Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 91
Chưa tới mấy ngày, hạ nhân đã đưa lông cừu Dục Cảnh đế muốn vào cung.
Chỉ lo vơ vét thiếu bản thân sẽ bị trị tội, vì vậy mà có khoảng mười hai bao bố.
Trước khi xe lông cừu thành sợi, phải rửa sạch, phải rửa sạch hết cả mỡ, cỏ dại và những mảnh vụ linh tinh khác.
Lượng công việc khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào cung nhân của cung Khôn Ninh thì rất khó hoàn thành.
Trang Minh Tâm liền cho người đưa đến Hoán Y Cục, để cho cung nữ ở Hoán Y Cục hỗ trợ.
Dĩ nhiên là dùng xà phòng rửa rồi, bây giờ những cửa hàng bán xà phòng thuộc sự quản lý của triều đình nở rộ trên khắp Đại Tề, bách tính bình thường đều có thể dùng được xà phòng, huống hồ là Hoán Y Cục?
Tuy nói là xà phòng là chất tẩy rửa có tính kiềm, sẽ gây tổn hại nhất định lên lông cừu, nhưng nàng không thể tạo ra được loại không có tính kiềm để không làm tổn hại đến lông cừu, nên chỉ có thể dùng tạm.
Mấy hôm sau, Hoán Y Cục rửa xong, phơi khô lông cừu rồi đưa tới.
Trang Minh Tâm nhanh chóng kêu người mang guồng quay tơ bằng tay đã được mua về từ bên ngoài ra, để cho những cung nữ đã từng xe sợi bông ở nhà trước khi nhập cung xe sợi len.
Nguyên lý xe sợi len và xe sợi bông là giống nhau, các cung nữ đã thuần thục dùng guồng quay tơ, chưa tới mấy giờ là đã se ra được mấy bó sợi len rồi.
Vì vậy Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương lấy que đan làm bằng trúc mà nàng đã bảo Tượng Tác Giám làm cho, bắt đầu dạy những cung nữ còn lại không biết xe sợi đan khăn quàng.
Ăn một miếng không thể thành người mập được, không thể nào vừa mới bắt đầu mà đã đan áo len được, phải luyện được kỹ thuật đan cơ bản trước, nắm giữ được độ lỏng chặt khi đan mới có thể khiêu chiến độ khó cao hơn.
Mấy vị phi tần rảnh rỗi đến phát hoảng, thí dụ như Di quý phi, Hân tần, Hoàn tần và Dụ tần chẳng hạn, khi nghe được tin tức liền liên tục không ngừng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Sau đó mỗi người chiếm lấy một bộ que đan len.
“Đã biết là sẽ như vậy mà.” Trang Minh Tâm cười lắc lắc đầu, may mà nàng có dự tính trước, lệnh cho Tượng Tác Giám làm hai trăm bộ que đan, nếu không thì các nàng ta quấy rối chính sự đều sẽ bị trễ nãi.
Dạy các nàng ta đan mũi lên, mũi xuống và mũi kết, rồi lại bắt đầu dạy các nàng ta đan khăn quang, sau đó để cho các nàng ta tự mình thực hành.
Trang Minh Tâm thì kêu Thôi Kiều lấy một bộ quần áo ngủ của Dục Cảnh đế tới, dùng thước thẳng đo lường kích thước, sau đó bắt đầu đan áo len cho hắn.
Lúc này không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh đan áo len cho nam thần thầm mến hồi còn đi học ở kiếp trước, thời khắc này đột nhiên lại thư thái.
Nam thần không quý trọng mình, sẽ tự có Dục Cảnh đế quý trọng mình.
Mọi người đều có duyên phận riêng, chỉ là nàng và nam thần thầm mến vô duyên thôi.
Nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên, mừng rỡ khi Dục Cảnh đế nhận được áo len, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười hạnh phúc, que đan trong tay lại càng hăng hái hơn.
Sự thật đã chứng minh, Dục Cảnh đế cũng không làm cho nàng thất vọng.
Nửa tháng sau, khi hắn nhận được áo len nàng đan cho, chưa mặc thử lên người mà đã cảm động đến tròng mắt ươn ướt.
Kéo Trang Minh Tâm vào trong ngực, hắn nức nở nói: “Tử Đồng vất vả rồi.”
Trong nửa tháng, nàng cứ rảnh rỗi là lại cầm que đan lên chiến đấu, một mũi một mũi, rồi lại từng hàng từng hàng, không thể nói là không vất vả được.
Trang Minh Tâm: “…”
Không phải chỉ là đan áo len thôi sao, đến nỗi phải cảm động thành dạng này hả?
Nhưng nghĩ lại một chút, nàng ngượng ngùng sờ sờ mũi, hình như đây là thứ đầu tiên nàng tự tay làm cho hắn thì phải.
Mấy năm trước hắn đòi hà bao với nàng, bởi vì nàng không có chút nghị lực học thêu nào, nên kéo dài đến bây giờ vẫn chưa giao nộp.
Thật đúng là quá vô tâm rồi.
Khó trách hắn than phiền nàng không để ý tới hắn, quả thật là không thể cãi lại một câu nào được.
Nàng cười ngượng nói: “Hoàng thượng, người mặc thử vào đi, nhìn xem kích thước có vừa không?”
Dựa theo áo ngủ của hắn để đan ra, chắc hẳn là sẽ vừa.
Dục Cảnh đế buông nàng ta, dứt khoát lột sạch bản thân, chỉ còn chừa lại một cái quần chẽn vàng sáng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng vội vàng nhặt trung y của hắn lên, khoác lên trên người cho hắn, sẵng giọng: “Mặc áo len sẽ bị ngứa người, phải mặc bên ngoài trung y.”
Khi giúp hắn thắt nút trung y, không khỏi chạm vào cơ ngực của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, trêu ghẹo nói: “Tử Đồng không đứng đắn, lại thừa dịp mặc quần áo giúp trẫm mà nhân cơ hội chiếm tiện nghi của trẫm.”
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, véo một cái lên ngực hắn, hừ nói: “Mạng của người cũng cho thần thiếp rồi, đừng nói đến thần thiếp cũng chỉ là vô tình chạm phải, mà cho dù có là cố ý sờ đi chăng nữa, thì đã làm sao hả?”
Dục Cảnh đế cao giọng cười lớn: “Không sao cả, dĩ nhiên là Tử Đồng muốn như thế nào thì là như thế đó rồi, trẫm đâu thể phản kháng được chứ?”
Trang Minh Tâm lười để ý tới hắn, chùm áo len lên trên đầu hắn, sau đó ra lệnh: “Đưa tay vào bên trong.”
Dục Cảnh đế ngoan ngoãn nắm chặt tay lại rồi đưa vào bên trong miệng tay áo, sau đó hai tay chia ra đưa vào hai ống tay áo.
Trang Minh Tâm nắm lấy mép dưới của chiếc áo len, kéo xuống rồi kéo phẳng ra.
