Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Có cơ hội đóng phim!!!
Nhận ra là mình đang ngượng ngùng, Lê Chi tăng cường tinh thần phòng bị, lớn tiếng: “Anh đừng có ra vẻ đáng yêu!”
Tống Ngạn Thành ngừng lại.
“Đàn ông đàn ang, lớn đầu rồi mà không cảm thấy xấu hổ hả?”
“…” Tống Ngạn Thành tém lại ý cười, “Không rảnh”
Lê Chi buột miệng thốt ra, “Chẳng bằng học cách trở thành một người bạn trai đủ tiêu chuẩn”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, “Đã vậy thì cô cũng nên học cách trở thành một diễn viên đạt tiêu chuẩn”
Lê Chi: “…”
Anh xoay người, thong dong quay trở về phòng làm việc, “Nếu không phải là do Quý Tả từng điều tra qua công ty của các cô, tôi cũng thực sự hoài nghi thân phận của cô đấy.”
Lại nữa kìa!
Lê Chi thở hì hục, giơ nắm đấm lên, nổi cáu với anh: “Hợp đồng đã ký, tiền lương một tháng mười vạn, anh đừng nghĩ đến chuyện quỵt nợ tôi.”
Tống Ngạn Thành vẫn bước đều, nghiêng đầu nói: “Yên tâm, cũng chưa đến mức làm ra chuyện giậu đổ bìm leo với một diễn viên thất nghiệp”
Lê Chi bị sự ngang ngược của anh làm tức đến nỗi lạnh lòng, “Chắc còn phải khen anh một câu ‘Sếp Tống, anh thật cool ngầu!’ đấy nhỉ?”
Tống Ngạn Thành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Lê Chi: “…”
Da mặt dày số hai thì không ai dám dày số một.
Không ngồi ở nhà nghỉ ngơi được bao lâu thì Tống Ngạn Thành phải tới công ty. Chung cư chỉ còn lại một mình cô, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh cực dễ khiến người ta cảm thấy trống vắng. Lê Chi cầm di động lên rồi lại buông xuống. Sau khi lặp lại vài lần, cô hạ quyết tâm gọi điện thoại cho trợ lý của Từ Phong, muốn hỏi lý do vì sao lại không cho cô hoạt động tiếp.
Trợ lý uyển chuyển mà nói: “Cô thật khiêm tốn đấy Tiểu Lê.”
Lê Chi mù mờ không nghĩ thông.
Trợ lý: “Không có việc gì, anh Mao đang ngồi đây cùng với chị Phong.”
Khó hiểu lại chồng chất khó hiểu.
Sáng sớm hôm nay Từ Phong đã gọi cho Mao Phi Du rồi, ngữ khí không được tốt lắm, bảo anh ta tới công ty một chuyến.
Sau khi đến, Từ Phong kì kì quái quái mà cho anh ta ăn đạn, “Tiểu Mao vẫn luôn giữ cho mình thái độ bình thản, không hổ là người đại diện vàng từng dẫn dắt ngôi sao lớn”
Lời nói có lực sát thương cao này đã đâm vào tim Mao Phi Du một nhát, tuy nhiên anh ta vẫn phải cười lấy lòng: “Chị Phong dạy phải lắm, chị chỉ bảo cho em một chút đi, để cho thằng em này biết mình làm chưa tốt ở đâu?”
Từ Phong hừ lạnh, “Nếu không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của công ty thì nên sớm nói ra, trước mặt thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo, cậu nếu có ý kiến gì đối với tôi thì cứ nói thẳng.”
Mao Phi Du cười đùa tí tởn, “Nào có đâu chị.”
Từ Phong nâng cao giọng: “Quản cho tốt nghệ sĩ của cậu đi! Cho rằng có người chống lưng liền nghĩ mình là của hiếm sao? Đừng dùng một bộ dạng này hù dọa tôi. Tiểu Mao, cậu cũng nên tỉnh lại rồi, vẫn còn ảo tưởng rằng bản thân có thể tạo nên một Hạ Chi Kì thứ hai?”
Chung quanh có rất nhiều nhân viên công tác, bên ngoài tỏ ra đang rất tập trung làm việc, kỳ thật lỗ tai đang dựng đứng cả lên, nghe đến đó, ánh mắt càng thêm vẻ châm biếm mà liếc qua Mao Phi Du.
Mao Phi Du vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, cả khuôn người cao to tới 1m8 cúi gập xuống, nói năng mềm mỏng ngọt xớt mà xin lỗi: “Dạ dạ, chị Phong nói đúng ạ”
Chạng vạng, Lê Chi nhận được điện thoại của anh ta, còn chưa nói được nửa câu trêu chọc, “Ồ, nhớ ra bản thân là người đại diện rồi sao?”
Ngữ khí của Mao Phi Du như muốn bùng nổ, “Cô ở đâu?”
Lê Chi không dám nói là đang ở nhà của Tống Ngạn Thành, chỉ nói ở đang làm việc ở gần đây. Không bao lâu, Mao Phi Du đậu xe ở ven đường, mặt mày âm u xuống xe.
Lê Chi có tâm nhắc nhở: “Cấm đỗ mà, không sợ chụp hình sao.”
Mao Phi Du đóng cửa xe đánh rầm một cái, “Bắt đi, tốt nhất là bắt tôi ăn cơm tù đi, dù sao đều phải chết đói!”
Lê Chi bối rối, “Anh lại nổi điên vì chuyện gì?”
