Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - chương 572
Từ đầu đến cuối Tôn Hàn đều mỉm cười, như thể anh thực sự không quan tâm đến những việc này.
Chỉ một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại vài người.
Tôn Hàn, Từ Khang Niên và một người tên Hàn Hướng Đông. Đó là một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi, là người đứng đầu Chiến Bộ.
“Vốn tôi cho rằng chỉ có Thẩm Vấn của Ám Bộ là không chào đón tôi, thật không ngờ Kim Thất Lạc cũng bất mãn vì sự trở lại của tôi như vậy. Cũng may là anh không học theo họ ra oai phủ đầu tôi. Nếu không thì thể diện của tôi đã mất sạch rồi”, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Hàn Hướng Đông rồi nói.
Anh cũng biết tình hình Thiên cửu Môn phức tạp, sự quay trở lại của anh cũng không được chào đón.
Có điều anh không ngờ có nhiều người không nể mặt anh như vậy.
Mặc dù những người xuất hiện ở đây hôm nay đều là đầu não của Thiên cửu Môn nhưng họ chỉ có thể đại diện cho
chính bản thân mình.
Chỉ có Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và cả Hàn Hướng Đông mới đại diện được cho thế lực của ba bộ trong Thiên cửu Môn.
Mà ba người này thì hai người không tới.
Trong nội bộ đã như vậy, sự chống phá từ bên ngoài còn đến mức nào đây?
Phải biết rằng, ở đây còn có hai thế lực rất đáng gờm nữa.
Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.
“Thiên Cửu Môn trước nay coi trọng thực lực, nếu cậu chủ thực sự có bản lĩnh bắt họ phải cúi đầu, vậy thì đương nhiên họ sẽ không dám chống đối!”, Hàn Hướng Đông đáp.
“Vậy còn anh? Anh nhìn nhận tôi ra sao?”, Tôn Hàn mỉm cười hỏi.
“Tôi?”, Hàn Hướng Đông nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ, đáp: “Tôi và cậu chủ có cùng kẻ thù, là Giang Lệ”.
Tôn Hàn gật đầu, cơ bản đã hiểu ra.
Hàn Hướng Đông cũng không hẳn là phục anh, chỉ là đang xem trọng đại cục.
Chiến Bộ phụ trách các vấn đề liên quan đến vũ lực, mà Giang Lệ xuống phía Nam thì việc phải dùng vũ lực là khó tránh khỏi. Thậm chí việc này còn liên quan đến việc Thiên cửu Môn có thế giữ vững sân nhà của mình hay không!
Vào thời điểm then chốt này mà Hàn Hướng Đông còn không chịu phục tùng anh thì e là Thiên cửu Môn coi như
đi tong.
“Tôi hiểu rồi, sau này sẽ phải nhờ vào anh nhiều rồi, chuẩn bị cho tốt nhé! Giang Lệ còn không tới hai tháng nữa sẽ xuống phía Nam. Đến lúc đó sẽ là một cuộc chiến khó khăn!”, Tôn Hàn nói giọng như đang tự chế giễu bản thân.
“Phá Quân đi theo cậu chủ, nếu có việc gì cần cậu có thể tìm Phá Quân!”
Hàn Hướng Đông nói rồi cũng rời khỏi phòng họp.
Đến lúc này, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Tôn Hàn và Từ Khang Niên.
Tôn Hàn đứng dậy, đi về phía ô cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, cau mày nhìn xuống thành phố rộng lớn hơn Giang Châu rất nhiều lần này. Sau đó, anh đột nhiên cất tiếng hỏi: “ông cảm
thấy tình cảnh của tôi bây giờ ra sao?”
“Khó khăn trùng trùng”, Từ Khang Niên bối rối nói tiếp: “Cậu chủ, tôi đã tới đây một thời gian rồi. Tôi cũng cơ bản hiểu được tính tình Kim Thất Lạc này ra sao. Ông ta có năng lực, cũng là huyền thoại của giới kinh doanh”.
“Nhưng có một đặc điểm, ngạo mạn! ông ta vô cùng ngạo mạn, thậm chí tôi cảm thấy sự ngông cuồng đó còn hơn cả Tây Nam Tam Vương!”
