Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 538
“Tối qua em uống say, anh không tìm thấy thẻ phòng của em nên chỉ có thế để em ngủ ở chỗ anh”.
“Rơi mất thẻ phòng? Sao anh không xuống quầy phục vụ!”, Liễu Y Y liền chất vấn.
“Tối qua chính em nói rằng buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn ngủ luôn, ngủ ở phòng anh cũng được, em không nhớ gì sao?”. Tôn Hàn vô cùng phiền muộn, giải thích thế này thì càng rắc rối.
Biết thế thì tối qua anh đã xuống quầy phục vụ rồi.
Mặt Liễu Y Y liền đỏ bừng lên, cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.
May mà cô vẫn còn ký ức về lúc say rượu tối qua, đúng là cô đã nói như vậy.
Không chỉ vì buồn ngủ mà còn vì uống quá nhiều, đau hết cả đầu.
“Vậy, vậy anh có làm gì tôi không?”, Liễu Y Y lại chất vấn.
Đây mới là vấn đề quan trọng.
Tôn Hàn vô cùng bất lực, anh đành hỏi lại với giọng dở khóc dở cười: “Anh có làm gì với em không, em không nhìn ra gì sao? Em nghĩ tối qua xảy ra chuyện gì mà quần áo của em vẫn còn chỉnh tề như vậy à?”
“Tối qua anh muốn em ngủ thoải mái nên đã giúp em cởi áo khoác ra, quần bò vẫn ở bên cạnh em đấy”.
Được rồi.
Vừa nãy vì mới thức dậy, hơn nữa còn ở trong một căn phòng xa lạ nên Liễu Y Y vô cùng hoảng loạn.
Khi cô phản ứng lại thì mới hiểu được.
“Anh ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo!”, Liễu Y Y nói.
Tôn Hàn cũng không để tâm, anh quay người tiếp tục nằm trên sô pha ngủ bù.
Chẳng mấy chốc Liễu Y Y đã đi ra khỏi phòng, nét mặt cô rất bối rối, cô còn không nhìn Tôn Hàn.
“Tôi về phòng mình đây”.
Cô nói rồi mở cửa phòng ra.
“Con!!”
Nhưng lúc này Tôn Hàn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là giọng Tiết Lan.
Anh liền cảm thấy không ổn, vội vàng đi ra khỏi phòng thì thấy Tiết Lan đang đứng trước cửa phòng Liễu Y Y.
“Hai, hai đứa…”, vẻ mặt Tiết Lan vô cùng đặc sắc.
Tối qua Liễu Y Y không ngủ trong phòng mình mà mới sáng sớm đã đi ra từ trong phòng Tôn Hàn, điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man!
“Bố ơi, dì Y Y ơi, xấu hổ quá!”, Đồng Đồng cũng chớp đôi mắt to tròn.
“Mẹ, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu!”, Liễu Y Y vội vàng giải thích.
Tiết Lan cứ nhìn hai người Tôn Hàn và Liễu Y Y mãi: “Mẹ tới gọi con ăn cơm. Sau này hai đứa muốn thế này thì đừng có thuê hai phòng, phí tiền!”
Nói xong Tiết Lan liền dắt Đồng Đồng đi tới sảnh ăn.
Liễu Y Y muốn khóc mà không khóc được, cô trừng mắt nhìn Tôn Hàn, như thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tôn Hàn tỏ vẻ vô cùng vô tội, ai bảo cô làm rơi thẻ phòng chứ.
Khoảng mười giờ.
Tôn Hàn lái xe đến khách sạn Vạn Phúc.
Hôm nay Tiết Kiến Quốc tổ chức lễ mừng thọ cho bà cụ ở đây.
Dọc đường, sắc mặt Liễu Y Y và Tiết Lan đều rất kỳ lạ.
“Chị, Y Y, cậu Tôn, mọi người đến rồi sao! Mau vào đi, mẹ đang ở tầng ba!”
Trước cổng khách sạn, Tiết Kiến Quốc thấy đám người Tôn Hàn tới thì hớn hở đi lên tiếp đón.
Liễu Y Y đưa quà mừng năm nghìn tệ, còn Tôn Hàn đưa mười nghìn tệ.
Tuy người mừng thọ là bà ngoại Liễu Y Y nhưng con gái gả ra ngoài như bát
nước đã đổ đi, sau khi Tiết Lan gả cho bố Liễu Y Y thì như đã trở thành người ngoài.
Đến tham gia những buổi tiệc của nhà họ Tiết thì họ đều phải đem theo tiền mừng.
Tiết Kiến Quốc và Lý Diễm Phương ăn mặc lòe loẹt tuy không nói gì nhưng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Hiển nhiên họ đang nghĩ rằng tiền mừng của hai người này quá ít.
Tôn Hàn phải mừng khoảng một triệu tệ thì mới đúng với dự đoán trong lòng họ.
Khi đến tầng ba thì đã có không ít khách khứa đến, nhưng xem ra cũng không có nhiều người giàu có, có nhiều người ăn mặc rất bình thường.
Liễu Y Y và Tiết Lan đi đến cạnh một bà cụ tóc bạc trắng rồi hàn huyên với bà ấy.
Người này chính là mẹ của Tiết Lan.
Tôn Hàn cũng đi tới chúc thọ bà ấy.
Mà lúc này trong một góc nhỏ, Tiết Kiến Quốc dẫn theo một cậu ấm mặc vest xanh lam, ông ta nhìn về phía Liễu Y Y.
