Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Trêи giường nhỏ, âm thanh rêи rỉ hòa cùng tiếng thở dốc khiến người ta mặt đỏ tim đập cuối cùng cũng dần dần ngừng lại.
Thái tử ôm lấy thân thể hồng hào của thê tử vào ngực, thỏa mãn mỉm cười. Đến cùng vẫn là nữ tử, mấy tháng này lại không như giống xưa thường xuyên tập võ nghệ, quen sống trong nhung lụa, thân thể tất nhiên là có yếu đi một chút.
Thái tử vuốt ve gò má uể oải của thê tử, đến gần hôn lên mặt nàng một cái. Thật thơm!
Tiết Tranh nửa tỉnh nửa mơ loan môi mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Lưỡi Búa đừng nghịch!”
Nhất thời Thái tử có chú ăn giấm, cắn một cái trêи mặt của thê tử, nhìn thấy nàng nhíu mày, mới trầm giọng nói: “… Ta là cha của hắn.”
Trước khi kết hôn, nàng mỗi lần nhìn thấy hắn đều rất hung dữ, nhưng hắn chính là yêu thích nàng như vậy, cảm thấy nàng rất khác với những cô nương khác. Hắn một lòng yêu thích nàng, cho nên mới một mực ba ba lẽo đẽo đi theo nàng đến Ninh Châu.
Nhớ tới khoảng thời gian ở Ninh Châu, Thái tử không nhịn được âm thầm thở dài. Đó có thể nói là khoảng thời gian hắn trải qua thoải mái nhất trong đời này, được sống những ngày vô cùng tự tại. Khi đó, không có ai coi hắn là Thái tử trọng vọng, ngay cả những hạ nhân bình thường nhất ở Đường phủ cũng hòa mình với hắn, cười cười nói nói vô cùng thân thiện. Còn có bá mẫu làm việc ở nhà bếp, vì thấy hắn lớn lên đẹp đẽ, mồm mép dẻo quẹo làm người ta vui vẻ, thường lén lút lưu lại cho hắn một số món ngon. Thật là tốt a…
Chỉ là một khi trở về hoàng cung, liền không thể quay lại được nữa rồi.
Đêm nay, Thái tử cảm thấy cả người đều thoải mái. Nhịn đã mấy tháng, cuối cùng cũng coi như được ăn một bữa cơm no, Thái tử cùng tiểu huynh đệ đều vô cùng thỏa mãn.
Đem đầu vùi vào cảnh đẹp trước ngực Tiết Tranh, nghe hương vị trêи người nàng, còn có thêm một mùi sữa nhàn nhạt mê hoặc. Thái tử trong lòng đột nhiên có chút khổ sở, hắn yêu nàng, cho nên mới bẻ gãy cánh của nàng, làm cho nàng cũng giống như hắn, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng son rực rỡ này.
Lúc trước trong lòng hắn luôn sợ hãi, lại áy náy tự trách, bây giờ hài tử cũng đã sinh rồi, nàng đời này, thật sự đã bị hắn trói đến vững vàng.
A Tranh, xin lỗi.
Thái tử dùng sức, đem người trong ngực ôm thật chặt, chỉ lo nàng sau một khắc liền chạy mất khỏi vòng tay hắn.
Có lẽ do hắn quá dùng sức, Tiết Tranh trong lòng mơ mơ màng màng tỉnh lại, giơ tay, dùng sức vỗ một cái tát vô cùng vang dội lên mặt Thái tử: “Đừng nghịch.”
“Nha…” Thái tử bị đau ủy khuất kêu, lúc này, lúc này mới cúi đầu hôn một cái lên trán nàng: “A Tranh, nàng ngủ đi, nếu ngủ không được, ta kể chuyện xưa cho nàng nghe.” Hắn quyết tâm phải lầm một Phụ vương thật tốt, cho nên từ lúc thê tử mang thai, hắn bắt đầu xem một ít chuyện xưa, chờ sau này hai hài tử hơi hiểu chuyện một chút, hắn sẽ kể chuyện xưa dỗ bọn chúng ngủ. Xướng đồng dao cũng được, hắn mấy ngày nay vẫn đang cố gắng học đây.
Thái tử lại trầm thấp dụ dỗ mấy tiếng, thấy thê tử đã an ổn ngủ, lúc này mới cúi đầu lẳng lặng ngắm nhìn nàng, cảm thấy dù nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Nàng đã là của hắn rồi, hài tử cũng đã sinh cho hắn, sẽ không chạy thoát được nữa.
Bất quá có điều– —
Vẫn là sinh thêm mấy đứa nữa thì sẽ đảm bảo hơn. Thái tử âm thầm suy tính, sau đó bắt đầu vạch đại kế sinh tử của mình.
..
Vinh Vương phủ.
Một buổi sáng sớm, Minh Nhạn dùng xong đồ ăn sáng, chuẩn bị đi tới Trầm Hương viện của Phan trắc phi. Vừa mới đi tới hành lang, liền trùng hợp đụng phải Vinh Vương.
Vinh Vương hôm nay mặc một bộ cẩm bào màu tuyết sắc, khuôn mặt trầm ổn nội liễm trước sau như một.
Minh Nhạn ánh mắt hơi ngừng lại, cụp mi xuống hành lễ. Vinh Vương gật đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt, cũng biết mấy ngày nay nàng cùng Yên nhi cùng nhau chăm sóc Phan Trắc phi, là một hài tử hiếu thuận, lúc này mới hỏi: “Phan Trắc phi đã ổn chưa?”
Sau lần trước Lục Bảo Thiền ầm ĩ với Phan Trắc phi, Vinh Vương vẫn chưa bước tới Trầm Hương viện một bước. Phan Trắc phi bây giờ mang theo dòng dõi của Vinh Vương, nhưng dù sao vẫn còn chưa sinh ra, mà cho dù có sinh ra rồi, cũng không sánh được với nữ nhi Lục Bảo Thiền này.
Còn về Phan Trắc phi, mấy ngày nay tinh thần vốn không tốt lắm, vì hài tử trong bụng, mới miễn cưỡng ăn uống đúng bữa, bây giờ cũng xem như đã ổn hơn rất nhiều. Đáng tiếc ngày ấy, một câu “không đỡ thẳng” của Vinh Vương đã đánh nát tâm tư của Phan Trắc phi, thêm nữa mấy ngày nay lạnh nhạt, Phan Trắc phi quả thật hận Lục Bảo Thiền đến nghiến răng nghiến lợi. Có điều, những điều này nàng đương nhiên sẽ không dám nói ra.
Minh Nhạn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của Vinh Vương, trả lời: “Dì đã tốt lên nhiều rồi. Có điều… nếu Vương gia chịu đi thăm dì một chút, dì nhất định sẽ rất vui.”
Vinh Vương vừa nghe, nhất thời nhíu mày. Hắn cũng biết hành động của mình hơi quá đáng, nói thế nào đi nữa, Phan Trắc phi cũng đang mang hài tử của hắn. Nhưng vừa nghĩ đến Thiền nhi… vẫn nên là thôi đi!
Vinh Vương mâu sắc nhàn nhạt nói: “Bản vương biết rồi.”
