Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 49
Lâm Mỹ Quyên vừa khóc nức nở, vừa quan sát sắc mặt Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn vẫn không mềm lòng, cô ta chỉ có thể lấy tin tức về con gái của Liễu Y Y ra như quân át chủ bài thôi.
Nhưng không đến đường cùng, cô ta không muốn dùng đến nó!
Đây là thủ đoạn cuối cùng cô ta dùng để đối phó Tôn Hàn.
“Bố, bố tha cho me đi mà. Đồng Đồng không muốn cả đời này không được gặp mẹ nữa…”
Thế giới của trẻ con luôn đơn giản.
Lâm Mỹ Quyên nói rằng chỉ cần Tôn Hàn tha cho cô ta thì Đồng Đồng sẽ được gặp lại mình, vậy nên cô bé mới cho rằng chỉ cần Tôn Hàn lên tiếng thì mẹ sẽ không rời xa mình.
Nhìn Đồng Đồng đang không ngừng nức nở, cuối cùng Tôn Hàn cũng mềm lòng, ôm cô bé vào lòng: “Đồng Đồng, chỉ cần con vui, chuyện gì bố cũng đồng ý”.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn Lâm Mỹ Quyên.
“Lâm Mỹ Quyên, đây là lần cuối cùng!”
Nếu trải qua bài học lân này. Lâm Mỹ Quyên có thể thay đổi thì có lẽ đây là chuyện tốt đối với Đếng Đồng.
It nhất, tuổi thơ của con bé vẫn có mẹ.
Tuy nhiên, không có chuyện gương vỡ lại lành.
Nhưng nếu Lâm Mỹ Quyên vẫn tiếp tục không biết tốt xấu, chắc chắn lần tới anh sẽ buộc cô ta phải trả giá đắt, thê thảm hơn lần này rất nhiều.
Mặc dù anh không phải dạng người vô tình vô nghĩa nhưng cũng chẳng phải dạng người thiếu quyết đoán.
“Cảm ơn, cảm ơn anh!”
Lâm Mỹ Quân rối rít dập đầu.
Hóng chuyện xong, mọi người cũng tản ra.
Đồng Đồng muốn ở chung với mẹ, Tôn Hàn không từ chối. Anh cũng không tin rằng, Lâm Mỹ Quyên dám làm ra chuyện gì.
Hẹn giờ tới đón Đồng Đồng xong, Tôn Hàn lập tức rời đi.
Đi được một lúc, Tôn Hàn gọi điện cho Từ Khang Niên, dặn rằng không cần tiếp tục truy cứu chuyện của Lâm Mỹ Quyên nữa.
Sau đó, anh lại gọi cho Thẩm Kỳ Bân.
“Alo, cậu Tôn!”, giọng cung kính của Thẩm Kỳ Bân vang lên.
“Chỗ Lâm Mỹ Quyên, ông đừng tới gây phiền phức cho cô ta nữa!”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
Mặc dù Thẩm Kỳ Bân không nắm rõ nguyên do nhưng không dám trái lời: “Tôi hiểu rồi, cậu Tôn!”
Ngay khi Tôn Hàn định cúp máy, Thẩm Kỳ Bân lập tức cẩn thận dò hỏi: “Cậu Tôn, bệnh ung thư máu của con gái tôi…”
Tôn Hàn lạnh lùng đáp: “Sao, tôi cần phải nghe theo sắp xếp của ông?”
“Không dám, không dám!”, Thẩm Kỳ Bân vội trả lời.
Sau khi dặn dò xong, Tôn Hàn đi lang thang trên phố.
Vì Đồng Đồng, anh đã đồng ý với Lâm Mỹ Quyên không để Thẩm Kỳ Bân truy cứu đến năm chục triệu tệ, tuy nhiên không có nghĩa anh từ bỏ việc lấy lại những thứ vốn thuộc về mình.
Có điều, như vậy cũng tốt, đồ của mình vẫn nên để tự tay mình lấy lại thì hơn.
Tôn Hàn gọi cho Liễu Y Y, hẹn cô ra ngoài.
