Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 496
Chương 221: Là Lâm Hạo
Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên đóng băng.
Tinh trạng bây giờ chính là như vậy.
Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, Liễu Y Y im lặng và chăm chú nhìn Tôn Hàn.
Vụ cưỡng bức năm xưa đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc đời cô.
Biến cô từ thiên kim của một gia tộc lớn thành một cô gái phải vất vả mưu sinh thuộc tầng lớp dưới đáy thành phố.
Mấy năm nay, cô đã nếm trải quá nhiều đắng cay, chịu biết bao ánh mắt dị nghị, sống vô cùng cực khổ.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô còn biết làm gì đây?
Rồi sau đó Tôn Hàn đột ngột xông vào cuộc sống của cô, giúp quỹ đạo cuộc đời cô dần dần chệch đi quỹ đạo mà cô nghĩ.
Nói không cảm động, chắc chắn là nói dối.
Cô cũng cảm thấy mình có thể tha thứ cho Tôn Hàn rồi.
Nhưng sự việc năm xưa vẫn mãi là mảnh dằm trong tim cô.
Thế rồi có một lần, Tôn Hàn nói rằng chuyện này có ẩn tình.
Cô cảm thấy rất buồn cười. Làm chuyện nhơ bẩn như vậy, không lẽ là bị ép buộc sao?
Nhưng sau khi hiểu rõ con người Tôn Hàn, cô bắt đầu tin lời anh nói.
Vậy nên cô rất muốn biết, buổi tiệc ở khách sạn năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Tôn Hàn muốn lăng nhục và huỷ hoại cuộc đời cô như thế.
Là người bị hại, cô cũng có quyền được biết.
Mà bây giờ, sự thật đã ở ngay trước
mắt.
Khó trách Liễu Y Y kích động như
vậy.
Tuy vết sẹo lại bị bóc trần, nhưng cũng chỉ chảy máu thêm một lần nữa mà thôi. Nhưng cô không thể để mình mù mờ không biết gì về chuyện bị cưỡng bức năm ấy, đúng không?
“Anh, anh nói đi!!”, Liễu Y Y run rẩy cất lời.
“Được, anh nói cho em biết”.
Tôn Hàn trầm xuống, rồi cất lời, “Người muốn xâm hại em năm xưa thật ra không phải là anh, mà là…”
“Lâm Hạo”.
“Lâm Hạo?!”
Hai chữ này vừa thốt ra, Liễu Y Y đã kêu lên thất thanh, “Sao lại là Lâm Hạo?!”
Tất nhiên cô biết Lâm Hạo là ai, đó là em vợ của Tôn Hàn.
Đột nhiên Liễu Y Y nghĩ đến một khả năng, sắc mặt tái nhợt, “Ý anh là, người xâm hại tôi năm ấy… là Lâm Hạo? Anh nhận tội thay ư?”
Nếu như là khả năng này, Liễu Y Y thực sự không biết nên đối mặt thế nào nữa.
May mà lần này Tôn Hàn lại lắc đầu, “Không phải!”
“Người đã xâm hại em đúng là anh, nhưng kẻ đã bỏ thuốc là hắn ta. Chính Lâm Hạo đã bỏ thuốc và đưa em vào phòng khách sạn. Nhưng vào lúc quan trọng nhất, hắn ta nhìn thấy chứng minh thư của em, biết em là con gái nhà họ Liễu nên không dám tiếp tục nữa!”
“Người nhà họ Liễu là những người mà Lâm Hạo không thể động đến. Hắn ta không dám làm chuyện ấy với em nữa. Nhưng chuyện này đã xảy ra, chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm”.
“Lâm Hạo vì quá sợ hãi nên đã cầu cứu Lâm Mỹ Quyên, nên cô ta đã tìm anh. Chịu trách nhiệm chuyện này đồng nghĩa với việc huỷ hoại cuộc đời, anh đã không đồng ý”.
“Nhưng khi ấy, Lâm Mỹ Quyên vì muốn anh cưới cô ta nên nói dối rằng đã có thai với anh, anh còn ngu ngốc tin lời cô ta”.
“Có lẽ Lâm Mỹ Quyên cũng đã nghĩ đến chuyện, nếu anh vào tù, cô ta sẽ có thể thuận lợi cướp công ty của anh hơn. Thế nên cô ta đã dùng đứa bé không hề tồn tại kia để uy hiếp anh, bắt anh chịu tội thay Lâm Hạo”.
“Vì đứa bé, anh chỉ còn cách đồng ý! Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy thật nực cười”.
“Khi ấy em bị hắn ta bỏ quá nhiều thuốc, nên cả người đều nóng hừng hực. Nếu không được xoa dịu, anh lo rằng em sẽ bị sốt đến mức mê sảng, cuối cùng đành chọn cách quan hệ với em…”
“Y Y, trong chuyện này, thật ra anh cũng là người bị hại”.
Nỗi oan ức bao năm qua đã được trút bỏ, Tôn Hàn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chỉ là sắc mặt của Liễu Y Y đã tối sầm lại, nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Thì ra là vậy”.
Liễu Y Y không nói gì ngoài một câu
này.
