Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 479
Liễu Y Y rất đẹp, đến mức người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn xâm phạm nhiều lần.
Nhưng giờ ông ta đang phải cầu xin người ta.
Chờ mai này ông ta bắt được thóp của Liễu Y Y rồi, đến lúc ấy mọi thứ sẽ đảo ngược.
Đừng nói đến chuyện lợi ích, dù ông ta muốn chơi Liễu Y Y cũng được nữa là.
Nhưng Chư Vinh đã nghĩ hơi xa rồi.
Liễu Y Y lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Chư, ông nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với hoa hồng cả. Điều khiến tôi cùng đội ngũ công ty hứng khởi nhất chính là chất lượng của sản phẩm cung ứng”.
“Chúng tôi không ưng ý sản phẩm của bên ông nên không thể sử dụng được”.
“Xin lỗi, tôi đang dùng bữa, mời ông ra chỗ khác”.
Hiện giờ, Liễu Y Y không còn chút nhẫn nại nào nữa, cô đã quá khách sáo với ông ta rồi.
Lúc này, Đồng Đồng cũng thì thầm nói: “Bố ơi, Đồng Đồng không thích bác này đâu”.
Mặt Chư Vinh lập tức trở nên khó coi, sau đó còn lườm Đồng Đồng.
Mà trẻ con thì rất dễ bị doạ.
Sau cái lườm dữ tợn của Chư Vinh, lập tức có tiếng trẻ con khóc toáng lên.
Nhưng Chư Vinh lại không nghĩ là mình khiến cô bé khóc, nên vẫn cười nói: “Cô Liễu, cô làm thế này là rượu mừng không uống thích uống rượu phạt đúng không? Sản phẩm của công ty tôi đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nhưng vị trí của cô thì chưa chắc chắn ở cái đất Giang Châu này đâu”.
“Một khi tôi đã tham gia đấu thầu thì kiểu gì cũng phải trúng! Nếu cô cứ cứng đầu thế này, tôi e sẽ khiến tất cả đều mất vui đấy”.
“Ông đúng là cái đồ vô lại”.
Thấy Đồng Đồng khóc nức nở, Liễu Y Y càng thêm giận dữ nên không màng gì nữa, cứ thế mắng chửi Chư Vinh.
“Thế thì sao? Nhưng tôi dám chắc với cô, nếu cô không đồng ý dùng sản phẩm bên tôi, xưởng của cô cứ coi chừng đấy. Đương nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên đi nghe ngóng thông tin về tôi đi”.
Sau khi uy hiếp xong, Chư Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cố bồi thêm một câu: “Bữa này tôi mời”.
“Khoan đã!”
Tôn Hàn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Đây là việc làm ăn, lẽ ra tự Liễu Y Y nên giải quyết mới đúng.
Nhưng gặp phải loại người như Chư Vinh, anh không xen vào không được.
Điều quan trọng nhất là ông ta đã doạ cho Đồng Đồng sợ phát khóc.
Điều này khiến một người luôn thích giải quyết mọi chuyện một cách lặng lẽ không muốn cho ông ta bỏ đi nữa.
“Sao, có gì chỉ giáo à? Cậu là bạn trai của cô Liễu hả? Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không biết có phải bình hoa không đây?”
“Tiểu Hạ, em đưa Đồng Đồng đi chơi đi, lát anh sẽ đi tìm hai cô cháu”, Tôn Hàn căn dặn.
Bây giờ, Đồng Đồng cũng ăn được kha khá rồi, không nhất thiết phải ngồi lại nhà hàng này nữa.
Có nhiều tình huống, trẻ nhỏ chứng kiến sớm quá cũng không tốt.
“Á à, định làm to chuyện đây mà. Được thôi, tôi cũng muốn xem bạn trai của cô Liễu là cao nhân phương nào”.
“Tiện thể tôi cũng cho cô Liễu thấy bản lĩnh của mình luôn, không cô ấy lại tưởng tôi khách sáo như vậy là thiện nam tín nữ!”
Chư Vinh tỏ ra rất ngông nghênh, như thể thật sự không có ai ở Giang Châu làm được gì ông ta.
“Anh”, Từ Hạ cất tiếng gọi.
“Em đưa Đồng Đồng ra ngoài đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Vâng”.
Biết anh mình đã nổi giận, Từ hạ không cố thuyết phục nữa mà dỗ Đồng Đồng ra ngoài chơi.
Cô bé cũng không thích ông chú béo tròn này nên lập tức ngoan ngoãn đi theo Từ Hạ ra ngoài luôn.
Đã có không ít người chú ý về phía bọn họ.