Liễu Y Y gặp Tồn Hàn ở công viên. Lúc đi tới, cô nhìn quanh một lượt: “Đồng Đồng đâu?”
Tôn Hàn mỉm cười quay người lại: “Hôm nay em không cần chơi với Đồng Đồng, đi chơi cùng anh là được rồi”.
Sắc mặt Liễu Y Y dần trở nên khó coi, quở trách anh bằng giọng đanh thép: “Tôn Hàn, anh coi tôi là loại người gì vậy?”
“Là vú em nhà anh”.
“Vú em sao? Vú em cũng không có nghĩa vụ và trách nhiệm đi chơi với anh!”
Liễu Y Y tức đến mức nghiến răng ken két. Tôn Hàn thực sự coi cô như bảo mẫu miễn phí của anh rồi!
Cho dù là vậy, bảo mẫu trông trẻ cũng không phải dạng người cứ gọi là tới, đuổi là đi như mấy cô gái phục vụ quán bar đâu!
Thấy bộ dạng tức giận của Liễu Y Y, Tôn Hàn bỗng cảm thấy cô rất dễ thương, bình thản nói: “Trước khi em hoàn thành lời hứa của mình – trở thành người đứng đầu về doanh số bán hàng trong ba tháng của công ty thời trang Sâm Uy, em không có tư cách mặc cả với anh”.
“Đừng quên rằng, giấy tờ vay nặng lãi số tiền hai trăm nghìn của nhà em vẫn còn trong tay anh”.
“Đồ khốn nạn, đểu cáng!”
Liễu Y Y cứng họng, ngoại trừ mắng chửi Tôn Hàn ra thì cô cũng chẳng biết làm gì hơn.
Có tờ giấy đó làm vật uy hiếp, cô muốn phủi tay mặc kệ tất cả cũng không được.
Vẻ mặt của Tôn Hàn dường như lúc nào cũng rất bình thản: “Nếu mắng đủ rồi thì chúng ta bắt đầu buổi hẹn hò thôi”.
“Hẹn hò? Anh nói gì vậy?”
Tâm trạng của Liễu Y Y như nổ tung.
Nếu Tôn Hàn vẫn không mềm lòng, cô ta chỉ có thể lấy tin tức về con gái của Liễu Y Y ra như quân át chủ bài thôi.
Nhưng không đến đường cùng, cô ta không muốn dùng đến nó!
Đây là thủ đoạn cuối cùng cô ta dùng để đối phó Tôn Hàn.
“Bố, bố tha cho me đi mà. Đồng Đồng không muốn cả đời này không được gặp mẹ nữa…”
Thế giới của trẻ con luôn đơn giản.
Lâm Mỹ Quyên nói rằng chỉ cần Tôn Hàn tha cho cô ta thì Đồng Đồng sẽ được gặp lại mình, vậy nên cô bé mới cho rằng chỉ cần Tôn Hàn lên tiếng thì mẹ sẽ không rời xa mình.
Nhìn Đồng Đồng đang không ngừng nức nở, cuối cùng Tôn Hàn cũng mềm lòng, ôm cô bé vào lòng: “Đồng Đồng, chỉ cần con vui, chuyện gì bố cũng đồng ý”.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn Lâm Mỹ Quyên.
“Lâm Mỹ Quyên, đây là lần cuối cùng!”
Nếu trải qua bài học lân này. Lâm Mỹ Quyên có thể thay đổi thì có lẽ đây là chuyện tốt đối với Đếng Đồng.
It nhất, tuổi thơ của con bé vẫn có mẹ.
Tuy nhiên, không có chuyện gương vỡ lại lành.
Nhưng nếu Lâm Mỹ Quyên vẫn tiếp tục không biết tốt xấu, chắc chắn lần tới anh sẽ buộc cô ta phải trả giá đắt, thê thảm hơn lần này rất nhiều.
Mặc dù anh không phải dạng người vô tình vô nghĩa nhưng cũng chẳng phải dạng người thiếu quyết đoán.
“Cảm ơn, cảm ơn anh!”
Lâm Mỹ Quân rối rít dập đầu.
Hóng chuyện xong, mọi người cũng tản ra.
