Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 121
“Anh Tôn, dù là vì Tạ Viễn, bà lão này cũng sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Cảm ơn anh, cảm ơn anh!!”
Trước khi rời đi, Tôn Hàn lại kê cho bà cụ Vương thêm một đơn thuốc và để lại cho bà ấy hai mươi nghìn tiền mặt.
Bà cụ Vương không muốn lấy, nhưng lại không lay chuyển được Tôn Hàn, nên cuối cùng đành nhận.
Sau khi rời khỏi khu lao động, Tôn Hàn đưa Liễu Y Y về đến trước nhà thì dừng xe lại.
Ngồi trên ghế phó lại, Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn và cất tiếng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi đã trách lầm anh!”
Nghĩ kĩ lại, Tôn Hàn nói rất đúng.
Muốn Tạ Viễn sửa đổi, có lẽ phải thực sự dùng đến cách để hắn nếm trải đắng cay.
Tôn Hàn khẽ cười, “Không sao, quen rồi”.
Quen rồi?
Liễu Y Y bỗng nhiên cảm thấy hơi xót xa cho Tôn Hàn, bỗng cảm thấy có rất nhiều nỗi ấm ức và tâm sự giấu sâu trong lòng.
Nhưng một người đàn ông tài giỏi như Tôn Hàn thì có ấm ức gì được chứ?
“Có thể nói cho tôi nghe về chuyện của anh và vợ anh không?”
Liễu Y Y nghĩ, chuyện có thể khiến Tôn Hàn buồn chỉ có thể chuyện sắp ly hôn với vợ mà thôi.
“Lần sau nếu có cơ hội, anh sẽ nói. Vào nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đón em đi làm”, chỉ là Tôn Hàn không có hứng nói đến chuyện này.
“Được”.
Thấy Tôn Hàn không muốn nói, Liễu Y Y đành xuống xe. Lúc sắp bước vào khu nhà, Liễu Y Y như thể bị ma sai quỷ khiến, bỗng dừng bước lại rồi đột ngột ngoái đầu mỉm cười, “Ngày mai gặp lại!”
Đây là lần đầu tiên Liễu Y Y chủ động nói lời chào tạm biệt Tôn Hàn.
Tôn Hàn cũng nở nụ cười, “Mai gặp nhé”.
Trông theo Liễu Y Y đã rời đi, Tôn Hàn mới châm thuốc lên rồi rít một hơi, đoạn nhìn điếu thuốc trong tay mình rồi tự giễu, “Chứng nghiện thuốc lá này càng ngày càng nặng rồi!”
Chuyện của Tạ Viễn, Tôn Hàn chỉ có thể khoan dung đến mức này thôi.
Thật ra anh cũng chẳng độ lượng mấy đâu, chỉ là địa vị khiến anh khó lòng nảy sinh thù hằn gì với một kẻ nhỏ bé như Tạ Viễn.
Đối với Tạ Viễn, anh cũng đã làm hết lòng rồi. Anh nể mặt bà cụ Vương nên mới đối đãi như thế mà thôi.
Nhưng sau này Tạ Viễn có ra sao, cũng không liên can gì đến anh nữa.
…
Căn phòng riêng trong nhà hàng ở một khu vực sầm uất tại trung tâm thành phố Giang Châu.
Trong phòng có hai người đàn ông trẻ tuổi. Một người là Đường Minh Phong, nguười kia là Đường Mân. Đường Mân đưa mắt quan sát Đường Minh Phong trông có vẻ khá chán nàn kia. Anh họ, mấy năm rồi không gặp, anh khoẻ chứl”
Trước khi rời đi, Tôn Hàn lại kê cho bà cụ Vương thêm một đơn thuốc và để lại cho bà ấy hai mươi nghìn tiền mặt.
Bà cụ Vương không muốn lấy, nhưng lại không lay chuyển được Tôn Hàn, nên cuối cùng đành nhận.
Sau khi rời khỏi khu lao động, Tôn Hàn đưa Liễu Y Y về đến trước nhà thì dừng xe lại.
Ngồi trên ghế phó lại, Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn và cất tiếng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi đã trách lầm anh!”
Nghĩ kĩ lại, Tôn Hàn nói rất đúng.
Muốn Tạ Viễn sửa đổi, có lẽ phải thực sự dùng đến cách để hắn nếm trải đắng cay.
Tôn Hàn khẽ cười, “Không sao, quen rồi”.
Quen rồi?
Liễu Y Y bỗng nhiên cảm thấy hơi xót xa cho Tôn Hàn, bỗng cảm thấy có rất nhiều nỗi ấm ức và tâm sự giấu sâu trong lòng.
Nhưng một người đàn ông tài giỏi như Tôn Hàn thì có ấm ức gì được chứ?
“Có thể nói cho tôi nghe về chuyện của anh và vợ anh không?”
Liễu Y Y nghĩ, chuyện có thể khiến Tôn Hàn buồn chỉ có thể chuyện sắp ly hôn với vợ mà thôi.
“Lần sau nếu có cơ hội, anh sẽ nói. Vào nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đón em đi làm”, chỉ là Tôn Hàn không có hứng nói đến chuyện này.
“Được”.
Thấy Tôn Hàn không muốn nói, Liễu Y Y đành xuống xe. Lúc sắp bước vào khu nhà, Liễu Y Y như thể bị ma sai quỷ khiến, bỗng dừng bước lại rồi đột ngột ngoái đầu mỉm cười, “Ngày mai gặp lại!”
Đây là lần đầu tiên Liễu Y Y chủ động nói lời chào tạm biệt Tôn Hàn.
Tôn Hàn cũng nở nụ cười, “Mai gặp nhé”.
Trông theo Liễu Y Y đã rời đi, Tôn Hàn mới châm thuốc lên rồi rít một hơi, đoạn nhìn điếu thuốc trong tay mình rồi tự giễu, “Chứng nghiện thuốc lá này càng ngày càng nặng rồi!”
Chuyện của Tạ Viễn, Tôn Hàn chỉ có thể khoan dung đến mức này thôi.
Thật ra anh cũng chẳng độ lượng mấy đâu, chỉ là địa vị khiến anh khó lòng nảy sinh thù hằn gì với một kẻ nhỏ bé như Tạ Viễn.
Đối với Tạ Viễn, anh cũng đã làm hết lòng rồi. Anh nể mặt bà cụ Vương nên mới đối đãi như thế mà thôi.
Nhưng sau này Tạ Viễn có ra sao, cũng không liên can gì đến anh nữa.
…
Căn phòng riêng trong nhà hàng ở một khu vực sầm uất tại trung tâm thành phố Giang Châu.
Trong phòng có hai người đàn ông trẻ tuổi. Một người là Đường Minh Phong, nguười kia là Đường Mân. Đường Mân đưa mắt quan sát Đường Minh Phong trông có vẻ khá chán nàn kia. Anh họ, mấy năm rồi không gặp, anh khoẻ chứl”
Bình luận facebook