Minh Nhạn là người thông tuệ, tự nhiên hiểu được ý tứ của Vinh Vương. Qua loa như vậy, sợ là sẽ không đi thăm Phan Trắc phi. Nói đi nói lại, vẫn là khuê nữ quan trọng nhất. Có thể có người cha như Vinh Vương, Quận chúa cũng xem như là vô cùng may mắn.
Minh Nhạn lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt, hiểu được hắn lớn tuổi hơn nàng quá nhiều, nàng đáng lẽ không nên sinh ra tình yêu nam nữ, có điều hắn lại có được dáng dấp nho nhã không kém tuổi trẻ, hại nàng vừa gặp đã thương, cứ một mực nhớ mãi không quên.
Nếu như không phải bởi vì Vinh Vương, ngày ấy biết được ý định của dì muốn kín đáo đưa nàng cho Vinh Thế tử, nàng đã không tiếp tục ở lại Vinh Vương phủ chờ rồi. Bây giờ, ở lại quý phủ, có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút, nàng cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Minh Nhạn tinh tế đáng giá một phen, mới không nhịn được cau mày liễu, nói: “Vương gia khí sắc nhìn không được tốt, mấy ngày nay người không nghỉ ngơi thỏa đáng sao?”
Vinh Vương đối với tiểu cô nương trước mặt này cũng có chút hảo cảm, có điều ở trong lòng hắn chỉ xem Minh Nhạn là một tiểu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề có ý nghĩ khác. Dù sao cũng là đang chăm sóc dì, có thể nhìn ra nàng rất hiếu thuận.
Vinh Vương sắc mặt ôn hòa nói: “Đúng là có chút nghỉ ngơi không tốt…” Hắn mỉm cười, thở dài, tự giễu một chút: “Chung quy cũng lớn tuổi rồi, buổi tối có hơi mất ngủ.”
“…Vương gia tuổi không lớn, nhìn vẫn còn rất trẻ trung mà.” Minh Nhạn không nhịn được bật thốt lên. Sau lại cẩn thận dè dặt nói:
“A Nhạn cũng có lúc sẽ lăn lộn khó ngủ, có điều A Nhạn vận tốt, gặp được một vị đại phu đức cao vọng trọng, cho A Nhạn thử qua một loại trà ngưng thần. Loại trà đó uống vào rất hữu hiệu, Vương gia có muốn thử một chút không?”
Lời đã nói ra khỏi miệng, Minh Nhạn mới kịp phản ứng lại, vị trước mặt cũng không phải là nam tử bình thường, mà là một Vương gia. Dù nàng xưa nay chấn định, bây giờ cũng không nhịn được kinh hoảng, lắp bắp nói: “Là… là A Nhạn quá phận.”
Nhìn tiểu cô nương một bộ dáng sợ hãi, Vinh Vương chợt cảm thấy có chút buồn cười. Hắn xưa nay tính tình ôn hòa, bên cạnh hắn có một ít tiểu bối, đối với hắn vẫn luôn rất thân thiết, đúng là không có ai lại e ngại dè dặt hắn như nàng.
Vinh Vương cười nói: “Ngươi nếu đã có hiếu tâm như vậy, Bản vương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Nghe câu nói này, Minh Nhạn vừa vui mừng vừa phiền muộn. Lúc sau mới nói: “Cái kia, A Nhạn một lúc nữa liền để nha hoàn mang thang thuốc đến cho Vương gia.”
Vinh Vương gật gù: “Được.”
..
Lục Tông lúc này tự mình mang theo thê tử ra ngoài phủ, tiến cung dự yến trăm ngày của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa. Từ rất xa, vừa vặn liền nhìn thấy cảnh Vinh Vương cùng Minh Nhạn trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Khương Lệnh Uyển nhìn, thấy Minh Nhạn trêи mặt không hề che dấu được tâm trạng kϊƈɦ động yêu kiều của thiếu nữ, có điều Vinh Vương là đại nam nhân tâm thô, phảng phất không hề nhìn ra được điều khác lạ.
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm xuống của Lục Tông, nhỏ giọng nói: “Tông biểu ca, nếu chàng muốn thì ta..”
Lục Tông nặn nặn tay thê tử, nói: “Nàng cứ yên tâm an thai, không cần để ý đến những thứ này.”
Nàng kỳ thực cũng không muốn quản những thứ này. Dù sao tính tình của Minh Nhạn không giống như những người kia, không từ thủ đoạn mà dán tới, hơn nữa chí ít Vinh Vương cũng sẽ không thể hồ đồ đến mức đó được.
Thân phận của Vinh Vương như vậy, hôm nay có một Minh Nhạn mười sáu mười bảy sinh lòng ái mộ, ngày sau sẽ tiếp tục có thêm những tiểu cô nương khác. Đến lúc đó Hoàng hậu kia sẽ gán ngay: chuyện này đối với Lục Tông, cũng sẽ có quan hệ ở chỗ Vinh Vương. Nghĩ như vậy, Vinh Vương cứ cho là thật sự trêu tới hoa đào, nhưng tội lỗi đều rơi vào trêи người đứa con trai Lục Tông này.
Khương Lệnh Uyển là thay Lục Tông cảm thấy bất mãn, nhưng cũng khó mà nói được. Dù sao nhân gia kia cũng là cha chồng của nàng.
Lên xe ngựa, Lục Tông mới theo thói quen ôm thê tử lên đùi, giơ tay sờ sờ bụng của nàng.
Khương Lệnh Uyển ôm cổ hắn cười cười, nói: “Vẫn còn ít tháng như thế, ta vẫn chưa có cảm giác gì hết.” Hiện tại nàng nào biết chờ sau mấy tháng nữa, cái bụng dần dần lớn lên, bụng của nàng lại nhô lên nhanh tới mức giống như thổi khí vào đó.
Có điều, nghĩ đến thời điểm cả người nàng đều mập mập tròn tròn, sau khi sinh xong hài tử, trêи bụng cũng để lại những lằn lớn, vô cùng phiền phức. Nàng thích nhất trưng diện, đương nhiên sẽ không cho phép trêи người mình có nửa phần tỳ vết.
Nàng tựa trong lồng ngực của Lục Tông, có chút ai oán: “Vì sinh hài tử cho chàng, ta phải chịu xấu đi rất nhiều, không cho phép chàng dám phụ lòng ta.”
Lục Tông hôn một cái lên tóc mai của nàng, nhu tình như muốn tràn ra, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên sẽ không. Chờ nàng bình an sinh hài tử, ta liền dẫn nàng tới Lạc Châu du ngoạn một thời gian, có được hay không?”
Lạc Châu phong cảnh hợp lòng người, dân tình thật thà thuần phác, mà son bột nước lại vô cùng nổi danh. Đem so với Tấn Thành phồn hoa đông đúc, nàng càng yêu thích địa phương như vậy hơn. Hơn nữa nơi đó sơn thủy dưỡng người, cô nương từ nơi đó đi ra, mỗi một người đều trắng trẻo trong veo, uyển chuyển xinh đẹp như nước, đó là điều dù có nhiều phấn son hơn nữa cũng không làm ra được.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, đương nhiên là vui mừng, nhưng chức vụ của Lục Tông như vậy, sợ là không thể tùy ý nghỉ ngơi để đi cùng nàng. Nàng nói: “Nếu như Tông biểu ca có thời gian, tất nhiên là được, nhưng nếu là quá miễn cưỡng…”
Lục Tông mỉm cười, nói: “Ca ca nàng là người rất có tài, chỉ có điều tính tình có chút lỗ mãng, chờ thêm một thời gian nữa, đợi ca ca có thể đảm đương được chức trách lớn, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.”