“Cả nhà họ Lâm đều nợ anh, Lâm Hạo cũng nợ Liễu Y Y. Món nợ này, ngày mai anh sẽ đòi lại đầy đủ. về chuyện này, em cứ yên tâm”.
Liễu Y Y đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy anh làm những chuyện này cũng chỉ vì muốn bù đắp. Cùng lắm cũng chỉ có thể nói anh có tâm địa thiện lương, chứ không phải…”
Tôn Hàn biết Liễu Y Y đang ngập ngừng muốn nói điều gì.
Chứ không phải vì thích.
Anh có thích Liễu Y Y không?
Câu trả lời là có.
Ban đầu, anh làm bất cứ chuyện gì cho Liễu Y Y cũng vì muốn bù đắp cho cô.
Bất kể ra sao, thì năm xưa anh cũng đã xâm hại Liễu Y Y. Dù có ẩn tình thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Liễu Y Y, quả thực cô là người chịu tổn thương.
Nhưng bất tri bất giác, anh đã thực sự thích Liễu Y Y, cảm thấy cuộc đời mình nếu thiếu vắng Liễu Y Y sẽ vô cùng trống rỗng.
Nhưng chuyến đi đến tỉnh lỵ là nhiệm vụ bắt buộc.
Nghiêm túc mà nói, anh còn chưa rõ sống chết ra sao.
Anh không thể hứa hẹn với Liễu Y Y bất kỳ điều gì.
“Y Y, chúng ta là bạn, là bạn rất tốt. Nếu em có chuyện gì cần anh giúp, chắc chắn anh sẽ không chối từ. Chỉ là giữa chúng ta tạm thời chưa thể tiến xa hơn, em hiểu ý anh chứ?”, Tôn Hàn nói lời trái với lòng mình.
Lúc này, tâm trạng của Liễu Y Y rất nhạy cảm. Chỉ cần anh muốn, anh có thể ôm lấy Liễu Y Y ngay bây giờ, chắc chắn cô sẽ không cự tuyệt.
Nhưng sau đó thì sao?
Anh không thể cưới Liễu Y Y, ít nhất là bây giờ vẫn chưa được.
“Tôi biết, tôi không xứng với anh. Nhưng Tôn Hàn, một ngày nào đó tôi sẽ xứng với anh! Anh cứ chờ mà xem!!”
Liễu Y Y đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt vô cùng kiên định và quyết tâm.
Lòng hiếu thắng bị khơi dậy rồi à?
Tôn Hàn vừa cười thầm vừa nghĩ ngợi, đây cũng chưa chắc là chuyện xấu, bèn nói, “Được, anh sẽ chờ xem”.
Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ rồi đổi chủ đề, “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa thôi. Lát nữa em dỗ dành Đồng Đồng nhé, tối nay con bé vẫn sẽ ngủ ở nhà em. Sáng mai anh phải dậy khá sớm nên không chăm sóc Đồng Đồng được”.
Ngày mai là ngày Phong Quyên lên sàn, tất nhiên anh sẽ không vắng mặt.
“Tôi biết, không cần anh nói”, Liễu Y Y lạnh lùng đáp.
Tính cả lần trước thì Liễu Y Y đã ám chỉ với Tôn Hàn ba lần rồi, tiếc rằng cô có ý mà người ta lại thờ 0.
Có lẽ, Tôn Hàn không hề thích cô.
Nghĩ cũng đúng thôi, trong mắt Tôn Hàn bây giờ, dù cô vẫn còn là con gái nhà họ Liễu thì cũng chỉ là vịt con xấu xí.
Làm sao có thể xứng với anh kia
chứ.
Người con gái xứng với Tôn Hàn chỉ có thể là những cô gái xuất thân giàu có mà thôi!
“Phục vụ, đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi xong chưa?”
Tôn Hàn không nói gì, bèn đi đến một góc nhà hàng hỏi chuyện.
Điểm đặc sắc nhất của hồ La Lan là cá tầm La Lan, thịt mềm và rất ngon.
Nhưng loại cá này khá đắt tiền. Chúng chỉ cần rời khỏi hồ La Lan chưa lâu thì sẽ chết, độ ngon của cá chết giảm đi nhiều, cũng vì đặc tính này nên giá thành của chúng vô cùng đắt đỏ.
Muốn thưởng thức món ăn ngon này cần đặt trước ít nhất nửa ngày.
Tôn Hàn không thiếu tiền, đã có thể đưa đám người nhà và Liễu Y Y đến đây, chắc chắn phải nếm thử loại đặc sản này rồi.
Anh đã đặt một con cá từ trước rồi.
“Thật ngại quá, anh Tôn à, anh có thế đổi sang cá khác được không ạ? Cá trắm đen hoặc cá chuối của chúng tôi cũng rất ngon, hay là các vị dùng thử nhé!”, nhân viên phục vụ cất tiếng xin lỗi.
Ngay lập tức, Tôn Hàn nhíu mày lại, “Không phải là tôi buộc phải ăn món cá tầm La Lan. Nhưng một giờ trước, nhân viên đã nói với tôi rằng cá được đưa đến rồi, bây giờ lại bảo tôi đổi sang món khác. Chuyện này là sao đây?”
“Chuyện, chuyện này…”
Nhân viên phục vụ khó xử, không biết nên mở lời thế nào.
