Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 173
Đồ ăn đã được dọn lên, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn.
Trên bàn có một bình rượu Mao Đài do Tiết Kiến Quốc mang tới.
“Tiểu Tôn, có biết uống rượu không?”
Tiết Kiến Quốc vừa mở miệng đã gọi Tôn Hàn là “Tiểu Tôn”, có điều dù hỏi như vậy nhưng ông ta rất hy vọng Tôn Hàn sẽ đáp rằng mình không biết uống.
Bình rượu Mao Đài này là do ông ta đặc biệt mang tới để thết đãi Hoàng Thiếu Tài, tốn không ít tâm sức. Thế nên để những người râu ria xung quanh uống thì ông ta đau lòng chết mất.
Tiểu Tôn!
Liễu Y Y bất giác cau mày, lo rằng Tôn Hàn sẽ không vui.
Những người khác có thể không biết nhưng cô thì hiểu rõ Tôn Hàn là người không nên chọc vào.
Nếu thực sự khiến anh không vui thì hôm nay chắc chắn có kẻ đen đủi rồi!
Nhưng may mắn là vẻ mặt Tôn Hàn không có gì thay đổi, anh đáp: “Biết uống một chút, nếu cậu Ba đã cao hứng thì xin mạn phép uống cùng cậu Ba vài chén”.
Ách!
Mặt vợ chồng Tiết Kiến Quốc và Hoàng Thiếu Tài đều biến sắc.
Nụ cười đầy vẻ hài lòng của Hoàng Thiếu Tài ban nãy thoáng chốc đông cứng lại, khó chịu nhìn Tiết Kiến Quốc như thể đang chờ một lời giải thích.
Chẳng phải ông nói người đàn ông này không có quan hệ gì với Liễu Y Y hay sao!
Đã gọi hai tiếng “cậu Ba” rồi mà gọi là không có quan hệ gì sao?
“Tiểu Tôn, cậu đừng tùy tiện gọi bừa như vậy, tôi đâu phải ‘cậu Ba’ của cậu!”, Tiết Kiến Quốc vội vã nói.
“Giờ chưa phải nhưng rất nhanh rồi sẽ phải thôi”, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Liễu Y Y, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, như thể trong mắt anh chỉ có mình Liễu Y Y.
“Cháu và Y Y đã chuẩn bị xem ngày kết hôn rồi. Đợi chọn được ngày tốt chắc chắn sẽ báo với cậu Ba, mợ Ba ngay lập tức!”
“Cho nên, cháu gọi hai tiếng ‘cậu Ba’ cũng hợp lý mà!”
Liễu Y Y nghe Tôn Hàn nói vậy thì mặt đỏ lên, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại cho rằng đây là biểu hiện của sự ngại ngùng xấu hổ.
Lúc này, mặt Hoàng Thiếu Tài đã sa sầm lại.
Khó khăn lắm mới để mắt tới một người phụ nữ, vậy mà cô ấy lại sắp kết hôn với người khác!
Vậy Tiết Kiến Quốc kia gọi gã đến làm cái thá gì? Để thành trò cười hay sao?
“Chị, chị có ý gì vậy? Không nể mặt cậu chủ Hoàng đúng không? Em đã hỏi chị rõ ràng, chị nói Y Y chưa có bạn trai! Giờ lại đưa một gã đàn ông đã có con đến đây làm loạn là có ý gì?”
Đột nhiên, Lý Diễm Phương đập bàn, giận dữ chất vấn Tiết Lan.
Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng chút lạnh lẽo, có điều Tiết Lan chưa nói gì thì anh cũng không tiện lên tiếng.
Tiết Lan cười vẻ khó xử đáp: “Em dâu, em đừng hiểu lầm. Nếu không phải hôm nay Tôn Hàn đến tận đây thì người làm mẹ như chị cũng không biết con gái mình đã có bạn trai!”
“Cậu chủ Hoàng, thực ngại quá, việc này là hiểu lầm!”
Hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc sao có thể chấp nhận đây là hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc đang kinh doanh một xưởng rượu nhỏ, chủ yếu chỉ buôn bán những loại rượu trắng rẻ tiền, kiếm không được bao nhiêu. Ông ta vô cùng thèm khát những loại rượu cao cấp lãi được hàng trăm tệ một bình.
Năm nay cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên ông ta mới mạnh dạn cho công nhân của mình đóng gói một loại rượu cao cấp giá hơn trăm tệ. Sau khi được vài nhà phân phối đồng ý bán thì mới chưng cất số lượng lớn.
Nhưng trong lúc ông ta còn đang đắc ý thì loại rượu đó lại không thuyết phục được thị trường.
Mấy triệu chai không bán được!
Xưởng rượu nhỏ của ông ta trong chớp mắt đã đứng bên bờ vực phá sản.
Vì lẽ đó nên Tiết Kiến Quốc mới tìm Hoàng Thiếu Tài xin giúp đỡ, nhưng Hoàng Thiếu Tài lại ra điều kiện, đòi lấy con gái Tiết Ngọc của ông ta.
