Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 467
Tiền tiêu bao nhiêu chẳng hết.
Theo ý của Dương Dung thì Tôn Hàn còn phải chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của Từ Tiểu Bân.
Đây tất nhiên không phải là kết quả mà Tôn Hàn mong muốn.
Vậy nên anh thẳng người dậy, trịnh trọng nói, “Mẹ à, con nghĩ mẹ hiểu sai ý con rồi”.
“Ý của con là, năm triệu này là số tiền duy nhất mà con cho em trai. Sau khi nhận hết số tiền này, từ nay về sau, con sẽ không đưa một xu nào nữa. Đương nhiên, con sẽ đưa thẻ cho mẹ và sai người chuyển khoản mười nghìn tệ vào đó hằng tháng, đây là tiền dưỡng già của mẹ!”
Dù sao Dương Dung cũng là mẹ nuôi của anh, anh cũng là đứa trẻ đã lớn khôn trong gia đình này.
Vì vậy, dù mẹ nuôi có bán miếng ngọc bội liên quan đến xuất thân của Tôn Hàn, dù việc bà ta bán Từ Hạ vì một triệu tiền sính lễ khiến lòng dạ anh nguội lạnh, thì anh cũng không thể bỏ mặc Dương Dung, lại càng không thể cắt đứt quan hệ với bà ta.
Nhưng những gì anh làm được, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Chỉ là, Tôn Hàn đã tặng Ngôi Sao Mộng Ảo trị giá hơn ba mươi triệu cho Từ Hạ trong ngày cưới.
Anh còn có thể quyên góp ngay hai mươi triệu trong buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung.
Thế nên, việc anh cho Từ Tiểu Bân năm triệu và mười nghìn tiền phụng dưỡng hằng tháng, không hề thoả mãn được lòng tham của mẹ con họ.
Sắc mặt của Dương Dung lập tức sa sầm. Bà ta chỉ tay vào di ảnh bố nuôi đang treo trên tường, “Tao thấy tao đã nuôi nhầm một kẻ vô ơn rồi! Nếu ngày xưa tao và bố mày không nhận nuôi mày thì mày đã lang thang đói chết ngoài đường, làm sao giàu được như hôm nay!”
“Mày tự hỏi lương tâm xem, mày sống như vậy có dám nhìn mặt bố nuôi không?!
Tôn Hàn thực sự không muốn tranh luận, nhưng có những lời nếu không nói ra, sẽ nghẹn mãi trong cổ họng.
“Mẹ à, khi con được đưa đến ngôi nhà này, bố mẹ đều nhận được phí nuôi dưỡng. Thế nên việc mẹ nuôi con khôn lớn, không thể xem là con nợ ân tình của mẹ”
“Làm gì có chuyện đấy?!”, Dương Dung vô thức phủ nhận, nhưng ánh mắt lại có phần lảng tránh.
“Trước khi ra đi, bố đã nói với con cả rồi. Còn một chuyện mà mẹ vẫn chưa biết, ấy là miếng ngọc bội mà mẹ bán cho ông chủ cửa hàng trang sức Minh Ngọc, thực tế là con nhờ ông ta mua. Một triệu hai trăm nghìn, là do con bỏ ra”.
“Nhưng lúc con hỏi mẹ về miếng ngọc bội ấy, mẹ đã nói gì? Mẹ bảo là mất rồi, không thấy đâu nữa’.
“Con không hề tính toán những chuyện này với mẹ. Nhưng năm triệu mà con cho Tiểu Bân ít thật ư? Không cần hỏi bố, con cũng tin bố sẽ hiểu con”.
Tôn Hàn nói một tràng dài, khiến sắc mặt Dương Dung trắng bệch, không phản được câu nào.
“Năm mươi triệu! Chỉ cần mày cho Tiểu Bân năm mươi triệu, sau này mẹ con tao sẽ không đòi tiền mày nữa!”, dẫu vậy, Dương Dung vẫn không từ bỏ ý định bòn rút tiền từ Tôn Hàn.
Cũng chỉ vì muốn giành được lợi ích tốt nhất cho con trai bà ta!
Từ Hạ không nhìn tiếp được nữa, cô ấy không ngờ mẹ mình vì tiền lại có thể mặt dày đến thế.
Năm mươi triệu, đúng là dám đòi hỏi thật!
Anh cả cũng chẳng nợ nần gì anh hai.