Chương 222: Tuyệt đối không thể nhường
Tôn Hàn không muốn gây áp lực cho nhân viên lễ tân này nên nét mặt dịu xuống một chút, anh nói: “Bất luận nói thế nào cũng nên cho tôi một lời giải thích hợp lý đúng không?”
Tôn Hàn không phải kiểu người thích bới lông tìm vết, càng không phải kiểu không biết nói đạo lý.
Có điều thứ anh mất công đặt giờ không còn nữa, dù gì cũng phải có một lý do chính đáng chứ.
“Thưa anh Tôn, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi, xin anh đừng làm khó tôi có được không? Cùng lắm thì tôi có thể dùng quyền hạn của mình đế giảm giá hai mươi phần trăm cho bữa ăn của anh trưa nay!”, nhân viên phục vụ kia bối rối đáp.
“Nhường cho người khác rồi sao?”
Tôn Hàn thầm nghĩ rồi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Nhân viên phục vụ kia mặc dù không muốn nói nhưng giờ đã bị đoán trúng tim đen nên chỉ đành gật đầu.
Loại cá tầm La Lan này vô cùng đắt đỏ, hơn nữa cứ ra khỏi nước là sẽ chết. Ngoài ra, điểm đặc biệt của nó là phải ăn ngay sau khi giết thịt thì mới giữ được hương vị thơm ngon độc đáo.
Cho nên trong số các nguyên liệu món ăn trong nhà hàng không có loại cá tầm này.
Khách muốn đặt món này thì phải đặt trước.
Tôn Hàn đã đặt trước, nhưng vấn đề là ở chỗ có vị khách khác cũng muốn gọi món này nhưng lại không hề đặt trước.
“Sao vậy?”, Liễu Y Y bước tới hỏi.
“Món cá tầm La Lan chúng ta đặt đã được ‘nhường’ cho vị khách quý hơn rồi”, giọng Tôn Hàn nghe có vẻ hơi kỳ lạ”.
Nhân viên phục vụ cúi thấp đầu.
Dù nhân viên này không thừa nhận nhưng sự thật mười mươi đã rõ.
Nếu không thì làm gì có chuyện con cá đó lại được nhường cho vị khách khác.
“Chỉ là một con cá thôi, không ăn thì cũng có sao đâu, thôi bỏ đi”, Liễu Y Y lại nghĩ rất thoáng, cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ.
Tôn Hàn cũng bất giác gật đầu, thực ra anh cũng nghĩ như vậy.
Tính toán chi li vì một con cá, quả thực không đáng.
Nhân viên phục vụ mừng như mở cờ trong bụng, trước đó chỉ lo vị khách họ Tôn này cắn chặt không buông.
Rõ ràng là nhà hàng bọn họ đuối lý, nếu chuyện này xé ra to thì họ cũng không biết giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra con cá này là của cô! Liễu Y Y, đúng là trùng hợp thật!”
Đúng lúc này, một giọng nói nghe như của người ngoại tỉnh vang lên.
Tôn Hàn và Liễu Y Y cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lông chồn màu trắng đang bước tới.
Nhờ sự trợ giúp của lớp trang điểm mà người phụ nữ đó trông rất trắng, nhìn khá xinh đẹp.
Liễu Y Y đã nhận ra đó là ai, cô bất giác cau mày nói: “Lưu Phương Phương, không phải cô đã ra tỉnh ngoài công tác sao? Sao lại quay lại đây?”
“Năm hết Tết đến rồi, chẳng phải tôi cũng phải áo gấm về làng hay sao!”
Người phụ nữ tên Lưu Phương Phương kia ha ha cười lớn rồi nói tiếp: “Có điều lần này trở về ngoài việc đón Tết ra, tôi còn về cùng giám đốc công ty tôi. Cô biết nhà họ Đường ở Ma Đô không? Tôi làm việc cho tập đoàn Đường Thị của Ma Đô đó!”
“Thực ra tôi về đã lâu rồi, chỉ là vẫn chưa gặp được cô. Tôi còn tưởng cô đã lấy chồng rồi chứ”.
“Cái gì, đây là bạn trai cô sao?”
Nghe lời Lưu Phương Phương nói thì có vẻ bình thường, nhưng giọng điệu của cô ta nghe kiểu gì cũng có vẻ khiêu khích và khoe khoang.
Tôn Hàn nghe mình bị hỏi tới thì hờ hững đáp: “Tôn Hàn, xin được chỉ giáo”.
“Ngoại hình không tệ, có thể tới đây đặt một con cá tầm La Lan, xem ra cũng biết cách tiêu tiền đấy. Vừa hay, tôi đã giúp anh mua lại con cá đó, giúp anh tiết kiệm được một khoản”.
“Có điều anh Tôn à, thực sự, Liễu Y Y rất dễ nuôi. Anh không cần phải vung nhiều tiền như vậy vì cô ấy đâu!”
Nửa cân cá tầm La Lan hơn ba nghìn tệ, một con cá thường cỡ khoảng ba cân, có nghĩa giá của nó phải rơi vào khoảng hai mươi nghìn tệ.
Nếu là người khác thì ăn xong bữa này là muốn thổ huyết.
