Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 138
“Cậu chủ!”
Tôn Hàn cố gắng khiến sắc mặt mình hòa hoãn lại, sau đó thuật lại đơn giản những gì Hồ Lệ vừa nói.
“Không dễ đâu! Nếu như điều tra những kẻ đã có tiền án thì đơn giản, nhưng nếu không có tiền án thì chẳng khác gì mò kim đáy bể!”
Từ Khang Niên do dự một chốc rồi nói: “Cậu chủ, thực ra thì điều tra cũng dễ đấy ạ!”
Tôn Hàn liền nhíu mày, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, tâm trạng anh liền vô cùng kích động, vội vàng nói:
“Đúng là người trong cuộc thì u mê mà, sao tôi lại không nghĩ ra điều này!”
“Phải rồi, ông hãy đi điều tra toàn bộ mạng lưới quan hệ của nhà Liễu Y Y năm đó, đặc biệt là phải điều tra kỹ những ai có mâu thuẫn với nhà họ!”
“Ngoài ra hãy điều tra những người có mâu thuẫn với tôi nữa!”
“Lúc ông đưa tiền cho Hồ Lệ thì nhớ bảo cô ta vẽ ra khuôn mặt phác họa của tên trộm đó, cho dù là khuôn mặt không rõ ràng cũng được, nhưng phải đảm bảo những đặc điểm về thể hình và ngoại hình!”
“Tôi không tin không tìm ra kẻ đó!”
Trọng điểm chính là người không có tiền án.
Nếu không phải kẻ có tiền án tiền sự, vậy thì rất có thể là liên quan đến Liễu Y Y, hành động đó có thể là báo thù hoặc nhằm mục đích gì khác!
Việc này có khả năng rất lớn.
“Vâng, tôi sẽ dốc sức điều tra chuyện này cho cậu chủ!”
Tôn Hàn hoàn hồn lại, sắc mặt đột nhiên khựng lại, chần chừ nói: “Tại sao tôi lại có cảm giác người mà Hồ Lệ phác họa hơi quen thuộc nhỉ? Chẳng lẽ tôi biết người đó sao…”
“Cậu chủ có manh mối gì sao?”. Từ Khang Niên thấy vậy liền quan tâm hỏi.
Tôn Hàn lắc đầu.
Anh đã nghĩ hồi lâu, nhưng danh tính của người đó như bị một lớp giấy mỏng che mất, khiến anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra liệu mình có biết người đó hay không.
“Hình như trong số những người tôi biết có người khớp với đặc điểm ngoại hình đó, nhưng mãi không thể nhớ ra. Nhưng nếu như gặp được người đó thì không chừng sẽ có ấn tượng”.
“Nhưng đó cũng là chuyện tốt, ít nhất không phải là đứt hẳn manh mối!”
Tôn Hàn liền cảm thấy được an ủi phần nào.
Từ Khang Niên gật đầu: “Chuyện này không thể quá sốt ruột được. Phải rồi cậu chủ, còn một chuyện nữa!”
“Nói đi”.
Từ Khang Niên liền nói: “Ngày kia công ty kiến trúc Phong Quân sẽ tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Vân Lan, họ sẽ tiếp nhận vốn đầu tư của nhà họ Đường ở Ma Đô. Lần này Đường Minh Phong đã mời rất nhiều nhân vật tầm cỡ của thành phố Giang Châu!”
“Cậu chủ có đi không ạ?”
Công ty kiến trúc Phong Quân trên thực tế là công ty thuộc về cậu chủ.
“Rót vốn đầu te trưước, sau đó mượn danh tiếng nhà họ Đường để mua cổ phiếu đea lên sàn chứng khoán! Nếu làm như vậy, cùng lắm hai tháng là công ty kiến trúc Phong Quân có thể lên sàn chứng khoán! Cách nghĩ này cũng khá ổn đấy”. Tôn Hàn chỉ cần nghe thôi đã có thể nhìn thấu được những hành động tiếp theo của công ty kiến trúc Phong Quân. Nhưng điều anh tè mè là, tại sao nhà họ Đường lại giúp đã Đường Minh Phong?
Họ Đường?
“Đi xem đi, xem ra tôi thực sự đã đánh giá thấp Đường Minh Phong, không ngờ anh ta lại có lai lịch như vậy!”, Tôn Hàn híp mắt nói.
….
