Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Tình thế thay đổi
Những anti fan kia bị vả mặt quá nhanh, lại lấp liếm hành động của mình, nói fan cố ý hack số liệu, lượng tiêu thụ kia là giả. Anti fan càng nói càng thấy vô lý, người qua đường cũng bắt đầu vây lại trào phúng, hơn nữa họ còn stalk một người nói nhiều nhất và phát hiện ra đó là fan của Thời Chỉ Nhược.
Trong lúc nhất thời, thật giả lẫn lộn, tất cả mọi người đều hóng drama, hai bên bắt đầu mỉa mai lẫn nhau. Một bên thì nói Thời Chỉ Nhược chính là người mưu mô nhất, mặt ngoài thì chị chị em em, sau lưng thì lại âm thầm giở trò, hẳn là muốn tranh giành chức đại sứ! Tin tức không biết chừng chính là đang vu oan Lê Chi!
“Nếu như là vu oan, vậy tại sao tới tận bây giờ Lê Chi vẫn chưa lên tiếng?”
…
Trời vừa rạng sáng, Lê Chi đã lờ đờ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô đã thấy Tống Ngạn Thành ngồi trên chiếc ghế mây ở bên giường, bắt chéo chân, nhìn cô chăm chú.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng anh dịu dàng, còn có chút vui vẻ, “Mao Phi Du nói không sai, căn biệt thự Tân Giang này bài trí rất ngăn nắp chỉnh tề, Chi Chi thật là tinh mắt.”
Đầu Lê Chi đang đau tới nỗi muốn nứt ra, cô ngồi lên day day thái dương.
“Dựa vào người anh này.” Tống Ngạn Thành đứng dậy, đi tới bên giường rồi ngồi xuống, ôm lấy cô vào lòng, “Anh tự nguyện vì Chi Chi mà phục vụ.”
Tống Ngạn Thành không sử dụng phương pháp gì đặc biệt, nhưng đổi lại anh rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Anh dùng đầu ngón tay ấn dọc sau gáy cô, thuận tiện còn xoa luôn cả vùng cổ. Toàn thân Lê Chi đều lạnh như băng, Tống Ngạn Thành dùng tay bóp bóp cổ cho cô, “Em đau đầu là do máu không lưu thông lên não đó, hẳn là do mệt nhọc quá độ thôi.”
Lê Chi: “Anh không muốn hỏi gì em sao?”
“Không hỏi.” Tống Ngạn Thành dứt khoát, “Lần đầu tiên tới nhà bạn gái, không nên nói những chuyện phiền lòng, giờ em rời giường ăn chút gì đi, ăn một miếng anh phát lì xì cho em, không giới hạn luôn, có được không nào?”
Lê Chi cúi đầu, cuối cùng cũng bị anh chọc cười.
Tống Ngạn Thành yên lòng, nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi giường, “Đi, ăn cơm để còn nhận lì xì thôi.”
Anh nấu cháo trắng, trong không ngon mắt lắm nhưng miễn cưỡng bỏ bụng được. Lê Chi uống một chén cháo, Tống Ngạn Thành thực sự phát lì xì tới WeChat của cô, “Ngoan lắm.”
Sắc mặt Lê Chi vẫn kém, lẳng lặng nhìn anh, trong lòng dần dâng lên khao khát thổ lộ hết tất cả mọi chuyện, và anh đã khiến cô có dũng khí làm điều đó. Cô khàn giọng: “Thực ra em vẫn luôn gạt anh, cái chết của Thịnh Tinh phần lớn là do em.”
Tống Ngạn Thành không có phản ứng gì quá đà, ánh mắt trầm tĩnh bao dung, vẫn luôn nhìn cô chăm chú và đầy dịu dàng.
Lê Chi cũng không dám nhìn vào mắt anh, cô chột dạ, cô khó chịu, những kí ức đáng buồn kia bị đào ra lần nữa, còn cô lại chẳng thể buông bỏ, cứ chìm mãi vào nó.
“Em và Thịnh Tinh ở bên nhau từ năm nhất. Anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy là một chàng trai thực sự tốt bụng. Về sau, vì có một số chuyện xảy ra nên chúng em chia tay vào năm ba. Lúc anh ấy tham gia điển lễ tốt nghiệp, vì tin nhắn của em nên anh ấy chạy khỏi ký túc xá để tới tìm em, lúc qua đường thì bị xe đâm trúng.”
Khi Lê Chi nói ra những lời này, cả người đã như nhánh cây khô.
Tống Ngạn Thành nghe là hiểu, cô đang cố gắng đơn giản hóa mọi thứ, ra vẻ hời hợt nhưng trong ánh mắt lại đang tràn đầy sự áy náy, sự hối hận.
Lê Chi cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn chịu đựng để có thể ngẩng đầu, nhưng khi cô chạm phải ánh mắt dịu dàng đa tình của Tống Ngạn Thành, sự kiên cường mà cô vất vả gây dựng nhanh chóng tan rã, nước mắt không thể nén nổi nữa. Cô giống như một đứa bé phạm phải lỗi sai tày đình, e dè nhát gan thấm vào xương tủy.
Sau khi ngừng khóc, Lê Chi nói giọng nghẹn ngào: “Nếu như em không nhắn cái tin đó tới cho anh ấy, anh ấy sẽ không chạy ra khỏi phòng ký túc, cũng sẽ không phải chết. Tống Ngạn Thành, những gì trên mạng nói đều là sự thật, em chính là hung thủ giết người.”
Tống Ngạn Thành vẫn rất lý trí khẳng định, “Em không phải.”
“Em đúng là như vậy! Tại sao em lại phải gửi tin nhắn đó cho anh ấy chứ! Anh ấy vốn nên được tốt nghiệp suôn sẻ, sau đó tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, theo đuổi niềm đam mê của bản thân! Anh ấy vốn nên được lấy vợ sinh con, tiền đồ tương lai xán lạn đẹp đẽ! Là em đã hủy hoại anh ấy, đều là do em!” Lê Chi cuối cùng sụp đổ, nằm gục trên mặt bàn gào khóc nức nở.
Tống Ngạn Thành mím môi, không khuyên nhủ cũng không an ủi cô. Anh quá hiểu, một người khi cố gắng che đậy cảm xúc của mình quá lâu, quá sâu, cuối cùng có ngày sẽ xảy ra chuyện. Anh để cho Lê Chi tìm lấy cho bản thân một lối thoát, để cho cô bộc bạch hết nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Sau khi tâm trạng kịch liệt nhất đã qua, Tống Ngạn Thành lúc này mới trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân hai người chia tay là gì?”
