Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 103
Ngay lúc này, tiếng động cơ riêng biệt của xe đua vọng lại càng lúc càng gần, theo đó là ánh đèn xe chói lóa tới gần.
Chỗ khúc cua, một chiếc Ferrari 488 đẹp để màu đô hất đuôi diờng trưước mấy chiếc siêu xe nơi đinh núi, hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt. Tôn Hàn đi xuống khỏi ghế phó lái: “O, anh Đường không định đội chúng tôi à?” “Dám tới thật sao, không sợ mất mặt à?”, Đậu Khải Phong bật cười nham hiểm.
Tôn Hàn cười nói: “Chỉ có thua mới mất mặt thôi, anh Đường chắc chắn mình sẽ thắng sao?”
“Anh Đường này, tôi sẽ dùng chiếc này để đua xe, anh không để ý chứ? Nếu dùng chiếc Mercedes kia để đua với anh Đường thì anh thắng cũng chẳng vẻ vang gì”.
Đường Mân nhìn chiếc Ferrari 488 bằng ánh mắt kiêng dè. Tính năng của chiếc này cũng ngang ngửa Aventador, vấn đề là người lái chiếc xe này dường như cũng có kỹ thuật rất tốt!
Nhưng điều mà Đường Mân quan tâm bây giờ là: “Tôi tất nhiên không để ý, vật đánh cược của anh đâu?”
Vật đánh cược tất nhiên là ám chỉ Liễu Y Y.
Liễu Y Y không thích xuất hiện trước mấy tên cậu ấm này, thế nên cố ý ngồi trên xe không xuống.
Lúc này, cô thấy Đường Mân hỏi thì chủ động hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nói: “Anh Đường, bạn trai tôi nói chơi với anh thì hơi bắt nạt anh quá nên để tôi chơi với anh, anh có dám không đấy?”
Liễu Y Y cứ như đi theo Tôn Hàn lâu nên đã nhiễm tính xấu của anh, cô bắt đầu biết ăn nói lưu manh rồi.
“Là cô ta?!”
Đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc của Liễu Chiết Nguyên vang lên trong đám người, anh ta đã nhận ra Liễu Y Y.
“Là ai cơ?”, có người quen bên cạnh thấy thế liền hỏi.
Liễu Chiết Nguyên vội nói: “Không ai cả, không ai cả!”
Không biết rõ tình huống nên anh ta không dám nói ra, cô gái trên xe chính là em họ của anh ta, Liễu Y Y.
“Cậu Đường, cô gái này cũng có bản lĩnh đấy!”, Đậu Khải Phong đứng cạnh Đường Mân liền nhỏ giọng nói.
“Không sao”.
Đường Mân trả lời rồi bước lên trước: “Tất nhiên là được, nhưng nếu cô thua thì phải lên xe của tôi! Đến lúc đó thì chúng ta có thể…từ từ mà chơi!”
Mấy chữ sau cùng Đường Mân nhấn dài, giọng điệu sâu xa.
“Ha ha ha…”
Mấy chục tên cậu ấm cười ầm lên, hiển nhiên là nghe ra được ý đồ đen tối của Đường Mân.
“Lưu manh!”, má Liễu Y Y đỏ bừng lên, cô liền mắng.
Tôn Hàn cũng nở nụ cười sâu xa: “Đừng có đùa giỡn nữa. Tôi còn bận về làm chuyện đó với bạn gái tôi nữa, bắt đầu đi”.
“Được!”
Đường Mân cũng thấy nóng máu. Tuy gã không giỏi bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng gã không tin gã không bằng một người phụ nữ!
Mọi người đều lên xe, Tôn Hàn ngồi cạnh Liễu Y Y nở nụ cười: “Cứ yên tâm mà đấu, thua cũng không sao”.
Liễu Y Y liếc mắt nhìn Tôn Hàn: “Anh muốn làm chuyện đó à?”