Nếu muốn tính nợ, thì năm xưa anh cả đã bỏ học từ năm mười sáu tuổi để đi làm ở công trường, chính vì kiếm tiền nuôi anh hai ăn học.
Có thể nói, học phí học đại học của Từ Tiểu Bân đều do một mình anh cả gánh vác.
Anh hai không những không biết ơn, mà còn tiếp tục đòi tiền từ anh cả, hệt như một con quỷ hút máu người.
Có kẻ làm em trai nào mà lại hành xử như thế không?
“Hai người đủ rồi đấy! Anh cả đã nợ nần gì hai người chứ, phải đưa hai người bao nhiêu tiền nữa đây?!”, Từ Hạ khóc lóc gào lên, tâm trạng gần như sụp đổ.
“Tiểu Bân mới là anh ruột của mày. Nó chỉ là một thằng anh khác họ thôi, mày có hiểu không hả!? Từ Hạ, mày không được phép lên tiếng nữa!”
Đã đi đến nước này, Dương Dung chẳng thèm che giấu nữa, đoạn nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, “Năm mươi triệu. Chỉ cần mày đưa năm mươi triệu cho Tiểu Bân, sau này gia đình tao sẽ không đòi mày một xu nào nữa!”
Giọng điệu của bà ta hệt như xem khoản tiền này là một món giao dịch.
Tình thân đã mất sạch từ lâu.
Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu, “Vậy thì một xu cũng không có”.
Soạt!
Từ Tiểu Bân lập tức hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy. Có năm triệu thì ít ra cậu ta vẫn có thể đổi đời, nhưng nếu không có xu nào thì tương lai của cậu ta biết đi về đâu đây?
Chẳng lẽ cuộc đời cậu ta sẽ mãi như thế này ư, muốn mua một bao thuốc lá tốt hơn cũng phải suy tính trước sau?
Không thể được!
Từ Tiểu Bân không biết tính sao, đành nhìn sang Dương Dung.
“Được thôi, không đưa tiền, vậy thì tao sẽ đem bán sợi dây chuyền của Từ Hạ, sau này gả nó cho một ông già để đổi lấy tiền sính lễ!”
“Chẳng phải mày thương Từ Hạ lắm sao, thế thì mày cứ ở đó nhìn tao huỷ hoại nó đi!”, Dương Dung độc địa nói.
Theo ý của Dương Dung thì Tôn Hàn còn phải chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của Từ Tiểu Bân.
Đây tất nhiên không phải là kết quả mà Tôn Hàn mong muốn.
Vậy nên anh thẳng người dậy, trịnh trọng nói, “Mẹ à, con nghĩ mẹ hiểu sai ý con rồi”.
“Ý của con là, năm triệu này là số tiền duy nhất mà con cho em trai. Sau khi nhận hết số tiền này, từ nay về sau, con sẽ không đưa một xu nào nữa. Đương nhiên, con sẽ đưa thẻ cho mẹ và sai người chuyển khoản mười nghìn tệ vào đó hằng tháng, đây là tiền dưỡng già của mẹ!”
Dù sao Dương Dung cũng là mẹ nuôi của anh, anh cũng là đứa trẻ đã lớn khôn trong gia đình này.
Vì vậy, dù mẹ nuôi có bán miếng ngọc bội liên quan đến xuất thân của Tôn Hàn, dù việc bà ta bán Từ Hạ vì một triệu tiền sính lễ khiến lòng dạ anh nguội lạnh, thì anh cũng không thể bỏ mặc Dương Dung, lại càng không thể cắt đứt quan hệ với bà ta.
Nhưng những gì anh làm được, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Chỉ là, Tôn Hàn đã tặng Ngôi Sao Mộng Ảo trị giá hơn ba mươi triệu cho Từ Hạ trong ngày cưới.
Anh còn có thể quyên góp ngay hai mươi triệu trong buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung.
Thế nên, việc anh cho Từ Tiểu Bân năm triệu và mười nghìn tiền phụng dưỡng hằng tháng, không hề thoả mãn được lòng tham của mẹ con họ.
Sắc mặt của Dương Dung lập tức sa sầm. Bà ta chỉ tay vào di ảnh bố nuôi đang treo trên tường, “Tao thấy tao đã nuôi nhầm một kẻ vô ơn rồi! Nếu ngày xưa tao và bố mày không nhận nuôi mày thì mày đã lang thang đói chết ngoài đường, làm sao giàu được như hôm nay!”