Rõ ràng chỉ lớn hơn ca ca nàng một tuổi thôi, vậy mà nói cứ y như trưởng bối chiếu cố hài tử vậy. Nàng khóe miệng giương lên, cảm thấy Lục Tông ở ngay trước mặt nàng nhắc đến anh vợ như tiểu bối, đúng là không nể chút mặt mũi nào.
Có điều ca ca nàng cũng là nam nhân, yêu thích tiến công lập nghiệp, lại vì mặt mũi người nhà, cũng muốn cho nhạc mẫu là Trưởng công chúa Minh Hoa nhìn với cặp mặt khác xưa. Sở dĩ hắn là bỏ văn theo võ, mới trở nên đặc biệt có trách nhiệm với con đường của mình, một lòng tiến tới. Có thể ra chiến trường, chính là việc mà hắn tha thiết ước mơ.
Nhưng là– — nàng lại nhớ tới, thời điểm ca ca lần đầu tiên theo Lục Tông ra chiến trường, bởi vì không có kinh nghiệm, dễ dàng trúng phải mai phục của quân địch, vẫn là Lục Tông liều mạng cứu ca ca trở về.
Lần đó, Lục Tông bị thương vô cùng nặng, nếu không phải thể lực của hắn vốn rất tốt, chỉ sợ đã phải bỏ mạng trêи chiến trường. Nhớ tới thương thế hồi đó của Lục Tông, nàng liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ không thôi. Tuy rằng sự tình đã trải qua cực kì lâu, nhưng khi đó, nàng thực sự đã nghĩ rằng chính mình phải vì Lục Tông thủ tiết.
Hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm, thời điểm đó chính là rơi vào năm nay.
Từ khi thành thân tới nay, Lục Tông vẫn chưa từng xa nhà, nàng cũng đã dần dần quen thuộc hắn mỗi ngày làm việc sẽ trở về nhà thật sớm, những việc xã giao có thể không tham gia liền không tham gia, hiện tại nhắc đến việc này, đúng là làm nàng nghĩ tới– –Lục Tông có phải lại muốn ra chiến trường rồi hay không?
“Sao vậy?” Lục Tông cúi đầu, nhìn mặt nhỏ của thê tử, hai mắt thâm thúy, nhu tình như nước.
Khương Lệnh Uyển mấp máy môi: “Tông biểu ca, ta…”
Nàng nên nói gì đây, hi vọng hắn sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm này sao? Nhưng nếu hắn không đi, người khác cũng sẽ phải đi. Nàng ích kỷ, tự nhiên cảm thấy chuyện như vậy, liền để cho người khác làm là được, dù sao Lục Tông cũng đã vì Đại Chu sống chết mấy năm trêи chiến trường, cũng nên cho hắn nghỉ ngơi một chút.
Có điều, Lục Tông từ nhỏ đã là người thuộc về chiến trường. Nếu có thể yên lặng sống những ngày tháng yên tĩnh như quan văn, vậy thì đó lại không phải là Lục Tông nữa.
Lục Tông lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Khương Lệnh Uyển ở trong lồng ngực hắn sượt sượt, loan môi nở nụ cười: “Tông biểu ca, chàng kể chuyện ca ca cho ta nghe đi, ta muốn nghe.” Nàng sờ sờ cái bụng: “Ta cùng hài tử đều muốn nghe.”
Lục Tông mặt mày nhu hòa cười cười, ôm thê tử hôn một trận.
Khương Lệnh Uyển đỏ mặt chôn đầu ở trong ngực của hắn, tham lam hít thở hương vị mát lạnh quen thuộc. Chí ít trong tương lai năm năm nữa, chiếu theo diễn biến của đời trước đã trải qua, Lục Tông sẽ chỉ bị trọng thương ở lần chiến sự trong năm nay, những lần khác, nhiều nhất chỉ bị một ít tiểu thương. Chỉ cần nàng nghĩ cách sớm thông báo cho Lục Tông, đồng thời để ca ca cẩn thận một chút, lần này Lục Tông chắc chắn sẽ không bị thương quá nặng.
Xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến vào cung, sau khi xuống xe, hai người liền một đường hướng tới Đông cung.
Thời điểm đi tới tiền viện của cung Trường Thọ, liền nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh sẫm đứng yên lặng dưới tàng cây.
Nam tử khuôn mặt tuấn tú thanh thuần, môi hồng răng trắng, dung nhan như vậy, không thể không đem so với những nữ tử trong họa mà ra. Làm cho những nhóm quý nữ vừa tới thăm Thái tử phi liên tiếp dừng lại, giương mắt xấu hổ nhìn sang, cười thẹn thùng, ngay cả bước chân đi ngang qua cũng cố gắng thả chậm hết mức có thể.
Lúc đó ở sương đình đối diện, tiểu cô nương gương mặt tròn tròn khả ái, ăn mặc một bộ bối tử màu hồng đào nhạt, nhẹ nhàng đẩy cô nương nhu quần màu xanh nhạt bên cạnh một cái, mỉm cười trêu ghẹo nói: “Diệu Diệu, bên kia không phải là Tiết Vanh nhà ngươi sao, không đi chào hỏi một chút à?”
Nam tử tuấn tú dưới tàng cây, chính là Tiết Vanh. Mà cô nương áo hồng nhạt mặt tròn này là Vĩnh Lạc Quận chúa, bạn kết giao từ nhỏ với tôn nữ Chân Diệu của Chân Thái phó.
Chân Diệu bị trêu ghẹo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, trong lòng nghĩ: Cuối tháng tám, nàng liền gả cho Tiết Vanh rồi. Chân Diệu không nhịn được giương mắt, thấy Tiết Vanh gương mặt tuấn tú đờ ra, trước sau như một vẫn ngu đần đáng yêu như vậy, thật giống y như tiểu cẩu trước đây nàng từng nuôi dưỡng nha!
Chân Diệu bỗng có chút hưng phấn, không nhịn được muốn đi qua xoa bóp mặt của hắn, sau đó giúp hắn vuốt vuốt thuận lông, cho hắn ăn một phần cơm dẻo xương xào.^^ Có điều chung quy vẫn là nam nữ khác biệt, tuy nói là vợ chồng chưa cưới, nhưng cũng cần phải kiêng kỵ một chút.
Nàng nhấc chén trà lên, cười cười không nói lời nào, sau một khắc, liền nhìn thấy Tiết Vanh quay người sang, nhìn về phía của nàng.
Tiết Vanh trời xinh có một đôi mắt hoa đào cực đẹp, cho dù là thời điểm mặt không hề cảm xúc, vẫn nhìn thấy phảng phất giống như đang thân thiết mỉm cười, thêm vào một gương mặt thanh tú trắng nõn cùng ánh mắt sững sờ đáng yêu kia, thật khiến cho người ta chống đỡ không nổi, lập tức muốn nhào đến yêu thương một phen.