Nàng nghiêng đầu quan sát trái phải một phen, lại đi vòng qua phía sau nhìn phía sau lưng hắn, cười nói: “Không sai, kích thước vừa vặn.”
Sau đó kéo Dục Cảnh đế vào đông tiếu gian, đẩy hắn đến trước gương lớn ở bên cạnh bàn trang điểm, cười nói: “Người tự mình xem đi.”
Dục Cảnh đế đứng trước gương lớn xoay xoay người, quan sát một phen, bật cười: “Hình thù kỳ quái.”
Sau đó lại duỗi duỗi cánh tay ra, phát hiện là hoạt động tự nhiên, không kìm được mà tán dương: “Đích xác là đúng là lời Tử Đồng nói, vừa ấm lại nhẹ.”
Trang Minh Tâm khiêm tốn nói: “Bởi vì phải làm gấp nên không chú ý nhuộm màu cho sợi len, cũng là kiểu đan hạt gạo đơn giản, lại không có đan thêm hoa văn gì cả… Chỉ là một kiểu dáng đơn giản, để cho người trưng bày với các triều thần thôi.”
Suy nghĩ một chút, lại cam kết: “Về sau thần thiếp sẽ đặc biệt đan cho người một món đẹp hơn, đan quần len, khăn quàng, bao tay cùng với tất, làm cả một bộ cho người, coi như là quà tặng sinh thần năm nay của người đi.”
Bây giờ vừa mới vào tháng hai, sinh nhật của hắn là vào tháng sáu, còn có bốn tháng ở giữa, đủ để nàng đan ra được.
“Thật sao?” Dục Cảnh đế đúng là thụ sủng nhược kinh, bỗng chốc khom người xuống, khiêng Trang Minh Tâm lên, sau đó xoay vòng tròn trong phòng.
“Người nổi điên gì đó, mau thả thần thiếp xuống.” Trang Minh Tâm bị hắn khiêng trên người như một cái bao tải, bả vai rắn chắc của hắn vừa vặn đè lên dạ dày của nàng, nếu còn xoay nữa thì nàng không thể đảm bảo là không nôn ra đâu.
Cũng may Dục Cảnh đế cũng chỉ là hưng phấn trong chốc lát rồi lập tức để nàng xuống, sau đó kéo nàng hôn lên đôi môi anh đào một cái.
Rồi lại chạy đến trước gương lớn, xoay tới xoay lui, soi không ngừng.
Trang Minh Tâm thấy hắn hưng phấn như một đứa trẻ, lòng hơi chua xót, lại có chút chột dạ, xem ra sau này vẫn nên đặt nhiều tâm tư lên người hắn một chút.
Ngay lúc đó Niên Ca Nhi “Bịch bịch bịch” chạy vào, lập tức nhìn thấy áo len trắng trên người Dục Cảnh đế.
Đó là thứ mà thằng bé chưa từng mặc, cũng chưa từng nhìn thấy.
Thằng bé lập tức không vui, chỉ vào Dục Cảnh đế, làm nũng nói với Trang Minh Tâm: “Mẫu hậu, Niên Ca Nhi cũng muốn áo trắng.”
Trang Minh Tâm lập tức cười nói: “Đã là đầu xuân rồi, cho dù bây giờ lập tức đan cho con, đợi khi đan xong cũng nóng không thể mặc được. Đợi đến khi vào thu, mẫu hậu sẽ đan thêm cho con, đến lúc trời lạnh là Niên Ca Nhi có thể mặc được rồi, có được hay không?”
Tiểu hài tử mau lớn, nếu mà đan theo dáng người bây giờ, đến mùa đông là sẽ bị nhỏ.
Đan cái lớn hơn chút thì ngược lại là có thể, nhưng đường đường là thái tử, mặc áo len không vừa người, chẳng phải là mất mặt sao?
Niên Ca Nhi chu môi, bất đắc dĩ nói: “Dạ được, vậy thì vào thu lại đan, những mẫu hậu không được lừa gạt nhi thần đâu đó.”
Trang Minh Tâm “Chụt” lên mặt thằng bé một cái, cười nói: “Là ai nói mẫu hậu chưa bao giờ lừa gạt con ở bên cạnh tổ mẫu, bây giờ lại hoài nghi mẫu hậu rồi hả?”
Niên Ca Nhi nói nhỏ: “Mẫu hậu đan áo trắng cho phụ hoàng, mà lại không đan cho Niên Ca Nhi trước.”
Dục Cảnh đế không vui, xụ mặt trừng Niên Ca Nhi: “Nhãi con, không có phụ hoàng thì lấy đâu ra con hả? Mẫu hậu con đan cho phụ hoàng trước là đúng rồi còn gì.”
Niên Ca Nhi bỗng chốc nhào vào trong lòng Trang Minh Tâm, tố cáo: “Phụ hoàng hung dữ.”
“Này, trẫm tức giận rồi đó nha!” Dục Cảnh đế xắn tay áo len lên, làm bộ muốn đánh Niên Ca Nhi.
Niên Ca Nhi lập tức kêu gào: “Mẫu hậu cứu mạng!”
Trang Minh Tâm bị màn kịch “Cha con tương tàn” mà thường ngày vẫn hay trình diễn làm cho bật cười, tức giận nói: “Hai ngươi dừng lại đi, cẩn thận chọc giận bản cung, bản cung sẽ đuổi hết các ngươi ra ngoài đó.”
Dục Cảnh đế vội nói: “Đúng, đuổi Niên Ca Nhi ra ngoài đi.”
Niên Ca Nhi vội nói: “Không, Niên Ca Nhi không đi, đuổi phụ hoàng ra ngoài đi.”
“Được rồi.” Trang Minh Tâm mau chóng ngăn cản hai người bọn họ, nói với Dục Cảnh đế: “Người cởi áo len ra đi, thần thiếp kêu Quỳnh Phương thu dọn chút lông cừu và sợi len đã xe xong, ngày mai người mang tất cả tới buổi triều sớm đi.”
Dục Cảnh đế sờ áo len trên người, luyến tiếc nói: “Mang lên buổi triều sớm, bọn họ người này sờ một cái, người kia lại sờ một cái, nào có thể mặc được nữa chứ?”
Tuy là hàng mẫu, nhưng dù sao cũng là Trang Minh Tâm tự tay làm cho hắn, mới mặc một lần thì đã phải bỏ, không khỏi có chút đáng tiếc.
Trang Minh Tâm cười nói: “Cái áo len này quá xù xì đơn giản, nào xứng với người tôn quý như hoàng thượng chứ? Cứ cho bọn họ xem đi, dù sao về sau thần thiếp cũng sẽ đan cho người một cái tốt hơn.”
Thật ra thì sau khi triển lãm xong giặt đi là không có việc gì, nhưng chuyện thông thương với Man tộc, tất nhiên phải do bộ nào đó phụ trách, nên nhất định sẽ xin hàng mẫu đi để tiện triển khai những việc sau đó.