Lê Chi sững sờ, sau khi nhìn vào mắt anh lại nhanh chóng đảo mắt qua chỗ khác, nức nở: “Chúng em có một vài mâu thuẫn, vì vậy mà chia tay.”
Tới hai giờ sáng, Mao Phi Du vẫn chưa nghỉ ngơi, nhắn tin thúc giục: “Sao rồi? Thái độ của cô ấy thế nào? Tôi cũng đâu thể soạn bài đăng thay cô ấy được.”
“Cô ấy ngủ rồi, không có thái độ gì cả, đừng gọi điện thoại cho cô ấy.” Tống Ngạn Thành nói: “Anh bảo Minh Tiểu Kỳ tới biệt thự trông cô ấy đi.”
“Để làm gì vậy?”
“Để người khác thì tôi lo.” Tống Ngạn Thành cầm chìa khóa xe và áo khoác lên, “Tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Anh chạy xe thật nhanh tới trung tâm thành phố, sau khi tới dinh cơ tư nhân, Quý Tả đã đợi sẵn ở cửa. Thấy xe của anh, Quý Tả bước nhanh tới nghênh đón.
Tống Ngạn Thành thực sự rất nóng vội, xe chưa ngừng hẳn đã hỏi: “Anh đã tìm được gì chưa?”
“Ở trong đó.” Quý Tả nhận lấy áo khoác của Tống Ngạn Thành, vắt lên cánh tay, theo chân anh vào dinh cơ.
Đã là ba giờ sáng như biệt thự tư nhân vẫn mở cửa, nhân viên dẫn đường cho anh, lễ phép cúi chào, “Xin chào Tống tổng.”
Tống Ngạn Thành phân phó luôn: “Tôi không cần bất cứ nhân viên nào ở trong, không để cho bất cứ người nào tiến vào.”
Sau khi mở cửa phòng bao, trên ghế sopha có một nữ sinh trẻ tuổi đang ngồi. Sau khi trông thấy Tống Ngạn Thành, cô gái rất căng thẳng, lập tức đứng lên, “Anh, các anh…”
Tống Ngạn Thành dịu mặt, “Đừng sợ, tôi không phải người xấu. Muộn như vậy mà còn bắt cô tới đây, thực sự đã mạo muội rồi.”
Cô nữ sinh này tên Tiểu Vũ, là đàn em của Lê Chi tại Học viện Điện ảnh. Bọn họ cùng tham gia CLB kịch, quan hệ của hai người lúc đó rất tốt. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, hai người đều có con đường phát triển riêng, mối quan hệ này cũng nhạt dần.
Ánh mắt Tiểu Vũ vẫn để lộ sự sợ hãi, cô vẫn lo lắng không yên. Tống Ngạn Thành để cô ổn định lại, sau đó thẳng thắn nói: “Xin chào, tôi họ Tống, là người yêu của Lê Chi.”
Tiểu Vũ ngẩn người, “A, à, chào anh.”
Tống Ngạn Thành đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện trên mạng thế nào chắc cô cũng nắm được rồi, tìm cô như vậy là vì tôi muốn hiểu rõ chuyện năm đó.”
Tiểu Vũ gật đầu, lòng đầy căm phẫn, nói: “Bài đăng trên mạng kia tôi cũng đã xem rồi, nói vậy thực sự rất khó nghe. Mấy cái gì mà Lê Chi đạo đức bại hoại, nói chị ấy cướp bạn trai của người khác ―― đây thực sự là đang vu oan cho chị ấy!”
Tống Ngạn Thành ngồi ở ghế sopha đối diện, mở chai nước trái cây cho cô, lịch sự đưa tới, “Cô uống chút nước đi.”
“Quan hệ của đàn anh Thịnh và đàn chị rất tốt đó ạ. Anh Thịnh Tinh là một người cực kỳ tốt luôn ạ, dù tốt nghiệp đã lâu nhưng anh ấy vẫn là chàng trai dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Anh Thịnh Tinh chủ động theo đuổi chị Lê Chi, vốn không có chuyện chị ấy đi cướp bạn trai của người khác như người ta nói.”
Tống Ngạn Thành: “Nếu như mối quan hệ của họ đã tốt như vậy, vì sao lại chia tay?”
Tiểu Vũ mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tống Ngạn Thành lập tức trấn an, “Cô có thể tin tưởng tôi, tôi cũng chỉ mong cô có thể giúp được cô ấy.”
“Là vì… bạn đồng hương của Thịnh Tinh, cũng được coi như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với anh ấy, thích anh ấy.” Tiểu Vũ chú trọng lời nói, vẫn khá ấp úng.
Tống Ngạn Thành trầm giọng, nói: “Là Thời Chỉ Nhược, đúng không?”
“Đúng.” Tiểu Vũ cuối cùng cũng thông suốt, nói rõ ngọn ngành cho anh biết, “Thời Chỉ Nhược cũng thích Thịnh Tinh, bà chị này, gia cảnh rất tốt, cũng rất xinh đẹp, còn có chút kiêu ngạo. Khi còn học ở trường, chị ta chơi khá thân với Lê Chi. Về sau có một lần do vô tình, tôi và chị Lê Chi sắp xếp kịch bản xong, lúc đó trời đột nhiên mưa to, chúng tôi tới phòng chứa dụng cụ thể dục của trường để tránh mưa, sau đó liền chứng kiến cảnh Thời Chỉ Nhược thổ lộ với Thịnh Tinh… sau đó còn khóc lóc, ôm lấy anh ấy.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành vẫn tĩnh lặng, “Vì vậy bọn họ liền chia tay sao?”
“Tôi đoán là, chuyện chia tay có lẽ sẽ liên quan gì đó tới chuyện này.” Tiểu Vũ nhớ lại vẫn thấy thật tiếc nuối, “Anh Thịnh Tinh và chị Lê Chi, thực sự là trai tài gái sắc, khi ở trường xem bọn họ ở bên nhau cứ như đang xem phim thanh xuân vườn trường vậy.”
Tống Ngạn Thành hít sâu một hơi, đây không phải là điều anh thích nghe. Nhịn xuống sự ghen tuông, anh lại hỏi: “Ngày Thịnh Tinh xảy ra tai nạn giao thông, cô có ở gần cậu ấy không?”
“À đúng rồi. Sau lễ tốt nghiệp sẽ có một màn biểu diễn, đó là nét đặc trưng của trường chúng tôi. Chúng tôi tạm lấy ký túc xá của trường làm chỗ thay đồ và trang điểm. Lúc ấy cả đoàn đều ở trong phòng ngủ của Thịnh Tinh.” Vừa nhắc tới ngày ấy, Tiểu Vũ liền thấy lòng buồn khó tả.
“Có phải trước khi đi, cậu ấy nhận được tin nhắn của Lê Chi hay không?”