Tôn Hàn vốn nghĩ đây là người quen cũ của Liễu Y Y, dù gì cũng nên nể mặt một chút. Còn việc Lưu Phương Phương là nhân viên của tập đoàn Đường Thị thì Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều. Tập đoàn Đường Thị của nhà họ Đường không hề nhỏ, tuyển dụng hai người Giang Châu vào làm là điều vô cùng bình thường.
Nhưng nghe những lời này là biết quan hệ giữa Liễu Y Y và người này chẳng ra sao.
Cũng tốt, vậy không cần khách sáo
nữa.
Tôn Hàn đáp: “Vì Y Y thì có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng xứng đáng. Nếu cô Lưu đã là người quen của Y Y thì không cần khách sáo nữa. Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi, việc thanh toán cô Lưu không cần lo lắng, chỉ là tiền mua một con cá, tôi vẫn thừa”.
Mặt Liễu Y Y lạnh như băng.
Lưu Phương Phương thì mặt cũng biến sắc, đáp: “Anh Tôn, ông chủ của nhà hàng này đã đồng ý bán con cá này cho tôi rồi. Hơn nữa, ban nãy tôi đã nghe thấy rồi, anh Tôn cũng đã đồng ý rồi”.
“Lúc nãy là lúc này, bây giờ là bây giờ. Đột nhiên giờ tôi lại thích nếm thử hương vị nổi tiếng của cá tầm La Lan này, cho nên không muốn nhường lại nữa”.
“Nếu nhà hàng đã nhận đơn của tôi thì bất luận vì lý do gì cũng phải bày được món cá tầm này lên bàn của tôi, không được phép có bất cứ sai sót nào”.
Tôn Hàn cũng không ngờ tới có ngày mình kì kèo vì một con cá.
Nhưng có những lúc, không muốn tranh giành cũng phải tranh giành!
“Hừ, gọi anh một tiếng anh Tôn mà anh tưởng mình to thật sao? Tôi có thể nói với anh, đừng nói là một con cá, cho dù hôm nay tôi không cho anh ở đây ăn cơm thì anh cũng phải ngoan ngoãn… cút khỏi đây!”
Vốn Lưu Phương Phương nhìn thấy Liễu Y Y thì chỉ muốn thế hiện bản thân giờ nảy số ra sao cho nên mới tới chào hỏi.
Cũng đế cho Liễu Y Y biết được khoảng cách giữa mình và Lưu Phương Phương.
Nhưng thật không ngờ bạn trai của Liễu Y Y lại không biết điều như vậy.
Cũng được, không cần khách sáo
nữa.
“Tôn Hàn, chúng ta đi!”, Liễu Y Y tính vốn không thích tranh giành nên gọi Tôn Hàn định rời khỏi đó.
“Liễu Y Y đang gọi anh đi kìa anh Tôn!”, Lưu Phương Phương nói giọng chế giễu.
Tôn Hàn cũng đang cười đầy ấn ý, anh đáp: “Đợi một lát, tôi còn phải làm rõ ý tứ trong lời nói của cô Lưu, cô muốn tôi cút thì tôi phải cút sao? Cô là chủ nhà hàng này hay là con gái của thị trưởng thành phố Giang Châu?”
“Con người nhiều khi cũng trơ tráo vậy đấy, vẫn biết có những người không thể đắc tội nhưng vẫn cố tình đắc tội!”
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, người đến dùng bữa với Lưu Phương Phương tôi trưa nay chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đường Thị -cậu Hai nhà họ Đường!”
“Nhà họ Đường đứng đầu Ma Đô, cho dù có tới Giang Châu này thì cũng vẫn thuộc hàng thượng lưu ngồi chiếu trên!”
“Nói thẳng ra thì chỉ cần một câu của cậu Hai thì bất luận anh Tôn đây có thân phận địa vị thế nào cũng sẽ bị giới thượng lưu của thành phố Giang Châu bài xích!”
“Anh Tôn, anh thấy mình có đắc tội nổi với người đó không?”
Lưu Phương Phương không hề che giấu vẻ khinh miệt và dương dương tự đắc trên gương mặt.
Có thể cùng cậu Hai nhà họ Đường hẹn hò, làm vài ba chuyện phong hoa tuyết nguyệt là việc đáng tự hào đến mức nào.
Lúc này, cô ta càng như thể chọc ngoáy Liễu Y Y.
Cho dù là việc chọn đàn ông, cô ta và Liễu Y Y cũng không cùng một đẳng cấp
“Đường Minh Phong?”
Tôn Hàn có chút ngạc nhiên, nếu là cậu Hai nhà họ Đường thì chính là Đường Minh Phong rồi.
“Anh Tôn có quen cậu Hai sao?”,
Lưu Phương Phương cảm thấy hơi kỳ lạ, người Giang Châu biết tên thật của cậu Hai nhà họ Đường không phải là không có nhưng quả thực là không nhiều.
Quả thực là anh ta.
Tôn Hàn bỗng chốc bật cười đáp: “Nếu là người khác thì khi tâm trạng tốt có khi tôi sẽ nhường cho ngay”.
“Nhưng nếu là Đường Minh Phong thì tôi càng tuyệt đối không thể nhường!”
Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên đóng băng.
Tinh trạng bây giờ chính là như vậy.
Hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, Liễu Y Y im lặng và chăm chú nhìn Tôn Hàn.
Vụ cưỡng bức năm xưa đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc đời cô.
Biến cô từ thiên kim của một gia tộc lớn thành một cô gái phải vất vả mưu sinh thuộc tầng lớp dưới đáy thành phố.
Mấy năm nay, cô đã nếm trải quá nhiều đắng cay, chịu biết bao ánh mắt dị nghị, sống vô cùng cực khổ.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô còn biết làm gì đây?
Rồi sau đó Tôn Hàn đột ngột xông vào cuộc sống của cô, giúp quỹ đạo cuộc đời cô dần dần chệch đi quỹ đạo mà cô nghĩ.
Nói không cảm động, chắc chắn là nói dối.
Cô cũng cảm thấy mình có thể tha thứ cho Tôn Hàn rồi.
Nhưng sự việc năm xưa vẫn mãi là mảnh dằm trong tim cô.
Thế rồi có một lần, Tôn Hàn nói rằng chuyện này có ẩn tình.
Cô cảm thấy rất buồn cười. Làm chuyện nhơ bẩn như vậy, không lẽ là bị ép buộc sao?
Nhưng sau khi hiểu rõ con người Tôn Hàn, cô bắt đầu tin lời anh nói.
Vậy nên cô rất muốn biết, buổi tiệc ở khách sạn năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Tôn Hàn muốn lăng nhục và huỷ hoại cuộc đời cô như thế.
Là người bị hại, cô cũng có quyền được biết.
Mà bây giờ, sự thật đã ở ngay trước
mắt.
Khó trách Liễu Y Y kích động như
vậy.
Tuy vết sẹo lại bị bóc trần, nhưng cũng chỉ chảy máu thêm một lần nữa mà thôi. Nhưng cô không thể để mình mù mờ không biết gì về chuyện bị cưỡng bức năm ấy, đúng không?
“Anh, anh nói đi!!”, Liễu Y Y run rẩy cất lời.
“Được, anh nói cho em biết”.
Tôn Hàn trầm xuống, rồi cất lời, “Người muốn xâm hại em năm xưa thật ra không phải là anh, mà là…”
“Lâm Hạo”.
“Lâm Hạo?!”
Hai chữ này vừa thốt ra, Liễu Y Y đã kêu lên thất thanh, “Sao lại là Lâm Hạo?!”
Tất nhiên cô biết Lâm Hạo là ai, đó là em vợ của Tôn Hàn.
Đột nhiên Liễu Y Y nghĩ đến một khả năng, sắc mặt tái nhợt, “Ý anh là, người xâm hại tôi năm ấy… là Lâm Hạo? Anh nhận tội thay ư?”
Nếu như là khả năng này, Liễu Y Y thực sự không biết nên đối mặt thế nào nữa.
May mà lần này Tôn Hàn lại lắc đầu, “Không phải!”
“Người đã xâm hại em đúng là anh, nhưng kẻ đã bỏ thuốc là hắn ta. Chính Lâm Hạo đã bỏ thuốc và đưa em vào phòng khách sạn. Nhưng vào lúc quan trọng nhất, hắn ta nhìn thấy chứng minh thư của em, biết em là con gái nhà họ Liễu nên không dám tiếp tục nữa!”
“Người nhà họ Liễu là những người mà Lâm Hạo không thể động đến. Hắn ta không dám làm chuyện ấy với em nữa. Nhưng chuyện này đã xảy ra, chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm”.
“Lâm Hạo vì quá sợ hãi nên đã cầu cứu Lâm Mỹ Quyên, nên cô ta đã tìm anh. Chịu trách nhiệm chuyện này đồng nghĩa với việc huỷ hoại cuộc đời, anh đã không đồng ý”.
“Nhưng khi ấy, Lâm Mỹ Quyên vì muốn anh cưới cô ta nên nói dối rằng đã có thai với anh, anh còn ngu ngốc tin lời cô ta”.
“Có lẽ Lâm Mỹ Quyên cũng đã nghĩ đến chuyện, nếu anh vào tù, cô ta sẽ có thể thuận lợi cướp công ty của anh hơn. Thế nên cô ta đã dùng đứa bé không hề tồn tại kia để uy hiếp anh, bắt anh chịu tội thay Lâm Hạo”.
“Vì đứa bé, anh chỉ còn cách đồng ý! Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy thật nực cười”.
“Khi ấy em bị hắn ta bỏ quá nhiều thuốc, nên cả người đều nóng hừng hực. Nếu không được xoa dịu, anh lo rằng em sẽ bị sốt đến mức mê sảng, cuối cùng đành chọn cách quan hệ với em…”
“Y Y, trong chuyện này, thật ra anh cũng là người bị hại”.
Nỗi oan ức bao năm qua đã được trút bỏ, Tôn Hàn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chỉ là sắc mặt của Liễu Y Y đã tối sầm lại, nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Thì ra là vậy”.
Liễu Y Y không nói gì ngoài một câu
này.
“Cả nhà họ Lâm đều nợ anh, Lâm Hạo cũng nợ Liễu Y Y. Món nợ này, ngày mai anh sẽ đòi lại đầy đủ. về chuyện này, em cứ yên tâm”.