Chư Vinh mặc cả cây hàng hiệu, đã thế bên ngoài còn có một chiếc xe sang BMW đỗ ở một vị trí bắt mắt cùng hai tên lưu manh đứng canh phòng, thoạt nhìn đã biết không phải nhân vật dễ chọc vào rồi.
Có lẽ chủ nhà hàng cũng biết Chư Vinh, sợ có đánh nhau nên ông ấy cũng không dám ló mặt ra.
“Theo ý của ông thì ông nhất nhất muốn làm nhà cung ứng cho nhãn hiệu mới mà Sâm Uy hợp tác với Phong Hoả đúng không?”
“Tôi thấy hay thật đấy! Sâm Uy là một công ty thời trang trong nước, còn danh tiếng của Phong Hoả đã nổi ở nước ngoài, Chư Vinh ông là cái thá gì mà nghĩ mình xứng đáng hợp tác với họ?”
Nghe thấy lời nói khinh thường này, Chư Vinh nhăn mặt như bị sỉ nhục.
Ông ta trầm giọng nói: “Chư Vinh tôi là cái thá gì ư? Nhưng ở cái đất Giang Châu này, tôi có nhiều bạn bè là các nhân vật lớn lắm đấy”.
“Nếu tôi không đồng ý, đừng ai hòng làm ăn được ở đây! Có lẽ cả Sâm Uy và Phong Hoả cũng không ngoại lệ đâu”.
Câu nói này có vẻ khoác lác.
Nhưng Chư Vinh biết ưu thế của mình, vì ông ta là người gốc Giang Châu.
Dù Phong Hoả và Sâm Uy có nhiều tiền đến mấy thì cũng là từ nơi khác đến, nên không thể doạ ông ta được.
Còn ông ta lại có thể liên tục gây phiền phức cho hai công ty này.
Có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
Chư Vinh chính là tên tiểu nhân bản địa.
“Nổ ghê thật! Ý của ông là ai muốn mở công ty ở Giang Châu cũng phải được sự đồng ý của ông ư?”
Tôn Hàn bật cười, anh đã gặp nhiều loại người, nhưng kiểu nói khoác không biết ngượng mồm này thì là lần đầu.
Điều này khiến anh cảm thấy như thể cả thành phố Giang Châu đều mag họ Chư vậy.
Nhưng giờ ông ta đang phải cầu xin người ta.
Chờ mai này ông ta bắt được thóp của Liễu Y Y rồi, đến lúc ấy mọi thứ sẽ đảo ngược.
Đừng nói đến chuyện lợi ích, dù ông ta muốn chơi Liễu Y Y cũng được nữa là.
Nhưng Chư Vinh đã nghĩ hơi xa rồi.
Liễu Y Y lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Chư, ông nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với hoa hồng cả. Điều khiến tôi cùng đội ngũ công ty hứng khởi nhất chính là chất lượng của sản phẩm cung ứng”.
“Chúng tôi không ưng ý sản phẩm của bên ông nên không thể sử dụng được”.
“Xin lỗi, tôi đang dùng bữa, mời ông ra chỗ khác”.
Hiện giờ, Liễu Y Y không còn chút nhẫn nại nào nữa, cô đã quá khách sáo với ông ta rồi.
Lúc này, Đồng Đồng cũng thì thầm nói: “Bố ơi, Đồng Đồng không thích bác này đâu”.
Mặt Chư Vinh lập tức trở nên khó coi, sau đó còn lườm Đồng Đồng.
Mà trẻ con thì rất dễ bị doạ.
Sau cái lườm dữ tợn của Chư Vinh, lập tức có tiếng trẻ con khóc toáng lên.
Nhưng Chư Vinh lại không nghĩ là mình khiến cô bé khóc, nên vẫn cười nói: “Cô Liễu, cô làm thế này là rượu mừng không uống thích uống rượu phạt đúng không? Sản phẩm của công ty tôi đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nhưng vị trí của cô thì chưa chắc chắn ở cái đất Giang Châu này đâu”.
“Một khi tôi đã tham gia đấu thầu thì kiểu gì cũng phải trúng! Nếu cô cứ cứng đầu thế này, tôi e sẽ khiến tất cả đều mất vui đấy”.
“Ông đúng là cái đồ vô lại”.
Thấy Đồng Đồng khóc nức nở, Liễu Y Y càng thêm giận dữ nên không màng gì nữa, cứ thế mắng chửi Chư Vinh.
“Thế thì sao? Nhưng tôi dám chắc với cô, nếu cô không đồng ý dùng sản phẩm bên tôi, xưởng của cô cứ coi chừng đấy. Đương nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên đi nghe ngóng thông tin về tôi đi”.
