Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 469
“Bitcoin! Hầy, có nói mẹ cũng chẳng hiểu. Mẹ cứ chờ mà xem, rồi sẽ có ngày con trai mẹ giàu to, khiến Tôn Hàn phải nhìn bằng cặp mắt khác! À phải, bây giờ con cần tiền mặt càng nhiều càng tốt, mẹ đưa một triệu hai trăm nghìn tiền bán ngọc bội cho con đi!”
Khi không có tiền, Từ Tiểu Bân chỉ mơ có nhà có xe, lấy được Lâm Nhã Nhi là đủ.
Nhưng đến khi thực sự có tiền rồi, Từ Tiểu Bân lại có tham vọng lớn hơn.
“Một triệu hai trăm nghìn này con cũng lấy, có đáng tin không?”
Dương Dung vẫn hơi lo lắng, cảm thấy chuyện làm ăn nào có dễ dàng đến thế, làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ.
“Mẹ à, mẹ không tin người khác đã đành, con trai mẹ mà mẹ cũng không tin ư? Mẹ cứ yên tâm đi. Năm nay tình hình bitcoin tốt lắm, có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng năm sau thì chưa chắc. Đây là cơ hội không thể bỏ qua!”
“Vậy, vậy được rồi”.
Dương Dung suy nghĩ một hồi vẫn đồng ý. Bà ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không đưa tiền cho con trai thì biết đưa đưa ai.
…
Chiếc xe Mercedes-Benz đã lái ra khỏi trạm thu phí cao tốc ở Mục Thành và bắt đầu hành trình trở về Giang Châu.
Theo sau là xe của Từ Khang Niên.
Từ Hạ không đem gì theo cả, đến bây giờ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Cô ấy cứ thế rời khỏi Mục Thành, đến một thành phố xa lạ ư?
Nếu không có anh cả, cô ấy sẽ không có dũng khí rời quê nhà một mình như vậy.
“Em nghỉ việc ở trường rồi nhỉ?”, Tôn Hàn vừa lái xe vừa ôn tồn hỏi.
“Vâng, đúng dịp nghỉ đông, bàn giao công việc rất nhanh gọn”, Từ Hạ trả lời.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, đoạn cất giọng an ủi em gái, “Tiểu Hạ, không phải anh muốn ép em bỏ nhà đi cùng anh, mà anh thực sự muốn tốt cho em. Nếu em tiếp tục ở lại, mẹ và anh hai vẫn sẽ nảy sinh ý đồ với em”.
“Em hiểu mà anh”, Từ Hạ yếu ớt đáp.
Làm sao cô không hiểu kia chứ?
Cách hành xử của mẹ và anh hai không chỉ làm anh cả thất vọng, mà ngay cả trái tim cô ấy cũng nguội lạnh theo.
“Em biết thì tốt. Đến Giang Châu, nếu em muốn tiếp tục dạy học, anh sẽ sắp xếp công việc ở trường học giúp em. À, em vẫn chưa gặp Đồng Đồng nhỉ. Anh nghĩ nếu Đồng Đồng gặp được cô út, nhất định sẽ rất vui!”
“Đồng Đồng?”
Từ Hạ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đó là đứa cháu gái mà cô ấy vẫn chưa gặp mặt bao giờ.
Khi anh cả vào tù, Lâm Mỹ Quyên đã nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với gia đình họ, nghe nói sau đó Lâm Mỹ Quyên có sinh cho anh cả một đứa con gái, nhưng cô ấy chưa gặp lần nào.
Thì ra cô bé tên là Đồng Đồng!
Đến tối, chiếc Mercedes-Benz lái vào biệt thự Thương Sơn.
“Anh cả à, đây là, đây là nơi ở của anh ư?”
Trời đã về đêm, nên Từ Hạ không thể nhìn rõ sự xa hoa của kiến trúc nơi đây.
Nhưng chỉ cần nhìn một góc thôi, cô ấy cũng biết người có địa vị cao quý ra sao mới có thể sống trong khu biệt thự này.
“Ừ, em vào trong chờ một lát nhé. Anh cần nói vài chuyện với ông ấy!”, Tôn Hàn nhìn Từ Khang Niên đang đứng trước cửa chiếc xe phía sau, rồi dặn dò Từ Hạ.
“Vâng ạ”, Từ Hạ gật đầu ngay tắp lự.
Khi Tôn Hàn đi đến trước mặt Từ Khang Niên, ông ấy vội vàng đưa cho anh một điếu thuốc, đoạn nói, “Thưa cậu, bốn ngày nữa công ty Phong Quyên sẽ lên sàn. Cậu có dự tính thế nào, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
“Bây giờ Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong thế nào rồi?”, Tôn Hàn không trả lời mà hỏi một câu khác.
“Tình cảm không tốt lắm. Nghe báo cáo rằng, càng gần đến ngày lên sàn, Đường Minh Phong lại càng đắc ý, thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi. Lâm Mỹ Quyên đã đặt cược hết vốn liếng vào Đường Minh Phong thì càng lúc càng khó chịu, cảm giác khủng hoảng cũng tăng dần”.
“Họ cãi vã nhiều lần lắm rồi. Có lần, cả hai còn động tay động chân trong quán bar”.
Nghe đến đây, Tôn Hàn nở một nụ cười thích thú, chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.
Thứ tốt nhất để phân biệt bản chất của một người đàn ông, chính là quyền thế!
Nay Đường Minh Phong đã sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, khi Phong Quyên lên sàn, giá trị của anh ta sẽ lập tức lên đến con số hàng chục tỷ, vinh quang vô hạn.
