Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 470
Sau khi lạnh lùng nói mấy chữ ấy, Từ Khang Niên mới giải thích rõ hơn, “Lâm Hạo đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngô Bách Xuyên, nên đã đem đi cầm cố mọi thứ có thể cầm, ngoài ra còn vay nặng lãi bốn mươi triệu, dùng thân phận em vợ của ông chủ Phong Quyên để vay”.
“Hắn ta gom được tổng cộng năm mươi triệu, đưa cho Ngô Bách Xuyên để đầu tư vào bitcoin. Nhưng Ngô Bách Xuyên lại mua tài khoản nước ngoài, không thể rút tiền mặt. Gần đây bitcoin tăng giá, nhưng Lâm Hạo không lấy được một xu nào!”
Lâm Hữu lại càng không phải nói, nợ bài bạc hơn trăm triệu, cũng nợ nần chồng chất.
Nếu hai bố con họ không kiếm được hai trăm triệu để trả nợ thì chết chắc.
Không may là công ty cho vay lãi cao ấy tuy đang ở khu vực mấp mé vẫn hợp pháp.
Cũng có nghĩa là, hai bố con họ không thể thoát khỏi việc trả khoản nợ này.
Có lẽ bây giờ bố con họ đều đã rất tuyệt vọng, chỉ biết cầu mong công ty Phong Quyên lên sàn, để Lâm Mỹ Quyên bù được khoản nợ.
Tôn Hàn hài lòng gật đầu. Cả nhà họ Lâm năm lần bảy lượt chạm đến giới hạn của anh, đây là kết quả do bọn họ tự chuốc lấy.
Anh sẽ không mềm lòng nữa.
Tôn Hàn bèn nói, “Tạm thời đừng quấy rầy họ. Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục. Vào ngày Phong Quyên lên sàn, chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được”.
“Đã rõ, thưa cậu! Vậy tôi về nhé?”
“Ông về đi, cứ làm tốt chuyện của mình. Nếu năm sau chuyện ở tỉnh Tây thuận lợi, tôi sẽ chia cho ông một miếng bánh bất động sản ở đấy!”
“Cảm ơn cậu!”, Từ Khang Niên gật đầu lia lịa, kích động vô cùng.
Dù ông ấy có xây dựng công ty lớn mạnh hơn nữa ở Giang Châu thì vẫn còn quá nhiều giới hạn.
Giang Châu bây giờ không còn thoả mãn được yêu cầu của bất động sản Thịnh Hạ.
Nếu có thể phát triển ở tỉnh lỵ, Từ Khang Niên tin rằng với năng lực của mình và sự hỗ trợ của Tôn Hàn, không cần đến năm năm, ông ấy sẽ vươn lên vị trí hàng đầu tỉnh lỵ.
Đến lúc ấy, vị thế của ông ấy sẽ cao hơn bây giờ gấp mười lần!
Hôm sau.
Tôn Hàn đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Từ Hạ, bảo cô ấy tự đến trung tâm thành phố mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Không phải là anh không muốn đi cùng Từ Hạ, mà là bởi trở về Mục Thành quá lâu, khiến anh rất nhớ Đồng Đồng.
Cả hai đã thống nhất với nhau, tối về biệt thự dùng cơm, Đồng Đồng cũng sẽ có mặt.
Còn về việc Từ Hạ mua gì, quần áo đắt hay rẻ, Tôn Hàn sẽ không can dự.
Không phải vì Từ Hạ là em gái anh thì nên chọn mua món gì tốt nhất, đắt tiền nhất. Đến bản thân Tôn Hàn còn chưa từng làm vậy, anh thoải mái là được.
Không cần chú trọng mấy thứ đó đến thế.
Tôn Hàn lái xe đưa Từ Hạ đến một con phố thương mại, sau đó rẽ vào một công viên gần nhà Liễu Y Y.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi.
“Sao anh nhớ đến chuyện gọi điện cho tôi thế?”, vừa bắt máy, Liễu Y Y đã hỏi vậy.
“Về rồi, đang ở công viên dưới nhà em đây. Em có thể dẫn Đồng Đồng ra không?”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Liễu Y Y ngẩn người, “Anh về rồi?”
“Ừ”.
“Vậy anh chờ một lát”.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn ngồi xuống dãy ghế trong công viên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh nên đến nhà Liễu Y Y để đón Đồng Đồng, nhưng ngộ nhỡ có Tiết Lan ở nhà thì sẽ rất khó xử.
Tiết Lan đã nhận định anh là người hại Liễu Y Y năm xưa, bây giờ thì lừa gạt tình cảm của cô, chắc chắn sẽ không vui vẻ chào đón anh.