“Tin nhắn? Tôi không rõ lắm.” Ký ức của Tiểu Vũ khá mơ hồ, “Nhưng tôi nhớ rất rõ, sau anh anh ấy nhận một cú điện thoại mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Ngay cả giày dép cũng không đổi, cứ đi dép trong phòng ngủ ra ngoài, trông có vẻ cực kỳ gấp.”
“Ai gọi vậy?”
“Là một dãy số lạ, lúc cảnh sát tới điều tra có tra qua điện thoại của anh ấy.”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra hiệu cho Quý Tả đang đứng sau lưng.
Quý Tả hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Tiểu Vũ tức giận nói: “Bài viết kia căn bản là bịa đặt! Quá ghê tởm, tại sao lại có thể viết bừa bãi, đổi trắng thay đen như vậy?! Chị Lê Chi thực sự rất tốt, giáo viên nào cũng thích chị ấy, năm nào cũng đứng nhất Khoa Diễn xuất. Chúng tôi đều cho rằng chị ấy sẽ công thành danh toại, mấy người này chắc chắn là ghen tỵ với chị ấy!”
Tống Ngạn Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng lên, trịnh trọng nói: “Có thể làm phiền cô viết một bài làm sáng tỏ chuyện này thay cô ấy được không? Tôi cam đoan là sẽ bảo mật tốt thông tin cá nhân của cô.”
Tiểu Vũ vội vàng khoát tay, “Không cần không cần. Sau khi tốt nghiệp tôi căn bản là chẳng đặt chân vào giới giải trí, đây cũng là do trường học cho nghỉ phép nên tôi mới về nước một thời gian thôi. Về bài viết thì tôi nhất định sẽ đăng, không vì cái gì cả, chỉ muốn tỏ rõ sự thật thôi. Chị ấy và anh Thịnh Tinh đều là những người phúc hậu, không nên bị người ta bôi đen như vậy.”
Tống Ngạn Thành sắp xếp khách sạn cho cô nghỉ ngơi, để nhân viên đưa cô về phòng nghỉ.
Tới bốn giờ sáng, Tống Ngạn Thành vẫn ngồi lại trong phòng bao, hai chân gác lên mặt bàn, hút từng điếu thuốc một.
Không bao lâu sau, Quý Tả gửi tin nhắn tới.
Chờ đến hừng đông, Tống Ngạn Thành rửa mặt xong xuôi rồi lái xe về hướng Tây.
Ở cổng vào khu đô thị Minh Châu, có một chiếc Maybach đen đang đỗ. Sau khi Tống Ngạn Thành dừng xe, người ở trên Maybach cũng xuống. Đó chính là nhà sản xuất có tên tuổi hàng đầu trong ngành – Trương Nhất Kiệt, trong tay cầm hằng hà sa số tài nguyên, có mạng lưới quan hệ rộng trong giới. Để có thể khiến Trương Nhất Kiệt tới đây, chuyện này đương nhiên là có Mạnh Duy Tất nhúng tay.
“Chào ông chủ.” Tống Ngạn Thành chào hỏi qua với ông, bắt tay tỏ lòng cảm ơn, “Làm phiền ngài rồi.”
“Không cần khách sáo.” Trương Nhất Kiệt vỗ vỗ vai anh, “Tôi giúp cậu hẹn người rồi, đang ở trong phòng chờ đó.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Ân tình này, xin để hôm khác tôi sẽ mời ngài một bữa cơm thân mật.”
Anh tiến vào từ cửa hông, đi thang máy lên tầng. Phòng làm việc của Thời Chỉ Nhược tinh tế trang nhã, cực kì rộng lớn và hoành tráng. Tống Ngạn Thành gõ cửa cho có lệ, sau đó đi vào.
Thời Chỉ Nhược đang loay hoay trước giàn bách hợp trồng trước cửa sổ, không thèm ngẩng đầu, nói: “Hóa ra là có cây đại thụ che chở, bạn trai còn có thể nhờ vả hẳn cả người như Trương Nhất Kiệt cơ mà. Nào, vị tiên sinh này, anh muốn gì đây?”
Thời Chỉ Nhược ăn mặc rất phong nhã, dung nhan, khí chất đều không thể chê, dù cho có cảnh diễn đêm nhưng trạng thái vẫn rất tốt. Toàn thân cô ta đều toát ra một vẻ sắc sảo khiến người khác choáng ngợp, chính là kiểu sắc đẹp chết người.
Tống Ngạn Thành cũng không muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô ta, thậm chí cả việc mời gặp mặt cũng miễn. Anh không thèm đếm xỉa, chỉ đọc một dãy số lên, “Chủ nhân của số điện thoại này chính là Triệu Mẫn Thanh, Thời tiểu thư hẳn là biết người này.”
Thời Chỉ Nhược ngừng tay, quay đầu nhìn anh.
Tống Ngạn Thành cao tận 1m85, đứng ở cửa văn phòng, ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, tựa như một cây bạch dương có thể che gió chắn cát.
“Thời tiểu thư dám yêu dám hận, tính tình thẳng thắn, nhưng hình như là đã dùng sai cách, sai chỗ, sai thời điểm. Mẫu người vạn người mê như cô, vậy mà cũng có lúc phải ra tay hoành đao đoạt ái cơ đấy.” Giọng của Tống Ngạn Thành rất điềm tĩnh, thần thái thong dong bình tĩnh, nhưng càng như vậy lại càng có sức uy hiếp.
Sắc mặt Thời Chỉ Nhược bỗng nhiên lạnh lẽo, sự ôn hòa giả tạo vừa rồi hoàn toàn đã bị xé rách.
Tống Ngạn Thành nói tiếp: “Có thể cướp người về tay, đó là bản lĩnh của cô, nhưng làm người thì nên biết chừng mực, không thể phá hủy tình cảm nên cô quay sang trả đũa, những năm qua đều dồn ép cô ấy tới mức không còn đường lui. Trong vòng xoáy kim tiền ngày nay, có thể lăn lộn trong xã hội quả thực là vất vả. Cô ấy dùng bản lĩnh của mình để đánh đổi lấy chén cơm manh áo này, Thời tiểu thư, dựa theo quy tắc cũ của cô mà làm, chắc là cô cũng nên rộng lượng hơn một chút, không thể quá tiêu chuẩn kép như vậy.”
Mặt Thời Chỉ Nhược lúc đỏ lựng, lúc lại tái mét, “Bài viết trên mạng không phải là do tôi.”
