Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 33
“Tên trộm này thật vô liêm sỉ, tới tận bên ngoài trường mẳu giáo đế trộm đồ”.
Tin đồn phong thanh rằng ai đó bắt được tên trộm vặt nhanh chóng truyền đi, không ít người vây kín cổng trường.
Tôn Hàn cũng thấy đau đầu, không ngờ rẵng người làm cha này lần đầu tới đón con gái tan học lại gặp phải chuyện như thế.
Anh nhìn Lâm Hạo với vẻ giận dữ: “Có câu chó không sửa được thói ăn phân, đúng là dành riêng cho chị em hai người. Nóng lòng muốn vu oan cho tôi ngồi tù đến thế cơ à?”
Tôn Hàn biết rất rõ người phụ nữ này chỉ là diễn viên được mời tới, Lâm Hạo với Lâm Mỹ Quyên mới là chủ mưu.
“Chỉ biết nói linh tinh, có chuyện gì đợi cảnh sát tới rồi nói! Tôn Hàn, chính anh không chịu sửa tính sửa nết, còn trách người khác sao?!”
Lâm Hạo sẵng giọng đáp trả rồi nhìn về phía Liễu Y Y với vé uy hiếp: “Cỏ Liễu, cô muốn bị coi như
kẻ tòng phạm và cùng bị đưa đến đồn cảnh sát, hay là tự mình rời đi đây?”
Thêm một người là có thêm một cái miệng.
Lâm Hạo không muốn có thêm ai đó nói đỡ cho Tôn Hàn ở đồn cảnh sát.
Liễu Y Y thoáng biến sâc trong một chốc lát nhưng vẫn kiên định đáp: “Chiếc khóa trường mệnh này là do anh đưa cho Tôn Hàn, không phải Tôn Hàn lấy trộm, tôi phải giúp anh ta làm chứng!”
Cô căm hận Tôn Hàn là thật, nhưng không biết tại sao, cô cũng không muốn anh phải chịu cảnh oan ức này.
Có lẽ vì không thế chấp nhận nổi hành vi vu oan giá họa của em vợ Tôn Hàn, cũng có thể vì cô còn trông chờ anh tìm con gái giúp mình.
“Hóa đơn vẫn còn ở chỗ tôi đây, sáng nay tôi mới mua cái khóa trường mệnh này ở Hoa Nghệ Kim Hàng, trên hóa đơn có ngày tháng!”
“Mà khóa trường mệnh ớ trong tay thằng ranh này, thế mà cỏ bảo là nó không lấy trộm? Ai tin?”
“Mọi người có tin không?”
Người đàn bà kia rất biết cách đánh vào tâm lý
của người xung quanh, sau vài câu nói, dường như anh cũng đinh ninh Tôn Hàn là kẻ lấy trộm.
Tôn Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là Đồng Đồng tan học rồi. Cơn giận bùng lên trong lòng, anh rút chìa khóa xe đưa cho Liều Y Y: “Lái xe của tôi qua đây!”
“Anh muốn làm gì hả? Định chạy? Không dề thế đâu!”, Lâm Hạo sợ Tôn Hàn sẽ chạy nên vội vàng đứng chắn trước mặt anh.
“Tôi đứng sờ sờ ở đây, không chạy!”
Tôn Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo rồi ánh mắt đảo về phía Liều Y Y: “Còn không mau đi lấy xe!”
“Ồ ồ!”
Liêu Y Y có vẻ hiểu ý của Tôn Hàn, đón lấy chìa khóa rồi đi lái xe.
“Tít tít…”
Một chiếc Mercedes Benz s class màu đen nhanh chóng bấm còi thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao thì nó cũng là siêu xe với giá lăn bánh trên hai triệu tệ, tất nhiên là rất thu hút rồi.
“Có tiền là không có phép tắc gì được hả, bên ngoài trường mẩu giáo ai cho lái xe tới thể’.
“Chứ còn gì nữa, xe tiền triệu ở thành phố Giang Châu này nhiều như lá me ấy, chẳng qua cũng chỉ là Mercedes thôi mà, vênh váo gì chứ!”
Những tiếng chửi bới vang lên trong đám đông.
Lâm Hạo cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ việc của hẳn ta là đợi cảnh sát tới bắt Tôn Hàn rồi hắn ta sẽ đón Đồng Đồng đi.
Đường Minh Phong đã nói rồi, chỉ cần tống Tôn Hàn vào tù thêm lần nữa là có thế bán lại Đồng Đồng với gỉá năm mươi triệu, hắn ta cũng sẽ được chia kha khá tiền!
Nghĩ tới năm mươi triệu tệ, Lâm Hạo càng túm Tôn Hàn chặt hơn.
“Không phải tôi không biết phép tắc, mà chỉ khi nào lái chiếc xe này tới đây mới khiến mọi người tin rằng tôi không phải trộm”, đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng.