Liễu Y Y đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy anh làm những chuyện này cũng chỉ vì muốn bù đắp. Cùng lắm cũng chỉ có thể nói anh có tâm địa thiện lương, chứ không phải…”
Tôn Hàn biết Liễu Y Y đang ngập ngừng muốn nói điều gì.
Chứ không phải vì thích.
Anh có thích Liễu Y Y không?
Câu trả lời là có.
Ban đầu, anh làm bất cứ chuyện gì cho Liễu Y Y cũng vì muốn bù đắp cho cô.
Bất kể ra sao, thì năm xưa anh cũng đã xâm hại Liễu Y Y. Dù có ẩn tình thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Liễu Y Y, quả thực cô là người chịu tổn thương.
Nhưng bất tri bất giác, anh đã thực sự thích Liễu Y Y, cảm thấy cuộc đời mình nếu thiếu vắng Liễu Y Y sẽ vô cùng trống rỗng.
Nhưng chuyến đi đến tỉnh lỵ là nhiệm vụ bắt buộc.
Nghiêm túc mà nói, anh còn chưa rõ sống chết ra sao.
Anh không thể hứa hẹn với Liễu Y Y bất kỳ điều gì.
“Y Y, chúng ta là bạn, là bạn rất tốt. Nếu em có chuyện gì cần anh giúp, chắc chắn anh sẽ không chối từ. Chỉ là giữa chúng ta tạm thời chưa thể tiến xa hơn, em hiểu ý anh chứ?”, Tôn Hàn nói lời trái với lòng mình.
Lúc này, tâm trạng của Liễu Y Y rất nhạy cảm. Chỉ cần anh muốn, anh có thể ôm lấy Liễu Y Y ngay bây giờ, chắc chắn cô sẽ không cự tuyệt.
Nhưng sau đó thì sao?
Anh không thể cưới Liễu Y Y, ít nhất là bây giờ vẫn chưa được.
“Tôi biết, tôi không xứng với anh. Nhưng Tôn Hàn, một ngày nào đó tôi sẽ xứng với anh! Anh cứ chờ mà xem!!”
Liễu Y Y đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt vô cùng kiên định và quyết tâm.
Lòng hiếu thắng bị khơi dậy rồi à?
Tôn Hàn vừa cười thầm vừa nghĩ ngợi, đây cũng chưa chắc là chuyện xấu, bèn nói, “Được, anh sẽ chờ xem”.
Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ rồi đổi chủ đề, “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa thôi. Lát nữa em dỗ dành Đồng Đồng nhé, tối nay con bé vẫn sẽ ngủ ở nhà em. Sáng mai anh phải dậy khá sớm nên không chăm sóc Đồng Đồng được”.
Ngày mai là ngày Phong Quyên lên sàn, tất nhiên anh sẽ không vắng mặt.
“Tôi biết, không cần anh nói”, Liễu Y Y lạnh lùng đáp.
Tính cả lần trước thì Liễu Y Y đã ám chỉ với Tôn Hàn ba lần rồi, tiếc rằng cô có ý mà người ta lại thờ 0.
Có lẽ, Tôn Hàn không hề thích cô.
Nghĩ cũng đúng thôi, trong mắt Tôn Hàn bây giờ, dù cô vẫn còn là con gái nhà họ Liễu thì cũng chỉ là vịt con xấu xí.
Làm sao có thể xứng với anh kia
chứ.
Người con gái xứng với Tôn Hàn chỉ có thể là những cô gái xuất thân giàu có mà thôi!
“Phục vụ, đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng tôi xong chưa?”
Tôn Hàn không nói gì, bèn đi đến một góc nhà hàng hỏi chuyện.
Điểm đặc sắc nhất của hồ La Lan là cá tầm La Lan, thịt mềm và rất ngon.
Nhưng loại cá này khá đắt tiền. Chúng chỉ cần rời khỏi hồ La Lan chưa lâu thì sẽ chết, độ ngon của cá chết giảm đi nhiều, cũng vì đặc tính này nên giá thành của chúng vô cùng đắt đỏ.
Muốn thưởng thức món ăn ngon này cần đặt trước ít nhất nửa ngày.
Tôn Hàn không thiếu tiền, đã có thể đưa đám người nhà và Liễu Y Y đến đây, chắc chắn phải nếm thử loại đặc sản này rồi.
Anh đã đặt một con cá từ trước rồi.
“Thật ngại quá, anh Tôn à, anh có thế đổi sang cá khác được không ạ? Cá trắm đen hoặc cá chuối của chúng tôi cũng rất ngon, hay là các vị dùng thử nhé!”, nhân viên phục vụ cất tiếng xin lỗi.
Ngay lập tức, Tôn Hàn nhíu mày lại, “Không phải là tôi buộc phải ăn món cá tầm La Lan. Nhưng một giờ trước, nhân viên đã nói với tôi rằng cá được đưa đến rồi, bây giờ lại bảo tôi đổi sang món khác. Chuyện này là sao đây?”
“Chuyện, chuyện này…”
Nhân viên phục vụ khó xử, không biết nên mở lời thế nào.