Sau khi uy hiếp xong, Chư Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cố bồi thêm một câu: “Bữa này tôi mời”.
“Khoan đã!”
Tôn Hàn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Đây là việc làm ăn, lẽ ra tự Liễu Y Y nên giải quyết mới đúng.
Nhưng gặp phải loại người như Chư Vinh, anh không xen vào không được.
Điều quan trọng nhất là ông ta đã doạ cho Đồng Đồng sợ phát khóc.
Điều này khiến một người luôn thích giải quyết mọi chuyện một cách lặng lẽ không muốn cho ông ta bỏ đi nữa.
“Sao, có gì chỉ giáo à? Cậu là bạn trai của cô Liễu hả? Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không biết có phải bình hoa không đây?”
“Tiểu Hạ, em đưa Đồng Đồng đi chơi đi, lát anh sẽ đi tìm hai cô cháu”, Tôn Hàn căn dặn.
Bây giờ, Đồng Đồng cũng ăn được kha khá rồi, không nhất thiết phải ngồi lại nhà hàng này nữa.
Có nhiều tình huống, trẻ nhỏ chứng kiến sớm quá cũng không tốt.
“Á à, định làm to chuyện đây mà. Được thôi, tôi cũng muốn xem bạn trai của cô Liễu là cao nhân phương nào”.
“Tiện thể tôi cũng cho cô Liễu thấy bản lĩnh của mình luôn, không cô ấy lại tưởng tôi khách sáo như vậy là thiện nam tín nữ!”
Chư Vinh tỏ ra rất ngông nghênh, như thể thật sự không có ai ở Giang Châu làm được gì ông ta.
“Anh”, Từ Hạ cất tiếng gọi.
“Em đưa Đồng Đồng ra ngoài đi”, Tôn Hàn cau mày.
“Vâng”.
Biết anh mình đã nổi giận, Từ hạ không cố thuyết phục nữa mà dỗ Đồng Đồng ra ngoài chơi.
Cô bé cũng không thích ông chú béo tròn này nên lập tức ngoan ngoãn đi theo Từ Hạ ra ngoài luôn.
Đã có không ít người chú ý về phía bọn họ.
Chư Vinh mặc cả cây hàng hiệu, đã thế bên ngoài còn có một chiếc xe sang BMW đỗ ở một vị trí bắt mắt cùng hai tên lưu manh đứng canh phòng, thoạt nhìn đã biết không phải nhân vật dễ chọc vào rồi.
Có lẽ chủ nhà hàng cũng biết Chư Vinh, sợ có đánh nhau nên ông ấy cũng không dám ló mặt ra.
“Theo ý của ông thì ông nhất nhất muốn làm nhà cung ứng cho nhãn hiệu mới mà Sâm Uy hợp tác với Phong Hoả đúng không?”
“Tôi thấy hay thật đấy! Sâm Uy là một công ty thời trang trong nước, còn danh tiếng của Phong Hoả đã nổi ở nước ngoài, Chư Vinh ông là cái thá gì mà nghĩ mình xứng đáng hợp tác với họ?”
Nghe thấy lời nói khinh thường này, Chư Vinh nhăn mặt như bị sỉ nhục.
Ông ta trầm giọng nói: “Chư Vinh tôi là cái thá gì ư? Nhưng ở cái đất Giang Châu này, tôi có nhiều bạn bè là các nhân vật lớn lắm đấy”.
“Nếu tôi không đồng ý, đừng ai hòng làm ăn được ở đây! Có lẽ cả Sâm Uy và Phong Hoả cũng không ngoại lệ đâu”.
Câu nói này có vẻ khoác lác.
Nhưng Chư Vinh biết ưu thế của mình, vì ông ta là người gốc Giang Châu.
Dù Phong Hoả và Sâm Uy có nhiều tiền đến mấy thì cũng là từ nơi khác đến, nên không thể doạ ông ta được.
Còn ông ta lại có thể liên tục gây phiền phức cho hai công ty này.
Có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.
Chư Vinh chính là tên tiểu nhân bản địa.
“Nổ ghê thật! Ý của ông là ai muốn mở công ty ở Giang Châu cũng phải được sự đồng ý của ông ư?”
Tôn Hàn bật cười, anh đã gặp nhiều loại người, nhưng kiểu nói khoác không biết ngượng mồm này thì là lần đầu.
Điều này khiến anh cảm thấy như thể cả thành phố Giang Châu đều mag họ Chư vậy.
Bình luận facebook