Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 139
Nội dung từ chương 138 đã được chỉnh sửa. Cảm ơn mọi người đã báo cho admin!
—
Ngày hôm sau.
Sân bay quốc tế thành phố Giang Châu.
Mấy chiếc xe Mercedes dàn hàng đợi bên ngoài.
Đường Minh Phong đứng ngoài sảnh sân bay, hai tay không ngừng cử động, vô cùng căng thẳng.
Anh ta có thể thay đổi vận mệnh hay không đều do người đàn ông sắp hạ cánh quyết định!
Tương lai là rồng hay là sâu bọ, người đó nói một câu là có thể định đoạt tất cả.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã đi ra khỏi sân bay.
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest đen. Ông ta đeo kính râm màu đen, khí phách hiên ngang.
Thấy người đó tới, Đường Minh Phong vội vàng đi lên đón: “Chú ba!”
“Lên xe rồi nói”.
Người đó chính là Đường Quân Ngạo, người xuất sắc hàng đầu trong đời thứ hai của nhà họ Đường.
Hai chú cháu Đường Quân Ngạo và Đường Minh Phong lên chiếc xe Mercedes đi đầu, một hàng dài xe liền lăn bánh rời khỏi sân bay.
Trên xe, Đường Quân Ngạo bỏ kính râm xuống, thổi một hơi lên nó rồi mới chầm chậm liếc nhìn Đường Minh Phong: “Chuyện Đường Mân bị bắt là thế nào?”
“Có lẽ là… Tôn Hàn!”
Chuyện Đường Mân bị bắt hôm qua, không thể nào đến giờ Đường Minh Phong vẫn không biết.
“Tôn Hàn chính là chồng của người phụ nữ mà cháu dây dưa không rõ à?”
“Vâng ạ!”
Đường Minh Phong nói lại tin tức lấy được từ chỗ Đậu Khải Phong một lượt, đại khái là Đường Mân nhìn trúng Liễu Y Y, hẹn người ta đua xe, kết quả thua cuộc mà còn bị người ta đập chiếc xe Lamborghini.
Sau đó Đường Mân hẹn cô gái tên Liễu Y Y kia, Đường Minh Phong thừa biết gã định toan tính gì.
Nhưng kết quả là lại mất liên lạc với Đường Mân.
“Chú ba, tên Tôn Hàn đó chẳng có gì ghê gớm, chỉ có chút quan hệ với Từ Khang Niên và nhà họ Thẩm. Xe của anh ta cũng là lấy từ bên chỗ Từ Khang Niên…”
Đường Minh Phong cũng không ngờ có thể oan gia ngõ hẹp đến mức này.
Đường Mân đến thành phố Giang Châu, không chọc vào ai mà lại chọc vào đúng Tôn Hàn.
Lần này còn bị bắt luôn nữa chứ.
Nhưng Đường Minh Phong thực sự không hiểu, Đường Mân dù thế nào cũng là cậu chủ của nhà họ Đường ở Ma Đô, sao Tic Khang Niên dám giúp Tôn Hàn ra tay với Đường Mân che? “Tên Tôn Hàn này chắc chắn cũng có chút bản linh, nếu không thì Tic Khang Niên cũng sẽ không ra tay giúp đỡ như vậy. “Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi!”
Đôi mắt Đường Quân Ngạo tỏa ra ánh sáng lạnh lùng ngạo nghễ, sau đó giơ tay nói với trợ lý đi cùng: “Gọi điện cho Từ Khang Niên”.
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc trợ lý đã tìm được số của Từ Khang Niên và gọi đi, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Đường Quân Ngạo.
“Alo, tôi là Đường Quân Ngạo!”
“Ồ, thì là là ông Ba của nhà họ Đường ở Ma Đô, tôi là Từ Khang Niên!”. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Từ Khang Niên vang lên, không tỏ rõ thái độ.
Đường Quân Ngạo cười nói: “Nghe nói cháu tôi đang làm khách ở chỗ ông?”
“Cậu ta đang ở trong tay Chu Lão Lục!”
