Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 44
Đối diện với ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên hoảng hốt, cơ thể không tự chủ mà run lên.
Nhưng giây lát sau, nghĩ tới mình đã mất mặt thế nào ở lễ đính hôn ngày hôm nay, Lâm Mỹ Quyên lại phát cuồng.
Cô ta muốn giẫm đạp tôn nghiêm của Tôn Hàn dưới chân, cô ta muốn khiến Tôn Hàn biết ai mới là người thắng!
“Ha ha, tôi có gì mà không dám, anh dám làm gì tôi nào?”
“Nếu muốn người đẹp của anh bình yên vô sự thì quỳ xuống cầu xin tôi đi!”
“Bây giờ, ngay lập tức!”
Lâm Mỹ Quyên phát điên, ngón tay đã đặt lên nút gọi. Chỉ cần Tôn Hàn dám từ chối, cô ta sẽ gọi cho đám bắt cóc, khiến Tôn Hàn hối hận cả đời! Tất cả mọi người trong sảnh lớn của khách sạn đều phát hiện ra điều bất thường ở bên này, nhưng không ai dám bước tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Bầu không khí kỳ quặc đến đáng sợ!
Đường Minh Phong biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, việc tóm Liễu Y Y không thể thiếu đóng góp của anh ta; anh ta càng hiểu rõ Lâm Mỹ Quyên định làm gì.
Chắc chắn cô ta sẽ ép Tôn Hàn đứng trước mặt ông hai Thẩm mà thừa nhận bản thân không hề biết y thuật, thực chất chỉ đang lừa dối ông hai Thẩm.
Như thế, ông hai Thẩm không những không tìm tới họ đòi số tiền năm mươi triệu tệ kia, bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt vẫn cần tới Tôn Đồng Đồng, vậy thì họ còn có thể kiếm thêm được một khoản!
Mà Tôn Hàn.
Hờ hờ, ông hai Thẩm sẽ không bỏ qua cho Tôn Hàn, đâu cần họ phải nghĩ cách.
Nghĩ tới đây, Đường Minh Phong vội vàng tỏ ra ân cần, chạy tới trước mặt Thẩm Kỳ Bân.
“Ông hai Thẩm, vợ tôi chắc chắn sẽ lột trần được bộ mặt lừa đảo của Tôn Hàn, hắn ta căn bản không cứu nổi cô Thẩm Nguyệt!”
“Ông nhìn xem, Tôn Hàn sẽ tới đây thừa nhận chuyện này ngay! Bệnh của cô Thẩm Nguyệt vẫn cần đến đứa trẻ Tôn Đồng Đồng kia!”
Chát!
Thẩm Kỳ Bân đột nhiên ra tay, một cái tát của ông ta khiến hắn ta choáng váng đầu óc.
“Cút!”
Đường Minh Phong đơ ra tại chỗ.
Ở một bên khác.
Trước mặt tường bằng thủy tinh trong suốt của khách sạn, Lâm Mỹ Quyên nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rất lâu mà không thấy anh có ý định quỳ xuống nên càng lúc càng tức giận, dung mạo cũng trở nên méo mó: “Anh thực sự không chịu quỳ?”
“Cô chắc là cô muốn làm như vậy à?”. Ánh mắt của Tôn Hàn rất lạnh nhạt, lạnh đến mức không còn tình cảm gì.
“Anh tưởng rằng tôi đang đùa anh à?”
Lâm Mỹ Quyên không thể không buông lời chế nhạo, cô ta bắt cóc người luôn rồi, có gì mà không dám nữa?
“Nếu cô đã chắc chắn như thế, vậy thì không còn gì đáng nói nữa”.
Nói xong, Tôn Hàn lấy điện thoại của mình ra.
Lâm Mỹ Quyên nhất thời hoảng hốt, tưởng rằng Tôn Hàn định báo cảnh sát, lập tức lên tiếng uy hiếp: “Tôn Hàn, nếu anh dám báo cảnh sát, tôi đảm bảo cả đời này anh đừng hòng gặp lại Liễu Y Y!”
