Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 675
“Con nghĩ khả năng cao là sau khi tiếp quản tập đoàn cửu Thành xong, Tôn Hàn sẽ lấy cớ tuổi tác của bố đã cao để đá bố ra khỏi tập đoàn. Như vậy thì cậu ta mới có thế nắm giữ tập đoàn và mạch kinh tế của Thiên cửu Môn hoàn toàn”.
“Còn người tiếp quản thay cậu ta chắc sẽ là Từ Khang Niên”.
Đến lúc đó, chẳng những bố con họ không giữ được tập đoàn, mà đến vị trí lãnh đạo cấp cao nhất cũng rơi vào tay Từ Khang Niên.
Lẽ ra những thứ này là Kim Thất Lạc định giao cho con trai Kim Hạo của mình.
Có vậy thì nhà họ Kim mới có thể kéo dài thế lực của Thiên cửu Môn
được.
Nhưng giờ xem ra, hiện thực không được như mong muốn rồi.
“Con nói cách của mình đi!”, Kim Thất Lạc hỏi.
“Điềm Nhi!”
Kim Hạo nói ra tên của con gái mình rồi tiếp lời: “Bố, thật ra chúng ta lo Tôn Hàn về cướp mất quyền lực của nhà họ Kim mình, còn cậu ta thì chưa chắc đã lo không giành lại được tập đoàn. Song, dù cậu ta ở thế thượng phong đến mấy thì cũng chỉ là người nơi khác đến thôi, sao ăn sâu bén rễ ở cửu Thành như chúng ta được”.
“Đến khi đó, nếu chúng ta muốn hợp tác hai bên cùng có lợi, chắc Tôn Hàn sẽ đồng ý ngay”.
Lúc này, Kim Thất Lạc đã hiểu được ý của con trai mình rồi: “Con định tác hợp cho Tôn Hàn và Điềm Nhi ư?”
Kim Hạo không phủ định mà thành thật nói: “Tôi đã đi nghe ngóng rồi, Tôn Hàn đã ly hôn nên có thể qua lại với Điềm Nhi được! Chỉ cần Tôn Hàn trở thành rể nhà mình thì chúng ta đều là người một nhà rồi. Khi ấy, sẽ có bố giúp đỡ cậu ta về việc của tập đoàn, đây sẽ là việc tốt của nhà họ Kim mình, mà cũng đỡ một phần việc cho Tôn Hàn, cậu ta chẳng vui quá đi à?”
Kim Thất Lạc suy nghĩ thật kỹ một lát rồi gật đầu, nói: “Đây cũng là một cách, nhưng Điềm Nhi có đồng ý không? Ta nhớ là con bé có bạn trai rồi mà”.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi.
Kim Hạo nói như lẽ dĩ nhiên: “Bố, Tôn Hàn là một người tài giỏi, đã thế được còn ông Phó bồi dưỡng làm người kế nhiệm nên chắc chắn có bản lĩnh hơn người. Dù Điềm Nhi là cháu gái của bố, nhưng chưa chắc đã xứng với người ta đâu, nên con nghĩ có lẽ con bé sẽ không từ chối”.
“Vả lại, vì gia tộc thì nó hi sinh một chút đã sao. Còn cậu bạn trai kia của nó thì chỉ là yêu đương của trẻ con thôi”.
“Con cứ xem thế nào đi, nếu được thì làm”, Kim Thất Lạc gật đầu, coi như đã đồng ý kiến nghị này.
Bảy giờ tối.
Tôn Hàn và Từ Khang Niên đã đến bữa tiệc.
Lúc này, nơi diễn ra sự kiện đã chật kín người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tôn Hàn và Từ Khang Niên đều là những gương mặt lạ lẫm ở đây, bì thế chẳng có ai đến chào hỏi với họ. Cho nên cả hai đành nhàn nhã tự tìm một chỗ rồi nhâm nhi một ly sâm banh.
“Trông quy mô này có thể thấy Kim Thất Lạc rất yêu chiều cô cháu gái của mình”, Tôn Hàn nhìn căn phòng rực rỡ ánh đèn rồi tuỳ ý nói.
Càng ở vị trí cao thì người ta càng chán ghét kiếu phơi bày chuyện trong nhà cho thiên hạ xem. Nếu không thật lòng yêu quý cô cháu gái của mình, thì sao Kim Thất Lạc có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng như thế này được.
