Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 543
Lẽ nào còn ý gì khác ư?
Liễu Y Y nhìn cậu mình là Tiết Kiến Quốc với vẻ mặt kỳ quái, song không phát hiện ra điểm gì bất thường cả, sắc mặt của Tiết Kiến Quốc lúc này còn kỳ lạ hơn cô.
Không lẽ bữa tiệc tối nay thật sự có vấn đề ư?
“Ối dào, vấn đề vấn điếc gì đâu. Chẳng qua cậu mợ thấy con với cậu Tôn chắc không có khả năng tiến tới với nhau, kiểu này là không có duyên rồi, mà con cũng không còn nhỏ nữa nên cậu mợ mới giới thiệu đối tượng xem mắt cho con ấy mà”.
“Con nhìn đi, cậu Văn nho nhã lịch sử, cả gia thế và tướng mạo đều tốt, khó
tìm được người thứ hai lắm”.
Lý Diễm Phương chợt cười nói, như thể thật lòng lo lắng cho Liễu Y Y.
Ra là vì chuyện này.
Liễu Y Y chẳng buồn gặp Văn Thước Tùng gì đó nên lập tức quay người định đi luôn: “Con không thích”.
Nhưng làm gì có chuyện bỏ đi dễ dàng như thế!
Tiết Kiến Quốc nhanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng bao lại, sau đó chặn trước cửa rồi nói: “Y Y, có thành đôi hay không thì con cứ nói chuyện với người ta đi đã”
Lúc nói câu này, Tiết Kiến Quốc còn nháy mắt với Văn Thước Tùng.
ông ta đã dẫn người đến rồi, chuyện còn lại phụ thuộc hết vào Văn Thước Tùng thôi.
Văn Thước Tùng mỉm cười tự tin nói: “Cô Liễu, cô không muốn gặp tôi đến vậy sao? Hay tôi có điếm nào không tốt?”
“Y Y không có hứng thú và tôi cũng vậy, cậu Văn này, tôi khuyên cậu nên tìm người khác đi, chứ Y Y nhà tôi không được đâu”.
Tôn Hàn đột nhiên chắn trước mặt Liễu Y Y rồi nhìn thẳng vào Văn Thước Tùng.
Văn Thước Tùng lập tức lạnh mặt rồi trầm giọng nói: “Tôn Hàn đúng không? Tôi nghe nói anh rất giàu, nhưng anh nói vậy là không được, vì có tiền vẫn thua có quyền có thế đấy”.
“Tốt nhất anh nên biết điều một chút, đừng xen vào chuyện giữa tôi và Liễu Y Y, như vậy sẽ tốt hơn cho anh đó”.
“Nếu không thì tôi e tối nay anh sẽ gặp chuyện đấy!”
Chắc Văn Thước Tùng cũng biết muốn dành được thiện cảm của Liễu Y Y bằng lời hay ý đẹp là điều không thể, vì thế hắn quyết định uy hiếp luôn.
“Sao cơ? Ý của cậu Văn là cậu rất có quyền thế à?”, Tôn Hàn không nổi giận, trái lại còn cười rồi hỏi lại.
“ở thành phố Tê Bắc này chưa có người phụ nữ nào dám từ chối tôi, thậm chí chuyện mà Văn Thước Tùng tôi không thể làm được ở cả vùng Tây Nam này cũng rất hiếm, anh thấy sao?”, Văn Thước Tùng khí thế nói.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bật cười rồi nói: “Thú vị đấy! Thật ra tôi cũng nghĩ hiếm có việc gì mà tôi không làm được ở vùng Tây Nam, kể cả thành phố Tê Bắc của anh cũng vậy”.
“Y Y, vẫn còn sớm, mình không cần vội về làm gì, ở lại chơi với cậu Văn chút đi”.
Dứt lời, Tôn Hàn đã kéo một chiếc ghế ra ngồi với vẻ đầy nhàn nhã, không chút gấp gáp.
“Đừng gây sự nữa”, Liễu Y Y khẽ nói.
Cô quá hiểu Tôn Hàn rồi, rõ ràng anh sẽ không nói chuyện tử tế với Văn Thước Tùng đâu.
Văn Thước Tùng đột nhiên thấy lo lắng, lẽ nào Tôn Hàn này là nhân vật có máu mặt nào đó sao?
Nhưng nghĩ tới thế lực của mình ở Tê Bắc, hắn lập tức gạt bỏ mọi lo lắng đi ngay.
Nếu va phải Tôn Hàn ở bên ngoài thì hắn còn e ngại, chứ ở thành phố Tê Bắc thì hắn thật sự không biết chữ “sợ” viết như thế nào.
