Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 511
Soạt!
Tôn Hàn nhíu mày: “Tên phản bội”.
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn lớn Thịnh Thế.
Màn hình tinh thể lỏng đang phát tuần hoàn dòng chữ đỏ chói ‘Chúc mừng bất động sản Phong Quyên chính thức lên thị trường’.
Chiếc màn hình máy chiếu khống lồ trên tường cũng đang hiển thị tình hình giao dịch cổ phiếu của Thượng Hải.
Chỉ còn chờ người nhà họ Đường vung cây gậy gỗ nữa thôi.
Điều đó có nghĩa là bất động sản Phong Quyên ra mắt thuận lợi.
Trước các luống hoa bên ngoài khách sạn được xếp một dãy bàn ghế, cùng một tấm lụa đỏ thật dài, ngay chính giữa là một đoá hoa đồng to, tỏ ý chúc mừng.
Rất nhiều các nhân vật thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã có mặt, sau đó tụm năm tụm ba tại đây để trò chuyện.
Gần như phóng viên của cả vùng Tây Nam, hay thậm chí là Thượng Hải cũng đẫ đến từ sớm, để chứng kiến bất động sản Phong Quyên – trùm bất động sản tiếp theo của Giang Châu chính thức ra mắt.
Lúc này, Đường Minh Phong đang ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, vô cùng ưng ý khi ngắm nghía diện mạo của mình hôm nay.
Duy chỉ có giây phút này, anh ra mới thấy mình giống một người.
Chỉ một lát nữa thôi, anh ta sẽ chỉ huy giang sơn, thể hiện khí thế trước mắt bàn dân thiên hạ.
Anh ta là người sáng lập của một công ty có giá trị hàng chục tỷ.
Đồng thời còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Đường ở Thượng Hải.
Sau hàng loạt ánh hào quang đó, tiền đồ sau này của Đường Minh Phong sẽ vô cùng rộng mở.
“Minh Phong, hôm nay trông anh đẹp trai quá!”
Lâm Mỹ Quyên mặc một bộ lễ phục màu đỏ tiến lại gần, nịnh nọt một câu.
Lâm Hữu và Lâm Hạo cũng phụ hoạ theo.
Nhưng khi được nhà Lâm Mỹ Quyên khen ngợi, Đường Minh Phong chẳng có vẻ hào hứng chút nào, ngược lại còn nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Đại khái là anh ta thấy ngứa mắt với gia đình này rồi.
“Em cũng rất đẹp, mọi người chờ ớ đây một lát, ông nội tìm anh có việc
Đường Minh Phong chỉ đáp có lệ một câu rồi đi luôn.
Qua hôm nay, anh ta và nhà họ Lâm sẽ có sự cách biệt lớn, không thế dây dưa với nhau nữa.
“Mỹ Quyên, Minh Phong sao thế? Trước đây, nó có thế này đâu! Hay chuyện tình cảm của hai đứa trục trặc à?”, Lâm Hữu vô cùng quan tâm hỏi han.
Mà muốn không quan tâm cũng
khó.
Tiền đồ tương lai của ông ta và Lâm Hạo phụ thuộc hết vào Đường Minh Phong, nếu Lâm Mỹ Quyên và anh ta có xích mích thì họ biết làm sao đây?
“Không có gì đâu bố, chắc tại dạo này anh ấy vất vả vì việc của công ty quá nên hơi mệt thôi”, Lâm Mỹ Quyên lập lờ đáp một câu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm hơn ai hết.
Trực giá của phụ nữ rất chuẩn, Lâm Mỹ Quyên có thể cảm nhận được rằng Đường Minh Phong đang ngày càng chán mình.
Thời gian càng trôi đi thì giây phút gõ búa cho sàn chứng khoán ờ Thượng Hải càng tới gần, các nhân vật trong giới thượng lưu và truyền thông cũng ngày càng đông đúc.
Trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Lý Hắc Tử đứng đó rồi có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Vẫn chưa thấy Tôn Hàn đến à?”
“Chưa ạ, hay cậu ta không dám đến nữa rồi?”
Đường Triều Bính cũng đang thấy lạ, chỉ còn mấy phút nữa là sự kiện bắt đầu rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Hàn đâu.
“Nếu hôm nay, cậu ta không đến thì chờ xong việc của bất động sản Phong Quyên, đích thân tôi sẽ đi tìm. ồng xuống chuẩn bị đi, nếu Tôn Hàn không đến thì tôi cũng không cần xuất hiện làm gì”, Lý Hắc Tử thờ ơ nói.
Tôn Hàn nhíu mày: “Tên phản bội”.
Ngày hôm sau.