“Đúng vậy, Kim Điềm Nhi chắc chắn rất được ông mình thương yêu!”, Từ Khang Niên đáp.
Hai người chỉ nói mấy câu về bữa tiệc rồi đổi chủ đề ngay.
Họ đến đây vì Kim Thất Lạc, chứ không phải Kim Điềm Nhi, vì thế không cần nhiều lời bình phẩm về một cô nhóc mới hai mươi tuổi.
‘Tôn Hàn!
II
Không lâu sau, chợt có ai đó gọi tên Tôn Hàn.
Tôn Hàn có vẻ ngạc nhiên liếc qua thì thấy có một người đi tới với vẻ hứng thú.
Không ngờ hôm nay, anh lại gặp Thẩm Tri Thu ở đây.
Hôm nay, Thấm Tri Thu mặc một chiếc váy dạ hội màu đen trông rất diễm lệ.
Cô ta vui ra mặt khi nhìn thấy Tôn Hàn, sau đó nói vài câu xin lỗi với mấy người đàn ông bên cạnh rồi đi về phía anh.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm cơ, không ngờ có thể gặp cậu ở đây, trùng hợp quá!”
Có thể thấy, gặp Tôn Hàn ở tỉnh Tây khiến Thẩm Tri Thu thấy rất vui.
Thấy vậy, Từ Khang Niên biết ý đi ra chỗ khác.
“Đúng là trùng hợp thật! So với hôm gặp ở tháp Lôi Phong thì bây giờ trông cô Thẩm phấn chấn hơn rồi”, Tôn Hàn cười nói.
“Đấy là phải cảm ơn phương thuốc của cậu, đúng là rất hiệu nhiệm, còn hiệu quả hơn cả thuốc mà bác sĩ kê”.
“Cô đừng nói vậy, dù tình trạng bệnh của cô không nghiêm trọng, nhưng hơi khó phân biệt, vị bác sĩ đó chẩn đoán nhầm cũng là chuyện bình thường. Nếu tôi không nhìn ra thì cùng lắm cô Thẩm chịu khó tới viện vài lần nữa thì cũng khỏi thôi, chứ không có vấn đề gì lớn đâu”, Tôn Hàn không nhận công về mình.
Câu này của anh là thật lòng, bệnh của Thẩm Tri Thu không nặng, thế nên bác sĩ mới không quá lưu tâm dẫn tới chấn đoán nhầm, cứ tưởng cô ta bị cúm.
“Còn người tiếp quản thay cậu ta chắc sẽ là Từ Khang Niên”.
Đến lúc đó, chẳng những bố con họ không giữ được tập đoàn, mà đến vị trí lãnh đạo cấp cao nhất cũng rơi vào tay Từ Khang Niên.
Lẽ ra những thứ này là Kim Thất Lạc định giao cho con trai Kim Hạo của mình.
Có vậy thì nhà họ Kim mới có thể kéo dài thế lực của Thiên cửu Môn
được.
Nhưng giờ xem ra, hiện thực không được như mong muốn rồi.
“Con nói cách của mình đi!”, Kim Thất Lạc hỏi.
“Điềm Nhi!”
Kim Hạo nói ra tên của con gái mình rồi tiếp lời: “Bố, thật ra chúng ta lo Tôn Hàn về cướp mất quyền lực của nhà họ Kim mình, còn cậu ta thì chưa chắc đã lo không giành lại được tập đoàn. Song, dù cậu ta ở thế thượng phong đến mấy thì cũng chỉ là người nơi khác đến thôi, sao ăn sâu bén rễ ở cửu Thành như chúng ta được”.
“Đến khi đó, nếu chúng ta muốn hợp tác hai bên cùng có lợi, chắc Tôn Hàn sẽ đồng ý ngay”.
Lúc này, Kim Thất Lạc đã hiểu được ý của con trai mình rồi: “Con định tác hợp cho Tôn Hàn và Điềm Nhi ư?”
Kim Hạo không phủ định mà thành thật nói: “Tôi đã đi nghe ngóng rồi, Tôn Hàn đã ly hôn nên có thể qua lại với Điềm Nhi được! Chỉ cần Tôn Hàn trở thành rể nhà mình thì chúng ta đều là người một nhà rồi. Khi ấy, sẽ có bố giúp đỡ cậu ta về việc của tập đoàn, đây sẽ là việc tốt của nhà họ Kim mình, mà cũng đỡ một phần việc cho Tôn Hàn, cậu ta chẳng vui quá đi à?”