Tôn Hàn cố gắng khiến sắc mặt mình hòa hoãn lại, sau đó thuật lại đơn giản những gì Hồ Lệ vừa nói.
“Không dễ đâu! Nếu như điều tra những kẻ đã có tiền án thì đơn giản, nhưng nếu không có tiền án thì chẳng khác gì mò kim đáy bể!”
Từ Khang Niên do dự một chốc rồi nói: “Cậu chủ, thực ra thì điều tra cũng dễ đấy ạ!”
Tôn Hàn liền nhíu mày, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, tâm trạng anh liền vô cùng kích động, vội vàng nói:
“Đúng là người trong cuộc thì u mê mà, sao tôi lại không nghĩ ra điều này!”
“Phải rồi, ông hãy đi điều tra toàn bộ mạng lưới quan hệ của nhà Liễu Y Y năm đó, đặc biệt là phải điều tra kỹ những ai có mâu thuẫn với nhà họ!”
“Ngoài ra hãy điều tra những người có mâu thuẫn với tôi nữa!”
“Lúc ông đưa tiền cho Hồ Lệ thì nhớ bảo cô ta vẽ ra khuôn mặt phác họa của tên trộm đó, cho dù là khuôn mặt không rõ ràng cũng được, nhưng phải đảm bảo những đặc điểm về thể hình và ngoại hình!”
“Tôi không tin không tìm ra kẻ đó!”
Trọng điểm chính là người không có tiền án.
Nếu không phải kẻ có tiền án tiền sự, vậy thì rất có thể là liên quan đến Liễu Y Y, hành động đó có thể là báo thù hoặc nhằm mục đích gì khác!
Việc này có khả năng rất lớn.
“Vâng, tôi sẽ dốc sức điều tra chuyện này cho cậu chủ!”
Tôn Hàn hoàn hồn lại, sắc mặt đột nhiên khựng lại, chần chừ nói: “Tại sao tôi lại có cảm giác người mà Hồ Lệ phác họa hơi quen thuộc nhỉ? Chẳng lẽ tôi biết người đó sao…”
“Cậu chủ có manh mối gì sao?”. Từ Khang Niên thấy vậy liền quan tâm hỏi.
Tôn Hàn lắc đầu.
Anh đã nghĩ hồi lâu, nhưng danh tính của người đó như bị một lớp giấy mỏng che mất, khiến anh nghĩ mãi cũng không nhớ ra liệu mình có biết người đó hay không.
“Hình như trong số những người tôi biết có người khớp với đặc điểm ngoại hình đó, nhưng mãi không thể nhớ ra. Nhưng nếu như gặp được người đó thì không chừng sẽ có ấn tượng”.
“Nhưng đó cũng là chuyện tốt, ít nhất không phải là đứt hẳn manh mối!”
Tôn Hàn liền cảm thấy được an ủi phần nào.
Từ Khang Niên gật đầu: “Chuyện này không thể quá sốt ruột được. Phải rồi cậu chủ, còn một chuyện nữa!”
“Nói đi”.
Từ Khang Niên liền nói: “Ngày kia công ty kiến trúc Phong Quân sẽ tổ chức buổi họp báo ở khách sạn Vân Lan, họ sẽ tiếp nhận vốn đầu tư của nhà họ Đường ở Ma Đô. Lần này Đường Minh Phong đã mời rất nhiều nhân vật tầm cỡ của thành phố Giang Châu!”
“Cậu chủ có đi không ạ?”
Công ty kiến trúc Phong Quân trên thực tế là công ty thuộc về cậu chủ.
“Rót vốn đầu te trưước, sau đó mượn danh tiếng nhà họ Đường để mua cổ phiếu đea lên sàn chứng khoán! Nếu làm như vậy, cùng lắm hai tháng là công ty kiến trúc Phong Quân có thể lên sàn chứng khoán! Cách nghĩ này cũng khá ổn đấy”. Tôn Hàn chỉ cần nghe thôi đã có thể nhìn thấu được những hành động tiếp theo của công ty kiến trúc Phong Quân. Nhưng điều anh tè mè là, tại sao nhà họ Đường lại giúp đã Đường Minh Phong?
Họ Đường?
“Đi xem đi, xem ra tôi thực sự đã đánh giá thấp Đường Minh Phong, không ngờ anh ta lại có lai lịch như vậy!”, Tôn Hàn híp mắt nói.
….