Tôn Hàn: “Hơ…”
Anh còn tưởng cô không hiểu cơ.
Ầm ầm ầm!
Chỗ khúc cua, một chiếc Ferrari 488 đẹp để màu đô hất đuôi diờng trưước mấy chiếc siêu xe nơi đinh núi, hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt. Tôn Hàn đi xuống khỏi ghế phó lái: “O, anh Đường không định đội chúng tôi à?” “Dám tới thật sao, không sợ mất mặt à?”, Đậu Khải Phong bật cười nham hiểm.
Tôn Hàn cười nói: “Chỉ có thua mới mất mặt thôi, anh Đường chắc chắn mình sẽ thắng sao?”
“Anh Đường này, tôi sẽ dùng chiếc này để đua xe, anh không để ý chứ? Nếu dùng chiếc Mercedes kia để đua với anh Đường thì anh thắng cũng chẳng vẻ vang gì”.
Đường Mân nhìn chiếc Ferrari 488 bằng ánh mắt kiêng dè. Tính năng của chiếc này cũng ngang ngửa Aventador, vấn đề là người lái chiếc xe này dường như cũng có kỹ thuật rất tốt!
Nhưng điều mà Đường Mân quan tâm bây giờ là: “Tôi tất nhiên không để ý, vật đánh cược của anh đâu?”
Vật đánh cược tất nhiên là ám chỉ Liễu Y Y.
Liễu Y Y không thích xuất hiện trước mấy tên cậu ấm này, thế nên cố ý ngồi trên xe không xuống.
Lúc này, cô thấy Đường Mân hỏi thì chủ động hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nói: “Anh Đường, bạn trai tôi nói chơi với anh thì hơi bắt nạt anh quá nên để tôi chơi với anh, anh có dám không đấy?”
Liễu Y Y cứ như đi theo Tôn Hàn lâu nên đã nhiễm tính xấu của anh, cô bắt đầu biết ăn nói lưu manh rồi.
“Là cô ta?!”
Đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc của Liễu Chiết Nguyên vang lên trong đám người, anh ta đã nhận ra Liễu Y Y.
“Là ai cơ?”, có người quen bên cạnh thấy thế liền hỏi.
Liễu Chiết Nguyên vội nói: “Không ai cả, không ai cả!”
Không biết rõ tình huống nên anh ta không dám nói ra, cô gái trên xe chính là em họ của anh ta, Liễu Y Y.
“Cậu Đường, cô gái này cũng có bản lĩnh đấy!”, Đậu Khải Phong đứng cạnh Đường Mân liền nhỏ giọng nói.
“Không sao”.
Đường Mân trả lời rồi bước lên trước: “Tất nhiên là được, nhưng nếu cô thua thì phải lên xe của tôi! Đến lúc đó thì chúng ta có thể…từ từ mà chơi!”
Mấy chữ sau cùng Đường Mân nhấn dài, giọng điệu sâu xa.
“Ha ha ha…”
Mấy chục tên cậu ấm cười ầm lên, hiển nhiên là nghe ra được ý đồ đen tối của Đường Mân.
“Lưu manh!”, má Liễu Y Y đỏ bừng lên, cô liền mắng.
Tôn Hàn cũng nở nụ cười sâu xa: “Đừng có đùa giỡn nữa. Tôi còn bận về làm chuyện đó với bạn gái tôi nữa, bắt đầu đi”.
“Được!”
Đường Mân cũng thấy nóng máu. Tuy gã không giỏi bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng gã không tin gã không bằng một người phụ nữ!
Mọi người đều lên xe, Tôn Hàn ngồi cạnh Liễu Y Y nở nụ cười: “Cứ yên tâm mà đấu, thua cũng không sao”.
Liễu Y Y liếc mắt nhìn Tôn Hàn: “Anh muốn làm chuyện đó à?”
Tôn Hàn: “Hơ…”
Anh còn tưởng cô không hiểu cơ.
Ầm ầm ầm!
Bình luận facebook