Đương nhiên là không thể nào cầm về được nữa.
Làm sao mà Dục Cảnh đế lại không biết những chuyện này chứ? Hắn thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
…
Thời gian sau đó, Trang Minh Tâm ngoại trừ bận rộn cung vụ, còn phải dạy cung nhân đan len, lại còn phải tận dụng mọi thời gian đan quà sinh nhật cho Dục Cảnh đế, có thể nói là vô cùng bận rộn.
Rất nhanh tin tức đã truyền đi khắp cung Đông, Tây Lục, chúng phi tần rối rít tới cung Khôn Ninh để học tập, Trang Minh Tâm cũng chẳng ngăn cản.
Còn kêu người lại vơ vét thêm chút lông cừu vận chuyển vào cung, tránh cho không đủ để làm.
Mà Dục Cảnh đế bên này lại bận rộn bàn bạc mở lại con đường thông thương với Man tộc với các triều thần, vì tiếp nhận thêm ý kiến của Trang Minh Tâm nên đã đặc biệt thành lập một bộ Ngoại Mậu.
Cũng bổ nhiệm bộ trưởng mới nhậm chức của bộ Ngoại Mậu làm sứ thần, đi đến Man tộc, bàn chuyện thông thương.
Năm ngoái Man tộc đánh một trận đại bại, bây giờ chính là thời kỳ giáp vụ, tin tức sứ đoàn mang tới lương thực, lá trà và vải vóc của Đại Tề đổi lấy lông cừu mà không đáng một đồng, với bọn họ mà nói giống như là một miếng bánh rơi xuống từ trên trời.
Không hề do dự mà lập tức đáp ứng, lo lắng không yên là ký vào minh thư, như là rất sợ Đại Tề đổi ý vậy.
Khi sứ đoàn Man tộc mang lô lông cừu thứ nhất đi tới quốc đô Đại Tề, vừa vặn đến kịp lúc sinh nhật của Dục Cảnh đế.
Năm nay mưa thuận gió hòa, tình cảm của Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm vô cùng tốt đẹp, lập thái tử Niên Ca Nhi thông minh lanh lợi làm trữ quân, lại hoàn thành một chuyện lớn là mở lại giao thương với Man tộc, có thể nói là vạn sự như ý.
Kết quả của được thời đắc ý chính là hắn đã uống say như cá chết ở bữa tiệc sinh nhật.
Vừa mới được Cao Xảo đưa về cung Khôn Ninh hắn đã lập tức “Ọe” một tiếng nôn ra ngoài.
Niên Ca Nhi sợ hãi vội vàng tránh né, thét lên chạy vào tây thứ gian: “Mẫu hậu, mẫu hậu, phụ hoàng nôn…”
Trang Minh Tâm đang kiểm tra danh mục thọ lễ nhận được hôm nay với Thôi Kiều, nghe vậy ném danh sách đi, vội vã chạy ra ngoài.
Sau đó liền bị mùi rượu và mùi của bãi nôn trộn trên đất trộn lẫn vào nhau xộc thẳng lên mũi.
Nàng vội vàng bịt mũi lại, phân phó nói: “Người đâu, mau chóng quét dọn sạch sẽ chỗ này đi.”
Sau đó bước nhanh vào đông thứ gian.
Bên trong đông thứ gian, Dục Cảnh đế nằm nghiêng trên giường la hán, Cao Xảo đang cầm khăn ướt lau mặt cho hắn.
Thấy Trang Minh Tâm đi vào, Cao Xảo vội vàng quỳ xuống hành lễ, cười ngượng nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tài đã khuyên hoàng thượng rồi, nhưng không khuyên được.”
“Hoàng thượng đang vui, công công không khuyên được cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nơi này giao cho bổn cung, ngươi xuống nghỉ ngơi đi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, đuổi Cao Xảo đi.
Sau đó nàng tự mình rót trà ấm ra, cho Dục Cảnh đế dựa vào trên gối, đưa chung trà đến bên miệng hắn, cười nói: “Hoàng thượng súc miệng đi.”
Dục Cảnh đế há miệng nhấp một ngụm, súc miệng ọc ọc, Trang Minh Tâm vội vàng đưa ống nhổ đến.
Hắn nhổ nước súc miệng ra ống nhổ.
Trang Minh Tâm lại đưa chung trà đến bên miệng hắn.
Lặp đi lặp lại như vậy năm lần.
Nàng mang ống nhổ đến chỗ màn ở cửa, đưa cho cung nữ hầu ở bên ngoài, quay người lại, mở chai mật ong ra, rót một chung nước mật ong.
Bên dùng thìa canh bón cho hắn, bên trêu ghẹo nói: “Biết rõ là tửu lượng bản thân không tốt mà người khác mời người còn không từ chối, còn không là say thành như vậy rồi sao?”
Đầu Dục Cảnh đế vô cùng choáng váng, gần như là bị nứt ra, nhưng sau khi nôn ra một lần, đầu óc cũng có chút tỉnh táo hơn, nghe vậy cười nói: “Trẫm vui mà.”
Tất nhiên là Trang Minh Tâm biết hắn vui.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, chính là thời điểm tuổi trẻ sức khỏe, vậy mà lại có thể hoàn thành được chuyện lớn mà những đời trước không thể hoàn thành được, giải quyết mối họa tiềm tàng lớn Man tộc từ tận gốc rễ, nhất định là sẽ được lưu danh sử sách, sao có thể không đắc ý chứ?
Huống chi lần này Man tộc còn phái thái tử làm sứ thần tới chúc thọ hắn, cho hoàng đế Đại Tề như hắn đủ thể diện.
Uống đến say bí tỉ cũng là hợp tình hợp lý.
Cho nên Trang Minh Tâm cũng không khiển trách làm hắn mất hứng, chỉ ân cần nói: “Bụng người có còn khó chịu không? Thần thiếp đã cho người nấu canh giải rượu rồi, người uống nước mật ong lót dạ này trước đi.”
Dục Cảnh đế thuận theo uống mật ong nàng đút tới cho, cười nói: “Sau khi nôn ra đã dễ chịu hơn rồi.”
Trang Minh Tâm yên tâm không ít.
Đút hết nước mật ong, nàng bỏ chung trà và thìa canh lên trên bàn, vừa mới định đứng dậy đi hỏi canh giải rượu đã nấu xong chưa liền bị hắn kéo lên giường la hán.
Sau đó hắn trở mình một cái, đặt nàng xuống dưới.
Trang Minh Tâm đẩy ngực hắn một cái, khẽ mắng: “Người còn dám lộn xộn, cẩn thận một lát nữa dạ dày lại sôi trào, còn không mau nằm xuống?”
Dục Cảnh đế hí mắt phượng, đầu khó khăn lại gần, hôn lên miệng nàng.