Mao Phi Du nổi trận lôi đình, “Cô làm ra thật con mẹ nó nhiều chuyện chết tiệt, có bản lĩnh như vậy, tại sao còn không thấy cô nổi tiếng?”
“Anh điên rồi à, sao lại phát giận lên tôi?”
“Tôi lại muốn điên rồi đấy, sau đó lôi cô cùng nhảy sông!” Tâm tình Mao Phi Du đang trên bờ vực tuyệt vọng, ngày mùa đông giá rét nhưng trên trán vẫn chảy xuống một lớp mồ hôi mỏng. Thanh âm của anh ta lớn, không màng tới ngoài đường đang có kẻ qua người lại, mặt mũi thể diện gì đó, giờ phút này đều đã quên sạch.
Lê Chi bị anh ta giận dữ trừng mắt, đôi mắt dần đỏ lên.
Mao Phi Du khóe miệng hơi xị xuống, nhưng vẫn không dao động.
Lê Chi hít sâu một hơi, sắc môi đã trở nên bợt bạt, cô nhìn thẳng Mao Phi Du, khi nói chuyện giọng còn hơi phát run, “Là do mình tôi sai thôi sao? Anh mang tiếng là người đại diện của tôi, nhưng đã giúp đỡ cho tôi được một chút nào chưa? Cả ngày thấy không mặt, tôi đi thử vai, đi quay phim, anh có mặt ở đó sao? Trong thâm tâm anh luôn đinh ninh rằng tôi là đứa vô tích sự, dựa vào đâu mà bảo tôi phải chịu trách nhiệm với cái thành kiến của anh?”
Mao Phi Du tức điên, “Cô, cô, cô!”
“Không phải anh la ó muốn đi sao? Không có tiền mua LV tặng lễ để đi cửa sau sao? Tôi cho anh mượn, ghi giấy nợ, đi theo cái tiền đồ tươi sáng của anh đi!” Lê Chi gấp gáp nói cho xong, sống lưng bật thẳng, hừng hực khí thế xoay người đi về.
Ở con đường hẹp đối diện có cây ngô đồng che khuất, Tống Ngạn Thành ngồi ở ghế sau vẫn không phân phó tài xế lái xe đi. Quý Tả hình như cũng không muốn trì hoãn xe chạy, cuối cùng chỉ nói, “Lê tiểu thư, ừm, có tài ăn nói lợi hại.”
Tống Ngạn Thành không đánh giá, chỉ chậm rãi đóng cửa kính xe.
Anh vốn không hề có ý định dừng lại, thuần túy là do động tĩnh của hai người kia quá lớn. Quý Tả còn có công việc cần giải quyết, Tống Ngạn Thành phái lái xe đưa anh ta. Về đến nhà, như đã dự kiến từ trước, anh lại thấy Lê Chi đờ đẫn ngồi trên ghế sopha.
Chập choạng tối, vào mùa đông lại được hôm trời nắng, khi vào đêm sắc trời cũng sẽ có màu xanh khói dịu dàng.
Lê Chi ngâm mình trên ghế ngồi, tóc dài rũ đến bên hông, bóng lưng nhỏ nhắn yên lặng.
Tống Ngạn Thành nhìn vài giây, hình ảnh như vậy đập vào đôi mắt, thực sự là cảnh đẹp ý vui. Có lẽ anh cũng ý thức được rằng mình vừa nảy ra một ý nghĩ không nên có, anh phá vỡ sự trầm mặc, xua đi nỗi lòng phức tạp thực thực hư hư kia.
“Vừa rồi cãi nhau không phải rất lợi hại sao? Như thế nào, giả vờ?”
Lê Chi đột nhiên quay đầu, sau khi thấy rõ là hắn, lại rầu rĩ mà quay đầu về, “Lại bị anh thấy được.”
Tống Ngạn Thành ngược lại không nói gì.
Lê Chi rũ thấp đầu, bày ra cái tư thế ủ rũ “Đến đây đi, tùy tiện lăng mạ”, nhưng sự im lặng vẫn cứ mãi kéo dài. Lê Chi bất giác nhìn anh, chỉ thấy Tống Ngạn Thành đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển thêm bước nào.
Đối diện với ánh mắt của anh, Lê Chi tỏ vẻ cứng đầu, nói: “Anh ta muốn đi thì đi, ai để ý!”
“Không nổi thì không nổi, dù có rời khỏi anh ta tôi cũng không đến mức chết đói.”
“Lúc nào cũng lấy tôi là chỗ trút giận, tôi cũng không phải khí cầu.”
Tống Ngạn Thành không nói, trước sau như một, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng từ đèn neon nơi thị thành ở bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt anh. Lê Chi giống một con bò nhỏ bướng bỉnh, rụt cổ lại, không nhúc nhích.
Tống Ngạn Thành khoanh tay mà đứng, nhẹ nâng cằm, lãnh đạm hỏi: “Vậy cô khóc cái gì?”
Như là được mở khóa chốt, mạch điện lung tung rối loạn trong cơ thể như được tiếp thêm năng lượng, tán loạn chạy quanh, rồi nổ “đùng” một tiếng, tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Chóp mũi Lê Chi đau xót, ghé vào mặt bàn nức nở. Lúc đầu còn có thể khắc chế, còn sau đó dứt khoát thành tiếng.
Cô khóc như mưa, Tống Ngạn Thành đột nhiên bị phân tâm.