Trên bàn có một bình rượu Mao Đài do Tiết Kiến Quốc mang tới.
“Tiểu Tôn, có biết uống rượu không?”
Tiết Kiến Quốc vừa mở miệng đã gọi Tôn Hàn là “Tiểu Tôn”, có điều dù hỏi như vậy nhưng ông ta rất hy vọng Tôn Hàn sẽ đáp rằng mình không biết uống.
Bình rượu Mao Đài này là do ông ta đặc biệt mang tới để thết đãi Hoàng Thiếu Tài, tốn không ít tâm sức. Thế nên để những người râu ria xung quanh uống thì ông ta đau lòng chết mất.
Tiểu Tôn!
Liễu Y Y bất giác cau mày, lo rằng Tôn Hàn sẽ không vui.
Những người khác có thể không biết nhưng cô thì hiểu rõ Tôn Hàn là người không nên chọc vào.
Nếu thực sự khiến anh không vui thì hôm nay chắc chắn có kẻ đen đủi rồi!
Nhưng may mắn là vẻ mặt Tôn Hàn không có gì thay đổi, anh đáp: “Biết uống một chút, nếu cậu Ba đã cao hứng thì xin mạn phép uống cùng cậu Ba vài chén”.
Ách!
Mặt vợ chồng Tiết Kiến Quốc và Hoàng Thiếu Tài đều biến sắc.
Nụ cười đầy vẻ hài lòng của Hoàng Thiếu Tài ban nãy thoáng chốc đông cứng lại, khó chịu nhìn Tiết Kiến Quốc như thể đang chờ một lời giải thích.
Chẳng phải ông nói người đàn ông này không có quan hệ gì với Liễu Y Y hay sao!
Đã gọi hai tiếng “cậu Ba” rồi mà gọi là không có quan hệ gì sao?
“Tiểu Tôn, cậu đừng tùy tiện gọi bừa như vậy, tôi đâu phải ‘cậu Ba’ của cậu!”, Tiết Kiến Quốc vội vã nói.
“Giờ chưa phải nhưng rất nhanh rồi sẽ phải thôi”, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Liễu Y Y, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, như thể trong mắt anh chỉ có mình Liễu Y Y.
“Cháu và Y Y đã chuẩn bị xem ngày kết hôn rồi. Đợi chọn được ngày tốt chắc chắn sẽ báo với cậu Ba, mợ Ba ngay lập tức!”
“Cho nên, cháu gọi hai tiếng ‘cậu Ba’ cũng hợp lý mà!”
Liễu Y Y nghe Tôn Hàn nói vậy thì mặt đỏ lên, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại cho rằng đây là biểu hiện của sự ngại ngùng xấu hổ.
Lúc này, mặt Hoàng Thiếu Tài đã sa sầm lại.
Khó khăn lắm mới để mắt tới một người phụ nữ, vậy mà cô ấy lại sắp kết hôn với người khác!
Vậy Tiết Kiến Quốc kia gọi gã đến làm cái thá gì? Để thành trò cười hay sao?
“Chị, chị có ý gì vậy? Không nể mặt cậu chủ Hoàng đúng không? Em đã hỏi chị rõ ràng, chị nói Y Y chưa có bạn trai! Giờ lại đưa một gã đàn ông đã có con đến đây làm loạn là có ý gì?”
Đột nhiên, Lý Diễm Phương đập bàn, giận dữ chất vấn Tiết Lan.
Trong đôi mắt Tôn Hàn thoáng chút lạnh lẽo, có điều Tiết Lan chưa nói gì thì anh cũng không tiện lên tiếng.
Tiết Lan cười vẻ khó xử đáp: “Em dâu, em đừng hiểu lầm. Nếu không phải hôm nay Tôn Hàn đến tận đây thì người làm mẹ như chị cũng không biết con gái mình đã có bạn trai!”
“Cậu chủ Hoàng, thực ngại quá, việc này là hiểu lầm!”
Hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc sao có thể chấp nhận đây là hiểu lầm?
Tiết Kiến Quốc đang kinh doanh một xưởng rượu nhỏ, chủ yếu chỉ buôn bán những loại rượu trắng rẻ tiền, kiếm không được bao nhiêu. Ông ta vô cùng thèm khát những loại rượu cao cấp lãi được hàng trăm tệ một bình.
Năm nay cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên ông ta mới mạnh dạn cho công nhân của mình đóng gói một loại rượu cao cấp giá hơn trăm tệ. Sau khi được vài nhà phân phối đồng ý bán thì mới chưng cất số lượng lớn.
Nhưng trong lúc ông ta còn đang đắc ý thì loại rượu đó lại không thuyết phục được thị trường.
Mấy triệu chai không bán được!
Xưởng rượu nhỏ của ông ta trong chớp mắt đã đứng bên bờ vực phá sản.
Vì lẽ đó nên Tiết Kiến Quốc mới tìm Hoàng Thiếu Tài xin giúp đỡ, nhưng Hoàng Thiếu Tài lại ra điều kiện, đòi lấy con gái Tiết Ngọc của ông ta.