Trang Minh Tâm thật là không còn gì để nói, cũng may là lúc nãy vừa mới kéo hắn đi súc miệng mấy lần, nếu không mà dùng cái miệng vừa mới nôn xong đi hôn nàng, người không uống nhiều như nàng chỉ sợ cũng sẽ muốn nôn ra mất.
Sau đó lại có chút lo lắng, nếu như đang hôn mà lại nôn thì sao đây?
Đến lúc đó nôn ra đầy miệng nàng, thật là muốn điên mất.
Nàng lập tức ngậm chặt miệng lại.
Như vậy thì cho dù hắn muốn nôn cũng chỉ bẩn bên ngoài, không đến nỗi nôn ra đầy miệng nàng.
Dục Cảnh đế đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhạy bén như thường phát hiện tư tưởng nàng đang không tập trung.
Hai tay hắn bóp eo nàng, trên tay dùng lực một chút, nhất thời làm cho Trang Minh Tâm “Ưm…” lên một tiếng, không tự chủ được mà há miệng ra.
Đầu lưỡi hắn nhân cơ hội chui vào.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng vội vàng giãy giụa ra, dùng sức đẩy đẩy hắn, giải cứu cho miệng của mình, tức giận nói: “Người dừng lại đi, muốn hôn miệng thì hôn lúc nào mà chẳng được, sao lại cứ phải hôn vào lúc này chứ? Lỡ như lát nữa người nôn ra, chẳng phải là nôn ra đầy miệng thần thiếp sao?”
Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn nàng: “Nàng ghét bỏ trẫm.”
Trang Minh Tâm trừng lại hắn, ủy khuất nói: “Người nói chuyện phải có lương tâm chứ, thần thiếp đã phục vụ người súc miệng, lại còn phục vụ người uống nước mật ong, có lúc nào ghét bỏ người chưa?”
Dừng lại một chút, nàng lại hừ một tiếng: “Mà cho dù không ghét bỏ người thì cũng không cần phải dùng chuyện ăn thứ người nôn ra để chứng minh chứ?”
Dục Cảnh đế liếc mắt, tức giận nói: “Trẫm cũng không phải là trẻ con, có muốn nôn hay không chẳng lẽ trong lòng lại không biết trước được hả? Có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn như nôn đầy một miệng nàng được sao?”
Vậy cũng chưa chắc.
Trang Minh Tâm vẫn hoài nghi thái độ này của hắn, nhưng ngoài miệng không thể nói thẳng, chỉ sợ hãi nói: “Thần thiếp chỉ là lo lắng mà thôi.”
Dục Cảnh đế đưa tay che mắt, hừ nói: “Thôi vậy, trẫm cũng chẳng hiếm lạ gì chuyện hôn nàng, nhìn dáng vẻ không yên lòng kia của nàng, vậy thì hôn nàng có khác gì hôn một cục thịt heo đâu chứ? Nàng cách xa trẫm một chút, nhìn mà phiền lòng.”
Trang Minh Tâm bật cười, cũng không so đo với con quỷ say xỉn như hắn, đứng dậy như hắn mong muốn, đi ra ngoài.
Dục Cảnh đế vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Nàng đúng là người không có lương tâm, trẫm bảo nàng đi mà nàng thật sự đi sao?”
“Thần thiếp nào dám cãi lại thánh mệnh chứ?” Trang Minh Tâm cười khẽ, tiếp tục đi về phía cửa.
Trong ánh mắt lo lắng của Dục Cảnh đế, nàng đứng yên bên cạnh màn cửa, nói với ra bên ngoài: “Canh giải rượu đã nấu xong chưa?”
Dục Cảnh đế: “…”
Hóa ra là không phải đi thật, đang trêu chọc hắn đây mà.
Hắn đúng là vừa tức mà lại vừa đắc ý, thật là không biết nên làm thế nào với nàng cho phải.
Quỳnh Phương ở bên ngoài trả lời: “Đã làm xong rồi.”
Nói xong, bưng một cái khay tiến vào từ khe hở của màn cửa.
Trang Minh Tâm nhận lấy, bưng đến kháng trác, sau đó liếc mắt ngó Dục Cảnh đế: “Bởi vì phải đút canh giải rượu cho hoàng thượng mà người không có lương tâm là thần thiếp đây sợ là tạm thời không có cách nào cách hoàng thượng xa một chút được. Hay là, thần thiếp kêu công công Cao Xảo đi vào phục vụ hoàng thượng nhé?”
Dục Cảnh đế hừ nói: “Trẫm không muốn nhìn thấy gương mặt già nua kia của Cao Xảo.”
“Cao công công nghe thấy thì sẽ đau lòng đó.” Trang Minh Tâm bật cười, bưng bát canh giải rượu lên tay, cầm thìa canh múc một muỗng, cẩn thận thổi nguội đi, rồi đưa đến bên miệng Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế lắc lắc đầu, hừ nói: “Trẫm không muốn dùng thìa canh để uống.”
Trang Minh Tâm cúi đầu liếc bát canh trong tay mình, dụ dỗ nói: “Canh giải rượu quá nóng, không có cách nào dùng bát đút cho người cả, người dùng thìa canh uống trước đi, một lát nữa nguội rồi lại dùng bát uống.”
Dục Cảnh đế lại hừ lạnh một tiếng: “Trẫm không muốn dùng bát uống.”
Trang Minh Tâm ngẩn ra, trong đầu suy tính chốc lát, nhất thời khóe miệng giật giật, cảm thấy là vừa rồi hôn miệng chưa đủ, lại muốn đút bằng phương pháp như vậy.
Thôi vậy, hôm nay là sinh nhật của hắn, vốn dĩ hắn cũng đang rất vui vẻ, làm sao mà nàng có thể nỡ làm hắn mất vui được chứ?
Nàng đưa thìa canh vào trong miệng mình, để bát canh lên kháng trác, sau đó đưa tay lên nắm lấy cổ hắn, đưa môi mình lên.
Đầu lưỡi cạy răng cửa ra, đưa cả canh giải rượu và đầu lưỡi của nàng vào trong.
Sau đó lập tức bị hắn vồ lấy.
Hắn tham lam mút mát.
Đầu lưỡi Trang Minh Tâm bị hắn mút đến tê rần, nàng phải giãy giụa thì lúc này hắn mới lưu luyến không thôi mà buông nàng ra.
Nàng liếc hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhấp một ngụm canh giải rượu nữa.
Chờ nàng dùng miệng đút hết cả một bát canh giải rượu, không chỉ có đầu lưỡi nàng cơ hồ như chết lặng, mất hết tri giác, mà cả miệng đều bị hắn hôn đến sưng lên.
Nàng dùng ngón tay chọc vào trán hắn một cái, đầu lưỡi bị sưng hừ nói: “Người ỷ vào thần thiếp mềm lòng để làm loạn mà!”
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, ôm lấy, nhấn đầu nàng vào trong ngực mình, hài lòng nói: “Ngủ cùng trẫm một lúc đi.”