Lê Chi úp mặt vào trong khuỷu tay, sau khi cảm xúc dịu đi, cô ngẩng đầu lên, trong tầm tay, không biết tự khi nào lại xuất hiện một hộp khăn giấy.
——
Ở bên này, Mao Phi Du chạy xe băng băng trên đường, tức muốn nổ phổi.
Đời này anh ta chưa từng thấy người nào có tính nết xấu xa như thế!
Đúng là xui xẻo cực hạn mới gặp phải cái cô nghệ sĩ này!
Anh ta tức giận nhấn chân ga, cho chạy xe quá tốc độ. Khi một người bạn gọi điện thoại tới, ngữ khí Mao Phi Du vô cùng hung hãn, “Nói!”
“Đù, cứ làm như tôi quỵt tiền cậu không bằng.” Ông bạn kia đi vào chuyện chính: “Đừng trách anh em không nói cho cậu, Trình Đạo đã chọn được hai nữ phụ có triển vọng cho cái bộ phim kia, một người trong số đó chính là nghệ sĩ nhà cậu.”
“Ai?”
“Chẳng lẽ cậu còn dẫn dắt nghệ sĩ nào khác à? Là Lê Chi nhà cậu ấy.” Người bạn này nghe ngóng được “Còn một người đến từ giải trí Diệu Tâm, bọn họ cũng đã nghe phong thanh, đang chạy chọt quan hệ khắp nơi đây. Cậu cũng nên nắm chặt cơ hội chút đi, đây là một kịch bản rất tốt đó.”
Sau khi cúp máy, Mao Phi Du “hừ” một tiếng, đường ai nấy đi, liên quan quái gì đến anh ta.
Xe thịch thịch thịch mà đi về phía trước, suýt chút nữa vượt đèn đỏ. Mao Phi Du nóng nảy đến mức đập vô lăng, căm giận cắn răng, “Thật sự mẹ nó giống như tôi thiếu nợ cô vậy.”
Quay đầu xe ở chỗ giao lộ tiếp theo, Mao Phi Du gọi điện thoại cho một nhà làm phim, giọng nói ra chiều tâng bốc nịnh hót: “Anh Tần, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Sau một hồi hỏi han, trong lòng Mao Phi Du bắt đầu có tính toán. Nguyên văn, người biết chuyện nói là: “Nghệ sĩ của cậu xác thật là đang chờ tuyển, nhưng mấy lãnh đạo còn chưa có ý quyết. So ra thì, vị kia nổi tiếng hơn gà nhà cậu, quả thật là chỗ cậu không có lợi thế gì. Nếu muốn tranh thủ, chi bằng cậu đi thuyết phục anh Sơn đi”
Anh Sơn là người trong giới đầu tư, dùng tiền mua lòng người, đúng là có không ít mối quan hệ. Bộ《 Ánh Trăng Trên Tay 》này anh ta cũng có phần, chiếm nhiều ít gì thì không biết được, thôi thì còn nước còn tát, còn đỡ hơn là khoanh tay đứng nhìn.
Thực ra thì Mao Phi Du rất không thích tiếp xúc với loại người này, ỷ vào có tài nguyên, mấy sở thích mờ ám đen tối cũng không thiếu, đặc biệt là rất khó hầu hạ. Nhờ người nghe ngóng hộ, mới biết được tối nay anh Sơn mở party tư nhân trên núi.
Mao Phi Du dừng xe bên đường, hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Cuối cùng hừ một cái thật mạnh bạo, “Thật đúng là bà tổ của tôi mà!”
——
Rạng sáng ngày hôm sau, Lê Chi đã bị tiếng tin nhắn đánh thức.
Đôi mắt cô còn chưa mở hẳn, mơ mơ hồ hồ mà nhìn đến dòng tin nhắn kia rồi lại chìm vào giấc ngủ. Nửa phút sau, cô đột nhiên mở to hai mắt, hoài nghi xem lại thêm lần nữa.
“Chuẩn bị một chút, cuối tuần vào đoàn quay phim.”
Đầu óc Lê Chi choáng váng, ngón tay đều phát run, “Ý, ý của anh là gì?”
Mao Phi Du đứng hình, bắt đầu oanh tạc: “Cô có phải người hay không, ngủ thì sớm hơn tôi, dậy thì muộn hơn tôi, tôi nói cho cô biết này Lê Chi, lần này cô mà dám cả gan để xuất hiện bất cứ sai phạm nào, ông đây giết chết cô!”
Anh ta chưa hết giận, vẫn rống to: “Nổi tiếng! Phải nổi cho tôi nghe chưa!”
Cúp máy rồi, Mao Phi Du cầm chai rượu, xoay người rồi lại ói ra.
Y tá sốt ruột gõ cửa, “Ngộ độc rượu còn chưa khỏi đâu, muốn tìm chết cái gì?’
Mao Phi Du cười khì khì, yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, rước thêm phiền phức cho cô rồi.”
Còn chưa đến sáu rưỡi, Tống Ngạn Thành đã bị động tĩnh ở bên ngoài phòng làm cho dứt luôn cơn buồn ngủ. Anh có chút bực mình, tóc mềm oặt xõa xuống dưới, giống như một con sư tử gắt gỏng. Tống Ngạn Thành hùng hổ mà mở cửa ra, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lê Chi mạnh mẽ ngăn ở cửa.
Cô gái nhỏ nở nụ cười ngây ngô lại rực rỡ, lớn tiếng báo cáo: “A a a! Tôi có phim đóng!!”
“Tôi phải vào tổ quay!! Diễn phim của Trình Đạo!!”