—
Ngày hôm sau.
Sân bay quốc tế thành phố Giang Châu.
Mấy chiếc xe Mercedes dàn hàng đợi bên ngoài.
Đường Minh Phong đứng ngoài sảnh sân bay, hai tay không ngừng cử động, vô cùng căng thẳng.
Anh ta có thể thay đổi vận mệnh hay không đều do người đàn ông sắp hạ cánh quyết định!
Tương lai là rồng hay là sâu bọ, người đó nói một câu là có thể định đoạt tất cả.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã đi ra khỏi sân bay.
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest đen. Ông ta đeo kính râm màu đen, khí phách hiên ngang.
Thấy người đó tới, Đường Minh Phong vội vàng đi lên đón: “Chú ba!”
“Lên xe rồi nói”.
Người đó chính là Đường Quân Ngạo, người xuất sắc hàng đầu trong đời thứ hai của nhà họ Đường.
Hai chú cháu Đường Quân Ngạo và Đường Minh Phong lên chiếc xe Mercedes đi đầu, một hàng dài xe liền lăn bánh rời khỏi sân bay.
Trên xe, Đường Quân Ngạo bỏ kính râm xuống, thổi một hơi lên nó rồi mới chầm chậm liếc nhìn Đường Minh Phong: “Chuyện Đường Mân bị bắt là thế nào?”
“Có lẽ là… Tôn Hàn!”
Chuyện Đường Mân bị bắt hôm qua, không thể nào đến giờ Đường Minh Phong vẫn không biết.
“Tôn Hàn chính là chồng của người phụ nữ mà cháu dây dưa không rõ à?”
“Vâng ạ!”
Đường Minh Phong nói lại tin tức lấy được từ chỗ Đậu Khải Phong một lượt, đại khái là Đường Mân nhìn trúng Liễu Y Y, hẹn người ta đua xe, kết quả thua cuộc mà còn bị người ta đập chiếc xe Lamborghini.
Sau đó Đường Mân hẹn cô gái tên Liễu Y Y kia, Đường Minh Phong thừa biết gã định toan tính gì.
Nhưng kết quả là lại mất liên lạc với Đường Mân.
“Chú ba, tên Tôn Hàn đó chẳng có gì ghê gớm, chỉ có chút quan hệ với Từ Khang Niên và nhà họ Thẩm. Xe của anh ta cũng là lấy từ bên chỗ Từ Khang Niên…”
Đường Minh Phong cũng không ngờ có thể oan gia ngõ hẹp đến mức này.
Đường Mân đến thành phố Giang Châu, không chọc vào ai mà lại chọc vào đúng Tôn Hàn.
Lần này còn bị bắt luôn nữa chứ.
Nhưng Đường Minh Phong thực sự không hiểu, Đường Mân dù thế nào cũng là cậu chủ của nhà họ Đường ở Ma Đô, sao Tic Khang Niên dám giúp Tôn Hàn ra tay với Đường Mân che? “Tên Tôn Hàn này chắc chắn cũng có chút bản linh, nếu không thì Tic Khang Niên cũng sẽ không ra tay giúp đỡ như vậy. “Nhưng cũng chỉ đến vậy thôi!”
Đôi mắt Đường Quân Ngạo tỏa ra ánh sáng lạnh lùng ngạo nghễ, sau đó giơ tay nói với trợ lý đi cùng: “Gọi điện cho Từ Khang Niên”.
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc trợ lý đã tìm được số của Từ Khang Niên và gọi đi, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Đường Quân Ngạo.
“Alo, tôi là Đường Quân Ngạo!”
“Ồ, thì là là ông Ba của nhà họ Đường ở Ma Đô, tôi là Từ Khang Niên!”. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Từ Khang Niên vang lên, không tỏ rõ thái độ.
Đường Quân Ngạo cười nói: “Nghe nói cháu tôi đang làm khách ở chỗ ông?”
“Cậu ta đang ở trong tay Chu Lão Lục!”
Bình luận facebook