Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 550
Mục đích đã đạt được, ở lại đây diễn trò thân thiết cũng không còn ý nghĩa gì mấy nữa.
Kim Xuyên cũng đứng dậy, tiễn Tôn Hàn ra đến bên ngoài trang viên mới dừng bước, ông khẽ nhíu mày, “Cậu Tôn à, Thiên cửu môn có chủ mới đồng nghĩa với việc sẽ có một nguồn sức sống mới, chắc chắn sẽ vinh quang trở lại”.
“Nhưng Thiên cửu môn có ghê gớm đến mấy, thì lão già này và Tả Quân cũng không phải là người dễ sai khiến. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tất nhiên là hiểu.
Tập đoàn Cửu Thành tìm đến Tả Quân chính vì muốn Tả Quân trao đổi những thứ mà ông ta đã đem đi từ Thiên Cửu môn, và quay về phục vụ cho Thiên Cửu môn.
Nhưng đã quen làm chủ, ai lại thích trở về khom lưng uốn gối kia chứ?
Huống chi, Thiên cửu môn còn có một kẻ thù lừng lững đứng ngay đó là Giang Lệ.
Chắc chắn Tả Quân sẽ không bằng lòng.
Tôn Hàn đứng thẳng người, nheo mắt đáp, “Nếu ông Phó vẫn còn ở đây, liệu ông cụ Kim có dám nói những lời này hay không?”
Soạt!
Đôi lông mày của Kim Xuyên nhíu chặt hơn.
Nếu Phó Văn Húc vẫn còn đây, Kim Xuyên chắc chắn không dám càn rỡ như thế.
Vấn đề là…
“Phó Văn Húc đã không còn nữa”.
Người chủ trước đây của Thiên cửu môn đã qua đời, mà vị chủ mới lại chưa có đủ uy phong.
Đây, chính là hiện thực!
“Ha ha, ông cụ Kim à, đây là thế giới của những người trẻ tuổi. Đã ở tuổi này, ông cứ an hưởng ở nhà là được rồi. Chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ, hà tất phải hỏi nhiều”.
“Tạm biệt!
n
Tôn Hàn nói xong thì xoay người lên xe, rồi rời đi.
Kim Xuyên trông theo, một lúc lâu sau đó mới cảm thán, “Thiên cửu môn, quả không thiếu người tài!”
Câu lạc bộ Tào Hành.
Tả Quân, người đàn ông ngoài bốn mươi với đôi mắt hổ, đang ngồi trong phòng làm việc. Nhìn Văn Thước Tùng đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bằng ánh mắt sâu xa và u ám, ông ta nói, “Tôn Hàn đến tìm bố vợ tôi, có lẽ chính là Tôn Hàn đã muốn đối phó cậu vào tối qua”.
“Chắc không phải là người khác đâu!”
Văn Thước Tùng hung hăng nói, “Chẳng trách tên Tôn Hàn này lại dám ngông nghênh như vậy, ra là người của tập đoàn Cửu Thành!”
Tập đoàn Cửu Thành đại diện cho Thiên Cửu môn, người của Thiên cửu môn tất nhiên là ngạo mạn.
Tả Quân bật cười ha ha, “Nếu chỉ là người của tập đoàn cửu Thành thì đơn giản rồi. Tôi đoán chủ mới của Thiên Cửu môn lên tiếp quản, chắc chắn sẽ sai người đến Tế Bắc tìm tôi”.
“Nhưng thật không ngờ, lại là một người trẻ tuổi như vậy”.
“Xem ra trong mười năm tôi không ở Thiên Cửu môn, nơi đó lại bồi dưỡng thêm nhiều người tuổi trẻ tài cao rồi. Rất đáng để gặp”.
“Chỉ là… thủ đoạn hơi đê hèn một chút. Thanh niên bây giờ đều không biết đạo nghĩa như vậy à?”
Nói đến cuối câu, ánh mắt của Tả Quân đã ngập tràn lửa giận.
Tối qua mới biết Văn Ảnh có mang đứa con của ông ta, thì sáng nay đã tìm đến bố vợ Kim Xuyên của ông ta rồi.
Rõ ràng đang muốn nói cho Tả Quân biết, nếu như ông ta không chịu gặp, vậy thì cứ chờ tin bố vợ và vợ ông ta biết chuyện ông ta có con riêng với người phụ nữ khác đi.
Đúng là vô liêm sỉ!
“Ông Tả à, tên Tôn Hàn chẳng là cái thá gì, có thế xử lý cậu ta một trận mà, để cậu ta biết thế nào là trời cao đất dày!”, Văn Thước Tùng chen lời.
Tả Quân lập tức trừng mắt nhìn, “Bớt đâm chọt thêm đi! Nên làm gì, tự tôi biết rõ. Lui xuống làm tốt việc của mình, chăm sóc tốt cho Ảnh”.