“Không quan trọng.” Trong mắt Tống Ngạn Thành u tối, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi chỉ tới đây để nhắc nhở Thời tiểu thư, năm đó cô đã làm ra những chuyện gì, không thừa nhận cũng không sao, nhưng cô không thể trút hết lên đầu Lê Chi như vậy được. Cô ấy vốn luôn cho rằng ngày đó là vì cô ấy gửi tin nhắn tới nên Thịnh Tinh mới chạy ra ngoài đi tìm, có lẽ cô cũng biết rồi.”
Thời Chỉ Nhược đột nhiên lớn tiếng: “Không phải cậu ta thì còn do ai?! Nếu không phải do cậu ta nhắn tin, Thịnh Tinh chắc chắn sẽ không chạy ra khỏi phòng! Chắc chắn sẽ không gặp tai nạn xe cộ!!” Thời Chỉ Nhược khó nén vẻ đau xót, khi nhắc tới Thịnh Tinh, thần sắc cô ta giống như một đóa hồng khô héo.
Tống Ngạn Thành gõ gõ ván cửa, không có hứng thú tìm hiểu rõ chuyện yêu hận tình thù của bọn họ, “Đúng là Lê Chi đã nhắn tin cho Thịnh Tinh, nhưng nguyên nhân cậu ấy chạy ra ngoài không phải là vì tin nhắn này. Cậu ấy chạy ra ngoài là vì trước đó ở trong phòng ngủ cậu ấy đã nhận được điện thoại của Triệu Mẫn Thanh. Mà Triệu Mẫn Thanh lại có mối giao hảo với Thời tiểu thư, cho nên cô ta đã nói những gì trong điện thoại, nói dối ra sao, lừa gạt Thịnh Tinh thế nào, cô rõ chứ?”
Sắc mặt Thời Chỉ Nhược trắng bệch, ánh mắt vô định, “Cô ấy đã gọi điện cho Thịnh Tinh ư?”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Thời tiểu thư diễn khá tốt.”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết!”
Tống Ngạn Thành nheo mắt, giống như mũi kim sắc lẹm muốn đâm rách màn bông dày, thờ ơ với phản ứng của cô ta, “Cô đã dùng một lời nói dối mà tới chính cô còn chẳng chắc để buộc tội Lê Chi, khiến cô ấy luôn sống trong sự áy náy trong bao năm qua. Cô dùng những thứ gông xiềng này để tra tấn, cưỡng ép cô ấy, cô làm rối loạn cuộc sống vốn nên thuận lợi của cô ấy. Cô cướp người của cô ấy, không những thế còn hủy luôn cả cần câu cơm của cô ấy. Cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, còn cô thì vẫn cứ tự do tự tại mà sống, Thời tiểu thư, tôi không thể không bội phục cô.”
Thời Chỉ Nhược thở gấp, như người mất hồn mất vía.
Tống Ngạn Thành cao giọng, ngữ khí càng khiến người ta sợ hãi, “Tôi nhắc cô một chút, dù cho cô có phải là người đăng bài đó hay không, mời cô suy nghĩ cho thấu đáo, nếu như Lê Chi thân danh bại liệt, cô cũng đừng hòng sống yên ổn sau vụ này. Tuổi cô còn trẻ, có được sự nghiệp như ngày hôm nay quả không dễ gì. Thời tiểu thư là người thông minh, chắc sẽ hiểu ý tôi thôi nhỉ.”
Dừng một chút, Tống Ngạn Thành lại tiếp tục nói: “Còn có một câu, hy vọng Thời tiểu thư nhớ kỹ cho.”
Thời Chỉ Nhược nửa tỉnh nửa mê mà nhìn về phía anh. Cô ta không thể chịu nổi ánh mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông này, giống như một đám mây, nặng trĩu và đen kịt, đang dần sà xuống, chỉ chực chờ phóng mũi tên có độc ra. Anh gằn từng chữ: “Trước kia cô ấy yêu ai, từng xảy ra chuyện gì, từng bị tổn thương như thế nào, tôi không thể xen vào. Nhưng hiện giờ, người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có nổi tiếng thế nào, có nhận bao nhiêu giải Ảnh hậu ―― cô ấy vẫn luôn là người ở trên cùng một bìa hộ khẩu với tôi.
Cô hành hạ cô ấy, tôi liền hành hạ cô, cô làm cô ấy bị thương một chút, tôi liền lấy mạng cô ra chơi đùa ―― Thời tiểu thư, tự giải quyết cho tốt.”
Người vừa đi, bầu không khí lập tức yên lặng như tờ, như đang ở trên vùng núi cao.
Thời Chỉ Nhược vịn góc bàn, khí lực toàn thân đã bị rút cạn, cô ta dựa vào bàn rồi từ từ ngồi bệt xuống.
――
Tống Ngạn Thành đi ra ngoài, mặt trời mới lên, trời đã sáng rỡ. Mắt anh đột ngột bị ánh sáng mạnh chiếu vào, suốt cả đêm bôn ba, suýt chút là chuệnh choạng ngã quỵ. Anh trở vào xe ô tô, ngồi rất lâu mới có thể ổn định tinh thần.
Anh chạy xe về lại hướng Tây, anh phải về biệt thự Tân Giang xem Lê Chi thế nào rồi.
Hào quang vạn trượng từ mặt trời tỏa ra tứ phía, khi xe chạy lên cầu vượt, cả thành phố sáng rực cả lên.
Anh lái xe được nửa đường, Mao Phi Du đã gọi điện đến, ngữ khí kích động muôn phần: “Tình thế đảo chiều rồi! Có một người đã đăng một bài vạn chữ, thay Lê Chi làm sáng tỏ sự thật! Cô nàng này đúng là tốt thật đấy, vừa câu đầu đã đưa bằng tốt nghiệp ra cho mọi người xem, chứng minh cô ấy cũng là sinh viên trường Điện ảnh!”
Phản ứng của Tống Ngạn Thành vẫn cứ đều đều, “Ừ.”
Mao Phi Du: “Thế giới này mẹ nó kỳ diệu quá đi mất!! Thời Chỉ Nhược tưởng thế mà cũng đăng WeiBo nữa!! Tôi không ngờ đấy, chị em thâm tình là thật hả giời! Còn thay Lê Chi lên tiếng thanh minh luôn?!”
Tống Ngạn Thành buồn ngủ không chịu nổi, cánh tay đang vịn vô lăng cũng dần mất trọng lượng. Anh ngại ồn ào, “ừ” một tiếng rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Mao Phi Du: “???… Vợ cậu dần xoay được tình thế rồi đó! Cậu chẳng kích động gì thì thôi đi, lại còn cúp điện thoại của tôi nữa chứ!”
Tới lúc chờ đèn đỏ, Tống Ngạn Thành lại trở nên tỉnh táo.
Anh lướt danh sách trong WeChat để tìm tài khoản của Tiểu Chu, nhắn tin qua ――
S:
[Cậu biết photoshop hả?]