Xí!
Không ai tin.
Tin đồn phong thanh rằng ai đó bắt được tên trộm vặt nhanh chóng truyền đi, không ít người vây kín cổng trường.
Tôn Hàn cũng thấy đau đầu, không ngờ rẵng người làm cha này lần đầu tới đón con gái tan học lại gặp phải chuyện như thế.
Anh nhìn Lâm Hạo với vẻ giận dữ: “Có câu chó không sửa được thói ăn phân, đúng là dành riêng cho chị em hai người. Nóng lòng muốn vu oan cho tôi ngồi tù đến thế cơ à?”
Tôn Hàn biết rất rõ người phụ nữ này chỉ là diễn viên được mời tới, Lâm Hạo với Lâm Mỹ Quyên mới là chủ mưu.
“Chỉ biết nói linh tinh, có chuyện gì đợi cảnh sát tới rồi nói! Tôn Hàn, chính anh không chịu sửa tính sửa nết, còn trách người khác sao?!”
Lâm Hạo sẵng giọng đáp trả rồi nhìn về phía Liễu Y Y với vé uy hiếp: “Cỏ Liễu, cô muốn bị coi như
kẻ tòng phạm và cùng bị đưa đến đồn cảnh sát, hay là tự mình rời đi đây?”
Thêm một người là có thêm một cái miệng.
Lâm Hạo không muốn có thêm ai đó nói đỡ cho Tôn Hàn ở đồn cảnh sát.
Liễu Y Y thoáng biến sâc trong một chốc lát nhưng vẫn kiên định đáp: “Chiếc khóa trường mệnh này là do anh đưa cho Tôn Hàn, không phải Tôn Hàn lấy trộm, tôi phải giúp anh ta làm chứng!”
Cô căm hận Tôn Hàn là thật, nhưng không biết tại sao, cô cũng không muốn anh phải chịu cảnh oan ức này.
Có lẽ vì không thế chấp nhận nổi hành vi vu oan giá họa của em vợ Tôn Hàn, cũng có thể vì cô còn trông chờ anh tìm con gái giúp mình.
“Hóa đơn vẫn còn ở chỗ tôi đây, sáng nay tôi mới mua cái khóa trường mệnh này ở Hoa Nghệ Kim Hàng, trên hóa đơn có ngày tháng!”
“Mà khóa trường mệnh ớ trong tay thằng ranh này, thế mà cỏ bảo là nó không lấy trộm? Ai tin?”
“Mọi người có tin không?”
Người đàn bà kia rất biết cách đánh vào tâm lý
của người xung quanh, sau vài câu nói, dường như anh cũng đinh ninh Tôn Hàn là kẻ lấy trộm.
Tôn Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là Đồng Đồng tan học rồi. Cơn giận bùng lên trong lòng, anh rút chìa khóa xe đưa cho Liều Y Y: “Lái xe của tôi qua đây!”
“Anh muốn làm gì hả? Định chạy? Không dề thế đâu!”, Lâm Hạo sợ Tôn Hàn sẽ chạy nên vội vàng đứng chắn trước mặt anh.
“Tôi đứng sờ sờ ở đây, không chạy!”
Tôn Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo rồi ánh mắt đảo về phía Liều Y Y: “Còn không mau đi lấy xe!”
“Ồ ồ!”
Liêu Y Y có vẻ hiểu ý của Tôn Hàn, đón lấy chìa khóa rồi đi lái xe.
“Tít tít…”
Một chiếc Mercedes Benz s class màu đen nhanh chóng bấm còi thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao thì nó cũng là siêu xe với giá lăn bánh trên hai triệu tệ, tất nhiên là rất thu hút rồi.
“Có tiền là không có phép tắc gì được hả, bên ngoài trường mẩu giáo ai cho lái xe tới thể’.
“Chứ còn gì nữa, xe tiền triệu ở thành phố Giang Châu này nhiều như lá me ấy, chẳng qua cũng chỉ là Mercedes thôi mà, vênh váo gì chứ!”
Những tiếng chửi bới vang lên trong đám đông.
Lâm Hạo cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ việc của hẳn ta là đợi cảnh sát tới bắt Tôn Hàn rồi hắn ta sẽ đón Đồng Đồng đi.
Đường Minh Phong đã nói rồi, chỉ cần tống Tôn Hàn vào tù thêm lần nữa là có thế bán lại Đồng Đồng với gỉá năm mươi triệu, hắn ta cũng sẽ được chia kha khá tiền!
Nghĩ tới năm mươi triệu tệ, Lâm Hạo càng túm Tôn Hàn chặt hơn.
“Không phải tôi không biết phép tắc, mà chỉ khi nào lái chiếc xe này tới đây mới khiến mọi người tin rằng tôi không phải trộm”, đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng.
Xí!
Không ai tin.