“Huhuhuhu! Tôi thấy rất phấn khích!”
Cánh tay của Tống Diêm Thành bị cô nắm lấy một cách vô thức, theo động tác của Lê Chi cùng nhau đung đưa.
“《 Ánh Trăng Trên Tay 》anh đã nghe qua chưa? Tôi vào vai một nhân vật siêu tốt!”
Tống Ngạn Thành có lệ phối hợp: “Ồ, là gì?”
Lê Chi nói: “Một góa phụ trẻ!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Khẩu vị thật sự dị thường.
“Cuối tuần là có thể vào tổ quay, Trình Đạo là thần tượng của tôi! Anh biết không, thời điểm tôi học đại học, tôi còn ao ước mua được vé tham dự giờ giảng chuyên khoa của anh ấy nữa đấy.”
Tống Ngạn Thành lạnh giọng đánh gãy lời cô: “Tôi chỉ biết, tay của tôi sắp bị cô bẻ gãy tới nơi rồi.”
Lê Chi phản ứng lại đây, bỗng chốc buông ra tay, ý cười còn treo ở khóe mắt đầu mày, chắp tay trước ngực xin lỗi: “Mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.”
Buổi sáng vừa mới ầm ĩ tới nỗi gà bay chó sủa, thế cho nên khi Tống Ngạn Thành tới tập đoàn mở cuộc họp, bên tai vẫn mơ hồ lặp lại thanh âm của Lê Chi. Câu nói “Tôi rốt cuộc có cơ hội đóng phim” kia tựa như một khúc ca tẩy não thần bí, cứ quanh quẩn ở trong tâm trí anh.
Tống Ngạn Thành nhéo mi tâm, bỗng dưng nói câu, “Nhóc con xấu xa.”
Quý Tả đang báo cáo công tác bỗng ngẩn người, ngay sau đó thì bắt đầu sợ hãi, tình huống này là như thế nào, sao tự nhiên sếp lại kêu anh ta bằng cái giọng vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều thế?
Trước nay chưa từng có, thật đáng sợ.
Hai ngày đã qua, Tống Ngạn Thành đang rất phiền muộn.
Bộ《 Ánh Trăng Trên Tay 》 được lấy bối cảnh ở một vùng nông thôn hẻo lánh, diễn viên cần phải biết nói tiếng địa phương. Một tuần trước khi gia nhập đoàn phim, Lê Chi đã bắt đầu tự học. Tống Ngạn Thành ra cửa đi làm, rồi tan tầm về nhà, lúc nào bên tai cũng văng vẳng tất cả đều là giọng Đông Bắc, vô cùng vi diệu.
Lê Chi cả ngày ở lì trong nhà, giờ đây đã có thể không cần đối chiếu kịch bản, lời kịch của nhân vật cô đều nhớ kỹ trong lòng.
Hôm nay, cô ngồi ở trên sopha đối lời kịch, Tống Ngạn Thành đi tới, “Tránh ra một chút.”
Lê Chi mang tai nghe, không nhúc nhích tí gì.
Tống Ngạn Thành khoanh tay đứng thẳng, không kiên nhẫn vươn chân, nhẹ nhàng đá đá mũi chân cô.
Lê Chi phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu, còn chưa thoát vai được, còn bắt chước giọng Đông Bắc la vào mặt anh: “Trưởng thôn, ông không thể làm xằng làm bậy được!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Sau khi thấy rõ là ai, cô vội vàng tháo tai nghe xuống, luôn miệng xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi đang xem kịch bản, phần này nói đến cảnh trưởng thôn thấy tôi xinh đẹp, đã ngấp nghé tôi từ lâu, cho nên hôm nay muốn “phi lễ” tôi”
Tống Ngạn Thành: “…”
Ai cần cô nghiêm trang giải thích.
Sau rồi Lê Chi cũng ngộ ra, rốt cuộc cũng nhớ là phải cảnh giác với người đàn ông này. Cô nâng cao phòng bị, giành quyền chất vấn trước: “Ánh mắt này của anh là sao?”
Khóe miệng Tống Ngạn Thành nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, khiến người ta phải suy nghĩ.
Sự im lặng có thể nói lên nhiều ý nghĩa, Lê Chi cảm thấy như bị anh sỉ nhục.
Cô hơi nâng cằm, dùng 100% khí thế để hỏi: “Tôi không xinh đẹp sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Lê Chi còn phảng phất như là mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, mọi thần sắc ở cô đều như đang bao lấy Tống Ngạn Thành, không cho anh có chỗ chạy trốn.
Khi một người đàn ông yên lặng không nói, tất cả khí chất của anh ta sẽ tụ tập lại một chỗ, khiến cho gương mặt vốn sắc bén ác liệt đổi thành lãnh đạm vô tình.
Giằng co trong trầm mặc, Lê Chi dần dần có chút sợ sệt, băn khoăn tính toán xem làm sao để hóa giải xấu hổ. Ánh mắt cô bắt đầu lạc trôi, rồi mất tập trung, Tống Ngạn Thành giống như cố ý đối đầu, hàng lông mày chau lại, ánh mắt càng thêm dữ dội thâm trầm.
Cạn lời, cô sai rồi được chưa.
Lê Chi bất tri bất giác mà nịnh nọt xin tha với Tống Ngạn Thành, bằng một giọng mềm mại nhẹ nhàng mà chính cô cũng không nhận thấy: “… Anh Tống à.”