Chương 222: Tuyệt đối không thể nhường
Tôn Hàn không muốn gây áp lực cho nhân viên lễ tân này nên nét mặt dịu xuống một chút, anh nói: “Bất luận nói thế nào cũng nên cho tôi một lời giải thích hợp lý đúng không?”
Tôn Hàn không phải kiểu người thích bới lông tìm vết, càng không phải kiểu không biết nói đạo lý.
Có điều thứ anh mất công đặt giờ không còn nữa, dù gì cũng phải có một lý do chính đáng chứ.
“Thưa anh Tôn, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi, xin anh đừng làm khó tôi có được không? Cùng lắm thì tôi có thể dùng quyền hạn của mình đế giảm giá hai mươi phần trăm cho bữa ăn của anh trưa nay!”, nhân viên phục vụ kia bối rối đáp.
“Nhường cho người khác rồi sao?”
Tôn Hàn thầm nghĩ rồi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Nhân viên phục vụ kia mặc dù không muốn nói nhưng giờ đã bị đoán trúng tim đen nên chỉ đành gật đầu.
Loại cá tầm La Lan này vô cùng đắt đỏ, hơn nữa cứ ra khỏi nước là sẽ chết. Ngoài ra, điểm đặc biệt của nó là phải ăn ngay sau khi giết thịt thì mới giữ được hương vị thơm ngon độc đáo.
Cho nên trong số các nguyên liệu món ăn trong nhà hàng không có loại cá tầm này.
Khách muốn đặt món này thì phải đặt trước.
Tôn Hàn đã đặt trước, nhưng vấn đề là ở chỗ có vị khách khác cũng muốn gọi món này nhưng lại không hề đặt trước.
“Sao vậy?”, Liễu Y Y bước tới hỏi.
“Món cá tầm La Lan chúng ta đặt đã được ‘nhường’ cho vị khách quý hơn rồi”, giọng Tôn Hàn nghe có vẻ hơi kỳ lạ”.
Nhân viên phục vụ cúi thấp đầu.
Dù nhân viên này không thừa nhận nhưng sự thật mười mươi đã rõ.
Nếu không thì làm gì có chuyện con cá đó lại được nhường cho vị khách khác.
“Chỉ là một con cá thôi, không ăn thì cũng có sao đâu, thôi bỏ đi”, Liễu Y Y lại nghĩ rất thoáng, cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ.
Tôn Hàn cũng bất giác gật đầu, thực ra anh cũng nghĩ như vậy.
Tính toán chi li vì một con cá, quả thực không đáng.
Nhân viên phục vụ mừng như mở cờ trong bụng, trước đó chỉ lo vị khách họ Tôn này cắn chặt không buông.
Rõ ràng là nhà hàng bọn họ đuối lý, nếu chuyện này xé ra to thì họ cũng không biết giải thích thế nào.
“Ồ, hóa ra con cá này là của cô! Liễu Y Y, đúng là trùng hợp thật!”
Đúng lúc này, một giọng nói nghe như của người ngoại tỉnh vang lên.
Tôn Hàn và Liễu Y Y cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lông chồn màu trắng đang bước tới.
Nhờ sự trợ giúp của lớp trang điểm mà người phụ nữ đó trông rất trắng, nhìn khá xinh đẹp.
Liễu Y Y đã nhận ra đó là ai, cô bất giác cau mày nói: “Lưu Phương Phương, không phải cô đã ra tỉnh ngoài công tác sao? Sao lại quay lại đây?”
“Năm hết Tết đến rồi, chẳng phải tôi cũng phải áo gấm về làng hay sao!”
Người phụ nữ tên Lưu Phương Phương kia ha ha cười lớn rồi nói tiếp: “Có điều lần này trở về ngoài việc đón Tết ra, tôi còn về cùng giám đốc công ty tôi. Cô biết nhà họ Đường ở Ma Đô không? Tôi làm việc cho tập đoàn Đường Thị của Ma Đô đó!”
“Thực ra tôi về đã lâu rồi, chỉ là vẫn chưa gặp được cô. Tôi còn tưởng cô đã lấy chồng rồi chứ”.
“Cái gì, đây là bạn trai cô sao?”
Nghe lời Lưu Phương Phương nói thì có vẻ bình thường, nhưng giọng điệu của cô ta nghe kiểu gì cũng có vẻ khiêu khích và khoe khoang.
Tôn Hàn nghe mình bị hỏi tới thì hờ hững đáp: “Tôn Hàn, xin được chỉ giáo”.
“Ngoại hình không tệ, có thể tới đây đặt một con cá tầm La Lan, xem ra cũng biết cách tiêu tiền đấy. Vừa hay, tôi đã giúp anh mua lại con cá đó, giúp anh tiết kiệm được một khoản”.
“Có điều anh Tôn à, thực sự, Liễu Y Y rất dễ nuôi. Anh không cần phải vung nhiều tiền như vậy vì cô ấy đâu!”
Nửa cân cá tầm La Lan hơn ba nghìn tệ, một con cá thường cỡ khoảng ba cân, có nghĩa giá của nó phải rơi vào khoảng hai mươi nghìn tệ.
Nếu là người khác thì ăn xong bữa này là muốn thổ huyết.