“Cậu Tôn, nếu cậu không thể tiến tới với Y Y thì đừng làm con bé lỡ dở! Cậu không thích Y Y thì chắc thích kiểu con gái khác đúng không? Cậu thấy em gái của cậu Văn thế nào?”
Lúc này, Tiết Kiến Quốc lại sáp tới rồi dõng dạc nói: “Cậu Tôn, cậu nhìn em gái của cậu Văn đi, đúng là không có gì để chê, hơn nữa gia thế còn tốt, tôi thấy hai người rất hợp với nhau đấy!”
“Cậu thử suy nghĩ đi, Y Y với cậu Văn một đôi, còn cậu với cô Văn thành một cặp, như vậy chẳng quá tốt sao!”
“Tiết Kiến Quốc, cậu có thôi đi không!”, nghe thấy lời nói thô tục làm mối bừa bãi của cậu mình, Liễu Y Y không thể bình tĩnh được nữa.
Song, Văn Ảnh lại gật đầu như có điều suy nghĩ rồi nói: “Tôi thấy được đấy!”
Cô ta vốn đang sốt sắng tìm một người bố cho đứa bé trong bụng mình, nhưng do quá kén chọn nên mãi chưa tìm được.
Vừa thấy khí chất và tướng mạo của Tôn Hàn, cô ta đã động lòng ngay.
Hơn nữa anh cô ta đã nói rồi, Tôn Hàn này rất giàu, thậm chí còn hơn cả nhà họ Văn.
“Nếu em đã ưng thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Tôn Hàn, em gái tôi thích anh là phúc của anh đấy. Thế này đi, anh
đến nhà họ Văn tôi ở rể, được chứ? Còn Liễu Y Y sẽ là em dâu của anh”, Văn Thước Tùng đắc ý nói, nhanh chóng sắp xếp mọi việc chỉ bằng vài câu nói.
Như thể ý kiến của Liễu Y Y và Tôn Hàn không hề quan trọng chút nào.
“Họ Văn kia, tôi không thích anh một chút nào cả, đừng mơ mộng hão huyền nữa”, Liễu Y Y bừng lửa giận.
“Tôi thích cô là được rồi. Cô Liễu này, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay chúng ta động phòng hoa chúc luôn đi, cô thấy sao?”
Liễu Y Y nhìn cậu mình là Tiết Kiến Quốc với vẻ mặt kỳ quái, song không phát hiện ra điểm gì bất thường cả, sắc mặt của Tiết Kiến Quốc lúc này còn kỳ lạ hơn cô.
Không lẽ bữa tiệc tối nay thật sự có vấn đề ư?
“Ối dào, vấn đề vấn điếc gì đâu. Chẳng qua cậu mợ thấy con với cậu Tôn chắc không có khả năng tiến tới với nhau, kiểu này là không có duyên rồi, mà con cũng không còn nhỏ nữa nên cậu mợ mới giới thiệu đối tượng xem mắt cho con ấy mà”.
“Con nhìn đi, cậu Văn nho nhã lịch sử, cả gia thế và tướng mạo đều tốt, khó
tìm được người thứ hai lắm”.
Lý Diễm Phương chợt cười nói, như thể thật lòng lo lắng cho Liễu Y Y.
Ra là vì chuyện này.
Liễu Y Y chẳng buồn gặp Văn Thước Tùng gì đó nên lập tức quay người định đi luôn: “Con không thích”.
Nhưng làm gì có chuyện bỏ đi dễ dàng như thế!
Tiết Kiến Quốc nhanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng bao lại, sau đó chặn trước cửa rồi nói: “Y Y, có thành đôi hay không thì con cứ nói chuyện với người ta đi đã”
Lúc nói câu này, Tiết Kiến Quốc còn nháy mắt với Văn Thước Tùng.
ông ta đã dẫn người đến rồi, chuyện còn lại phụ thuộc hết vào Văn Thước Tùng thôi.
Văn Thước Tùng mỉm cười tự tin nói: “Cô Liễu, cô không muốn gặp tôi đến vậy sao? Hay tôi có điếm nào không tốt?”
“Y Y không có hứng thú và tôi cũng vậy, cậu Văn này, tôi khuyên cậu nên tìm người khác đi, chứ Y Y nhà tôi không được đâu”.
Tôn Hàn đột nhiên chắn trước mặt Liễu Y Y rồi nhìn thẳng vào Văn Thước Tùng.
Văn Thước Tùng lập tức lạnh mặt rồi trầm giọng nói: “Tôn Hàn đúng không? Tôi nghe nói anh rất giàu, nhưng anh nói vậy là không được, vì có tiền vẫn thua có quyền có thế đấy”.