“Lần trước tôi từng gặp ông ta một lần ở đám tang, nhưng lúc đó không nhận ra điều gì. Cũng phải thôi, lúc đó tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Lệ, không ai để ý tới ai. Chỉ là không ngờ đã đến thời khắc sinh tử thế này rồi, Giang Lệ đã tuyên bố sẽ xuống phía Nam, vậy mà ông ta vẫn còn tâm trạng để tranh chấp nội bộ”.
Khuất phục?
Từ Khang Niên hoài nghi hình như mình đã nghe nhầm.
Dù ám bộ của Thiên cửu Môn mà Thẩm Vấn quản lý không có uy lực bằng chiến bộ, nhưng mạng lưới quan hệ của ám bộ rất rộng, từ đó có thể thấy thực lực của ám bộ mạnh hơn chiến bộ về mọi mặt.
Vậy nơi đó có thể dễ dàng chịu khuất phục không?
“Công tử, tôi thấy không ổn cho lắm”.
Tôn Hàn mỉm cười nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu tôi thật sự muốn đối phó Thẩm Vấn, chưa kế đây là một việc rất khó, chỉ e nếu tôi thật sự làm vậy thì Tô
Vấn Long và Lý Hắc Tử sẽ cười không khép được miệng mất”.
Lúc này, Tôn Hàn đã đến tỉnh Tây, việc anh muốn làm đầu tiên đương nhiên là thu gom thế lực của Thiên cửu Môn.
Trong đó, Tả Quân chính là một ví dụ điển hình.
Còn trận đấu tranh trực diện giữa Tôn Hàn và Tô Vấn Long cùng Lý Hắc Tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Trong lúc này, việc mà hai người trên muốn thấy nhất chính là nội bộ Thiên Cửu Môn lục đục.
Nghe thấy vậy, Từ Khang Niên mới thấy yên tâm, ông ta chỉ sợ công tử nhất nhất làm theo ý mình muốn đối đầu với Thẩm Vấn thì nguy to.
Nhỡ đâu chẳng những không thu phục được ám bộ của Thẩm Vấn, mà còn khiến ông ta trở mặt là lớn chuyện ngay.
Chỉ một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại vài người.
Tôn Hàn, Từ Khang Niên và một người tên Hàn Hướng Đông. Đó là một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi, là người đứng đầu Chiến Bộ.
“Vốn tôi cho rằng chỉ có Thẩm Vấn của Ám Bộ là không chào đón tôi, thật không ngờ Kim Thất Lạc cũng bất mãn vì sự trở lại của tôi như vậy. Cũng may là anh không học theo họ ra oai phủ đầu tôi. Nếu không thì thể diện của tôi đã mất sạch rồi”, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Hàn Hướng Đông rồi nói.
Anh cũng biết tình hình Thiên cửu Môn phức tạp, sự quay trở lại của anh cũng không được chào đón.
Có điều anh không ngờ có nhiều người không nể mặt anh như vậy.
Mặc dù những người xuất hiện ở đây hôm nay đều là đầu não của Thiên cửu Môn nhưng họ chỉ có thể đại diện cho
chính bản thân mình.
Chỉ có Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và cả Hàn Hướng Đông mới đại diện được cho thế lực của ba bộ trong Thiên cửu Môn.
Mà ba người này thì hai người không tới.
Trong nội bộ đã như vậy, sự chống phá từ bên ngoài còn đến mức nào đây?
Phải biết rằng, ở đây còn có hai thế lực rất đáng gờm nữa.
Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử.
“Thiên Cửu Môn trước nay coi trọng thực lực, nếu cậu chủ thực sự có bản lĩnh bắt họ phải cúi đầu, vậy thì đương nhiên họ sẽ không dám chống đối!”, Hàn Hướng Đông đáp.
“Vậy còn anh? Anh nhìn nhận tôi ra sao?”, Tôn Hàn mỉm cười hỏi.
“Tôi?”, Hàn Hướng Đông nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ, đáp: “Tôi và cậu chủ có cùng kẻ thù, là Giang Lệ”.
Tôn Hàn gật đầu, cơ bản đã hiểu ra.
Hàn Hướng Đông cũng không hẳn là phục anh, chỉ là đang xem trọng đại cục.