Kim Thất Lạc suy nghĩ thật kỹ một lát rồi gật đầu, nói: “Đây cũng là một cách, nhưng Điềm Nhi có đồng ý không? Ta nhớ là con bé có bạn trai rồi mà”.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi.
Kim Hạo nói như lẽ dĩ nhiên: “Bố, Tôn Hàn là một người tài giỏi, đã thế được còn ông Phó bồi dưỡng làm người kế nhiệm nên chắc chắn có bản lĩnh hơn người. Dù Điềm Nhi là cháu gái của bố, nhưng chưa chắc đã xứng với người ta đâu, nên con nghĩ có lẽ con bé sẽ không từ chối”.
“Vả lại, vì gia tộc thì nó hi sinh một chút đã sao. Còn cậu bạn trai kia của nó thì chỉ là yêu đương của trẻ con thôi”.
“Con cứ xem thế nào đi, nếu được thì làm”, Kim Thất Lạc gật đầu, coi như đã đồng ý kiến nghị này.
Bảy giờ tối.
Tôn Hàn và Từ Khang Niên đã đến bữa tiệc.
Lúc này, nơi diễn ra sự kiện đã chật kín người, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tôn Hàn và Từ Khang Niên đều là những gương mặt lạ lẫm ở đây, bì thế chẳng có ai đến chào hỏi với họ. Cho nên cả hai đành nhàn nhã tự tìm một chỗ rồi nhâm nhi một ly sâm banh.
“Trông quy mô này có thể thấy Kim Thất Lạc rất yêu chiều cô cháu gái của mình”, Tôn Hàn nhìn căn phòng rực rỡ ánh đèn rồi tuỳ ý nói.
Càng ở vị trí cao thì người ta càng chán ghét kiếu phơi bày chuyện trong nhà cho thiên hạ xem. Nếu không thật lòng yêu quý cô cháu gái của mình, thì sao Kim Thất Lạc có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng như thế này được.
“Đúng vậy, Kim Điềm Nhi chắc chắn rất được ông mình thương yêu!”, Từ Khang Niên đáp.
Hai người chỉ nói mấy câu về bữa tiệc rồi đổi chủ đề ngay.
Họ đến đây vì Kim Thất Lạc, chứ không phải Kim Điềm Nhi, vì thế không cần nhiều lời bình phẩm về một cô nhóc mới hai mươi tuổi.
‘Tôn Hàn!
II
Không lâu sau, chợt có ai đó gọi tên Tôn Hàn.
Tôn Hàn có vẻ ngạc nhiên liếc qua thì thấy có một người đi tới với vẻ hứng thú.
Không ngờ hôm nay, anh lại gặp Thẩm Tri Thu ở đây.
Hôm nay, Thấm Tri Thu mặc một chiếc váy dạ hội màu đen trông rất diễm lệ.
Cô ta vui ra mặt khi nhìn thấy Tôn Hàn, sau đó nói vài câu xin lỗi với mấy người đàn ông bên cạnh rồi đi về phía anh.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm cơ, không ngờ có thể gặp cậu ở đây, trùng hợp quá!”
Có thể thấy, gặp Tôn Hàn ở tỉnh Tây khiến Thẩm Tri Thu thấy rất vui.
Thấy vậy, Từ Khang Niên biết ý đi ra chỗ khác.
“Đúng là trùng hợp thật! So với hôm gặp ở tháp Lôi Phong thì bây giờ trông cô Thẩm phấn chấn hơn rồi”, Tôn Hàn cười nói.
“Đấy là phải cảm ơn phương thuốc của cậu, đúng là rất hiệu nhiệm, còn hiệu quả hơn cả thuốc mà bác sĩ kê”.
“Cô đừng nói vậy, dù tình trạng bệnh của cô không nghiêm trọng, nhưng hơi khó phân biệt, vị bác sĩ đó chẩn đoán nhầm cũng là chuyện bình thường. Nếu tôi không nhìn ra thì cùng lắm cô Thẩm chịu khó tới viện vài lần nữa thì cũng khỏi thôi, chứ không có vấn đề gì lớn đâu”, Tôn Hàn không nhận công về mình.
Câu này của anh là thật lòng, bệnh của Thẩm Tri Thu không nặng, thế nên bác sĩ mới không quá lưu tâm dẫn tới chấn đoán nhầm, cứ tưởng cô ta bị cúm.
Bình luận facebook