“Tốt nhất anh nên biết điều một chút, đừng xen vào chuyện giữa tôi và Liễu Y Y, như vậy sẽ tốt hơn cho anh đó”.
“Nếu không thì tôi e tối nay anh sẽ gặp chuyện đấy!”
Chắc Văn Thước Tùng cũng biết muốn dành được thiện cảm của Liễu Y Y bằng lời hay ý đẹp là điều không thể, vì thế hắn quyết định uy hiếp luôn.
“Sao cơ? Ý của cậu Văn là cậu rất có quyền thế à?”, Tôn Hàn không nổi giận, trái lại còn cười rồi hỏi lại.
“ở thành phố Tê Bắc này chưa có người phụ nữ nào dám từ chối tôi, thậm chí chuyện mà Văn Thước Tùng tôi không thể làm được ở cả vùng Tây Nam này cũng rất hiếm, anh thấy sao?”, Văn Thước Tùng khí thế nói.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bật cười rồi nói: “Thú vị đấy! Thật ra tôi cũng nghĩ hiếm có việc gì mà tôi không làm được ở vùng Tây Nam, kể cả thành phố Tê Bắc của anh cũng vậy”.
“Y Y, vẫn còn sớm, mình không cần vội về làm gì, ở lại chơi với cậu Văn chút đi”.
Dứt lời, Tôn Hàn đã kéo một chiếc ghế ra ngồi với vẻ đầy nhàn nhã, không chút gấp gáp.
“Đừng gây sự nữa”, Liễu Y Y khẽ nói.
Cô quá hiểu Tôn Hàn rồi, rõ ràng anh sẽ không nói chuyện tử tế với Văn Thước Tùng đâu.
Văn Thước Tùng đột nhiên thấy lo lắng, lẽ nào Tôn Hàn này là nhân vật có máu mặt nào đó sao?
Nhưng nghĩ tới thế lực của mình ở Tê Bắc, hắn lập tức gạt bỏ mọi lo lắng đi ngay.
Nếu va phải Tôn Hàn ở bên ngoài thì hắn còn e ngại, chứ ở thành phố Tê Bắc thì hắn thật sự không biết chữ “sợ” viết như thế nào.
“Cậu Tôn, nếu cậu không thể tiến tới với Y Y thì đừng làm con bé lỡ dở! Cậu không thích Y Y thì chắc thích kiểu con gái khác đúng không? Cậu thấy em gái của cậu Văn thế nào?”
Lúc này, Tiết Kiến Quốc lại sáp tới rồi dõng dạc nói: “Cậu Tôn, cậu nhìn em gái của cậu Văn đi, đúng là không có gì để chê, hơn nữa gia thế còn tốt, tôi thấy hai người rất hợp với nhau đấy!”
“Cậu thử suy nghĩ đi, Y Y với cậu Văn một đôi, còn cậu với cô Văn thành một cặp, như vậy chẳng quá tốt sao!”
“Tiết Kiến Quốc, cậu có thôi đi không!”, nghe thấy lời nói thô tục làm mối bừa bãi của cậu mình, Liễu Y Y không thể bình tĩnh được nữa.
Song, Văn Ảnh lại gật đầu như có điều suy nghĩ rồi nói: “Tôi thấy được đấy!”
Cô ta vốn đang sốt sắng tìm một người bố cho đứa bé trong bụng mình, nhưng do quá kén chọn nên mãi chưa tìm được.
Vừa thấy khí chất và tướng mạo của Tôn Hàn, cô ta đã động lòng ngay.
Hơn nữa anh cô ta đã nói rồi, Tôn Hàn này rất giàu, thậm chí còn hơn cả nhà họ Văn.
“Nếu em đã ưng thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Tôn Hàn, em gái tôi thích anh là phúc của anh đấy. Thế này đi, anh
đến nhà họ Văn tôi ở rể, được chứ? Còn Liễu Y Y sẽ là em dâu của anh”, Văn Thước Tùng đắc ý nói, nhanh chóng sắp xếp mọi việc chỉ bằng vài câu nói.
Như thể ý kiến của Liễu Y Y và Tôn Hàn không hề quan trọng chút nào.
“Họ Văn kia, tôi không thích anh một chút nào cả, đừng mơ mộng hão huyền nữa”, Liễu Y Y bừng lửa giận.
“Tôi thích cô là được rồi. Cô Liễu này, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay chúng ta động phòng hoa chúc luôn đi, cô thấy sao?”
Bình luận facebook