Cơ hồ như cùng một lúc, Tống Ngạn Thành cũng thấp giọng: “… Ừ, xinh đẹp.”
Tống Ngạn Thành ngừng lại.
“Đàn ông đàn ang, lớn đầu rồi mà không cảm thấy xấu hổ hả?”
“…” Tống Ngạn Thành tém lại ý cười, “Không rảnh”
Lê Chi buột miệng thốt ra, “Chẳng bằng học cách trở thành một người bạn trai đủ tiêu chuẩn”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, “Đã vậy thì cô cũng nên học cách trở thành một diễn viên đạt tiêu chuẩn”
Lê Chi: “…”
Anh xoay người, thong dong quay trở về phòng làm việc, “Nếu không phải là do Quý Tả từng điều tra qua công ty của các cô, tôi cũng thực sự hoài nghi thân phận của cô đấy.”
Lại nữa kìa!
Lê Chi thở hì hục, giơ nắm đấm lên, nổi cáu với anh: “Hợp đồng đã ký, tiền lương một tháng mười vạn, anh đừng nghĩ đến chuyện quỵt nợ tôi.”
Tống Ngạn Thành vẫn bước đều, nghiêng đầu nói: “Yên tâm, cũng chưa đến mức làm ra chuyện giậu đổ bìm leo với một diễn viên thất nghiệp”
Lê Chi bị sự ngang ngược của anh làm tức đến nỗi lạnh lòng, “Chắc còn phải khen anh một câu ‘Sếp Tống, anh thật cool ngầu!’ đấy nhỉ?”
Tống Ngạn Thành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cảm ơn.”
Lê Chi: “…”
Da mặt dày số hai thì không ai dám dày số một.
Không ngồi ở nhà nghỉ ngơi được bao lâu thì Tống Ngạn Thành phải tới công ty. Chung cư chỉ còn lại một mình cô, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh cực dễ khiến người ta cảm thấy trống vắng. Lê Chi cầm di động lên rồi lại buông xuống. Sau khi lặp lại vài lần, cô hạ quyết tâm gọi điện thoại cho trợ lý của Từ Phong, muốn hỏi lý do vì sao lại không cho cô hoạt động tiếp.
Trợ lý uyển chuyển mà nói: “Cô thật khiêm tốn đấy Tiểu Lê.”
Lê Chi mù mờ không nghĩ thông.
Trợ lý: “Không có việc gì, anh Mao đang ngồi đây cùng với chị Phong.”
Khó hiểu lại chồng chất khó hiểu.
Sáng sớm hôm nay Từ Phong đã gọi cho Mao Phi Du rồi, ngữ khí không được tốt lắm, bảo anh ta tới công ty một chuyến.
Sau khi đến, Từ Phong kì kì quái quái mà cho anh ta ăn đạn, “Tiểu Mao vẫn luôn giữ cho mình thái độ bình thản, không hổ là người đại diện vàng từng dẫn dắt ngôi sao lớn”
Lời nói có lực sát thương cao này đã đâm vào tim Mao Phi Du một nhát, tuy nhiên anh ta vẫn phải cười lấy lòng: “Chị Phong dạy phải lắm, chị chỉ bảo cho em một chút đi, để cho thằng em này biết mình làm chưa tốt ở đâu?”
Từ Phong hừ lạnh, “Nếu không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của công ty thì nên sớm nói ra, trước mặt thì nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo, cậu nếu có ý kiến gì đối với tôi thì cứ nói thẳng.”
Mao Phi Du cười đùa tí tởn, “Nào có đâu chị.”
Từ Phong nâng cao giọng: “Quản cho tốt nghệ sĩ của cậu đi! Cho rằng có người chống lưng liền nghĩ mình là của hiếm sao? Đừng dùng một bộ dạng này hù dọa tôi. Tiểu Mao, cậu cũng nên tỉnh lại rồi, vẫn còn ảo tưởng rằng bản thân có thể tạo nên một Hạ Chi Kì thứ hai?”
Chung quanh có rất nhiều nhân viên công tác, bên ngoài tỏ ra đang rất tập trung làm việc, kỳ thật lỗ tai đang dựng đứng cả lên, nghe đến đó, ánh mắt càng thêm vẻ châm biếm mà liếc qua Mao Phi Du.
Mao Phi Du vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt, cả khuôn người cao to tới 1m8 cúi gập xuống, nói năng mềm mỏng ngọt xớt mà xin lỗi: “Dạ dạ, chị Phong nói đúng ạ”
Chạng vạng, Lê Chi nhận được điện thoại của anh ta, còn chưa nói được nửa câu trêu chọc, “Ồ, nhớ ra bản thân là người đại diện rồi sao?”
Ngữ khí của Mao Phi Du như muốn bùng nổ, “Cô ở đâu?”
Lê Chi không dám nói là đang ở nhà của Tống Ngạn Thành, chỉ nói ở đang làm việc ở gần đây. Không bao lâu, Mao Phi Du đậu xe ở ven đường, mặt mày âm u xuống xe.
Lê Chi có tâm nhắc nhở: “Cấm đỗ mà, không sợ chụp hình sao.”
Mao Phi Du đóng cửa xe đánh rầm một cái, “Bắt đi, tốt nhất là bắt tôi ăn cơm tù đi, dù sao đều phải chết đói!”
Lê Chi bối rối, “Anh lại nổi điên vì chuyện gì?”
Mao Phi Du nổi trận lôi đình, “Cô làm ra thật con mẹ nó nhiều chuyện chết tiệt, có bản lĩnh như vậy, tại sao còn không thấy cô nổi tiếng?”