Chưa tới mấy ngày, hạ nhân đã đưa lông cừu Dục Cảnh đế muốn vào cung.
Chỉ lo vơ vét thiếu bản thân sẽ bị trị tội, vì vậy mà có khoảng mười hai bao bố.
Trước khi xe lông cừu thành sợi, phải rửa sạch, phải rửa sạch hết cả mỡ, cỏ dại và những mảnh vụ linh tinh khác.
Lượng công việc khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào cung nhân của cung Khôn Ninh thì rất khó hoàn thành.
Trang Minh Tâm liền cho người đưa đến Hoán Y Cục, để cho cung nữ ở Hoán Y Cục hỗ trợ.
Dĩ nhiên là dùng xà phòng rửa rồi, bây giờ những cửa hàng bán xà phòng thuộc sự quản lý của triều đình nở rộ trên khắp Đại Tề, bách tính bình thường đều có thể dùng được xà phòng, huống hồ là Hoán Y Cục?
Tuy nói là xà phòng là chất tẩy rửa có tính kiềm, sẽ gây tổn hại nhất định lên lông cừu, nhưng nàng không thể tạo ra được loại không có tính kiềm để không làm tổn hại đến lông cừu, nên chỉ có thể dùng tạm.
Mấy hôm sau, Hoán Y Cục rửa xong, phơi khô lông cừu rồi đưa tới.
Trang Minh Tâm nhanh chóng kêu người mang guồng quay tơ bằng tay đã được mua về từ bên ngoài ra, để cho những cung nữ đã từng xe sợi bông ở nhà trước khi nhập cung xe sợi len.
Nguyên lý xe sợi len và xe sợi bông là giống nhau, các cung nữ đã thuần thục dùng guồng quay tơ, chưa tới mấy giờ là đã se ra được mấy bó sợi len rồi.
Vì vậy Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương lấy que đan làm bằng trúc mà nàng đã bảo Tượng Tác Giám làm cho, bắt đầu dạy những cung nữ còn lại không biết xe sợi đan khăn quàng.
Ăn một miếng không thể thành người mập được, không thể nào vừa mới bắt đầu mà đã đan áo len được, phải luyện được kỹ thuật đan cơ bản trước, nắm giữ được độ lỏng chặt khi đan mới có thể khiêu chiến độ khó cao hơn.
Mấy vị phi tần rảnh rỗi đến phát hoảng, thí dụ như Di quý phi, Hân tần, Hoàn tần và Dụ tần chẳng hạn, khi nghe được tin tức liền liên tục không ngừng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Sau đó mỗi người chiếm lấy một bộ que đan len.
“Đã biết là sẽ như vậy mà.” Trang Minh Tâm cười lắc lắc đầu, may mà nàng có dự tính trước, lệnh cho Tượng Tác Giám làm hai trăm bộ que đan, nếu không thì các nàng ta quấy rối chính sự đều sẽ bị trễ nãi.
Dạy các nàng ta đan mũi lên, mũi xuống và mũi kết, rồi lại bắt đầu dạy các nàng ta đan khăn quang, sau đó để cho các nàng ta tự mình thực hành.
Trang Minh Tâm thì kêu Thôi Kiều lấy một bộ quần áo ngủ của Dục Cảnh đế tới, dùng thước thẳng đo lường kích thước, sau đó bắt đầu đan áo len cho hắn.
Lúc này không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh đan áo len cho nam thần thầm mến hồi còn đi học ở kiếp trước, thời khắc này đột nhiên lại thư thái.
Nam thần không quý trọng mình, sẽ tự có Dục Cảnh đế quý trọng mình.
Mọi người đều có duyên phận riêng, chỉ là nàng và nam thần thầm mến vô duyên thôi.
Nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên, mừng rỡ khi Dục Cảnh đế nhận được áo len, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười hạnh phúc, que đan trong tay lại càng hăng hái hơn.
Sự thật đã chứng minh, Dục Cảnh đế cũng không làm cho nàng thất vọng.
Nửa tháng sau, khi hắn nhận được áo len nàng đan cho, chưa mặc thử lên người mà đã cảm động đến tròng mắt ươn ướt.
Kéo Trang Minh Tâm vào trong ngực, hắn nức nở nói: “Tử Đồng vất vả rồi.”
Trong nửa tháng, nàng cứ rảnh rỗi là lại cầm que đan lên chiến đấu, một mũi một mũi, rồi lại từng hàng từng hàng, không thể nói là không vất vả được.
Trang Minh Tâm: “…”
Không phải chỉ là đan áo len thôi sao, đến nỗi phải cảm động thành dạng này hả?
Nhưng nghĩ lại một chút, nàng ngượng ngùng sờ sờ mũi, hình như đây là thứ đầu tiên nàng tự tay làm cho hắn thì phải.
Mấy năm trước hắn đòi hà bao với nàng, bởi vì nàng không có chút nghị lực học thêu nào, nên kéo dài đến bây giờ vẫn chưa giao nộp.
Thật đúng là quá vô tâm rồi.
Khó trách hắn than phiền nàng không để ý tới hắn, quả thật là không thể cãi lại một câu nào được.
Nàng cười ngượng nói: “Hoàng thượng, người mặc thử vào đi, nhìn xem kích thước có vừa không?”
Dựa theo áo ngủ của hắn để đan ra, chắc hẳn là sẽ vừa.
Dục Cảnh đế buông nàng ta, dứt khoát lột sạch bản thân, chỉ còn chừa lại một cái quần chẽn vàng sáng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng vội vàng nhặt trung y của hắn lên, khoác lên trên người cho hắn, sẵng giọng: “Mặc áo len sẽ bị ngứa người, phải mặc bên ngoài trung y.”
Khi giúp hắn thắt nút trung y, không khỏi chạm vào cơ ngực của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, trêu ghẹo nói: “Tử Đồng không đứng đắn, lại thừa dịp mặc quần áo giúp trẫm mà nhân cơ hội chiếm tiện nghi của trẫm.”
Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, véo một cái lên ngực hắn, hừ nói: “Mạng của người cũng cho thần thiếp rồi, đừng nói đến thần thiếp cũng chỉ là vô tình chạm phải, mà cho dù có là cố ý sờ đi chăng nữa, thì đã làm sao hả?”
Dục Cảnh đế cao giọng cười lớn: “Không sao cả, dĩ nhiên là Tử Đồng muốn như thế nào thì là như thế đó rồi, trẫm đâu thể phản kháng được chứ?”
Trang Minh Tâm lười để ý tới hắn, chùm áo len lên trên đầu hắn, sau đó ra lệnh: “Đưa tay vào bên trong.”
Dục Cảnh đế ngoan ngoãn nắm chặt tay lại rồi đưa vào bên trong miệng tay áo, sau đó hai tay chia ra đưa vào hai ống tay áo.
Trang Minh Tâm nắm lấy mép dưới của chiếc áo len, kéo xuống rồi kéo phẳng ra.