Trong trường hợp ấy, không đắc ý mới là lạ.
Lâm Mỹ Quyên, rõ ràng không còn xứng với anh ta nữa.
“Còn Lâm Hạo?”
“Lún sâu vào vũng bùn!”
Khi không có tiền, Từ Tiểu Bân chỉ mơ có nhà có xe, lấy được Lâm Nhã Nhi là đủ.
Nhưng đến khi thực sự có tiền rồi, Từ Tiểu Bân lại có tham vọng lớn hơn.
“Một triệu hai trăm nghìn này con cũng lấy, có đáng tin không?”
Dương Dung vẫn hơi lo lắng, cảm thấy chuyện làm ăn nào có dễ dàng đến thế, làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ.
“Mẹ à, mẹ không tin người khác đã đành, con trai mẹ mà mẹ cũng không tin ư? Mẹ cứ yên tâm đi. Năm nay tình hình bitcoin tốt lắm, có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng năm sau thì chưa chắc. Đây là cơ hội không thể bỏ qua!”
“Vậy, vậy được rồi”.
Dương Dung suy nghĩ một hồi vẫn đồng ý. Bà ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không đưa tiền cho con trai thì biết đưa đưa ai.
…
Chiếc xe Mercedes-Benz đã lái ra khỏi trạm thu phí cao tốc ở Mục Thành và bắt đầu hành trình trở về Giang Châu.
Theo sau là xe của Từ Khang Niên.
Từ Hạ không đem gì theo cả, đến bây giờ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Cô ấy cứ thế rời khỏi Mục Thành, đến một thành phố xa lạ ư?
Nếu không có anh cả, cô ấy sẽ không có dũng khí rời quê nhà một mình như vậy.
“Em nghỉ việc ở trường rồi nhỉ?”, Tôn Hàn vừa lái xe vừa ôn tồn hỏi.
“Vâng, đúng dịp nghỉ đông, bàn giao công việc rất nhanh gọn”, Từ Hạ trả lời.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, đoạn cất giọng an ủi em gái, “Tiểu Hạ, không phải anh muốn ép em bỏ nhà đi cùng anh, mà anh thực sự muốn tốt cho em. Nếu em tiếp tục ở lại, mẹ và anh hai vẫn sẽ nảy sinh ý đồ với em”.
“Em hiểu mà anh”, Từ Hạ yếu ớt đáp.
Làm sao cô không hiểu kia chứ?
Cách hành xử của mẹ và anh hai không chỉ làm anh cả thất vọng, mà ngay cả trái tim cô ấy cũng nguội lạnh theo.
“Em biết thì tốt. Đến Giang Châu, nếu em muốn tiếp tục dạy học, anh sẽ sắp xếp công việc ở trường học giúp em. À, em vẫn chưa gặp Đồng Đồng nhỉ. Anh nghĩ nếu Đồng Đồng gặp được cô út, nhất định sẽ rất vui!”
“Đồng Đồng?”
Từ Hạ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đó là đứa cháu gái mà cô ấy vẫn chưa gặp mặt bao giờ.
Khi anh cả vào tù, Lâm Mỹ Quyên đã nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với gia đình họ, nghe nói sau đó Lâm Mỹ Quyên có sinh cho anh cả một đứa con gái, nhưng cô ấy chưa gặp lần nào.
Thì ra cô bé tên là Đồng Đồng!
Đến tối, chiếc Mercedes-Benz lái vào biệt thự Thương Sơn.
“Anh cả à, đây là, đây là nơi ở của anh ư?”
Trời đã về đêm, nên Từ Hạ không thể nhìn rõ sự xa hoa của kiến trúc nơi đây.
Nhưng chỉ cần nhìn một góc thôi, cô ấy cũng biết người có địa vị cao quý ra sao mới có thể sống trong khu biệt thự này.
“Ừ, em vào trong chờ một lát nhé. Anh cần nói vài chuyện với ông ấy!”, Tôn Hàn nhìn Từ Khang Niên đang đứng trước cửa chiếc xe phía sau, rồi dặn dò Từ Hạ.
“Vâng ạ”, Từ Hạ gật đầu ngay tắp lự.
Khi Tôn Hàn đi đến trước mặt Từ Khang Niên, ông ấy vội vàng đưa cho anh một điếu thuốc, đoạn nói, “Thưa cậu, bốn ngày nữa công ty Phong Quyên sẽ lên sàn. Cậu có dự tính thế nào, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
“Bây giờ Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong thế nào rồi?”, Tôn Hàn không trả lời mà hỏi một câu khác.
“Tình cảm không tốt lắm. Nghe báo cáo rằng, càng gần đến ngày lên sàn, Đường Minh Phong lại càng đắc ý, thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi. Lâm Mỹ Quyên đã đặt cược hết vốn liếng vào Đường Minh Phong thì càng lúc càng khó chịu, cảm giác khủng hoảng cũng tăng dần”.
“Họ cãi vã nhiều lần lắm rồi. Có lần, cả hai còn động tay động chân trong quán bar”.
Nghe đến đây, Tôn Hàn nở một nụ cười thích thú, chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.
Thứ tốt nhất để phân biệt bản chất của một người đàn ông, chính là quyền thế!
Nay Đường Minh Phong đã sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, khi Phong Quyên lên sàn, giá trị của anh ta sẽ lập tức lên đến con số hàng chục tỷ, vinh quang vô hạn.
Trong trường hợp ấy, không đắc ý mới là lạ.
Lâm Mỹ Quyên, rõ ràng không còn xứng với anh ta nữa.
“Còn Lâm Hạo?”
“Lún sâu vào vũng bùn!”
Bình luận facebook