“Mày tự hỏi lương tâm xem, mày sống như vậy có dám nhìn mặt bố nuôi không?!
Tôn Hàn thực sự không muốn tranh luận, nhưng có những lời nếu không nói ra, sẽ nghẹn mãi trong cổ họng.
“Mẹ à, khi con được đưa đến ngôi nhà này, bố mẹ đều nhận được phí nuôi dưỡng. Thế nên việc mẹ nuôi con khôn lớn, không thể xem là con nợ ân tình của mẹ”
“Làm gì có chuyện đấy?!”, Dương Dung vô thức phủ nhận, nhưng ánh mắt lại có phần lảng tránh.
“Trước khi ra đi, bố đã nói với con cả rồi. Còn một chuyện mà mẹ vẫn chưa biết, ấy là miếng ngọc bội mà mẹ bán cho ông chủ cửa hàng trang sức Minh Ngọc, thực tế là con nhờ ông ta mua. Một triệu hai trăm nghìn, là do con bỏ ra”.
“Nhưng lúc con hỏi mẹ về miếng ngọc bội ấy, mẹ đã nói gì? Mẹ bảo là mất rồi, không thấy đâu nữa’.
“Con không hề tính toán những chuyện này với mẹ. Nhưng năm triệu mà con cho Tiểu Bân ít thật ư? Không cần hỏi bố, con cũng tin bố sẽ hiểu con”.
Tôn Hàn nói một tràng dài, khiến sắc mặt Dương Dung trắng bệch, không phản được câu nào.
“Năm mươi triệu! Chỉ cần mày cho Tiểu Bân năm mươi triệu, sau này mẹ con tao sẽ không đòi tiền mày nữa!”, dẫu vậy, Dương Dung vẫn không từ bỏ ý định bòn rút tiền từ Tôn Hàn.
Cũng chỉ vì muốn giành được lợi ích tốt nhất cho con trai bà ta!
Từ Hạ không nhìn tiếp được nữa, cô ấy không ngờ mẹ mình vì tiền lại có thể mặt dày đến thế.
Năm mươi triệu, đúng là dám đòi hỏi thật!
Anh cả cũng chẳng nợ nần gì anh hai.
Nếu muốn tính nợ, thì năm xưa anh cả đã bỏ học từ năm mười sáu tuổi để đi làm ở công trường, chính vì kiếm tiền nuôi anh hai ăn học.
Có thể nói, học phí học đại học của Từ Tiểu Bân đều do một mình anh cả gánh vác.
Anh hai không những không biết ơn, mà còn tiếp tục đòi tiền từ anh cả, hệt như một con quỷ hút máu người.
Có kẻ làm em trai nào mà lại hành xử như thế không?
“Hai người đủ rồi đấy! Anh cả đã nợ nần gì hai người chứ, phải đưa hai người bao nhiêu tiền nữa đây?!”, Từ Hạ khóc lóc gào lên, tâm trạng gần như sụp đổ.
“Tiểu Bân mới là anh ruột của mày. Nó chỉ là một thằng anh khác họ thôi, mày có hiểu không hả!? Từ Hạ, mày không được phép lên tiếng nữa!”
Đã đi đến nước này, Dương Dung chẳng thèm che giấu nữa, đoạn nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, “Năm mươi triệu. Chỉ cần mày đưa năm mươi triệu cho Tiểu Bân, sau này gia đình tao sẽ không đòi mày một xu nào nữa!”
Giọng điệu của bà ta hệt như xem khoản tiền này là một món giao dịch.
Tình thân đã mất sạch từ lâu.
Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu, “Vậy thì một xu cũng không có”.
Soạt!
Từ Tiểu Bân lập tức hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy. Có năm triệu thì ít ra cậu ta vẫn có thể đổi đời, nhưng nếu không có xu nào thì tương lai của cậu ta biết đi về đâu đây?
Chẳng lẽ cuộc đời cậu ta sẽ mãi như thế này ư, muốn mua một bao thuốc lá tốt hơn cũng phải suy tính trước sau?
Không thể được!
Từ Tiểu Bân không biết tính sao, đành nhìn sang Dương Dung.
“Được thôi, không đưa tiền, vậy thì tao sẽ đem bán sợi dây chuyền của Từ Hạ, sau này gả nó cho một ông già để đổi lấy tiền sính lễ!”
“Chẳng phải mày thương Từ Hạ lắm sao, thế thì mày cứ ở đó nhìn tao huỷ hoại nó đi!”, Dương Dung độc địa nói.