Nàng nghiêng đầu quan sát trái phải một phen, lại đi vòng qua phía sau nhìn phía sau lưng hắn, cười nói: “Không sai, kích thước vừa vặn.”
Sau đó kéo Dục Cảnh đế vào đông tiếu gian, đẩy hắn đến trước gương lớn ở bên cạnh bàn trang điểm, cười nói: “Người tự mình xem đi.”
Dục Cảnh đế đứng trước gương lớn xoay xoay người, quan sát một phen, bật cười: “Hình thù kỳ quái.”
Sau đó lại duỗi duỗi cánh tay ra, phát hiện là hoạt động tự nhiên, không kìm được mà tán dương: “Đích xác là đúng là lời Tử Đồng nói, vừa ấm lại nhẹ.”
Trang Minh Tâm khiêm tốn nói: “Bởi vì phải làm gấp nên không chú ý nhuộm màu cho sợi len, cũng là kiểu đan hạt gạo đơn giản, lại không có đan thêm hoa văn gì cả… Chỉ là một kiểu dáng đơn giản, để cho người trưng bày với các triều thần thôi.”
Suy nghĩ một chút, lại cam kết: “Về sau thần thiếp sẽ đặc biệt đan cho người một món đẹp hơn, đan quần len, khăn quàng, bao tay cùng với tất, làm cả một bộ cho người, coi như là quà tặng sinh thần năm nay của người đi.”
Bây giờ vừa mới vào tháng hai, sinh nhật của hắn là vào tháng sáu, còn có bốn tháng ở giữa, đủ để nàng đan ra được.
“Thật sao?” Dục Cảnh đế đúng là thụ sủng nhược kinh, bỗng chốc khom người xuống, khiêng Trang Minh Tâm lên, sau đó xoay vòng tròn trong phòng.
“Người nổi điên gì đó, mau thả thần thiếp xuống.” Trang Minh Tâm bị hắn khiêng trên người như một cái bao tải, bả vai rắn chắc của hắn vừa vặn đè lên dạ dày của nàng, nếu còn xoay nữa thì nàng không thể đảm bảo là không nôn ra đâu.
Cũng may Dục Cảnh đế cũng chỉ là hưng phấn trong chốc lát rồi lập tức để nàng xuống, sau đó kéo nàng hôn lên đôi môi anh đào một cái.
Rồi lại chạy đến trước gương lớn, xoay tới xoay lui, soi không ngừng.
Trang Minh Tâm thấy hắn hưng phấn như một đứa trẻ, lòng hơi chua xót, lại có chút chột dạ, xem ra sau này vẫn nên đặt nhiều tâm tư lên người hắn một chút.
Ngay lúc đó Niên Ca Nhi “Bịch bịch bịch” chạy vào, lập tức nhìn thấy áo len trắng trên người Dục Cảnh đế.
Đó là thứ mà thằng bé chưa từng mặc, cũng chưa từng nhìn thấy.
Thằng bé lập tức không vui, chỉ vào Dục Cảnh đế, làm nũng nói với Trang Minh Tâm: “Mẫu hậu, Niên Ca Nhi cũng muốn áo trắng.”
Trang Minh Tâm lập tức cười nói: “Đã là đầu xuân rồi, cho dù bây giờ lập tức đan cho con, đợi khi đan xong cũng nóng không thể mặc được. Đợi đến khi vào thu, mẫu hậu sẽ đan thêm cho con, đến lúc trời lạnh là Niên Ca Nhi có thể mặc được rồi, có được hay không?”
Tiểu hài tử mau lớn, nếu mà đan theo dáng người bây giờ, đến mùa đông là sẽ bị nhỏ.
Đan cái lớn hơn chút thì ngược lại là có thể, nhưng đường đường là thái tử, mặc áo len không vừa người, chẳng phải là mất mặt sao?
Niên Ca Nhi chu môi, bất đắc dĩ nói: “Dạ được, vậy thì vào thu lại đan, những mẫu hậu không được lừa gạt nhi thần đâu đó.”
Trang Minh Tâm “Chụt” lên mặt thằng bé một cái, cười nói: “Là ai nói mẫu hậu chưa bao giờ lừa gạt con ở bên cạnh tổ mẫu, bây giờ lại hoài nghi mẫu hậu rồi hả?”
Niên Ca Nhi nói nhỏ: “Mẫu hậu đan áo trắng cho phụ hoàng, mà lại không đan cho Niên Ca Nhi trước.”
Dục Cảnh đế không vui, xụ mặt trừng Niên Ca Nhi: “Nhãi con, không có phụ hoàng thì lấy đâu ra con hả? Mẫu hậu con đan cho phụ hoàng trước là đúng rồi còn gì.”
Niên Ca Nhi bỗng chốc nhào vào trong lòng Trang Minh Tâm, tố cáo: “Phụ hoàng hung dữ.”
“Này, trẫm tức giận rồi đó nha!” Dục Cảnh đế xắn tay áo len lên, làm bộ muốn đánh Niên Ca Nhi.
Niên Ca Nhi lập tức kêu gào: “Mẫu hậu cứu mạng!”
Trang Minh Tâm bị màn kịch “Cha con tương tàn” mà thường ngày vẫn hay trình diễn làm cho bật cười, tức giận nói: “Hai ngươi dừng lại đi, cẩn thận chọc giận bản cung, bản cung sẽ đuổi hết các ngươi ra ngoài đó.”
Dục Cảnh đế vội nói: “Đúng, đuổi Niên Ca Nhi ra ngoài đi.”
Niên Ca Nhi vội nói: “Không, Niên Ca Nhi không đi, đuổi phụ hoàng ra ngoài đi.”
“Được rồi.” Trang Minh Tâm mau chóng ngăn cản hai người bọn họ, nói với Dục Cảnh đế: “Người cởi áo len ra đi, thần thiếp kêu Quỳnh Phương thu dọn chút lông cừu và sợi len đã xe xong, ngày mai người mang tất cả tới buổi triều sớm đi.”
Dục Cảnh đế sờ áo len trên người, luyến tiếc nói: “Mang lên buổi triều sớm, bọn họ người này sờ một cái, người kia lại sờ một cái, nào có thể mặc được nữa chứ?”
Tuy là hàng mẫu, nhưng dù sao cũng là Trang Minh Tâm tự tay làm cho hắn, mới mặc một lần thì đã phải bỏ, không khỏi có chút đáng tiếc.
Trang Minh Tâm cười nói: “Cái áo len này quá xù xì đơn giản, nào xứng với người tôn quý như hoàng thượng chứ? Cứ cho bọn họ xem đi, dù sao về sau thần thiếp cũng sẽ đan cho người một cái tốt hơn.”
Thật ra thì sau khi triển lãm xong giặt đi là không có việc gì, nhưng chuyện thông thương với Man tộc, tất nhiên phải do bộ nào đó phụ trách, nên nhất định sẽ xin hàng mẫu đi để tiện triển khai những việc sau đó.
