Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 171
Liễu Y Y cho rằng mình không nên trông chờ gì vào người nhà này.
“Ôi dào, Y Y con đừng nóng, cứ coi như diễn một vở kịch đi. Dù gì con cũng đã đưa bạn con tới, nói cậu Tôn là bạn trai con rồi từ chối là được rồi!”
“Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm to chuyện!”
Nghe mẹ mình nói vậy, Liễu Y Y mới thất vọng thở dài, gật đầu đáp: “Con biết rồi ạ”.
Mẹ cô Tiết Lan vốn dễ mềm lòng, tính cách cũng quá hiền lành, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, Liễu Y Y đi dọn bàn ăn. Cô lưỡng lự một lát rồi đi tới cạnh Tôn Hàn, thò tay chọc chọc anh nói: “Tôn…Hàn, đợi lát nữa nhớ thân phận của anh là bạn trai tôi đấy!”
“Bố con là bạn trai dì Y Y sao?”, Đồng Đồng như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Liễu Y Y muốn phủ nhận nhưng sợ Đồng Đồng còn nhỏ, lỡ cô bé lỡ miệng thì hỏng chuyện nên đành thôi.
Cô nhìn Đồng Đồng vẻ vừa giận vừa buồn cười đáp: “Đồng Đồng, con có biết bạn trai là gì không?”
“Con biết chứ, cô giáo con ngày nào chẳng có bạn trai đến đón, giống như bố con đón dì Y Y về nhà vậy!”
Ách…
Liễu Y Y quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Tôn Hàn đã nhận ra có vấn đề gì đó nên Liễu Y Y mới bảo anh giả vờ làm bạn trai cô mà thôi.
Còn để Liễu Y Y thực sự chấp nhận anh thì còn là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Tôn Hàn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Y Y mặt đầy bất lực đáp: “Haizz, cậu Ba của tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi xem mắt, chuyện dài lắm một lời khó mà kể hết!”
“Được, anh biết rồi”, Tôn Hàn gật đầu đáp.
Liễu Y Y là người phụ nữ của anh, chắc chắn không thể để kẻ khác nhòm ngó. Cho dù Liễu Y Y không bảo anh đóng giả bạn trai thì anh cũng không thể đứng ngoài không quản.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.
“Cậu chủ Hoàng, đừng chê căn nhà tồi tàn này của chị tôi, Y Y vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cũng vô cùng xinh đẹp. Vì chuyện của của hai người, tôi còn đặc biệt tìm thầy xem tướng mặt cho cả hai!”
“Cậu đoán xem kết quả thế nào? Chính là tướng phu thê! Thầy đã nói rồi, nếu cậu mà kết hôn với Y Y nhà tôi thì sau này chắc chắn sẽ có con cháu đầy nhà!”
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng!
Nghe những lời này xong, Tôn Hàn cau mày lại.
“Mời cậu chủ Hoàng!”
Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi bước vào, ông ta đang khom lưng uốn gối trước một người thanh niên mặc một cây đồ hiệu Armani.
Gọi là thanh niên nhưng người này e cũng phải ba mươi tư ba mươi năm.
Cùng theo vào còn có một người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt, trông vô cùng điệu đà.
Có thể miêu tả người phụ nữ đó như sau: nhan sắc thì ma chê quỷ hờn nhưng dường như lại tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.
“Chị à, Y Y đâu rồi? Mau gọi nó ra gặp cậu chủ Hoàng!”
Tiết Kiến Quốc vừa bước vào đã vội vã nói.
Mùi khói từ bếp bay ra khiến ông ta khó chịu, Tiết Kiến Quốc vừa che mũi vừa phàn nàn: “Đã bảo ra ngoài ăn mà cứ bắt ăn ở nhà. Có khách mà tiếp đãi không đàng hoàng. Thật đúng là, có ai bắt chị trả tiền đâu cơ chứ!”
“Không sao, đồ ăn nhà làm với đồ ăn ở tiệm hương vị không giống nhau!”, người được gọi là cậu chủ Hoàng kia lại có vẻ thông cảm.
Đương nhiên, lý do gã thông cảm là bởi Tiết Kiến Quốc đã thề thốt rằng cháu gái mình xinh đẹp như tiên.
“Ha ha, cậu chủ Hoàng nói đúng. Mời qua bên này ngồi, đồ ăn sẽ lên ngay, lát tôi sẽ hầu rượu cậu!”
Tiết Kiến Quốc cười haha, mắt nhìn quanh căn phòng khách dù rộng nhưng lại vô cùng đơn sơ này.
Bỗng chốc, ông ta thay đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ không vui.
“Chị à, bọn họ là ai?”