“Báo cảnh sát thì không cần”.
Tôn Hàn khinh thường đáp lại, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lão Lục.
Chu Lão Lục vội vàng giải thích, còn tưởng rằng Tôn Hàn không vui khi thấy hắn vắng mặt trong ngày sinh nhật của con gái anh: “Cậu chủ, tôi đang trên đường đến khách sạn đây…”
Tôn Hàn không hứng thú nghe mấy câu này, anh lạnh giọng: “Ở thành phố Giang Châu có người bắt cóc một cô gái tên là Liễu Y Y, nếu cô ấy gặp phải chuyện bất trắc gì, anh cũng tự bốc hơi khỏi thành phố Giang Châu này đi”.
Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên mà mặt không biểu cảm gì, không nói năng thêm.
Lâm Mỹ Quyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cười khẩy: “Tôn Hàn, anh tưởng rằng gọi một cuộc điện thoại là có thể dọa được tôi à!”
“Tốt, nếu như anh đã không quỳ, bây giờ tôi sẽ gọi cho bọn bắt cóc, tôi muốn anh hối hận cả đời!”
Nói xong, Lâm Mỹ Quyên ấn điện thoại bấm số gọi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ta đột ngột bị Tôn Hàn cướp mất, ngắt cuộc gọi.
Lâm Mỹ Quyên không những không hoảng sợ mà còn tỏ ra đắc ý: “Ha ha, tôi còn tưởng anh không quan tâm tới người đẹp của mình cơ!”
“Không phiền đợi mấy phút chứ”.
Tôn Hàn vẫn không biểu cảm gì, qua năm phút mới trả điện thoại cho Lâm Mỹ Quyên, đưa tay ra hiệu cho cô ta là có thể gọi được rồi.
Lâm Mỹ Quyên không hiểu Tôn Hàn muốn làm gì, nhưng lập tức gọi qua bên đó, cô ta không tin mình không uy hiếp nổi Tôn Hàn.
Nhưng giây lát sau, nghĩ tới mình đã mất mặt thế nào ở lễ đính hôn ngày hôm nay, Lâm Mỹ Quyên lại phát cuồng.
Cô ta muốn giẫm đạp tôn nghiêm của Tôn Hàn dưới chân, cô ta muốn khiến Tôn Hàn biết ai mới là người thắng!
“Ha ha, tôi có gì mà không dám, anh dám làm gì tôi nào?”
“Nếu muốn người đẹp của anh bình yên vô sự thì quỳ xuống cầu xin tôi đi!”
“Bây giờ, ngay lập tức!”
Lâm Mỹ Quyên phát điên, ngón tay đã đặt lên nút gọi. Chỉ cần Tôn Hàn dám từ chối, cô ta sẽ gọi cho đám bắt cóc, khiến Tôn Hàn hối hận cả đời! Tất cả mọi người trong sảnh lớn của khách sạn đều phát hiện ra điều bất thường ở bên này, nhưng không ai dám bước tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Bầu không khí kỳ quặc đến đáng sợ!
Đường Minh Phong biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, việc tóm Liễu Y Y không thể thiếu đóng góp của anh ta; anh ta càng hiểu rõ Lâm Mỹ Quyên định làm gì.
Chắc chắn cô ta sẽ ép Tôn Hàn đứng trước mặt ông hai Thẩm mà thừa nhận bản thân không hề biết y thuật, thực chất chỉ đang lừa dối ông hai Thẩm.
Như thế, ông hai Thẩm không những không tìm tới họ đòi số tiền năm mươi triệu tệ kia, bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt vẫn cần tới Tôn Đồng Đồng, vậy thì họ còn có thể kiếm thêm được một khoản!
Mà Tôn Hàn.
Hờ hờ, ông hai Thẩm sẽ không bỏ qua cho Tôn Hàn, đâu cần họ phải nghĩ cách.