Đương nhiên là không thể nào cầm về được nữa.
Làm sao mà Dục Cảnh đế lại không biết những chuyện này chứ? Hắn thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
…
Thời gian sau đó, Trang Minh Tâm ngoại trừ bận rộn cung vụ, còn phải dạy cung nhân đan len, lại còn phải tận dụng mọi thời gian đan quà sinh nhật cho Dục Cảnh đế, có thể nói là vô cùng bận rộn.
Rất nhanh tin tức đã truyền đi khắp cung Đông, Tây Lục, chúng phi tần rối rít tới cung Khôn Ninh để học tập, Trang Minh Tâm cũng chẳng ngăn cản.
Còn kêu người lại vơ vét thêm chút lông cừu vận chuyển vào cung, tránh cho không đủ để làm.
Mà Dục Cảnh đế bên này lại bận rộn bàn bạc mở lại con đường thông thương với Man tộc với các triều thần, vì tiếp nhận thêm ý kiến của Trang Minh Tâm nên đã đặc biệt thành lập một bộ Ngoại Mậu.
Cũng bổ nhiệm bộ trưởng mới nhậm chức của bộ Ngoại Mậu làm sứ thần, đi đến Man tộc, bàn chuyện thông thương.
Năm ngoái Man tộc đánh một trận đại bại, bây giờ chính là thời kỳ giáp vụ, tin tức sứ đoàn mang tới lương thực, lá trà và vải vóc của Đại Tề đổi lấy lông cừu mà không đáng một đồng, với bọn họ mà nói giống như là một miếng bánh rơi xuống từ trên trời.
Không hề do dự mà lập tức đáp ứng, lo lắng không yên là ký vào minh thư, như là rất sợ Đại Tề đổi ý vậy.
Khi sứ đoàn Man tộc mang lô lông cừu thứ nhất đi tới quốc đô Đại Tề, vừa vặn đến kịp lúc sinh nhật của Dục Cảnh đế.
Năm nay mưa thuận gió hòa, tình cảm của Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm vô cùng tốt đẹp, lập thái tử Niên Ca Nhi thông minh lanh lợi làm trữ quân, lại hoàn thành một chuyện lớn là mở lại giao thương với Man tộc, có thể nói là vạn sự như ý.
Kết quả của được thời đắc ý chính là hắn đã uống say như cá chết ở bữa tiệc sinh nhật.
Vừa mới được Cao Xảo đưa về cung Khôn Ninh hắn đã lập tức “Ọe” một tiếng nôn ra ngoài.
Niên Ca Nhi sợ hãi vội vàng tránh né, thét lên chạy vào tây thứ gian: “Mẫu hậu, mẫu hậu, phụ hoàng nôn…”
Trang Minh Tâm đang kiểm tra danh mục thọ lễ nhận được hôm nay với Thôi Kiều, nghe vậy ném danh sách đi, vội vã chạy ra ngoài.
Sau đó liền bị mùi rượu và mùi của bãi nôn trộn trên đất trộn lẫn vào nhau xộc thẳng lên mũi.
Nàng vội vàng bịt mũi lại, phân phó nói: “Người đâu, mau chóng quét dọn sạch sẽ chỗ này đi.”
Sau đó bước nhanh vào đông thứ gian.
Bên trong đông thứ gian, Dục Cảnh đế nằm nghiêng trên giường la hán, Cao Xảo đang cầm khăn ướt lau mặt cho hắn.
Thấy Trang Minh Tâm đi vào, Cao Xảo vội vàng quỳ xuống hành lễ, cười ngượng nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tài đã khuyên hoàng thượng rồi, nhưng không khuyên được.”
“Hoàng thượng đang vui, công công không khuyên được cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nơi này giao cho bổn cung, ngươi xuống nghỉ ngơi đi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, đuổi Cao Xảo đi.
Sau đó nàng tự mình rót trà ấm ra, cho Dục Cảnh đế dựa vào trên gối, đưa chung trà đến bên miệng hắn, cười nói: “Hoàng thượng súc miệng đi.”
Dục Cảnh đế há miệng nhấp một ngụm, súc miệng ọc ọc, Trang Minh Tâm vội vàng đưa ống nhổ đến.
Hắn nhổ nước súc miệng ra ống nhổ.
Trang Minh Tâm lại đưa chung trà đến bên miệng hắn.
Lặp đi lặp lại như vậy năm lần.
Nàng mang ống nhổ đến chỗ màn ở cửa, đưa cho cung nữ hầu ở bên ngoài, quay người lại, mở chai mật ong ra, rót một chung nước mật ong.
Bên dùng thìa canh bón cho hắn, bên trêu ghẹo nói: “Biết rõ là tửu lượng bản thân không tốt mà người khác mời người còn không từ chối, còn không là say thành như vậy rồi sao?”
Đầu Dục Cảnh đế vô cùng choáng váng, gần như là bị nứt ra, nhưng sau khi nôn ra một lần, đầu óc cũng có chút tỉnh táo hơn, nghe vậy cười nói: “Trẫm vui mà.”
Tất nhiên là Trang Minh Tâm biết hắn vui.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, chính là thời điểm tuổi trẻ sức khỏe, vậy mà lại có thể hoàn thành được chuyện lớn mà những đời trước không thể hoàn thành được, giải quyết mối họa tiềm tàng lớn Man tộc từ tận gốc rễ, nhất định là sẽ được lưu danh sử sách, sao có thể không đắc ý chứ?
Huống chi lần này Man tộc còn phái thái tử làm sứ thần tới chúc thọ hắn, cho hoàng đế Đại Tề như hắn đủ thể diện.
Uống đến say bí tỉ cũng là hợp tình hợp lý.
Cho nên Trang Minh Tâm cũng không khiển trách làm hắn mất hứng, chỉ ân cần nói: “Bụng người có còn khó chịu không? Thần thiếp đã cho người nấu canh giải rượu rồi, người uống nước mật ong lót dạ này trước đi.”
Dục Cảnh đế thuận theo uống mật ong nàng đút tới cho, cười nói: “Sau khi nôn ra đã dễ chịu hơn rồi.”
Trang Minh Tâm yên tâm không ít.
Đút hết nước mật ong, nàng bỏ chung trà và thìa canh lên trên bàn, vừa mới định đứng dậy đi hỏi canh giải rượu đã nấu xong chưa liền bị hắn kéo lên giường la hán.
Sau đó hắn trở mình một cái, đặt nàng xuống dưới.
Trang Minh Tâm đẩy ngực hắn một cái, khẽ mắng: “Người còn dám lộn xộn, cẩn thận một lát nữa dạ dày lại sôi trào, còn không mau nằm xuống?”
Dục Cảnh đế hí mắt phượng, đầu khó khăn lại gần, hôn lên miệng nàng.