Tôn Hàn vốn nghĩ đây là người quen cũ của Liễu Y Y, dù gì cũng nên nể mặt một chút. Còn việc Lưu Phương Phương là nhân viên của tập đoàn Đường Thị thì Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều. Tập đoàn Đường Thị của nhà họ Đường không hề nhỏ, tuyển dụng hai người Giang Châu vào làm là điều vô cùng bình thường.
Nhưng nghe những lời này là biết quan hệ giữa Liễu Y Y và người này chẳng ra sao.
Cũng tốt, vậy không cần khách sáo
nữa.
Tôn Hàn đáp: “Vì Y Y thì có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng xứng đáng. Nếu cô Lưu đã là người quen của Y Y thì không cần khách sáo nữa. Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi, việc thanh toán cô Lưu không cần lo lắng, chỉ là tiền mua một con cá, tôi vẫn thừa”.
Mặt Liễu Y Y lạnh như băng.
Lưu Phương Phương thì mặt cũng biến sắc, đáp: “Anh Tôn, ông chủ của nhà hàng này đã đồng ý bán con cá này cho tôi rồi. Hơn nữa, ban nãy tôi đã nghe thấy rồi, anh Tôn cũng đã đồng ý rồi”.
“Lúc nãy là lúc này, bây giờ là bây giờ. Đột nhiên giờ tôi lại thích nếm thử hương vị nổi tiếng của cá tầm La Lan này, cho nên không muốn nhường lại nữa”.
“Nếu nhà hàng đã nhận đơn của tôi thì bất luận vì lý do gì cũng phải bày được món cá tầm này lên bàn của tôi, không được phép có bất cứ sai sót nào”.
Tôn Hàn cũng không ngờ tới có ngày mình kì kèo vì một con cá.
Nhưng có những lúc, không muốn tranh giành cũng phải tranh giành!
“Hừ, gọi anh một tiếng anh Tôn mà anh tưởng mình to thật sao? Tôi có thể nói với anh, đừng nói là một con cá, cho dù hôm nay tôi không cho anh ở đây ăn cơm thì anh cũng phải ngoan ngoãn… cút khỏi đây!”
Vốn Lưu Phương Phương nhìn thấy Liễu Y Y thì chỉ muốn thế hiện bản thân giờ nảy số ra sao cho nên mới tới chào hỏi.
Cũng đế cho Liễu Y Y biết được khoảng cách giữa mình và Lưu Phương Phương.
Nhưng thật không ngờ bạn trai của Liễu Y Y lại không biết điều như vậy.
Cũng được, không cần khách sáo
nữa.
“Tôn Hàn, chúng ta đi!”, Liễu Y Y tính vốn không thích tranh giành nên gọi Tôn Hàn định rời khỏi đó.
“Liễu Y Y đang gọi anh đi kìa anh Tôn!”, Lưu Phương Phương nói giọng chế giễu.
Tôn Hàn cũng đang cười đầy ấn ý, anh đáp: “Đợi một lát, tôi còn phải làm rõ ý tứ trong lời nói của cô Lưu, cô muốn tôi cút thì tôi phải cút sao? Cô là chủ nhà hàng này hay là con gái của thị trưởng thành phố Giang Châu?”
“Con người nhiều khi cũng trơ tráo vậy đấy, vẫn biết có những người không thể đắc tội nhưng vẫn cố tình đắc tội!”
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, người đến dùng bữa với Lưu Phương Phương tôi trưa nay chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đường Thị -cậu Hai nhà họ Đường!”
“Nhà họ Đường đứng đầu Ma Đô, cho dù có tới Giang Châu này thì cũng vẫn thuộc hàng thượng lưu ngồi chiếu trên!”
“Nói thẳng ra thì chỉ cần một câu của cậu Hai thì bất luận anh Tôn đây có thân phận địa vị thế nào cũng sẽ bị giới thượng lưu của thành phố Giang Châu bài xích!”
“Anh Tôn, anh thấy mình có đắc tội nổi với người đó không?”
Lưu Phương Phương không hề che giấu vẻ khinh miệt và dương dương tự đắc trên gương mặt.
Có thể cùng cậu Hai nhà họ Đường hẹn hò, làm vài ba chuyện phong hoa tuyết nguyệt là việc đáng tự hào đến mức nào.
Lúc này, cô ta càng như thể chọc ngoáy Liễu Y Y.
Cho dù là việc chọn đàn ông, cô ta và Liễu Y Y cũng không cùng một đẳng cấp
“Đường Minh Phong?”
Tôn Hàn có chút ngạc nhiên, nếu là cậu Hai nhà họ Đường thì chính là Đường Minh Phong rồi.
“Anh Tôn có quen cậu Hai sao?”,
Lưu Phương Phương cảm thấy hơi kỳ lạ, người Giang Châu biết tên thật của cậu Hai nhà họ Đường không phải là không có nhưng quả thực là không nhiều.
Quả thực là anh ta.
Tôn Hàn bỗng chốc bật cười đáp: “Nếu là người khác thì khi tâm trạng tốt có khi tôi sẽ nhường cho ngay”.
“Nhưng nếu là Đường Minh Phong thì tôi càng tuyệt đối không thể nhường!”
Bình luận facebook