Chân Diệu nhìn tất nhiên là sững sờ, lại thấy Tiết Vanh hướng về phía nàng đi tới, còn vung lên khóe môi cười đến vui vẻ.
Chân Diệu nhất thời lại có chút sốt sắng, không biết đến lúc hắn tới đây, nên cùng hắn nói những gì.
Chờ Tiết Vanh đến gần, nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn vượt qua người nàng, trực tiếp đi thẳng đến phía sau.
Chân Diệu quay đầu nhìn lại, liền thấy phía sau đang đi tới một đôi phu thê trẻ tuổi dung mạo dị thường xuất sắc. Nam tử thân thể thành thục, cao to tuấn mỹ, nữ tử dáng kiều nhỏ nhắn, mỹ mạo khuynh thành, thật là xứng đôi đẹp mắt. Cặp đôi này… có thể có được dung mạo và khí chất như vậy, chắc hẳn chính là phu thê Vinh Thế tử.
Chân Diệu nhìn không chớp mắt. Có điều hiểu được Tiết Vanh cùng bọn họ có quan hệ bà con, cũng không nhìn thêm nữa, chỉ yên lặng theo Vĩnh Lạc Quận chúa đi vào thăm Thái tử phi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tiết Vanh nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, đều giống y như chó con nhìn thấy bánh bao thịt, mũi chó vừa động, liền lập tức hùng hục chạy tới. Bây giờ, cho dù có Lục Tông cứ như thế đứng thẳng tắp bên cạnh Khương Lệnh Uyển, với Tiết Vanh mà nói, cũng là không quan trọng.
Tiết Vanh nhếch môi cười, trực tiếp lơ Lục Tông, gọi: “Xán Xán.”
Tiết Vanh là cậu của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa, hôm nay tổ chức tiệc trăm ngày, đương nhiên là phải đến dự họp. Khương Lệnh Uyển gật đầu, hỏi: “Vanh biểu ca, sao huynh không vào trong?”
Tiết Vanh gương mặt tuấn tú mang nét cười, giải thích: “Bên trong đều là cô nương gia, ta vào lúc này không được tốt, vẫn là nên đợi một lát nữa.”
Hiểu được bên trong là các cô nương, đúng là phải kiêng kị, có điều nàng cũng là nữ tử nha, hơn nữa đã gả cho người ta, cái tên phu quân vẫn còn đang đen mặt đứng ngay bên cạnh đây.
Khương Lệnh Uyển cũng không muốn chọc Lục Tông sinh khí, dù sao mới có một cánh hoa đào bay tới, bình giấm này đã lung lay sắp đổ, hao tổn tinh thần nhiều lắm a~. Nàng dù gì cũng đã gả cho người, vẫn nên an phận một chút. Khương Lệnh Uyển nói: “Như vậy thì…” Nàng nghiêng đầu, nhìn Lục Tông: “Tông biểu ca, ta đi vào trước, chàng ở đây nói chuyện với Vanh biểu ca đi.”
Lục Tông mặt không hề cảm xúc, có điều đối với Tiết Vanh vẫn là không thích, điểm này người nhìn vào đều có thể nhìn ra được. Dù sao vị chua cũng nồng quá chừng a. Bây giờ hắn không tiện đi vào, tự nhiên cũng ngoan ngoãn nghe theo lời thê tử, gật gật đầu, sau đó vuốt vuốt tay nàng, ngữ khí ôn hòa nói: “Vậy ta ở đây chờ nàng.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, vừa muốn tiến lên, phía sau Hoàng hậu liền đi tới.
Hoàng hậu một thân phượng bào vàng rực rỡ, đầu mang phượng quan tinh xảo hoa lệ, trước sau như một ung dung ngạo nghễ. Đặc biệt hôm nay phía sau lại mang theo một tiểu cô nương mặt mày tinh xảo, anh khí mỹ mạo.
Mọi người lập tức hành lễ.
Hoàng hậu biểu hiện ngạo mạn nhấc tay cho miễn, lúc này mới nhìn về phía Lục Tông, Lục Tông dung mạo như cha, nhưng là trò giỏi hơn thầy, mỗi khi nhìn thấy gương mặt này, trong lòng Hoàng hậu lại phiền muộn cực kì. Có điều vẫn nhớ tới nhi tử của mình, Hoàng hậu cũng không làm điều gì quá đáng với Lục Tông, nhiều nhất cũng chỉ nói mấy lời soi mói mà thôi.
Tiểu cô nương bên cạnh đỡ Hoàng hậu đi vào. Thời điểm đi ngang qua Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, khăn lụa trong tay áo liền bất cẩn rơi xuống, phiêu lãng nhè nhẹ, vô cùng chuẩn xác dừng ngay trêи lưng giày của Lục Tông.
Tiểu cô nương lập tức dừng cước bộ, một đôi mắt đẹp trắng đen rõ ràng, tao nhã mong chờ nhìn về phía Lục Tông.
Nhìn tiểu cô nương trước mặt, Khương Lệnh Uyển có chút sững sờ, còn Lục Tông mặt mày vẫn không hề cảm xúc, phảng phất như việc này không hề liên quan đến mình.
Kim Kết đứng phía sau Khương Lệnh Uyển cũng là người có nhãn lực, lập tức đem khăn lụa nhặt lên, vẻ mặt cung thuận đưa cho Khương Lệnh Uyển.
Khương Lệnh Uyển giơ tay, tiếp nhận khăn lụa, cúi đầu nhìn hoa văn thêu trường trúc bên trêи. Những cô nương gia bình thường đều yêu thích thêu lan hoa, hồ điệp, đúng là rất hiếm có cô nương lại yêu thích trường trúc. Khăn lụa này tuy tay nghề thêu chưa được tốt, nhưng trường trúc này, nghiễm nhiên lại có thêm một luồng ngạo khí lăng liệt– –khí thế như vậy, những cô nương được nuôi dưỡng ở nơi khuê phòng đi ra đều không thể có được.
Khương Lệnh Uyển tinh tế tỉ mỉ đánh giá một phen, lúc này mới đến bên tiểu cô nương đứng cạnh Hoàng hậu, mỉm cười đem khăn đưa cho nàng: “Kỷ Tam cô nương, khăn lụa bên mình phải giữ thật cẩn thận, đừng để lại bị rơi mất.”
Vị cô nương này chính là cháu gái ngoại của hoàng hậu – Kỷ Chi Lan, Tam cô nương con vợ cả của Vĩnh Yên Hầu phủ.
Kỷ Chi Lan hơi kinh ngạc, giơ tay lên tiếp nhận, đôi
tay này không giống Khương Lệnh Uyển mười ngón thủy nộn không tỳ vết, mà trêи những ngón tay hơi hơi có vết chai. Nàng nhận khăn tay từ Khương Lệnh Uyển, loan môi nở nụ cười: “Ngươi biết ta?”
Khương Lệnh Uyển cười cười.
Đâu chỉ là biết? Dù sao đời trước, nàng ta là người đầu tiên dám chỉ trích nàng không xứng với Lục Tông.