Nghĩ tới đây, Đường Minh Phong vội vàng tỏ ra ân cần, chạy tới trước mặt Thẩm Kỳ Bân.
“Ông hai Thẩm, vợ tôi chắc chắn sẽ lột trần được bộ mặt lừa đảo của Tôn Hàn, hắn ta căn bản không cứu nổi cô Thẩm Nguyệt!”
“Ông nhìn xem, Tôn Hàn sẽ tới đây thừa nhận chuyện này ngay! Bệnh của cô Thẩm Nguyệt vẫn cần đến đứa trẻ Tôn Đồng Đồng kia!”
Chát!
Thẩm Kỳ Bân đột nhiên ra tay, một cái tát của ông ta khiến hắn ta choáng váng đầu óc.
“Cút!”
Đường Minh Phong đơ ra tại chỗ.
Ở một bên khác.
Trước mặt tường bằng thủy tinh trong suốt của khách sạn, Lâm Mỹ Quyên nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rất lâu mà không thấy anh có ý định quỳ xuống nên càng lúc càng tức giận, dung mạo cũng trở nên méo mó: “Anh thực sự không chịu quỳ?”
“Cô chắc là cô muốn làm như vậy à?”. Ánh mắt của Tôn Hàn rất lạnh nhạt, lạnh đến mức không còn tình cảm gì.
“Anh tưởng rằng tôi đang đùa anh à?”
Lâm Mỹ Quyên không thể không buông lời chế nhạo, cô ta bắt cóc người luôn rồi, có gì mà không dám nữa?
“Nếu cô đã chắc chắn như thế, vậy thì không còn gì đáng nói nữa”.
Nói xong, Tôn Hàn lấy điện thoại của mình ra.
Lâm Mỹ Quyên nhất thời hoảng hốt, tưởng rằng Tôn Hàn định báo cảnh sát, lập tức lên tiếng uy hiếp: “Tôn Hàn, nếu anh dám báo cảnh sát, tôi đảm bảo cả đời này anh đừng hòng gặp lại Liễu Y Y!”
“Báo cảnh sát thì không cần”.
Tôn Hàn khinh thường đáp lại, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lão Lục.
Chu Lão Lục vội vàng giải thích, còn tưởng rằng Tôn Hàn không vui khi thấy hắn vắng mặt trong ngày sinh nhật của con gái anh: “Cậu chủ, tôi đang trên đường đến khách sạn đây…”
Tôn Hàn không hứng thú nghe mấy câu này, anh lạnh giọng: “Ở thành phố Giang Châu có người bắt cóc một cô gái tên là Liễu Y Y, nếu cô ấy gặp phải chuyện bất trắc gì, anh cũng tự bốc hơi khỏi thành phố Giang Châu này đi”.
Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên mà mặt không biểu cảm gì, không nói năng thêm.
Lâm Mỹ Quyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cười khẩy: “Tôn Hàn, anh tưởng rằng gọi một cuộc điện thoại là có thể dọa được tôi à!”
“Tốt, nếu như anh đã không quỳ, bây giờ tôi sẽ gọi cho bọn bắt cóc, tôi muốn anh hối hận cả đời!”
Nói xong, Lâm Mỹ Quyên ấn điện thoại bấm số gọi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ta đột ngột bị Tôn Hàn cướp mất, ngắt cuộc gọi.
Lâm Mỹ Quyên không những không hoảng sợ mà còn tỏ ra đắc ý: “Ha ha, tôi còn tưởng anh không quan tâm tới người đẹp của mình cơ!”
“Không phiền đợi mấy phút chứ”.
Tôn Hàn vẫn không biểu cảm gì, qua năm phút mới trả điện thoại cho Lâm Mỹ Quyên, đưa tay ra hiệu cho cô ta là có thể gọi được rồi.
Lâm Mỹ Quyên không hiểu Tôn Hàn muốn làm gì, nhưng lập tức gọi qua bên đó, cô ta không tin mình không uy hiếp nổi Tôn Hàn.
Bình luận facebook