“Cậu Văn, đó chính là cháu gái của tôi! Cậu thấy thế nào?”
“Rơi mất thẻ phòng? Sao anh không xuống quầy phục vụ!”, Liễu Y Y liền chất vấn.
“Tối qua chính em nói rằng buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn ngủ luôn, ngủ ở phòng anh cũng được, em không nhớ gì sao?”. Tôn Hàn vô cùng phiền muộn, giải thích thế này thì càng rắc rối.
Biết thế thì tối qua anh đã xuống quầy phục vụ rồi.
Mặt Liễu Y Y liền đỏ bừng lên, cô bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.
May mà cô vẫn còn ký ức về lúc say rượu tối qua, đúng là cô đã nói như vậy.
Không chỉ vì buồn ngủ mà còn vì uống quá nhiều, đau hết cả đầu.
“Vậy, vậy anh có làm gì tôi không?”, Liễu Y Y lại chất vấn.
Đây mới là vấn đề quan trọng.
Tôn Hàn vô cùng bất lực, anh đành hỏi lại với giọng dở khóc dở cười: “Anh có làm gì với em không, em không nhìn ra gì sao? Em nghĩ tối qua xảy ra chuyện gì mà quần áo của em vẫn còn chỉnh tề như vậy à?”
“Tối qua anh muốn em ngủ thoải mái nên đã giúp em cởi áo khoác ra, quần bò vẫn ở bên cạnh em đấy”.
Được rồi.
Vừa nãy vì mới thức dậy, hơn nữa còn ở trong một căn phòng xa lạ nên Liễu Y Y vô cùng hoảng loạn.
Khi cô phản ứng lại thì mới hiểu được.
“Anh ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo!”, Liễu Y Y nói.
Tôn Hàn cũng không để tâm, anh quay người tiếp tục nằm trên sô pha ngủ bù.
Chẳng mấy chốc Liễu Y Y đã đi ra khỏi phòng, nét mặt cô rất bối rối, cô còn không nhìn Tôn Hàn.
“Tôi về phòng mình đây”.
Cô nói rồi mở cửa phòng ra.
“Con!!”
Nhưng lúc này Tôn Hàn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là giọng Tiết Lan.
Anh liền cảm thấy không ổn, vội vàng đi ra khỏi phòng thì thấy Tiết Lan đang đứng trước cửa phòng Liễu Y Y.
“Hai, hai đứa…”, vẻ mặt Tiết Lan vô cùng đặc sắc.
Tối qua Liễu Y Y không ngủ trong phòng mình mà mới sáng sớm đã đi ra từ trong phòng Tôn Hàn, điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man!
“Bố ơi, dì Y Y ơi, xấu hổ quá!”, Đồng Đồng cũng chớp đôi mắt to tròn.
“Mẹ, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu!”, Liễu Y Y vội vàng giải thích.
Tiết Lan cứ nhìn hai người Tôn Hàn và Liễu Y Y mãi: “Mẹ tới gọi con ăn cơm. Sau này hai đứa muốn thế này thì đừng có thuê hai phòng, phí tiền!”
Nói xong Tiết Lan liền dắt Đồng Đồng đi tới sảnh ăn.
Liễu Y Y muốn khóc mà không khóc được, cô trừng mắt nhìn Tôn Hàn, như thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tôn Hàn tỏ vẻ vô cùng vô tội, ai bảo cô làm rơi thẻ phòng chứ.
Khoảng mười giờ.
Tôn Hàn lái xe đến khách sạn Vạn Phúc.
Hôm nay Tiết Kiến Quốc tổ chức lễ mừng thọ cho bà cụ ở đây.
Dọc đường, sắc mặt Liễu Y Y và Tiết Lan đều rất kỳ lạ.
“Chị, Y Y, cậu Tôn, mọi người đến rồi sao! Mau vào đi, mẹ đang ở tầng ba!”
Trước cổng khách sạn, Tiết Kiến Quốc thấy đám người Tôn Hàn tới thì hớn hở đi lên tiếp đón.
Liễu Y Y đưa quà mừng năm nghìn tệ, còn Tôn Hàn đưa mười nghìn tệ.
Tuy người mừng thọ là bà ngoại Liễu Y Y nhưng con gái gả ra ngoài như bát
nước đã đổ đi, sau khi Tiết Lan gả cho bố Liễu Y Y thì như đã trở thành người ngoài.
Đến tham gia những buổi tiệc của nhà họ Tiết thì họ đều phải đem theo tiền mừng.
Tiết Kiến Quốc và Lý Diễm Phương ăn mặc lòe loẹt tuy không nói gì nhưng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Hiển nhiên họ đang nghĩ rằng tiền mừng của hai người này quá ít.
Tôn Hàn phải mừng khoảng một triệu tệ thì mới đúng với dự đoán trong lòng họ.
Khi đến tầng ba thì đã có không ít khách khứa đến, nhưng xem ra cũng không có nhiều người giàu có, có nhiều người ăn mặc rất bình thường.
Liễu Y Y và Tiết Lan đi đến cạnh một bà cụ tóc bạc trắng rồi hàn huyên với bà ấy.
Người này chính là mẹ của Tiết Lan.
Tôn Hàn cũng đi tới chúc thọ bà ấy.
Mà lúc này trong một góc nhỏ, Tiết Kiến Quốc dẫn theo một cậu ấm mặc vest xanh lam, ông ta nhìn về phía Liễu Y Y.
“Cậu Văn, đó chính là cháu gái của tôi! Cậu thấy thế nào?”
Bình luận facebook