Chúc:
[Hế lô! Anh, anh muốn photoshop gì ạ?]
S:
[Giấy đăng kí kết hôn.]
Chúc:
[…??]
Trong lúc nhất thời, thật giả lẫn lộn, tất cả mọi người đều hóng drama, hai bên bắt đầu mỉa mai lẫn nhau. Một bên thì nói Thời Chỉ Nhược chính là người mưu mô nhất, mặt ngoài thì chị chị em em, sau lưng thì lại âm thầm giở trò, hẳn là muốn tranh giành chức đại sứ! Tin tức không biết chừng chính là đang vu oan Lê Chi!
“Nếu như là vu oan, vậy tại sao tới tận bây giờ Lê Chi vẫn chưa lên tiếng?”
…
Trời vừa rạng sáng, Lê Chi đã lờ đờ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô đã thấy Tống Ngạn Thành ngồi trên chiếc ghế mây ở bên giường, bắt chéo chân, nhìn cô chăm chú.
“Em tỉnh rồi à?” Giọng anh dịu dàng, còn có chút vui vẻ, “Mao Phi Du nói không sai, căn biệt thự Tân Giang này bài trí rất ngăn nắp chỉnh tề, Chi Chi thật là tinh mắt.”
Đầu Lê Chi đang đau tới nỗi muốn nứt ra, cô ngồi lên day day thái dương.
“Dựa vào người anh này.” Tống Ngạn Thành đứng dậy, đi tới bên giường rồi ngồi xuống, ôm lấy cô vào lòng, “Anh tự nguyện vì Chi Chi mà phục vụ.”
Tống Ngạn Thành không sử dụng phương pháp gì đặc biệt, nhưng đổi lại anh rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Anh dùng đầu ngón tay ấn dọc sau gáy cô, thuận tiện còn xoa luôn cả vùng cổ. Toàn thân Lê Chi đều lạnh như băng, Tống Ngạn Thành dùng tay bóp bóp cổ cho cô, “Em đau đầu là do máu không lưu thông lên não đó, hẳn là do mệt nhọc quá độ thôi.”
Lê Chi: “Anh không muốn hỏi gì em sao?”
“Không hỏi.” Tống Ngạn Thành dứt khoát, “Lần đầu tiên tới nhà bạn gái, không nên nói những chuyện phiền lòng, giờ em rời giường ăn chút gì đi, ăn một miếng anh phát lì xì cho em, không giới hạn luôn, có được không nào?”
Lê Chi cúi đầu, cuối cùng cũng bị anh chọc cười.
Tống Ngạn Thành yên lòng, nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi giường, “Đi, ăn cơm để còn nhận lì xì thôi.”
Anh nấu cháo trắng, trong không ngon mắt lắm nhưng miễn cưỡng bỏ bụng được. Lê Chi uống một chén cháo, Tống Ngạn Thành thực sự phát lì xì tới WeChat của cô, “Ngoan lắm.”
Sắc mặt Lê Chi vẫn kém, lẳng lặng nhìn anh, trong lòng dần dâng lên khao khát thổ lộ hết tất cả mọi chuyện, và anh đã khiến cô có dũng khí làm điều đó. Cô khàn giọng: “Thực ra em vẫn luôn gạt anh, cái chết của Thịnh Tinh phần lớn là do em.”
Tống Ngạn Thành không có phản ứng gì quá đà, ánh mắt trầm tĩnh bao dung, vẫn luôn nhìn cô chăm chú và đầy dịu dàng.
Lê Chi cũng không dám nhìn vào mắt anh, cô chột dạ, cô khó chịu, những kí ức đáng buồn kia bị đào ra lần nữa, còn cô lại chẳng thể buông bỏ, cứ chìm mãi vào nó.
“Em và Thịnh Tinh ở bên nhau từ năm nhất. Anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy là một chàng trai thực sự tốt bụng. Về sau, vì có một số chuyện xảy ra nên chúng em chia tay vào năm ba. Lúc anh ấy tham gia điển lễ tốt nghiệp, vì tin nhắn của em nên anh ấy chạy khỏi ký túc xá để tới tìm em, lúc qua đường thì bị xe đâm trúng.”
Khi Lê Chi nói ra những lời này, cả người đã như nhánh cây khô.
Tống Ngạn Thành nghe là hiểu, cô đang cố gắng đơn giản hóa mọi thứ, ra vẻ hời hợt nhưng trong ánh mắt lại đang tràn đầy sự áy náy, sự hối hận.
Lê Chi cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn chịu đựng để có thể ngẩng đầu, nhưng khi cô chạm phải ánh mắt dịu dàng đa tình của Tống Ngạn Thành, sự kiên cường mà cô vất vả gây dựng nhanh chóng tan rã, nước mắt không thể nén nổi nữa. Cô giống như một đứa bé phạm phải lỗi sai tày đình, e dè nhát gan thấm vào xương tủy.
Sau khi ngừng khóc, Lê Chi nói giọng nghẹn ngào: “Nếu như em không nhắn cái tin đó tới cho anh ấy, anh ấy sẽ không chạy ra khỏi phòng ký túc, cũng sẽ không phải chết. Tống Ngạn Thành, những gì trên mạng nói đều là sự thật, em chính là hung thủ giết người.”
Tống Ngạn Thành vẫn rất lý trí khẳng định, “Em không phải.”
“Em đúng là như vậy! Tại sao em lại phải gửi tin nhắn đó cho anh ấy chứ! Anh ấy vốn nên được tốt nghiệp suôn sẻ, sau đó tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, theo đuổi niềm đam mê của bản thân! Anh ấy vốn nên được lấy vợ sinh con, tiền đồ tương lai xán lạn đẹp đẽ! Là em đã hủy hoại anh ấy, đều là do em!” Lê Chi cuối cùng sụp đổ, nằm gục trên mặt bàn gào khóc nức nở.
Tống Ngạn Thành mím môi, không khuyên nhủ cũng không an ủi cô. Anh quá hiểu, một người khi cố gắng che đậy cảm xúc của mình quá lâu, quá sâu, cuối cùng có ngày sẽ xảy ra chuyện. Anh để cho Lê Chi tìm lấy cho bản thân một lối thoát, để cho cô bộc bạch hết nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Sau khi tâm trạng kịch liệt nhất đã qua, Tống Ngạn Thành lúc này mới trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân hai người chia tay là gì?”
Lê Chi sững sờ, sau khi nhìn vào mắt anh lại nhanh chóng đảo mắt qua chỗ khác, nức nở: “Chúng em có một vài mâu thuẫn, vì vậy mà chia tay.”