Tại khách sạn lớn Thịnh Thế.
Màn hình tinh thể lỏng đang phát tuần hoàn dòng chữ đỏ chói ‘Chúc mừng bất động sản Phong Quyên chính thức lên thị trường’.
Chiếc màn hình máy chiếu khống lồ trên tường cũng đang hiển thị tình hình giao dịch cổ phiếu của Thượng Hải.
Chỉ còn chờ người nhà họ Đường vung cây gậy gỗ nữa thôi.
Điều đó có nghĩa là bất động sản Phong Quyên ra mắt thuận lợi.
Trước các luống hoa bên ngoài khách sạn được xếp một dãy bàn ghế, cùng một tấm lụa đỏ thật dài, ngay chính giữa là một đoá hoa đồng to, tỏ ý chúc mừng.
Rất nhiều các nhân vật thuộc giới thượng lưu của Giang Châu đã có mặt, sau đó tụm năm tụm ba tại đây để trò chuyện.
Gần như phóng viên của cả vùng Tây Nam, hay thậm chí là Thượng Hải cũng đẫ đến từ sớm, để chứng kiến bất động sản Phong Quyên – trùm bất động sản tiếp theo của Giang Châu chính thức ra mắt.
Lúc này, Đường Minh Phong đang ngồi trong một căn phòng trên tầng hai, vô cùng ưng ý khi ngắm nghía diện mạo của mình hôm nay.
Duy chỉ có giây phút này, anh ra mới thấy mình giống một người.
Chỉ một lát nữa thôi, anh ta sẽ chỉ huy giang sơn, thể hiện khí thế trước mắt bàn dân thiên hạ.
Anh ta là người sáng lập của một công ty có giá trị hàng chục tỷ.
Đồng thời còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Đường ở Thượng Hải.
Sau hàng loạt ánh hào quang đó, tiền đồ sau này của Đường Minh Phong sẽ vô cùng rộng mở.
“Minh Phong, hôm nay trông anh đẹp trai quá!”
Lâm Mỹ Quyên mặc một bộ lễ phục màu đỏ tiến lại gần, nịnh nọt một câu.
Lâm Hữu và Lâm Hạo cũng phụ hoạ theo.
Nhưng khi được nhà Lâm Mỹ Quyên khen ngợi, Đường Minh Phong chẳng có vẻ hào hứng chút nào, ngược lại còn nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.
Đại khái là anh ta thấy ngứa mắt với gia đình này rồi.
“Em cũng rất đẹp, mọi người chờ ớ đây một lát, ông nội tìm anh có việc
Đường Minh Phong chỉ đáp có lệ một câu rồi đi luôn.
Qua hôm nay, anh ta và nhà họ Lâm sẽ có sự cách biệt lớn, không thế dây dưa với nhau nữa.
“Mỹ Quyên, Minh Phong sao thế? Trước đây, nó có thế này đâu! Hay chuyện tình cảm của hai đứa trục trặc à?”, Lâm Hữu vô cùng quan tâm hỏi han.
Mà muốn không quan tâm cũng
khó.
Tiền đồ tương lai của ông ta và Lâm Hạo phụ thuộc hết vào Đường Minh Phong, nếu Lâm Mỹ Quyên và anh ta có xích mích thì họ biết làm sao đây?
“Không có gì đâu bố, chắc tại dạo này anh ấy vất vả vì việc của công ty quá nên hơi mệt thôi”, Lâm Mỹ Quyên lập lờ đáp một câu, nhưng trong lòng lại thấp thỏm hơn ai hết.
Trực giá của phụ nữ rất chuẩn, Lâm Mỹ Quyên có thể cảm nhận được rằng Đường Minh Phong đang ngày càng chán mình.
Thời gian càng trôi đi thì giây phút gõ búa cho sàn chứng khoán ờ Thượng Hải càng tới gần, các nhân vật trong giới thượng lưu và truyền thông cũng ngày càng đông đúc.
Trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng trên tầng năm của khách sạn.
Lý Hắc Tử đứng đó rồi có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Vẫn chưa thấy Tôn Hàn đến à?”
“Chưa ạ, hay cậu ta không dám đến nữa rồi?”
Đường Triều Bính cũng đang thấy lạ, chỉ còn mấy phút nữa là sự kiện bắt đầu rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Hàn đâu.
“Nếu hôm nay, cậu ta không đến thì chờ xong việc của bất động sản Phong Quyên, đích thân tôi sẽ đi tìm. ồng xuống chuẩn bị đi, nếu Tôn Hàn không đến thì tôi cũng không cần xuất hiện làm gì”, Lý Hắc Tử thờ ơ nói.
Bình luận facebook