“Ôi dào, Y Y con đừng nóng, cứ coi như diễn một vở kịch đi. Dù gì con cũng đã đưa bạn con tới, nói cậu Tôn là bạn trai con rồi từ chối là được rồi!”
“Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm to chuyện!”
Nghe mẹ mình nói vậy, Liễu Y Y mới thất vọng thở dài, gật đầu đáp: “Con biết rồi ạ”.
Mẹ cô Tiết Lan vốn dễ mềm lòng, tính cách cũng quá hiền lành, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, Liễu Y Y đi dọn bàn ăn. Cô lưỡng lự một lát rồi đi tới cạnh Tôn Hàn, thò tay chọc chọc anh nói: “Tôn…Hàn, đợi lát nữa nhớ thân phận của anh là bạn trai tôi đấy!”
“Bố con là bạn trai dì Y Y sao?”, Đồng Đồng như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Liễu Y Y muốn phủ nhận nhưng sợ Đồng Đồng còn nhỏ, lỡ cô bé lỡ miệng thì hỏng chuyện nên đành thôi.
Cô nhìn Đồng Đồng vẻ vừa giận vừa buồn cười đáp: “Đồng Đồng, con có biết bạn trai là gì không?”
“Con biết chứ, cô giáo con ngày nào chẳng có bạn trai đến đón, giống như bố con đón dì Y Y về nhà vậy!”
Ách…
Liễu Y Y quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Tôn Hàn đã nhận ra có vấn đề gì đó nên Liễu Y Y mới bảo anh giả vờ làm bạn trai cô mà thôi.
Còn để Liễu Y Y thực sự chấp nhận anh thì còn là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Tôn Hàn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Y Y mặt đầy bất lực đáp: “Haizz, cậu Ba của tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi xem mắt, chuyện dài lắm một lời khó mà kể hết!”
“Được, anh biết rồi”, Tôn Hàn gật đầu đáp.
Liễu Y Y là người phụ nữ của anh, chắc chắn không thể để kẻ khác nhòm ngó. Cho dù Liễu Y Y không bảo anh đóng giả bạn trai thì anh cũng không thể đứng ngoài không quản.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.
“Cậu chủ Hoàng, đừng chê căn nhà tồi tàn này của chị tôi, Y Y vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cũng vô cùng xinh đẹp. Vì chuyện của của hai người, tôi còn đặc biệt tìm thầy xem tướng mặt cho cả hai!”
“Cậu đoán xem kết quả thế nào? Chính là tướng phu thê! Thầy đã nói rồi, nếu cậu mà kết hôn với Y Y nhà tôi thì sau này chắc chắn sẽ có con cháu đầy nhà!”
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng!
Nghe những lời này xong, Tôn Hàn cau mày lại.
“Mời cậu chủ Hoàng!”
Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi bước vào, ông ta đang khom lưng uốn gối trước một người thanh niên mặc một cây đồ hiệu Armani.
Gọi là thanh niên nhưng người này e cũng phải ba mươi tư ba mươi năm.
Cùng theo vào còn có một người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt, trông vô cùng điệu đà.
Có thể miêu tả người phụ nữ đó như sau: nhan sắc thì ma chê quỷ hờn nhưng dường như lại tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.
“Chị à, Y Y đâu rồi? Mau gọi nó ra gặp cậu chủ Hoàng!”
Tiết Kiến Quốc vừa bước vào đã vội vã nói.
Mùi khói từ bếp bay ra khiến ông ta khó chịu, Tiết Kiến Quốc vừa che mũi vừa phàn nàn: “Đã bảo ra ngoài ăn mà cứ bắt ăn ở nhà. Có khách mà tiếp đãi không đàng hoàng. Thật đúng là, có ai bắt chị trả tiền đâu cơ chứ!”
“Không sao, đồ ăn nhà làm với đồ ăn ở tiệm hương vị không giống nhau!”, người được gọi là cậu chủ Hoàng kia lại có vẻ thông cảm.
Đương nhiên, lý do gã thông cảm là bởi Tiết Kiến Quốc đã thề thốt rằng cháu gái mình xinh đẹp như tiên.
“Ha ha, cậu chủ Hoàng nói đúng. Mời qua bên này ngồi, đồ ăn sẽ lên ngay, lát tôi sẽ hầu rượu cậu!”
Tiết Kiến Quốc cười haha, mắt nhìn quanh căn phòng khách dù rộng nhưng lại vô cùng đơn sơ này.
Bỗng chốc, ông ta thay đổi sắc mặt, lộ rõ vẻ không vui.
“Chị à, bọn họ là ai?”
Bình luận facebook