(Ồ hố, tiểu tam xuất hịn xuất hịn bà con ơi!!!!)
Thái tử ôm lấy thân thể hồng hào của thê tử vào ngực, thỏa mãn mỉm cười. Đến cùng vẫn là nữ tử, mấy tháng này lại không như giống xưa thường xuyên tập võ nghệ, quen sống trong nhung lụa, thân thể tất nhiên là có yếu đi một chút.
Thái tử vuốt ve gò má uể oải của thê tử, đến gần hôn lên mặt nàng một cái. Thật thơm!
Tiết Tranh nửa tỉnh nửa mơ loan môi mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Lưỡi Búa đừng nghịch!”
Nhất thời Thái tử có chú ăn giấm, cắn một cái trêи mặt của thê tử, nhìn thấy nàng nhíu mày, mới trầm giọng nói: “… Ta là cha của hắn.”
Trước khi kết hôn, nàng mỗi lần nhìn thấy hắn đều rất hung dữ, nhưng hắn chính là yêu thích nàng như vậy, cảm thấy nàng rất khác với những cô nương khác. Hắn một lòng yêu thích nàng, cho nên mới một mực ba ba lẽo đẽo đi theo nàng đến Ninh Châu.
Nhớ tới khoảng thời gian ở Ninh Châu, Thái tử không nhịn được âm thầm thở dài. Đó có thể nói là khoảng thời gian hắn trải qua thoải mái nhất trong đời này, được sống những ngày vô cùng tự tại. Khi đó, không có ai coi hắn là Thái tử trọng vọng, ngay cả những hạ nhân bình thường nhất ở Đường phủ cũng hòa mình với hắn, cười cười nói nói vô cùng thân thiện. Còn có bá mẫu làm việc ở nhà bếp, vì thấy hắn lớn lên đẹp đẽ, mồm mép dẻo quẹo làm người ta vui vẻ, thường lén lút lưu lại cho hắn một số món ngon. Thật là tốt a…
Chỉ là một khi trở về hoàng cung, liền không thể quay lại được nữa rồi.
Đêm nay, Thái tử cảm thấy cả người đều thoải mái. Nhịn đã mấy tháng, cuối cùng cũng coi như được ăn một bữa cơm no, Thái tử cùng tiểu huynh đệ đều vô cùng thỏa mãn.
Đem đầu vùi vào cảnh đẹp trước ngực Tiết Tranh, nghe hương vị trêи người nàng, còn có thêm một mùi sữa nhàn nhạt mê hoặc. Thái tử trong lòng đột nhiên có chút khổ sở, hắn yêu nàng, cho nên mới bẻ gãy cánh của nàng, làm cho nàng cũng giống như hắn, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng son rực rỡ này.
Lúc trước trong lòng hắn luôn sợ hãi, lại áy náy tự trách, bây giờ hài tử cũng đã sinh rồi, nàng đời này, thật sự đã bị hắn trói đến vững vàng.
A Tranh, xin lỗi.
Thái tử dùng sức, đem người trong ngực ôm thật chặt, chỉ lo nàng sau một khắc liền chạy mất khỏi vòng tay hắn.
Có lẽ do hắn quá dùng sức, Tiết Tranh trong lòng mơ mơ màng màng tỉnh lại, giơ tay, dùng sức vỗ một cái tát vô cùng vang dội lên mặt Thái tử: “Đừng nghịch.”
“Nha…” Thái tử bị đau ủy khuất kêu, lúc này, lúc này mới cúi đầu hôn một cái lên trán nàng: “A Tranh, nàng ngủ đi, nếu ngủ không được, ta kể chuyện xưa cho nàng nghe.” Hắn quyết tâm phải lầm một Phụ vương thật tốt, cho nên từ lúc thê tử mang thai, hắn bắt đầu xem một ít chuyện xưa, chờ sau này hai hài tử hơi hiểu chuyện một chút, hắn sẽ kể chuyện xưa dỗ bọn chúng ngủ. Xướng đồng dao cũng được, hắn mấy ngày nay vẫn đang cố gắng học đây.
Thái tử lại trầm thấp dụ dỗ mấy tiếng, thấy thê tử đã an ổn ngủ, lúc này mới cúi đầu lẳng lặng ngắm nhìn nàng, cảm thấy dù nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Nàng đã là của hắn rồi, hài tử cũng đã sinh cho hắn, sẽ không chạy thoát được nữa.
Bất quá có điều– —
Vẫn là sinh thêm mấy đứa nữa thì sẽ đảm bảo hơn. Thái tử âm thầm suy tính, sau đó bắt đầu vạch đại kế sinh tử của mình.
..
Vinh Vương phủ.
Một buổi sáng sớm, Minh Nhạn dùng xong đồ ăn sáng, chuẩn bị đi tới Trầm Hương viện của Phan trắc phi. Vừa mới đi tới hành lang, liền trùng hợp đụng phải Vinh Vương.
Vinh Vương hôm nay mặc một bộ cẩm bào màu tuyết sắc, khuôn mặt trầm ổn nội liễm trước sau như một.
Minh Nhạn ánh mắt hơi ngừng lại, cụp mi xuống hành lễ. Vinh Vương gật đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt, cũng biết mấy ngày nay nàng cùng Yên nhi cùng nhau chăm sóc Phan Trắc phi, là một hài tử hiếu thuận, lúc này mới hỏi: “Phan Trắc phi đã ổn chưa?”
Sau lần trước Lục Bảo Thiền ầm ĩ với Phan Trắc phi, Vinh Vương vẫn chưa bước tới Trầm Hương viện một bước. Phan Trắc phi bây giờ mang theo dòng dõi của Vinh Vương, nhưng dù sao vẫn còn chưa sinh ra, mà cho dù có sinh ra rồi, cũng không sánh được với nữ nhi Lục Bảo Thiền này.
Còn về Phan Trắc phi, mấy ngày nay tinh thần vốn không tốt lắm, vì hài tử trong bụng, mới miễn cưỡng ăn uống đúng bữa, bây giờ cũng xem như đã ổn hơn rất nhiều. Đáng tiếc ngày ấy, một câu “không đỡ thẳng” của Vinh Vương đã đánh nát tâm tư của Phan Trắc phi, thêm nữa mấy ngày nay lạnh nhạt, Phan Trắc phi quả thật hận Lục Bảo Thiền đến nghiến răng nghiến lợi. Có điều, những điều này nàng đương nhiên sẽ không dám nói ra.
Minh Nhạn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của Vinh Vương, trả lời: “Dì đã tốt lên nhiều rồi. Có điều… nếu Vương gia chịu đi thăm dì một chút, dì nhất định sẽ rất vui.”
Vinh Vương vừa nghe, nhất thời nhíu mày. Hắn cũng biết hành động của mình hơi quá đáng, nói thế nào đi nữa, Phan Trắc phi cũng đang mang hài tử của hắn. Nhưng vừa nghĩ đến Thiền nhi… vẫn nên là thôi đi!
Vinh Vương mâu sắc nhàn nhạt nói: “Bản vương biết rồi.”