Tới hai giờ sáng, Mao Phi Du vẫn chưa nghỉ ngơi, nhắn tin thúc giục: “Sao rồi? Thái độ của cô ấy thế nào? Tôi cũng đâu thể soạn bài đăng thay cô ấy được.”
“Cô ấy ngủ rồi, không có thái độ gì cả, đừng gọi điện thoại cho cô ấy.” Tống Ngạn Thành nói: “Anh bảo Minh Tiểu Kỳ tới biệt thự trông cô ấy đi.”
“Để làm gì vậy?”
“Để người khác thì tôi lo.” Tống Ngạn Thành cầm chìa khóa xe và áo khoác lên, “Tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến.”
Anh chạy xe thật nhanh tới trung tâm thành phố, sau khi tới dinh cơ tư nhân, Quý Tả đã đợi sẵn ở cửa. Thấy xe của anh, Quý Tả bước nhanh tới nghênh đón.
Tống Ngạn Thành thực sự rất nóng vội, xe chưa ngừng hẳn đã hỏi: “Anh đã tìm được gì chưa?”
“Ở trong đó.” Quý Tả nhận lấy áo khoác của Tống Ngạn Thành, vắt lên cánh tay, theo chân anh vào dinh cơ.
Đã là ba giờ sáng như biệt thự tư nhân vẫn mở cửa, nhân viên dẫn đường cho anh, lễ phép cúi chào, “Xin chào Tống tổng.”
Tống Ngạn Thành phân phó luôn: “Tôi không cần bất cứ nhân viên nào ở trong, không để cho bất cứ người nào tiến vào.”
Sau khi mở cửa phòng bao, trên ghế sopha có một nữ sinh trẻ tuổi đang ngồi. Sau khi trông thấy Tống Ngạn Thành, cô gái rất căng thẳng, lập tức đứng lên, “Anh, các anh…”
Tống Ngạn Thành dịu mặt, “Đừng sợ, tôi không phải người xấu. Muộn như vậy mà còn bắt cô tới đây, thực sự đã mạo muội rồi.”
Cô nữ sinh này tên Tiểu Vũ, là đàn em của Lê Chi tại Học viện Điện ảnh. Bọn họ cùng tham gia CLB kịch, quan hệ của hai người lúc đó rất tốt. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, hai người đều có con đường phát triển riêng, mối quan hệ này cũng nhạt dần.
Ánh mắt Tiểu Vũ vẫn để lộ sự sợ hãi, cô vẫn lo lắng không yên. Tống Ngạn Thành để cô ổn định lại, sau đó thẳng thắn nói: “Xin chào, tôi họ Tống, là người yêu của Lê Chi.”
Tiểu Vũ ngẩn người, “A, à, chào anh.”
Tống Ngạn Thành đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện trên mạng thế nào chắc cô cũng nắm được rồi, tìm cô như vậy là vì tôi muốn hiểu rõ chuyện năm đó.”
Tiểu Vũ gật đầu, lòng đầy căm phẫn, nói: “Bài đăng trên mạng kia tôi cũng đã xem rồi, nói vậy thực sự rất khó nghe. Mấy cái gì mà Lê Chi đạo đức bại hoại, nói chị ấy cướp bạn trai của người khác ―― đây thực sự là đang vu oan cho chị ấy!”
Tống Ngạn Thành ngồi ở ghế sopha đối diện, mở chai nước trái cây cho cô, lịch sự đưa tới, “Cô uống chút nước đi.”
“Quan hệ của đàn anh Thịnh và đàn chị rất tốt đó ạ. Anh Thịnh Tinh là một người cực kỳ tốt luôn ạ, dù tốt nghiệp đã lâu nhưng anh ấy vẫn là chàng trai dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Anh Thịnh Tinh chủ động theo đuổi chị Lê Chi, vốn không có chuyện chị ấy đi cướp bạn trai của người khác như người ta nói.”
Tống Ngạn Thành: “Nếu như mối quan hệ của họ đã tốt như vậy, vì sao lại chia tay?”
Tiểu Vũ mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tống Ngạn Thành lập tức trấn an, “Cô có thể tin tưởng tôi, tôi cũng chỉ mong cô có thể giúp được cô ấy.”
“Là vì… bạn đồng hương của Thịnh Tinh, cũng được coi như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với anh ấy, thích anh ấy.” Tiểu Vũ chú trọng lời nói, vẫn khá ấp úng.
Tống Ngạn Thành trầm giọng, nói: “Là Thời Chỉ Nhược, đúng không?”
“Đúng.” Tiểu Vũ cuối cùng cũng thông suốt, nói rõ ngọn ngành cho anh biết, “Thời Chỉ Nhược cũng thích Thịnh Tinh, bà chị này, gia cảnh rất tốt, cũng rất xinh đẹp, còn có chút kiêu ngạo. Khi còn học ở trường, chị ta chơi khá thân với Lê Chi. Về sau có một lần do vô tình, tôi và chị Lê Chi sắp xếp kịch bản xong, lúc đó trời đột nhiên mưa to, chúng tôi tới phòng chứa dụng cụ thể dục của trường để tránh mưa, sau đó liền chứng kiến cảnh Thời Chỉ Nhược thổ lộ với Thịnh Tinh… sau đó còn khóc lóc, ôm lấy anh ấy.”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành vẫn tĩnh lặng, “Vì vậy bọn họ liền chia tay sao?”
“Tôi đoán là, chuyện chia tay có lẽ sẽ liên quan gì đó tới chuyện này.” Tiểu Vũ nhớ lại vẫn thấy thật tiếc nuối, “Anh Thịnh Tinh và chị Lê Chi, thực sự là trai tài gái sắc, khi ở trường xem bọn họ ở bên nhau cứ như đang xem phim thanh xuân vườn trường vậy.”
Tống Ngạn Thành hít sâu một hơi, đây không phải là điều anh thích nghe. Nhịn xuống sự ghen tuông, anh lại hỏi: “Ngày Thịnh Tinh xảy ra tai nạn giao thông, cô có ở gần cậu ấy không?”
“À đúng rồi. Sau lễ tốt nghiệp sẽ có một màn biểu diễn, đó là nét đặc trưng của trường chúng tôi. Chúng tôi tạm lấy ký túc xá của trường làm chỗ thay đồ và trang điểm. Lúc ấy cả đoàn đều ở trong phòng ngủ của Thịnh Tinh.” Vừa nhắc tới ngày ấy, Tiểu Vũ liền thấy lòng buồn khó tả.
“Có phải trước khi đi, cậu ấy nhận được tin nhắn của Lê Chi hay không?”
“Tin nhắn? Tôi không rõ lắm.” Ký ức của Tiểu Vũ khá mơ hồ, “Nhưng tôi nhớ rất rõ, sau anh anh ấy nhận một cú điện thoại mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Ngay cả giày dép cũng không đổi, cứ đi dép trong phòng ngủ ra ngoài, trông có vẻ cực kỳ gấp.”
