương, giọng nói cũng có chút nhỏ đáp lại lời của Mộ Giai Âm.
"Anh thì hiểu cái gì? Khi anh yêu rồi anh mới hiểu rõ rốt cuộc nhìn người mình yêu cưng chiều người khác sẽ đau đến nhường nào, đau đến nổi khiến người ta phát điên đấy"
Càng nói giọng cô ta càng lớn, sự đau thương cùng tức giận trong cô ta càng thấy rõ.
Dù bất cứ giá nào cô ta cũng khiến cho Lưu Hạ An cút khỏi cuộc đời của Cố Chi Quân.
Mộ Giai Âm nghe cô nói thế chỉ biết cười khổ.
Anh không biết yêu sao? Anh không biết nỗi đau khi nhìn thấy người mình yêu cưng chiều người khác sao?
Anh hiểu rất rõ hơn nữa còn chịu cảm giác đó hơn mười năm rồi.
Anh đau lắm, như cô nói đau đến muốn phát điên rồi, nhưng mà anh không muốn phát điên với cô, anh chỉ muốn ở phía sau lưng cô, âm thầm bảo vệ cô, dung túng cho cô, cho dù cô sai đến đâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ sai cùng cô, sẽ thay cô mà gánh hết tội.
[...]
Một ngày nhanh chóng trôi qua, bóng đêm phủ khắp thành phố Willwon hoa lệ.
Gần mười giờ đêm Cố Chi Quân vẫn ngồi bên cạnh Hạ An, xác định cô đã ngủ anh mới yên lòng rời đi, mà trước lúc ra khỏi cửa anh vẫn không quên dém chăn cho cô.
Anh sẽ biết được sự thật, nổi mơ hồ hay đau đớn trong anh sẽ chấm dứt, một lần và mãi mãi.
Lên xe Cố Chi Quân chạy một mạch đến khách sạn SW, theo chỉ dẫn của người giấu mặt kia anh đến căn phòng hắn đã định.
Lúc đến trước cửa phòng nhìn lên cái đồng hồ đeo tay ánh mặt anh hiện lên nghiêm túc.
Vừa tròn mười giờ anh mở cửa bước vào anh liền thấy người đàn ông mặc vest đen ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ sát đất.
Quan sát xung quanh phòng một vòng, đảm bảo không có gì bất thường anh chầm chậm bước đến ngồi xuống trước mặt hắn.
Hắn lại không gấp, chỉ trầm tư nhìn xuống đường phố.
Mộ Giai Âm hơi câu môi khẽ nói với Cố Chi Quân.
"Anh xem, cảnh đêm đẹp lắm phải không?"
Căn phòng này được đặt rất cao ngắm cảnh quả thật rất tốt.
Cố Chi Quân lại không có nhã hứng như hắn, ánh mắt anh nhìn hắn vẫn luôn là loại sát khí ngút ngàn.
Quả nhiên như anh đoán, là hắn - Mộ Giai Âm.
Anh liền hằn giọng bén nhọn.
"Mau vào vấn đề chính, kiên nhẫn của tôi có giới hạn"
Bình luận facebook