Minh Nhạn là người thông tuệ, tự nhiên hiểu được ý tứ của Vinh Vương. Qua loa như vậy, sợ là sẽ không đi thăm Phan Trắc phi. Nói đi nói lại, vẫn là khuê nữ quan trọng nhất. Có thể có người cha như Vinh Vương, Quận chúa cũng xem như là vô cùng may mắn.
Minh Nhạn lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt, hiểu được hắn lớn tuổi hơn nàng quá nhiều, nàng đáng lẽ không nên sinh ra tình yêu nam nữ, có điều hắn lại có được dáng dấp nho nhã không kém tuổi trẻ, hại nàng vừa gặp đã thương, cứ một mực nhớ mãi không quên.
Nếu như không phải bởi vì Vinh Vương, ngày ấy biết được ý định của dì muốn kín đáo đưa nàng cho Vinh Thế tử, nàng đã không tiếp tục ở lại Vinh Vương phủ chờ rồi. Bây giờ, ở lại quý phủ, có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút, nàng cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Minh Nhạn tinh tế đáng giá một phen, mới không nhịn được cau mày liễu, nói: “Vương gia khí sắc nhìn không được tốt, mấy ngày nay người không nghỉ ngơi thỏa đáng sao?”
Vinh Vương đối với tiểu cô nương trước mặt này cũng có chút hảo cảm, có điều ở trong lòng hắn chỉ xem Minh Nhạn là một tiểu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề có ý nghĩ khác. Dù sao cũng là đang chăm sóc dì, có thể nhìn ra nàng rất hiếu thuận.
Vinh Vương sắc mặt ôn hòa nói: “Đúng là có chút nghỉ ngơi không tốt…” Hắn mỉm cười, thở dài, tự giễu một chút: “Chung quy cũng lớn tuổi rồi, buổi tối có hơi mất ngủ.”
“…Vương gia tuổi không lớn, nhìn vẫn còn rất trẻ trung mà.” Minh Nhạn không nhịn được bật thốt lên. Sau lại cẩn thận dè dặt nói:
“A Nhạn cũng có lúc sẽ lăn lộn khó ngủ, có điều A Nhạn vận tốt, gặp được một vị đại phu đức cao vọng trọng, cho A Nhạn thử qua một loại trà ngưng thần. Loại trà đó uống vào rất hữu hiệu, Vương gia có muốn thử một chút không?”
Lời đã nói ra khỏi miệng, Minh Nhạn mới kịp phản ứng lại, vị trước mặt cũng không phải là nam tử bình thường, mà là một Vương gia. Dù nàng xưa nay chấn định, bây giờ cũng không nhịn được kinh hoảng, lắp bắp nói: “Là… là A Nhạn quá phận.”
Nhìn tiểu cô nương một bộ dáng sợ hãi, Vinh Vương chợt cảm thấy có chút buồn cười. Hắn xưa nay tính tình ôn hòa, bên cạnh hắn có một ít tiểu bối, đối với hắn vẫn luôn rất thân thiết, đúng là không có ai lại e ngại dè dặt hắn như nàng.
Vinh Vương cười nói: “Ngươi nếu đã có hiếu tâm như vậy, Bản vương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Nghe câu nói này, Minh Nhạn vừa vui mừng vừa phiền muộn. Lúc sau mới nói: “Cái kia, A Nhạn một lúc nữa liền để nha hoàn mang thang thuốc đến cho Vương gia.”
Vinh Vương gật gù: “Được.”
..
Lục Tông lúc này tự mình mang theo thê tử ra ngoài phủ, tiến cung dự yến trăm ngày của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa. Từ rất xa, vừa vặn liền nhìn thấy cảnh Vinh Vương cùng Minh Nhạn trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Khương Lệnh Uyển nhìn, thấy Minh Nhạn trêи mặt không hề che dấu được tâm trạng kϊƈɦ động yêu kiều của thiếu nữ, có điều Vinh Vương là đại nam nhân tâm thô, phảng phất không hề nhìn ra được điều khác lạ.
Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trầm xuống của Lục Tông, nhỏ giọng nói: “Tông biểu ca, nếu chàng muốn thì ta..”
Lục Tông nặn nặn tay thê tử, nói: “Nàng cứ yên tâm an thai, không cần để ý đến những thứ này.”
Nàng kỳ thực cũng không muốn quản những thứ này. Dù sao tính tình của Minh Nhạn không giống như những người kia, không từ thủ đoạn mà dán tới, hơn nữa chí ít Vinh Vương cũng sẽ không thể hồ đồ đến mức đó được.
Thân phận của Vinh Vương như vậy, hôm nay có một Minh Nhạn mười sáu mười bảy sinh lòng ái mộ, ngày sau sẽ tiếp tục có thêm những tiểu cô nương khác. Đến lúc đó Hoàng hậu kia sẽ gán ngay: chuyện này đối với Lục Tông, cũng sẽ có quan hệ ở chỗ Vinh Vương. Nghĩ như vậy, Vinh Vương cứ cho là thật sự trêu tới hoa đào, nhưng tội lỗi đều rơi vào trêи người đứa con trai Lục Tông này.
Khương Lệnh Uyển là thay Lục Tông cảm thấy bất mãn, nhưng cũng khó mà nói được. Dù sao nhân gia kia cũng là cha chồng của nàng.
Lên xe ngựa, Lục Tông mới theo thói quen ôm thê tử lên đùi, giơ tay sờ sờ bụng của nàng.
Khương Lệnh Uyển ôm cổ hắn cười cười, nói: “Vẫn còn ít tháng như thế, ta vẫn chưa có cảm giác gì hết.” Hiện tại nàng nào biết chờ sau mấy tháng nữa, cái bụng dần dần lớn lên, bụng của nàng lại nhô lên nhanh tới mức giống như thổi khí vào đó.
Có điều, nghĩ đến thời điểm cả người nàng đều mập mập tròn tròn, sau khi sinh xong hài tử, trêи bụng cũng để lại những lằn lớn, vô cùng phiền phức. Nàng thích nhất trưng diện, đương nhiên sẽ không cho phép trêи người mình có nửa phần tỳ vết.
Nàng tựa trong lồng ngực của Lục Tông, có chút ai oán: “Vì sinh hài tử cho chàng, ta phải chịu xấu đi rất nhiều, không cho phép chàng dám phụ lòng ta.”
Lục Tông hôn một cái lên tóc mai của nàng, nhu tình như muốn tràn ra, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên sẽ không. Chờ nàng bình an sinh hài tử, ta liền dẫn nàng tới Lạc Châu du ngoạn một thời gian, có được hay không?”
Lạc Châu phong cảnh hợp lòng người, dân tình thật thà thuần phác, mà son bột nước lại vô cùng nổi danh. Đem so với Tấn Thành phồn hoa đông đúc, nàng càng yêu thích địa phương như vậy hơn. Hơn nữa nơi đó sơn thủy dưỡng người, cô nương từ nơi đó đi ra, mỗi một người đều trắng trẻo trong veo, uyển chuyển xinh đẹp như nước, đó là điều dù có nhiều phấn son hơn nữa cũng không làm ra được.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, đương nhiên là vui mừng, nhưng chức vụ của Lục Tông như vậy, sợ là không thể tùy ý nghỉ ngơi để đi cùng nàng. Nàng nói: “Nếu như Tông biểu ca có thời gian, tất nhiên là được, nhưng nếu là quá miễn cưỡng…”
Lục Tông mỉm cười, nói: “Ca ca nàng là người rất có tài, chỉ có điều tính tình có chút lỗ mãng, chờ thêm một thời gian nữa, đợi ca ca có thể đảm đương được chức trách lớn, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.”