“Ai gọi vậy?”
“Là một dãy số lạ, lúc cảnh sát tới điều tra có tra qua điện thoại của anh ấy.”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra hiệu cho Quý Tả đang đứng sau lưng.
Quý Tả hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Tiểu Vũ tức giận nói: “Bài viết kia căn bản là bịa đặt! Quá ghê tởm, tại sao lại có thể viết bừa bãi, đổi trắng thay đen như vậy?! Chị Lê Chi thực sự rất tốt, giáo viên nào cũng thích chị ấy, năm nào cũng đứng nhất Khoa Diễn xuất. Chúng tôi đều cho rằng chị ấy sẽ công thành danh toại, mấy người này chắc chắn là ghen tỵ với chị ấy!”
Tống Ngạn Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng lên, trịnh trọng nói: “Có thể làm phiền cô viết một bài làm sáng tỏ chuyện này thay cô ấy được không? Tôi cam đoan là sẽ bảo mật tốt thông tin cá nhân của cô.”
Tiểu Vũ vội vàng khoát tay, “Không cần không cần. Sau khi tốt nghiệp tôi căn bản là chẳng đặt chân vào giới giải trí, đây cũng là do trường học cho nghỉ phép nên tôi mới về nước một thời gian thôi. Về bài viết thì tôi nhất định sẽ đăng, không vì cái gì cả, chỉ muốn tỏ rõ sự thật thôi. Chị ấy và anh Thịnh Tinh đều là những người phúc hậu, không nên bị người ta bôi đen như vậy.”
Tống Ngạn Thành sắp xếp khách sạn cho cô nghỉ ngơi, để nhân viên đưa cô về phòng nghỉ.
Tới bốn giờ sáng, Tống Ngạn Thành vẫn ngồi lại trong phòng bao, hai chân gác lên mặt bàn, hút từng điếu thuốc một.
Không bao lâu sau, Quý Tả gửi tin nhắn tới.
Chờ đến hừng đông, Tống Ngạn Thành rửa mặt xong xuôi rồi lái xe về hướng Tây.
Ở cổng vào khu đô thị Minh Châu, có một chiếc Maybach đen đang đỗ. Sau khi Tống Ngạn Thành dừng xe, người ở trên Maybach cũng xuống. Đó chính là nhà sản xuất có tên tuổi hàng đầu trong ngành – Trương Nhất Kiệt, trong tay cầm hằng hà sa số tài nguyên, có mạng lưới quan hệ rộng trong giới. Để có thể khiến Trương Nhất Kiệt tới đây, chuyện này đương nhiên là có Mạnh Duy Tất nhúng tay.
“Chào ông chủ.” Tống Ngạn Thành chào hỏi qua với ông, bắt tay tỏ lòng cảm ơn, “Làm phiền ngài rồi.”
“Không cần khách sáo.” Trương Nhất Kiệt vỗ vỗ vai anh, “Tôi giúp cậu hẹn người rồi, đang ở trong phòng chờ đó.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Ân tình này, xin để hôm khác tôi sẽ mời ngài một bữa cơm thân mật.”
Anh tiến vào từ cửa hông, đi thang máy lên tầng. Phòng làm việc của Thời Chỉ Nhược tinh tế trang nhã, cực kì rộng lớn và hoành tráng. Tống Ngạn Thành gõ cửa cho có lệ, sau đó đi vào.
Thời Chỉ Nhược đang loay hoay trước giàn bách hợp trồng trước cửa sổ, không thèm ngẩng đầu, nói: “Hóa ra là có cây đại thụ che chở, bạn trai còn có thể nhờ vả hẳn cả người như Trương Nhất Kiệt cơ mà. Nào, vị tiên sinh này, anh muốn gì đây?”
Thời Chỉ Nhược ăn mặc rất phong nhã, dung nhan, khí chất đều không thể chê, dù cho có cảnh diễn đêm nhưng trạng thái vẫn rất tốt. Toàn thân cô ta đều toát ra một vẻ sắc sảo khiến người khác choáng ngợp, chính là kiểu sắc đẹp chết người.
Tống Ngạn Thành cũng không muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô ta, thậm chí cả việc mời gặp mặt cũng miễn. Anh không thèm đếm xỉa, chỉ đọc một dãy số lên, “Chủ nhân của số điện thoại này chính là Triệu Mẫn Thanh, Thời tiểu thư hẳn là biết người này.”
Thời Chỉ Nhược ngừng tay, quay đầu nhìn anh.
Tống Ngạn Thành cao tận 1m85, đứng ở cửa văn phòng, ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, tựa như một cây bạch dương có thể che gió chắn cát.
“Thời tiểu thư dám yêu dám hận, tính tình thẳng thắn, nhưng hình như là đã dùng sai cách, sai chỗ, sai thời điểm. Mẫu người vạn người mê như cô, vậy mà cũng có lúc phải ra tay hoành đao đoạt ái cơ đấy.” Giọng của Tống Ngạn Thành rất điềm tĩnh, thần thái thong dong bình tĩnh, nhưng càng như vậy lại càng có sức uy hiếp.
Sắc mặt Thời Chỉ Nhược bỗng nhiên lạnh lẽo, sự ôn hòa giả tạo vừa rồi hoàn toàn đã bị xé rách.
Tống Ngạn Thành nói tiếp: “Có thể cướp người về tay, đó là bản lĩnh của cô, nhưng làm người thì nên biết chừng mực, không thể phá hủy tình cảm nên cô quay sang trả đũa, những năm qua đều dồn ép cô ấy tới mức không còn đường lui. Trong vòng xoáy kim tiền ngày nay, có thể lăn lộn trong xã hội quả thực là vất vả. Cô ấy dùng bản lĩnh của mình để đánh đổi lấy chén cơm manh áo này, Thời tiểu thư, dựa theo quy tắc cũ của cô mà làm, chắc là cô cũng nên rộng lượng hơn một chút, không thể quá tiêu chuẩn kép như vậy.”
Mặt Thời Chỉ Nhược lúc đỏ lựng, lúc lại tái mét, “Bài viết trên mạng không phải là do tôi.”
“Không quan trọng.” Trong mắt Tống Ngạn Thành u tối, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi chỉ tới đây để nhắc nhở Thời tiểu thư, năm đó cô đã làm ra những chuyện gì, không thừa nhận cũng không sao, nhưng cô không thể trút hết lên đầu Lê Chi như vậy được. Cô ấy vốn luôn cho rằng ngày đó là vì cô ấy gửi tin nhắn tới nên Thịnh Tinh mới chạy ra ngoài đi tìm, có lẽ cô cũng biết rồi.”