Đồng Đồng muốn ở chung với mẹ, Tôn Hàn không từ chối. Anh cũng không tin rằng, Lâm Mỹ Quyên dám làm ra chuyện gì.
Hẹn giờ tới đón Đồng Đồng xong, Tôn Hàn lập tức rời đi.
Đi được một lúc, Tôn Hàn gọi điện cho Từ Khang Niên, dặn rằng không cần tiếp tục truy cứu chuyện của Lâm Mỹ Quyên nữa.
Sau đó, anh lại gọi cho Thẩm Kỳ Bân.
“Alo, cậu Tôn!”, giọng cung kính của Thẩm Kỳ Bân vang lên.
“Chỗ Lâm Mỹ Quyên, ông đừng tới gây phiền phức cho cô ta nữa!”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
Mặc dù Thẩm Kỳ Bân không nắm rõ nguyên do nhưng không dám trái lời: “Tôi hiểu rồi, cậu Tôn!”
Ngay khi Tôn Hàn định cúp máy, Thẩm Kỳ Bân lập tức cẩn thận dò hỏi: “Cậu Tôn, bệnh ung thư máu của con gái tôi…”
Tôn Hàn lạnh lùng đáp: “Sao, tôi cần phải nghe theo sắp xếp của ông?”
“Không dám, không dám!”, Thẩm Kỳ Bân vội trả lời.
Sau khi dặn dò xong, Tôn Hàn đi lang thang trên phố.
Vì Đồng Đồng, anh đã đồng ý với Lâm Mỹ Quyên không để Thẩm Kỳ Bân truy cứu đến năm chục triệu tệ, tuy nhiên không có nghĩa anh từ bỏ việc lấy lại những thứ vốn thuộc về mình.
Có điều, như vậy cũng tốt, đồ của mình vẫn nên để tự tay mình lấy lại thì hơn.
Tôn Hàn gọi cho Liễu Y Y, hẹn cô ra ngoài.
Liễu Y Y gặp Tồn Hàn ở công viên. Lúc đi tới, cô nhìn quanh một lượt: “Đồng Đồng đâu?”
Tôn Hàn mỉm cười quay người lại: “Hôm nay em không cần chơi với Đồng Đồng, đi chơi cùng anh là được rồi”.
Sắc mặt Liễu Y Y dần trở nên khó coi, quở trách anh bằng giọng đanh thép: “Tôn Hàn, anh coi tôi là loại người gì vậy?”
“Là vú em nhà anh”.
“Vú em sao? Vú em cũng không có nghĩa vụ và trách nhiệm đi chơi với anh!”
Liễu Y Y tức đến mức nghiến răng ken két. Tôn Hàn thực sự coi cô như bảo mẫu miễn phí của anh rồi!
Cho dù là vậy, bảo mẫu trông trẻ cũng không phải dạng người cứ gọi là tới, đuổi là đi như mấy cô gái phục vụ quán bar đâu!
Thấy bộ dạng tức giận của Liễu Y Y, Tôn Hàn bỗng cảm thấy cô rất dễ thương, bình thản nói: “Trước khi em hoàn thành lời hứa của mình – trở thành người đứng đầu về doanh số bán hàng trong ba tháng của công ty thời trang Sâm Uy, em không có tư cách mặc cả với anh”.
“Đừng quên rằng, giấy tờ vay nặng lãi số tiền hai trăm nghìn của nhà em vẫn còn trong tay anh”.
“Đồ khốn nạn, đểu cáng!”
Liễu Y Y cứng họng, ngoại trừ mắng chửi Tôn Hàn ra thì cô cũng chẳng biết làm gì hơn.
Có tờ giấy đó làm vật uy hiếp, cô muốn phủi tay mặc kệ tất cả cũng không được.
Vẻ mặt của Tôn Hàn dường như lúc nào cũng rất bình thản: “Nếu mắng đủ rồi thì chúng ta bắt đầu buổi hẹn hò thôi”.
“Hẹn hò? Anh nói gì vậy?”
Tâm trạng của Liễu Y Y như nổ tung.
Bình luận facebook