Rõ ràng chỉ lớn hơn ca ca nàng một tuổi thôi, vậy mà nói cứ y như trưởng bối chiếu cố hài tử vậy. Nàng khóe miệng giương lên, cảm thấy Lục Tông ở ngay trước mặt nàng nhắc đến anh vợ như tiểu bối, đúng là không nể chút mặt mũi nào.
Có điều ca ca nàng cũng là nam nhân, yêu thích tiến công lập nghiệp, lại vì mặt mũi người nhà, cũng muốn cho nhạc mẫu là Trưởng công chúa Minh Hoa nhìn với cặp mặt khác xưa. Sở dĩ hắn là bỏ văn theo võ, mới trở nên đặc biệt có trách nhiệm với con đường của mình, một lòng tiến tới. Có thể ra chiến trường, chính là việc mà hắn tha thiết ước mơ.
Nhưng là– — nàng lại nhớ tới, thời điểm ca ca lần đầu tiên theo Lục Tông ra chiến trường, bởi vì không có kinh nghiệm, dễ dàng trúng phải mai phục của quân địch, vẫn là Lục Tông liều mạng cứu ca ca trở về.
Lần đó, Lục Tông bị thương vô cùng nặng, nếu không phải thể lực của hắn vốn rất tốt, chỉ sợ đã phải bỏ mạng trêи chiến trường. Nhớ tới thương thế hồi đó của Lục Tông, nàng liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ không thôi. Tuy rằng sự tình đã trải qua cực kì lâu, nhưng khi đó, nàng thực sự đã nghĩ rằng chính mình phải vì Lục Tông thủ tiết.
Hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm, thời điểm đó chính là rơi vào năm nay.
Từ khi thành thân tới nay, Lục Tông vẫn chưa từng xa nhà, nàng cũng đã dần dần quen thuộc hắn mỗi ngày làm việc sẽ trở về nhà thật sớm, những việc xã giao có thể không tham gia liền không tham gia, hiện tại nhắc đến việc này, đúng là làm nàng nghĩ tới– –Lục Tông có phải lại muốn ra chiến trường rồi hay không?
“Sao vậy?” Lục Tông cúi đầu, nhìn mặt nhỏ của thê tử, hai mắt thâm thúy, nhu tình như nước.
Khương Lệnh Uyển mấp máy môi: “Tông biểu ca, ta…”
Nàng nên nói gì đây, hi vọng hắn sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm này sao? Nhưng nếu hắn không đi, người khác cũng sẽ phải đi. Nàng ích kỷ, tự nhiên cảm thấy chuyện như vậy, liền để cho người khác làm là được, dù sao Lục Tông cũng đã vì Đại Chu sống chết mấy năm trêи chiến trường, cũng nên cho hắn nghỉ ngơi một chút.
Có điều, Lục Tông từ nhỏ đã là người thuộc về chiến trường. Nếu có thể yên lặng sống những ngày tháng yên tĩnh như quan văn, vậy thì đó lại không phải là Lục Tông nữa.
Lục Tông lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Khương Lệnh Uyển ở trong lồng ngực hắn sượt sượt, loan môi nở nụ cười: “Tông biểu ca, chàng kể chuyện ca ca cho ta nghe đi, ta muốn nghe.” Nàng sờ sờ cái bụng: “Ta cùng hài tử đều muốn nghe.”
Lục Tông mặt mày nhu hòa cười cười, ôm thê tử hôn một trận.
Khương Lệnh Uyển đỏ mặt chôn đầu ở trong ngực của hắn, tham lam hít thở hương vị mát lạnh quen thuộc. Chí ít trong tương lai năm năm nữa, chiếu theo diễn biến của đời trước đã trải qua, Lục Tông sẽ chỉ bị trọng thương ở lần chiến sự trong năm nay, những lần khác, nhiều nhất chỉ bị một ít tiểu thương. Chỉ cần nàng nghĩ cách sớm thông báo cho Lục Tông, đồng thời để ca ca cẩn thận một chút, lần này Lục Tông chắc chắn sẽ không bị thương quá nặng.
Xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến vào cung, sau khi xuống xe, hai người liền một đường hướng tới Đông cung.
Thời điểm đi tới tiền viện của cung Trường Thọ, liền nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh sẫm đứng yên lặng dưới tàng cây.
Nam tử khuôn mặt tuấn tú thanh thuần, môi hồng răng trắng, dung nhan như vậy, không thể không đem so với những nữ tử trong họa mà ra. Làm cho những nhóm quý nữ vừa tới thăm Thái tử phi liên tiếp dừng lại, giương mắt xấu hổ nhìn sang, cười thẹn thùng, ngay cả bước chân đi ngang qua cũng cố gắng thả chậm hết mức có thể.
Lúc đó ở sương đình đối diện, tiểu cô nương gương mặt tròn tròn khả ái, ăn mặc một bộ bối tử màu hồng đào nhạt, nhẹ nhàng đẩy cô nương nhu quần màu xanh nhạt bên cạnh một cái, mỉm cười trêu ghẹo nói: “Diệu Diệu, bên kia không phải là Tiết Vanh nhà ngươi sao, không đi chào hỏi một chút à?”
Nam tử tuấn tú dưới tàng cây, chính là Tiết Vanh. Mà cô nương áo hồng nhạt mặt tròn này là Vĩnh Lạc Quận chúa, bạn kết giao từ nhỏ với tôn nữ Chân Diệu của Chân Thái phó.
Chân Diệu bị trêu ghẹo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, trong lòng nghĩ: Cuối tháng tám, nàng liền gả cho Tiết Vanh rồi. Chân Diệu không nhịn được giương mắt, thấy Tiết Vanh gương mặt tuấn tú đờ ra, trước sau như một vẫn ngu đần đáng yêu như vậy, thật giống y như tiểu cẩu trước đây nàng từng nuôi dưỡng nha!
Chân Diệu bỗng có chút hưng phấn, không nhịn được muốn đi qua xoa bóp mặt của hắn, sau đó giúp hắn vuốt vuốt thuận lông, cho hắn ăn một phần cơm dẻo xương xào.^^ Có điều chung quy vẫn là nam nữ khác biệt, tuy nói là vợ chồng chưa cưới, nhưng cũng cần phải kiêng kỵ một chút.
Nàng nhấc chén trà lên, cười cười không nói lời nào, sau một khắc, liền nhìn thấy Tiết Vanh quay người sang, nhìn về phía của nàng.
Tiết Vanh trời xinh có một đôi mắt hoa đào cực đẹp, cho dù là thời điểm mặt không hề cảm xúc, vẫn nhìn thấy phảng phất giống như đang thân thiết mỉm cười, thêm vào một gương mặt thanh tú trắng nõn cùng ánh mắt sững sờ đáng yêu kia, thật khiến cho người ta chống đỡ không nổi, lập tức muốn nhào đến yêu thương một phen.