Thời Chỉ Nhược đột nhiên lớn tiếng: “Không phải cậu ta thì còn do ai?! Nếu không phải do cậu ta nhắn tin, Thịnh Tinh chắc chắn sẽ không chạy ra khỏi phòng! Chắc chắn sẽ không gặp tai nạn xe cộ!!” Thời Chỉ Nhược khó nén vẻ đau xót, khi nhắc tới Thịnh Tinh, thần sắc cô ta giống như một đóa hồng khô héo.
Tống Ngạn Thành gõ gõ ván cửa, không có hứng thú tìm hiểu rõ chuyện yêu hận tình thù của bọn họ, “Đúng là Lê Chi đã nhắn tin cho Thịnh Tinh, nhưng nguyên nhân cậu ấy chạy ra ngoài không phải là vì tin nhắn này. Cậu ấy chạy ra ngoài là vì trước đó ở trong phòng ngủ cậu ấy đã nhận được điện thoại của Triệu Mẫn Thanh. Mà Triệu Mẫn Thanh lại có mối giao hảo với Thời tiểu thư, cho nên cô ta đã nói những gì trong điện thoại, nói dối ra sao, lừa gạt Thịnh Tinh thế nào, cô rõ chứ?”
Sắc mặt Thời Chỉ Nhược trắng bệch, ánh mắt vô định, “Cô ấy đã gọi điện cho Thịnh Tinh ư?”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Thời tiểu thư diễn khá tốt.”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết!”
Tống Ngạn Thành nheo mắt, giống như mũi kim sắc lẹm muốn đâm rách màn bông dày, thờ ơ với phản ứng của cô ta, “Cô đã dùng một lời nói dối mà tới chính cô còn chẳng chắc để buộc tội Lê Chi, khiến cô ấy luôn sống trong sự áy náy trong bao năm qua. Cô dùng những thứ gông xiềng này để tra tấn, cưỡng ép cô ấy, cô làm rối loạn cuộc sống vốn nên thuận lợi của cô ấy. Cô cướp người của cô ấy, không những thế còn hủy luôn cả cần câu cơm của cô ấy. Cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, còn cô thì vẫn cứ tự do tự tại mà sống, Thời tiểu thư, tôi không thể không bội phục cô.”
Thời Chỉ Nhược thở gấp, như người mất hồn mất vía.
Tống Ngạn Thành cao giọng, ngữ khí càng khiến người ta sợ hãi, “Tôi nhắc cô một chút, dù cho cô có phải là người đăng bài đó hay không, mời cô suy nghĩ cho thấu đáo, nếu như Lê Chi thân danh bại liệt, cô cũng đừng hòng sống yên ổn sau vụ này. Tuổi cô còn trẻ, có được sự nghiệp như ngày hôm nay quả không dễ gì. Thời tiểu thư là người thông minh, chắc sẽ hiểu ý tôi thôi nhỉ.”
Dừng một chút, Tống Ngạn Thành lại tiếp tục nói: “Còn có một câu, hy vọng Thời tiểu thư nhớ kỹ cho.”
Thời Chỉ Nhược nửa tỉnh nửa mê mà nhìn về phía anh. Cô ta không thể chịu nổi ánh mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông này, giống như một đám mây, nặng trĩu và đen kịt, đang dần sà xuống, chỉ chực chờ phóng mũi tên có độc ra. Anh gằn từng chữ: “Trước kia cô ấy yêu ai, từng xảy ra chuyện gì, từng bị tổn thương như thế nào, tôi không thể xen vào. Nhưng hiện giờ, người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có nổi tiếng thế nào, có nhận bao nhiêu giải Ảnh hậu ―― cô ấy vẫn luôn là người ở trên cùng một bìa hộ khẩu với tôi.
Cô hành hạ cô ấy, tôi liền hành hạ cô, cô làm cô ấy bị thương một chút, tôi liền lấy mạng cô ra chơi đùa ―― Thời tiểu thư, tự giải quyết cho tốt.”
Người vừa đi, bầu không khí lập tức yên lặng như tờ, như đang ở trên vùng núi cao.
Thời Chỉ Nhược vịn góc bàn, khí lực toàn thân đã bị rút cạn, cô ta dựa vào bàn rồi từ từ ngồi bệt xuống.
――
Tống Ngạn Thành đi ra ngoài, mặt trời mới lên, trời đã sáng rỡ. Mắt anh đột ngột bị ánh sáng mạnh chiếu vào, suốt cả đêm bôn ba, suýt chút là chuệnh choạng ngã quỵ. Anh trở vào xe ô tô, ngồi rất lâu mới có thể ổn định tinh thần.
Anh chạy xe về lại hướng Tây, anh phải về biệt thự Tân Giang xem Lê Chi thế nào rồi.
Hào quang vạn trượng từ mặt trời tỏa ra tứ phía, khi xe chạy lên cầu vượt, cả thành phố sáng rực cả lên.
Anh lái xe được nửa đường, Mao Phi Du đã gọi điện đến, ngữ khí kích động muôn phần: “Tình thế đảo chiều rồi! Có một người đã đăng một bài vạn chữ, thay Lê Chi làm sáng tỏ sự thật! Cô nàng này đúng là tốt thật đấy, vừa câu đầu đã đưa bằng tốt nghiệp ra cho mọi người xem, chứng minh cô ấy cũng là sinh viên trường Điện ảnh!”
Phản ứng của Tống Ngạn Thành vẫn cứ đều đều, “Ừ.”
Mao Phi Du: “Thế giới này mẹ nó kỳ diệu quá đi mất!! Thời Chỉ Nhược tưởng thế mà cũng đăng WeiBo nữa!! Tôi không ngờ đấy, chị em thâm tình là thật hả giời! Còn thay Lê Chi lên tiếng thanh minh luôn?!”
Tống Ngạn Thành buồn ngủ không chịu nổi, cánh tay đang vịn vô lăng cũng dần mất trọng lượng. Anh ngại ồn ào, “ừ” một tiếng rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Mao Phi Du: “???… Vợ cậu dần xoay được tình thế rồi đó! Cậu chẳng kích động gì thì thôi đi, lại còn cúp điện thoại của tôi nữa chứ!”
Tới lúc chờ đèn đỏ, Tống Ngạn Thành lại trở nên tỉnh táo.
Anh lướt danh sách trong WeChat để tìm tài khoản của Tiểu Chu, nhắn tin qua ――
S:
[Cậu biết photoshop hả?]
Chúc:
[Hế lô! Anh, anh muốn photoshop gì ạ?]
S:
[Giấy đăng kí kết hôn.]
Chúc:
[…??]
Bình luận facebook