Chiến Bộ phụ trách các vấn đề liên quan đến vũ lực, mà Giang Lệ xuống phía Nam thì việc phải dùng vũ lực là khó tránh khỏi. Thậm chí việc này còn liên quan đến việc Thiên cửu Môn có thế giữ vững sân nhà của mình hay không!
Vào thời điểm then chốt này mà Hàn Hướng Đông còn không chịu phục tùng anh thì e là Thiên cửu Môn coi như
đi tong.
“Tôi hiểu rồi, sau này sẽ phải nhờ vào anh nhiều rồi, chuẩn bị cho tốt nhé! Giang Lệ còn không tới hai tháng nữa sẽ xuống phía Nam. Đến lúc đó sẽ là một cuộc chiến khó khăn!”, Tôn Hàn nói giọng như đang tự chế giễu bản thân.
“Phá Quân đi theo cậu chủ, nếu có việc gì cần cậu có thể tìm Phá Quân!”
Hàn Hướng Đông nói rồi cũng rời khỏi phòng họp.
Đến lúc này, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại Tôn Hàn và Từ Khang Niên.
Tôn Hàn đứng dậy, đi về phía ô cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, cau mày nhìn xuống thành phố rộng lớn hơn Giang Châu rất nhiều lần này. Sau đó, anh đột nhiên cất tiếng hỏi: “ông cảm
thấy tình cảnh của tôi bây giờ ra sao?”
“Khó khăn trùng trùng”, Từ Khang Niên bối rối nói tiếp: “Cậu chủ, tôi đã tới đây một thời gian rồi. Tôi cũng cơ bản hiểu được tính tình Kim Thất Lạc này ra sao. Ông ta có năng lực, cũng là huyền thoại của giới kinh doanh”.
“Nhưng có một đặc điểm, ngạo mạn! ông ta vô cùng ngạo mạn, thậm chí tôi cảm thấy sự ngông cuồng đó còn hơn cả Tây Nam Tam Vương!”
“Lần trước tôi từng gặp ông ta một lần ở đám tang, nhưng lúc đó không nhận ra điều gì. Cũng phải thôi, lúc đó tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Lệ, không ai để ý tới ai. Chỉ là không ngờ đã đến thời khắc sinh tử thế này rồi, Giang Lệ đã tuyên bố sẽ xuống phía Nam, vậy mà ông ta vẫn còn tâm trạng để tranh chấp nội bộ”.
Khuất phục?
Từ Khang Niên hoài nghi hình như mình đã nghe nhầm.
Dù ám bộ của Thiên cửu Môn mà Thẩm Vấn quản lý không có uy lực bằng chiến bộ, nhưng mạng lưới quan hệ của ám bộ rất rộng, từ đó có thể thấy thực lực của ám bộ mạnh hơn chiến bộ về mọi mặt.
Vậy nơi đó có thể dễ dàng chịu khuất phục không?
“Công tử, tôi thấy không ổn cho lắm”.
Tôn Hàn mỉm cười nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu tôi thật sự muốn đối phó Thẩm Vấn, chưa kế đây là một việc rất khó, chỉ e nếu tôi thật sự làm vậy thì Tô
Vấn Long và Lý Hắc Tử sẽ cười không khép được miệng mất”.
Lúc này, Tôn Hàn đã đến tỉnh Tây, việc anh muốn làm đầu tiên đương nhiên là thu gom thế lực của Thiên cửu Môn.
Trong đó, Tả Quân chính là một ví dụ điển hình.
Còn trận đấu tranh trực diện giữa Tôn Hàn và Tô Vấn Long cùng Lý Hắc Tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Trong lúc này, việc mà hai người trên muốn thấy nhất chính là nội bộ Thiên Cửu Môn lục đục.
Nghe thấy vậy, Từ Khang Niên mới thấy yên tâm, ông ta chỉ sợ công tử nhất nhất làm theo ý mình muốn đối đầu với Thẩm Vấn thì nguy to.
Nhỡ đâu chẳng những không thu phục được ám bộ của Thẩm Vấn, mà còn khiến ông ta trở mặt là lớn chuyện ngay.
Bình luận facebook