“Bố, bố ơi!!”
Chẳng mấy chốc, giọng nói ríu rít của Đồng Đồng đã vang lên.
“Hắn ta gom được tổng cộng năm mươi triệu, đưa cho Ngô Bách Xuyên để đầu tư vào bitcoin. Nhưng Ngô Bách Xuyên lại mua tài khoản nước ngoài, không thể rút tiền mặt. Gần đây bitcoin tăng giá, nhưng Lâm Hạo không lấy được một xu nào!”
Lâm Hữu lại càng không phải nói, nợ bài bạc hơn trăm triệu, cũng nợ nần chồng chất.
Nếu hai bố con họ không kiếm được hai trăm triệu để trả nợ thì chết chắc.
Không may là công ty cho vay lãi cao ấy tuy đang ở khu vực mấp mé vẫn hợp pháp.
Cũng có nghĩa là, hai bố con họ không thể thoát khỏi việc trả khoản nợ này.
Có lẽ bây giờ bố con họ đều đã rất tuyệt vọng, chỉ biết cầu mong công ty Phong Quyên lên sàn, để Lâm Mỹ Quyên bù được khoản nợ.
Tôn Hàn hài lòng gật đầu. Cả nhà họ Lâm năm lần bảy lượt chạm đến giới hạn của anh, đây là kết quả do bọn họ tự chuốc lấy.
Anh sẽ không mềm lòng nữa.
Tôn Hàn bèn nói, “Tạm thời đừng quấy rầy họ. Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục. Vào ngày Phong Quyên lên sàn, chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được”.
“Đã rõ, thưa cậu! Vậy tôi về nhé?”
“Ông về đi, cứ làm tốt chuyện của mình. Nếu năm sau chuyện ở tỉnh Tây thuận lợi, tôi sẽ chia cho ông một miếng bánh bất động sản ở đấy!”
“Cảm ơn cậu!”, Từ Khang Niên gật đầu lia lịa, kích động vô cùng.
Dù ông ấy có xây dựng công ty lớn mạnh hơn nữa ở Giang Châu thì vẫn còn quá nhiều giới hạn.
Giang Châu bây giờ không còn thoả mãn được yêu cầu của bất động sản Thịnh Hạ.
Nếu có thể phát triển ở tỉnh lỵ, Từ Khang Niên tin rằng với năng lực của mình và sự hỗ trợ của Tôn Hàn, không cần đến năm năm, ông ấy sẽ vươn lên vị trí hàng đầu tỉnh lỵ.
Đến lúc ấy, vị thế của ông ấy sẽ cao hơn bây giờ gấp mười lần!
Hôm sau.
Tôn Hàn đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Từ Hạ, bảo cô ấy tự đến trung tâm thành phố mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Không phải là anh không muốn đi cùng Từ Hạ, mà là bởi trở về Mục Thành quá lâu, khiến anh rất nhớ Đồng Đồng.
Cả hai đã thống nhất với nhau, tối về biệt thự dùng cơm, Đồng Đồng cũng sẽ có mặt.
Còn về việc Từ Hạ mua gì, quần áo đắt hay rẻ, Tôn Hàn sẽ không can dự.
Không phải vì Từ Hạ là em gái anh thì nên chọn mua món gì tốt nhất, đắt tiền nhất. Đến bản thân Tôn Hàn còn chưa từng làm vậy, anh thoải mái là được.
Không cần chú trọng mấy thứ đó đến thế.
Tôn Hàn lái xe đưa Từ Hạ đến một con phố thương mại, sau đó rẽ vào một công viên gần nhà Liễu Y Y.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi.
“Sao anh nhớ đến chuyện gọi điện cho tôi thế?”, vừa bắt máy, Liễu Y Y đã hỏi vậy.
“Về rồi, đang ở công viên dưới nhà em đây. Em có thể dẫn Đồng Đồng ra không?”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Liễu Y Y ngẩn người, “Anh về rồi?”
“Ừ”.
“Vậy anh chờ một lát”.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn ngồi xuống dãy ghế trong công viên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh nên đến nhà Liễu Y Y để đón Đồng Đồng, nhưng ngộ nhỡ có Tiết Lan ở nhà thì sẽ rất khó xử.
Tiết Lan đã nhận định anh là người hại Liễu Y Y năm xưa, bây giờ thì lừa gạt tình cảm của cô, chắc chắn sẽ không vui vẻ chào đón anh.
“Bố, bố ơi!!”
Chẳng mấy chốc, giọng nói ríu rít của Đồng Đồng đã vang lên.