Chân Diệu nhìn tất nhiên là sững sờ, lại thấy Tiết Vanh hướng về phía nàng đi tới, còn vung lên khóe môi cười đến vui vẻ.
Chân Diệu nhất thời lại có chút sốt sắng, không biết đến lúc hắn tới đây, nên cùng hắn nói những gì.
Chờ Tiết Vanh đến gần, nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn vượt qua người nàng, trực tiếp đi thẳng đến phía sau.
Chân Diệu quay đầu nhìn lại, liền thấy phía sau đang đi tới một đôi phu thê trẻ tuổi dung mạo dị thường xuất sắc. Nam tử thân thể thành thục, cao to tuấn mỹ, nữ tử dáng kiều nhỏ nhắn, mỹ mạo khuynh thành, thật là xứng đôi đẹp mắt. Cặp đôi này… có thể có được dung mạo và khí chất như vậy, chắc hẳn chính là phu thê Vinh Thế tử.
Chân Diệu nhìn không chớp mắt. Có điều hiểu được Tiết Vanh cùng bọn họ có quan hệ bà con, cũng không nhìn thêm nữa, chỉ yên lặng theo Vĩnh Lạc Quận chúa đi vào thăm Thái tử phi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tiết Vanh nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, đều giống y như chó con nhìn thấy bánh bao thịt, mũi chó vừa động, liền lập tức hùng hục chạy tới. Bây giờ, cho dù có Lục Tông cứ như thế đứng thẳng tắp bên cạnh Khương Lệnh Uyển, với Tiết Vanh mà nói, cũng là không quan trọng.
Tiết Vanh nhếch môi cười, trực tiếp lơ Lục Tông, gọi: “Xán Xán.”
Tiết Vanh là cậu của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa, hôm nay tổ chức tiệc trăm ngày, đương nhiên là phải đến dự họp. Khương Lệnh Uyển gật đầu, hỏi: “Vanh biểu ca, sao huynh không vào trong?”
Tiết Vanh gương mặt tuấn tú mang nét cười, giải thích: “Bên trong đều là cô nương gia, ta vào lúc này không được tốt, vẫn là nên đợi một lát nữa.”
Hiểu được bên trong là các cô nương, đúng là phải kiêng kị, có điều nàng cũng là nữ tử nha, hơn nữa đã gả cho người ta, cái tên phu quân vẫn còn đang đen mặt đứng ngay bên cạnh đây.
Khương Lệnh Uyển cũng không muốn chọc Lục Tông sinh khí, dù sao mới có một cánh hoa đào bay tới, bình giấm này đã lung lay sắp đổ, hao tổn tinh thần nhiều lắm a~. Nàng dù gì cũng đã gả cho người, vẫn nên an phận một chút. Khương Lệnh Uyển nói: “Như vậy thì…” Nàng nghiêng đầu, nhìn Lục Tông: “Tông biểu ca, ta đi vào trước, chàng ở đây nói chuyện với Vanh biểu ca đi.”
Lục Tông mặt không hề cảm xúc, có điều đối với Tiết Vanh vẫn là không thích, điểm này người nhìn vào đều có thể nhìn ra được. Dù sao vị chua cũng nồng quá chừng a. Bây giờ hắn không tiện đi vào, tự nhiên cũng ngoan ngoãn nghe theo lời thê tử, gật gật đầu, sau đó vuốt vuốt tay nàng, ngữ khí ôn hòa nói: “Vậy ta ở đây chờ nàng.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, vừa muốn tiến lên, phía sau Hoàng hậu liền đi tới.
Hoàng hậu một thân phượng bào vàng rực rỡ, đầu mang phượng quan tinh xảo hoa lệ, trước sau như một ung dung ngạo nghễ. Đặc biệt hôm nay phía sau lại mang theo một tiểu cô nương mặt mày tinh xảo, anh khí mỹ mạo.
Mọi người lập tức hành lễ.
Hoàng hậu biểu hiện ngạo mạn nhấc tay cho miễn, lúc này mới nhìn về phía Lục Tông, Lục Tông dung mạo như cha, nhưng là trò giỏi hơn thầy, mỗi khi nhìn thấy gương mặt này, trong lòng Hoàng hậu lại phiền muộn cực kì. Có điều vẫn nhớ tới nhi tử của mình, Hoàng hậu cũng không làm điều gì quá đáng với Lục Tông, nhiều nhất cũng chỉ nói mấy lời soi mói mà thôi.
Tiểu cô nương bên cạnh đỡ Hoàng hậu đi vào. Thời điểm đi ngang qua Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, khăn lụa trong tay áo liền bất cẩn rơi xuống, phiêu lãng nhè nhẹ, vô cùng chuẩn xác dừng ngay trêи lưng giày của Lục Tông.
Tiểu cô nương lập tức dừng cước bộ, một đôi mắt đẹp trắng đen rõ ràng, tao nhã mong chờ nhìn về phía Lục Tông.
Nhìn tiểu cô nương trước mặt, Khương Lệnh Uyển có chút sững sờ, còn Lục Tông mặt mày vẫn không hề cảm xúc, phảng phất như việc này không hề liên quan đến mình.
Kim Kết đứng phía sau Khương Lệnh Uyển cũng là người có nhãn lực, lập tức đem khăn lụa nhặt lên, vẻ mặt cung thuận đưa cho Khương Lệnh Uyển.
Khương Lệnh Uyển giơ tay, tiếp nhận khăn lụa, cúi đầu nhìn hoa văn thêu trường trúc bên trêи. Những cô nương gia bình thường đều yêu thích thêu lan hoa, hồ điệp, đúng là rất hiếm có cô nương lại yêu thích trường trúc. Khăn lụa này tuy tay nghề thêu chưa được tốt, nhưng trường trúc này, nghiễm nhiên lại có thêm một luồng ngạo khí lăng liệt– –khí thế như vậy, những cô nương được nuôi dưỡng ở nơi khuê phòng đi ra đều không thể có được.
Khương Lệnh Uyển tinh tế tỉ mỉ đánh giá một phen, lúc này mới đến bên tiểu cô nương đứng cạnh Hoàng hậu, mỉm cười đem khăn đưa cho nàng: “Kỷ Tam cô nương, khăn lụa bên mình phải giữ thật cẩn thận, đừng để lại bị rơi mất.”
Vị cô nương này chính là cháu gái ngoại của hoàng hậu – Kỷ Chi Lan, Tam cô nương con vợ cả của Vĩnh Yên Hầu phủ.
Kỷ Chi Lan hơi kinh ngạc, giơ tay lên tiếp nhận, đôi
tay này không giống Khương Lệnh Uyển mười ngón thủy nộn không tỳ vết, mà trêи những ngón tay hơi hơi có vết chai. Nàng nhận khăn tay từ Khương Lệnh Uyển, loan môi nở nụ cười: “Ngươi biết ta?”
Khương Lệnh Uyển cười cười.
Đâu chỉ là biết? Dù sao đời trước, nàng ta là người đầu tiên dám chỉ trích nàng không xứng với Lục Tông.
(Ồ hố, tiểu tam xuất hịn xuất hịn bà con ơi!!!!)
Bình luận facebook