“Anh điên rồi à, sao lại phát giận lên tôi?”
“Tôi lại muốn điên rồi đấy, sau đó lôi cô cùng nhảy sông!” Tâm tình Mao Phi Du đang trên bờ vực tuyệt vọng, ngày mùa đông giá rét nhưng trên trán vẫn chảy xuống một lớp mồ hôi mỏng. Thanh âm của anh ta lớn, không màng tới ngoài đường đang có kẻ qua người lại, mặt mũi thể diện gì đó, giờ phút này đều đã quên sạch.
Lê Chi bị anh ta giận dữ trừng mắt, đôi mắt dần đỏ lên.
Mao Phi Du khóe miệng hơi xị xuống, nhưng vẫn không dao động.
Lê Chi hít sâu một hơi, sắc môi đã trở nên bợt bạt, cô nhìn thẳng Mao Phi Du, khi nói chuyện giọng còn hơi phát run, “Là do mình tôi sai thôi sao? Anh mang tiếng là người đại diện của tôi, nhưng đã giúp đỡ cho tôi được một chút nào chưa? Cả ngày thấy không mặt, tôi đi thử vai, đi quay phim, anh có mặt ở đó sao? Trong thâm tâm anh luôn đinh ninh rằng tôi là đứa vô tích sự, dựa vào đâu mà bảo tôi phải chịu trách nhiệm với cái thành kiến của anh?”
Mao Phi Du tức điên, “Cô, cô, cô!”
“Không phải anh la ó muốn đi sao? Không có tiền mua LV tặng lễ để đi cửa sau sao? Tôi cho anh mượn, ghi giấy nợ, đi theo cái tiền đồ tươi sáng của anh đi!” Lê Chi gấp gáp nói cho xong, sống lưng bật thẳng, hừng hực khí thế xoay người đi về.
Ở con đường hẹp đối diện có cây ngô đồng che khuất, Tống Ngạn Thành ngồi ở ghế sau vẫn không phân phó tài xế lái xe đi. Quý Tả hình như cũng không muốn trì hoãn xe chạy, cuối cùng chỉ nói, “Lê tiểu thư, ừm, có tài ăn nói lợi hại.”
Tống Ngạn Thành không đánh giá, chỉ chậm rãi đóng cửa kính xe.
Anh vốn không hề có ý định dừng lại, thuần túy là do động tĩnh của hai người kia quá lớn. Quý Tả còn có công việc cần giải quyết, Tống Ngạn Thành phái lái xe đưa anh ta. Về đến nhà, như đã dự kiến từ trước, anh lại thấy Lê Chi đờ đẫn ngồi trên ghế sopha.
Chập choạng tối, vào mùa đông lại được hôm trời nắng, khi vào đêm sắc trời cũng sẽ có màu xanh khói dịu dàng.
Lê Chi ngâm mình trên ghế ngồi, tóc dài rũ đến bên hông, bóng lưng nhỏ nhắn yên lặng.
Tống Ngạn Thành nhìn vài giây, hình ảnh như vậy đập vào đôi mắt, thực sự là cảnh đẹp ý vui. Có lẽ anh cũng ý thức được rằng mình vừa nảy ra một ý nghĩ không nên có, anh phá vỡ sự trầm mặc, xua đi nỗi lòng phức tạp thực thực hư hư kia.
“Vừa rồi cãi nhau không phải rất lợi hại sao? Như thế nào, giả vờ?”
Lê Chi đột nhiên quay đầu, sau khi thấy rõ là hắn, lại rầu rĩ mà quay đầu về, “Lại bị anh thấy được.”
Tống Ngạn Thành ngược lại không nói gì.
Lê Chi rũ thấp đầu, bày ra cái tư thế ủ rũ “Đến đây đi, tùy tiện lăng mạ”, nhưng sự im lặng vẫn cứ mãi kéo dài. Lê Chi bất giác nhìn anh, chỉ thấy Tống Ngạn Thành đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển thêm bước nào.
Đối diện với ánh mắt của anh, Lê Chi tỏ vẻ cứng đầu, nói: “Anh ta muốn đi thì đi, ai để ý!”
“Không nổi thì không nổi, dù có rời khỏi anh ta tôi cũng không đến mức chết đói.”
“Lúc nào cũng lấy tôi là chỗ trút giận, tôi cũng không phải khí cầu.”
Tống Ngạn Thành không nói, trước sau như một, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng từ đèn neon nơi thị thành ở bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt anh. Lê Chi giống một con bò nhỏ bướng bỉnh, rụt cổ lại, không nhúc nhích.
Tống Ngạn Thành khoanh tay mà đứng, nhẹ nâng cằm, lãnh đạm hỏi: “Vậy cô khóc cái gì?”
Như là được mở khóa chốt, mạch điện lung tung rối loạn trong cơ thể như được tiếp thêm năng lượng, tán loạn chạy quanh, rồi nổ “đùng” một tiếng, tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Chóp mũi Lê Chi đau xót, ghé vào mặt bàn nức nở. Lúc đầu còn có thể khắc chế, còn sau đó dứt khoát thành tiếng.
Cô khóc như mưa, Tống Ngạn Thành đột nhiên bị phân tâm.
Lê Chi úp mặt vào trong khuỷu tay, sau khi cảm xúc dịu đi, cô ngẩng đầu lên, trong tầm tay, không biết tự khi nào lại xuất hiện một hộp khăn giấy.