“Vâng, vâng!”
Kim Xuyên cũng đứng dậy, tiễn Tôn Hàn ra đến bên ngoài trang viên mới dừng bước, ông khẽ nhíu mày, “Cậu Tôn à, Thiên cửu môn có chủ mới đồng nghĩa với việc sẽ có một nguồn sức sống mới, chắc chắn sẽ vinh quang trở lại”.
“Nhưng Thiên cửu môn có ghê gớm đến mấy, thì lão già này và Tả Quân cũng không phải là người dễ sai khiến. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tất nhiên là hiểu.
Tập đoàn Cửu Thành tìm đến Tả Quân chính vì muốn Tả Quân trao đổi những thứ mà ông ta đã đem đi từ Thiên Cửu môn, và quay về phục vụ cho Thiên Cửu môn.
Nhưng đã quen làm chủ, ai lại thích trở về khom lưng uốn gối kia chứ?
Huống chi, Thiên cửu môn còn có một kẻ thù lừng lững đứng ngay đó là Giang Lệ.
Chắc chắn Tả Quân sẽ không bằng lòng.
Tôn Hàn đứng thẳng người, nheo mắt đáp, “Nếu ông Phó vẫn còn ở đây, liệu ông cụ Kim có dám nói những lời này hay không?”
Soạt!
Đôi lông mày của Kim Xuyên nhíu chặt hơn.
Nếu Phó Văn Húc vẫn còn đây, Kim Xuyên chắc chắn không dám càn rỡ như thế.
Vấn đề là…
“Phó Văn Húc đã không còn nữa”.
Người chủ trước đây của Thiên cửu môn đã qua đời, mà vị chủ mới lại chưa có đủ uy phong.
Đây, chính là hiện thực!
“Ha ha, ông cụ Kim à, đây là thế giới của những người trẻ tuổi. Đã ở tuổi này, ông cứ an hưởng ở nhà là được rồi. Chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ, hà tất phải hỏi nhiều”.
“Tạm biệt!
n
Tôn Hàn nói xong thì xoay người lên xe, rồi rời đi.
Kim Xuyên trông theo, một lúc lâu sau đó mới cảm thán, “Thiên cửu môn, quả không thiếu người tài!”
Câu lạc bộ Tào Hành.
Tả Quân, người đàn ông ngoài bốn mươi với đôi mắt hổ, đang ngồi trong phòng làm việc. Nhìn Văn Thước Tùng đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bằng ánh mắt sâu xa và u ám, ông ta nói, “Tôn Hàn đến tìm bố vợ tôi, có lẽ chính là Tôn Hàn đã muốn đối phó cậu vào tối qua”.
“Chắc không phải là người khác đâu!”
Văn Thước Tùng hung hăng nói, “Chẳng trách tên Tôn Hàn này lại dám ngông nghênh như vậy, ra là người của tập đoàn Cửu Thành!”
Tập đoàn Cửu Thành đại diện cho Thiên Cửu môn, người của Thiên cửu môn tất nhiên là ngạo mạn.
Tả Quân bật cười ha ha, “Nếu chỉ là người của tập đoàn cửu Thành thì đơn giản rồi. Tôi đoán chủ mới của Thiên Cửu môn lên tiếp quản, chắc chắn sẽ sai người đến Tế Bắc tìm tôi”.
“Nhưng thật không ngờ, lại là một người trẻ tuổi như vậy”.
“Xem ra trong mười năm tôi không ở Thiên Cửu môn, nơi đó lại bồi dưỡng thêm nhiều người tuổi trẻ tài cao rồi. Rất đáng để gặp”.
“Chỉ là… thủ đoạn hơi đê hèn một chút. Thanh niên bây giờ đều không biết đạo nghĩa như vậy à?”
Nói đến cuối câu, ánh mắt của Tả Quân đã ngập tràn lửa giận.
Tối qua mới biết Văn Ảnh có mang đứa con của ông ta, thì sáng nay đã tìm đến bố vợ Kim Xuyên của ông ta rồi.
Rõ ràng đang muốn nói cho Tả Quân biết, nếu như ông ta không chịu gặp, vậy thì cứ chờ tin bố vợ và vợ ông ta biết chuyện ông ta có con riêng với người phụ nữ khác đi.
Đúng là vô liêm sỉ!
“Ông Tả à, tên Tôn Hàn chẳng là cái thá gì, có thế xử lý cậu ta một trận mà, để cậu ta biết thế nào là trời cao đất dày!”, Văn Thước Tùng chen lời.
Tả Quân lập tức trừng mắt nhìn, “Bớt đâm chọt thêm đi! Nên làm gì, tự tôi biết rõ. Lui xuống làm tốt việc của mình, chăm sóc tốt cho Ảnh”.
“Vâng, vâng!”
Bình luận facebook