Trang Minh Tâm thật là không còn gì để nói, cũng may là lúc nãy vừa mới kéo hắn đi súc miệng mấy lần, nếu không mà dùng cái miệng vừa mới nôn xong đi hôn nàng, người không uống nhiều như nàng chỉ sợ cũng sẽ muốn nôn ra mất.
Sau đó lại có chút lo lắng, nếu như đang hôn mà lại nôn thì sao đây?
Đến lúc đó nôn ra đầy miệng nàng, thật là muốn điên mất.
Nàng lập tức ngậm chặt miệng lại.
Như vậy thì cho dù hắn muốn nôn cũng chỉ bẩn bên ngoài, không đến nỗi nôn ra đầy miệng nàng.
Dục Cảnh đế đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn nhạy bén như thường phát hiện tư tưởng nàng đang không tập trung.
Hai tay hắn bóp eo nàng, trên tay dùng lực một chút, nhất thời làm cho Trang Minh Tâm “Ưm…” lên một tiếng, không tự chủ được mà há miệng ra.
Đầu lưỡi hắn nhân cơ hội chui vào.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng vội vàng giãy giụa ra, dùng sức đẩy đẩy hắn, giải cứu cho miệng của mình, tức giận nói: “Người dừng lại đi, muốn hôn miệng thì hôn lúc nào mà chẳng được, sao lại cứ phải hôn vào lúc này chứ? Lỡ như lát nữa người nôn ra, chẳng phải là nôn ra đầy miệng thần thiếp sao?”
Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn nàng: “Nàng ghét bỏ trẫm.”
Trang Minh Tâm trừng lại hắn, ủy khuất nói: “Người nói chuyện phải có lương tâm chứ, thần thiếp đã phục vụ người súc miệng, lại còn phục vụ người uống nước mật ong, có lúc nào ghét bỏ người chưa?”
Dừng lại một chút, nàng lại hừ một tiếng: “Mà cho dù không ghét bỏ người thì cũng không cần phải dùng chuyện ăn thứ người nôn ra để chứng minh chứ?”
Dục Cảnh đế liếc mắt, tức giận nói: “Trẫm cũng không phải là trẻ con, có muốn nôn hay không chẳng lẽ trong lòng lại không biết trước được hả? Có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn như nôn đầy một miệng nàng được sao?”
Vậy cũng chưa chắc.
Trang Minh Tâm vẫn hoài nghi thái độ này của hắn, nhưng ngoài miệng không thể nói thẳng, chỉ sợ hãi nói: “Thần thiếp chỉ là lo lắng mà thôi.”
Dục Cảnh đế đưa tay che mắt, hừ nói: “Thôi vậy, trẫm cũng chẳng hiếm lạ gì chuyện hôn nàng, nhìn dáng vẻ không yên lòng kia của nàng, vậy thì hôn nàng có khác gì hôn một cục thịt heo đâu chứ? Nàng cách xa trẫm một chút, nhìn mà phiền lòng.”
Trang Minh Tâm bật cười, cũng không so đo với con quỷ say xỉn như hắn, đứng dậy như hắn mong muốn, đi ra ngoài.
Dục Cảnh đế vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Nàng đúng là người không có lương tâm, trẫm bảo nàng đi mà nàng thật sự đi sao?”
“Thần thiếp nào dám cãi lại thánh mệnh chứ?” Trang Minh Tâm cười khẽ, tiếp tục đi về phía cửa.
Trong ánh mắt lo lắng của Dục Cảnh đế, nàng đứng yên bên cạnh màn cửa, nói với ra bên ngoài: “Canh giải rượu đã nấu xong chưa?”
Dục Cảnh đế: “…”
Hóa ra là không phải đi thật, đang trêu chọc hắn đây mà.
Hắn đúng là vừa tức mà lại vừa đắc ý, thật là không biết nên làm thế nào với nàng cho phải.
Quỳnh Phương ở bên ngoài trả lời: “Đã làm xong rồi.”
Nói xong, bưng một cái khay tiến vào từ khe hở của màn cửa.
Trang Minh Tâm nhận lấy, bưng đến kháng trác, sau đó liếc mắt ngó Dục Cảnh đế: “Bởi vì phải đút canh giải rượu cho hoàng thượng mà người không có lương tâm là thần thiếp đây sợ là tạm thời không có cách nào cách hoàng thượng xa một chút được. Hay là, thần thiếp kêu công công Cao Xảo đi vào phục vụ hoàng thượng nhé?”
Dục Cảnh đế hừ nói: “Trẫm không muốn nhìn thấy gương mặt già nua kia của Cao Xảo.”
“Cao công công nghe thấy thì sẽ đau lòng đó.” Trang Minh Tâm bật cười, bưng bát canh giải rượu lên tay, cầm thìa canh múc một muỗng, cẩn thận thổi nguội đi, rồi đưa đến bên miệng Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế lắc lắc đầu, hừ nói: “Trẫm không muốn dùng thìa canh để uống.”
Trang Minh Tâm cúi đầu liếc bát canh trong tay mình, dụ dỗ nói: “Canh giải rượu quá nóng, không có cách nào dùng bát đút cho người cả, người dùng thìa canh uống trước đi, một lát nữa nguội rồi lại dùng bát uống.”
Dục Cảnh đế lại hừ lạnh một tiếng: “Trẫm không muốn dùng bát uống.”
Trang Minh Tâm ngẩn ra, trong đầu suy tính chốc lát, nhất thời khóe miệng giật giật, cảm thấy là vừa rồi hôn miệng chưa đủ, lại muốn đút bằng phương pháp như vậy.
Thôi vậy, hôm nay là sinh nhật của hắn, vốn dĩ hắn cũng đang rất vui vẻ, làm sao mà nàng có thể nỡ làm hắn mất vui được chứ?
Nàng đưa thìa canh vào trong miệng mình, để bát canh lên kháng trác, sau đó đưa tay lên nắm lấy cổ hắn, đưa môi mình lên.
Đầu lưỡi cạy răng cửa ra, đưa cả canh giải rượu và đầu lưỡi của nàng vào trong.
Sau đó lập tức bị hắn vồ lấy.
Hắn tham lam mút mát.
Đầu lưỡi Trang Minh Tâm bị hắn mút đến tê rần, nàng phải giãy giụa thì lúc này hắn mới lưu luyến không thôi mà buông nàng ra.
Nàng liếc hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nhấp một ngụm canh giải rượu nữa.
Chờ nàng dùng miệng đút hết cả một bát canh giải rượu, không chỉ có đầu lưỡi nàng cơ hồ như chết lặng, mất hết tri giác, mà cả miệng đều bị hắn hôn đến sưng lên.
Nàng dùng ngón tay chọc vào trán hắn một cái, đầu lưỡi bị sưng hừ nói: “Người ỷ vào thần thiếp mềm lòng để làm loạn mà!”
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, ôm lấy, nhấn đầu nàng vào trong ngực mình, hài lòng nói: “Ngủ cùng trẫm một lúc đi.”
Bình luận facebook