——
Ở bên này, Mao Phi Du chạy xe băng băng trên đường, tức muốn nổ phổi.
Đời này anh ta chưa từng thấy người nào có tính nết xấu xa như thế!
Đúng là xui xẻo cực hạn mới gặp phải cái cô nghệ sĩ này!
Anh ta tức giận nhấn chân ga, cho chạy xe quá tốc độ. Khi một người bạn gọi điện thoại tới, ngữ khí Mao Phi Du vô cùng hung hãn, “Nói!”
“Đù, cứ làm như tôi quỵt tiền cậu không bằng.” Ông bạn kia đi vào chuyện chính: “Đừng trách anh em không nói cho cậu, Trình Đạo đã chọn được hai nữ phụ có triển vọng cho cái bộ phim kia, một người trong số đó chính là nghệ sĩ nhà cậu.”
“Ai?”
“Chẳng lẽ cậu còn dẫn dắt nghệ sĩ nào khác à? Là Lê Chi nhà cậu ấy.” Người bạn này nghe ngóng được “Còn một người đến từ giải trí Diệu Tâm, bọn họ cũng đã nghe phong thanh, đang chạy chọt quan hệ khắp nơi đây. Cậu cũng nên nắm chặt cơ hội chút đi, đây là một kịch bản rất tốt đó.”
Sau khi cúp máy, Mao Phi Du “hừ” một tiếng, đường ai nấy đi, liên quan quái gì đến anh ta.
Xe thịch thịch thịch mà đi về phía trước, suýt chút nữa vượt đèn đỏ. Mao Phi Du nóng nảy đến mức đập vô lăng, căm giận cắn răng, “Thật sự mẹ nó giống như tôi thiếu nợ cô vậy.”
Quay đầu xe ở chỗ giao lộ tiếp theo, Mao Phi Du gọi điện thoại cho một nhà làm phim, giọng nói ra chiều tâng bốc nịnh hót: “Anh Tần, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Sau một hồi hỏi han, trong lòng Mao Phi Du bắt đầu có tính toán. Nguyên văn, người biết chuyện nói là: “Nghệ sĩ của cậu xác thật là đang chờ tuyển, nhưng mấy lãnh đạo còn chưa có ý quyết. So ra thì, vị kia nổi tiếng hơn gà nhà cậu, quả thật là chỗ cậu không có lợi thế gì. Nếu muốn tranh thủ, chi bằng cậu đi thuyết phục anh Sơn đi”
Anh Sơn là người trong giới đầu tư, dùng tiền mua lòng người, đúng là có không ít mối quan hệ. Bộ《 Ánh Trăng Trên Tay 》này anh ta cũng có phần, chiếm nhiều ít gì thì không biết được, thôi thì còn nước còn tát, còn đỡ hơn là khoanh tay đứng nhìn.
Thực ra thì Mao Phi Du rất không thích tiếp xúc với loại người này, ỷ vào có tài nguyên, mấy sở thích mờ ám đen tối cũng không thiếu, đặc biệt là rất khó hầu hạ. Nhờ người nghe ngóng hộ, mới biết được tối nay anh Sơn mở party tư nhân trên núi.
Mao Phi Du dừng xe bên đường, hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Cuối cùng hừ một cái thật mạnh bạo, “Thật đúng là bà tổ của tôi mà!”
——
Rạng sáng ngày hôm sau, Lê Chi đã bị tiếng tin nhắn đánh thức.
Đôi mắt cô còn chưa mở hẳn, mơ mơ hồ hồ mà nhìn đến dòng tin nhắn kia rồi lại chìm vào giấc ngủ. Nửa phút sau, cô đột nhiên mở to hai mắt, hoài nghi xem lại thêm lần nữa.
“Chuẩn bị một chút, cuối tuần vào đoàn quay phim.”
Đầu óc Lê Chi choáng váng, ngón tay đều phát run, “Ý, ý của anh là gì?”
Mao Phi Du đứng hình, bắt đầu oanh tạc: “Cô có phải người hay không, ngủ thì sớm hơn tôi, dậy thì muộn hơn tôi, tôi nói cho cô biết này Lê Chi, lần này cô mà dám cả gan để xuất hiện bất cứ sai phạm nào, ông đây giết chết cô!”
Anh ta chưa hết giận, vẫn rống to: “Nổi tiếng! Phải nổi cho tôi nghe chưa!”
Cúp máy rồi, Mao Phi Du cầm chai rượu, xoay người rồi lại ói ra.
Y tá sốt ruột gõ cửa, “Ngộ độc rượu còn chưa khỏi đâu, muốn tìm chết cái gì?’
Mao Phi Du cười khì khì, yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, rước thêm phiền phức cho cô rồi.”
Còn chưa đến sáu rưỡi, Tống Ngạn Thành đã bị động tĩnh ở bên ngoài phòng làm cho dứt luôn cơn buồn ngủ. Anh có chút bực mình, tóc mềm oặt xõa xuống dưới, giống như một con sư tử gắt gỏng. Tống Ngạn Thành hùng hổ mà mở cửa ra, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lê Chi mạnh mẽ ngăn ở cửa.
Cô gái nhỏ nở nụ cười ngây ngô lại rực rỡ, lớn tiếng báo cáo: “A a a! Tôi có phim đóng!!”
“Tôi phải vào tổ quay!! Diễn phim của Trình Đạo!!”
“Huhuhuhu! Tôi thấy rất phấn khích!”
Cánh tay của Tống Diêm Thành bị cô nắm lấy một cách vô thức, theo động tác của Lê Chi cùng nhau đung đưa.
“《 Ánh Trăng Trên Tay 》anh đã nghe qua chưa? Tôi vào vai một nhân vật siêu tốt!”
Tống Ngạn Thành có lệ phối hợp: “Ồ, là gì?”
Lê Chi nói: “Một góa phụ trẻ!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Khẩu vị thật sự dị thường.
“Cuối tuần là có thể vào tổ quay, Trình Đạo là thần tượng của tôi! Anh biết không, thời điểm tôi học đại học, tôi còn ao ước mua được vé tham dự giờ giảng chuyên khoa của anh ấy nữa đấy.”
Tống Ngạn Thành lạnh giọng đánh gãy lời cô: “Tôi chỉ biết, tay của tôi sắp bị cô bẻ gãy tới nơi rồi.”
Lê Chi phản ứng lại đây, bỗng chốc buông ra tay, ý cười còn treo ở khóe mắt đầu mày, chắp tay trước ngực xin lỗi: “Mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.”
Buổi sáng vừa mới ầm ĩ tới nỗi gà bay chó sủa, thế cho nên khi Tống Ngạn Thành tới tập đoàn mở cuộc họp, bên tai vẫn mơ hồ lặp lại thanh âm của Lê Chi. Câu nói “Tôi rốt cuộc có cơ hội đóng phim” kia tựa như một khúc ca tẩy não thần bí, cứ quanh quẩn ở trong tâm trí anh.
Tống Ngạn Thành nhéo mi tâm, bỗng dưng nói câu, “Nhóc con xấu xa.”
Quý Tả đang báo cáo công tác bỗng ngẩn người, ngay sau đó thì bắt đầu sợ hãi, tình huống này là như thế nào, sao tự nhiên sếp lại kêu anh ta bằng cái giọng vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều thế?
Trước nay chưa từng có, thật đáng sợ.
Hai ngày đã qua, Tống Ngạn Thành đang rất phiền muộn.
Bộ《 Ánh Trăng Trên Tay 》 được lấy bối cảnh ở một vùng nông thôn hẻo lánh, diễn viên cần phải biết nói tiếng địa phương. Một tuần trước khi gia nhập đoàn phim, Lê Chi đã bắt đầu tự học. Tống Ngạn Thành ra cửa đi làm, rồi tan tầm về nhà, lúc nào bên tai cũng văng vẳng tất cả đều là giọng Đông Bắc, vô cùng vi diệu.
Lê Chi cả ngày ở lì trong nhà, giờ đây đã có thể không cần đối chiếu kịch bản, lời kịch của nhân vật cô đều nhớ kỹ trong lòng.
Hôm nay, cô ngồi ở trên sopha đối lời kịch, Tống Ngạn Thành đi tới, “Tránh ra một chút.”
Lê Chi mang tai nghe, không nhúc nhích tí gì.
Tống Ngạn Thành khoanh tay đứng thẳng, không kiên nhẫn vươn chân, nhẹ nhàng đá đá mũi chân cô.
Lê Chi phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu, còn chưa thoát vai được, còn bắt chước giọng Đông Bắc la vào mặt anh: “Trưởng thôn, ông không thể làm xằng làm bậy được!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Sau khi thấy rõ là ai, cô vội vàng tháo tai nghe xuống, luôn miệng xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi đang xem kịch bản, phần này nói đến cảnh trưởng thôn thấy tôi xinh đẹp, đã ngấp nghé tôi từ lâu, cho nên hôm nay muốn “phi lễ” tôi”
Tống Ngạn Thành: “…”
Ai cần cô nghiêm trang giải thích.
Sau rồi Lê Chi cũng ngộ ra, rốt cuộc cũng nhớ là phải cảnh giác với người đàn ông này. Cô nâng cao phòng bị, giành quyền chất vấn trước: “Ánh mắt này của anh là sao?”
Khóe miệng Tống Ngạn Thành nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, khiến người ta phải suy nghĩ.
Sự im lặng có thể nói lên nhiều ý nghĩa, Lê Chi cảm thấy như bị anh sỉ nhục.
Cô hơi nâng cằm, dùng 100% khí thế để hỏi: “Tôi không xinh đẹp sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Lê Chi còn phảng phất như là mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, mọi thần sắc ở cô đều như đang bao lấy Tống Ngạn Thành, không cho anh có chỗ chạy trốn.
Khi một người đàn ông yên lặng không nói, tất cả khí chất của anh ta sẽ tụ tập lại một chỗ, khiến cho gương mặt vốn sắc bén ác liệt đổi thành lãnh đạm vô tình.
Giằng co trong trầm mặc, Lê Chi dần dần có chút sợ sệt, băn khoăn tính toán xem làm sao để hóa giải xấu hổ. Ánh mắt cô bắt đầu lạc trôi, rồi mất tập trung, Tống Ngạn Thành giống như cố ý đối đầu, hàng lông mày chau lại, ánh mắt càng thêm dữ dội thâm trầm.
Cạn lời, cô sai rồi được chưa.
Lê Chi bất tri bất giác mà nịnh nọt xin tha với Tống Ngạn Thành, bằng một giọng mềm mại nhẹ nhàng mà chính cô cũng không nhận thấy: “… Anh Tống à.”
Cơ hồ như cùng một lúc, Tống Ngạn Thành cũng thấp giọng: “… Ừ, xinh đẹp.”
Bình luận facebook