Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 737
“Hu hu hu…”
Trần Tiểu Thi tủi thân bật khóc nức nở, song không nói một lời nào cả.
Vợ chồng chung sống với nhau đã ba năm, thấy dáng vẻ tủi hờn này của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận ít nhiều cũng thấy chua xót.
Nhưng nhớ tới việc mình ăn ở với nhà họ Trần, rồi cách đáp trả của họ suốt ba năm qua, cùng với lời đề nghị ly hôn do chính miệng Trần Tiểu Thi nói ra vào tối qua, mọi sự cảm thông của Lệ Lận đều biến mất, mọi chuyện không thể quay lại như trước được nữa.
“Sáng mai em hãy dẫn Trần Thiếu Văn đến khách sạn Đế Vương gặp anh, anh sẽ đưa năm trăm nghìn tiền sính lễ mà cậu ấy cần”.
Nói rồi, Lệ Lận lặng lẽ quay người bỏ
Nói rồi, Lệ Lận lặng lẽ quay người bỏ
đi.
Trần Tiểu Thi không biết mình rời khỏi khách sạn bằng cách nào, bộ đồ bị xé rách khiến cô ta trông rất nhếch nhác, nhưng cô ta chẳng hề bận tâm đến ánh nhìn quái lạ của mọi người.
“Tiểu Thi, Tiểu Thi, sao con lại thành ra thế này?”
Trông thấy Trần Tiếu Thi quần áo tả tơi về nhà, Ồn Vận vội vã chạy lại hỏi, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà tạ chợt lên tiếng trách móc: “Sớm muộn gì con chẳng là người của cậu Chu, còn kháng cự làm gì nữa! Cậu Chu đâu? Đừng nói là con làm người ta giận rồi đấy nhé!”
Nhìn thế này là ồn Vận biết ngay, chắc cậu Chu đã mất kiên nhẫn với Trần Tiếu Thi, còn con gái bà ta thì cật lực phản kháng.
Ôn Vận lập tức nổi giận.
Nếu vì chuyện này mà cậu Chu mất hứng thì ai cho con trai bà ta năm trăm nghìn tiền sính lễ đây?
“Bố, mẹ, Chu Lộ Dưong chưa từng hứa sẽ lấy con đúng không? Ngay từ đầu, anh ta chỉ định bỏ tiền ra để bao nuôi con, biến con thành tình nhân của anh ta thôi đúng không?”, Trần Tiểu Thi chợt ngẩng đầu lên hỏi.
Chuyện này…
Trần Thanh Sơn méo mặt, sau đó định nói gì đó lại thôi, cuối cùng đành thớ dài một hơi.
Còn Ồn Vận thì có vẻ né tránh.
Thấy vậy, Trần Tiểu Thi đã tỉnh ngộ, ra là bố mẹ cô ta đều biết cả.
Họ biết Chu Lộ Dương chỉ muốn đùa bỡn cô ta, chứ không hề có chuyện cưới xin gì cả.
Biết vậy mà họ vẫn ép cô ta ly hôn rồi lừa cô ta vào miệng cọp chỉ để lấy tiền sính lễ cho cậu con trai cưng.
Trên đời còn tình cảm gia đình nữa không đây?
“Sao bố mẹ có thể như vậy? Thiếu Văn là con trai của mẹ, nhưng con cũng do bố mẹ sinh ra mà!”, Trần Tiểu Thi tuyệt vọng gào lên.
Chát!
ôn Vận tát một cái thật mạnh lên má Trần Tiểu Thi rồi tức tối quát: “Con đi theo cậu Chu thì làm sao? Tủi thân quá à? ở với cậu ta một năm mà được những năm trăm nghìn đấy, có biết bao người mơ mà không được không? Con còn ra vẻ thanh cao cái nổi gì?”
“Mau đi xin lỗi cậu Chu ngay, nếu vì chuyện này mà cậu ta không đưa cho nhà mình năm trăm nghìn tiền sính lễ nữa thì mẹ không tha cho con đâu”.
Đến lúc này rồi mà mẹ cô ta vẫn chỉ nghĩ đến tiền sính lễ.
Trần Tiểu Thi thật sự không biết trong lòng ồn Vận có còn coi mình là con gái nữa hay không.
“Chu Lộ Dương bị người của Lệ Lận đưa đi rồi. Lệ Lận sẽ cho chúng ta năm trăm nghìn tiền sính lễ, anh ấy bảo con ngày mai dẫn Thiếu Văn đến khách sạn
Đế Vương gặp anh ấy. Anh ấy sẽ lo tiền sính lễ cho Thiếu Văn”.
“Cái gì? Lệ Lận có nhiều tiền thế thật không?”, ồn Vận rất hoài nghi.
Khách sạn Đế Vương.
Tôn Hàn đứng trên sân thượng ngắm bầu trời đêm.
Từ Khang Niên đứng bên cạnh nói: “Hình như tôi biết Lận soái định làm gì rồi”.
“Tôi cũng đoán được rồi, ông có nghĩ anh ta làm vậy hơi quá đáng không?”
Từ Khang Niên có vẻ lúng túng rồi thành thật đáp: “Tôi cũng không biết
nữa, với thái độ của nhà họ Trần dành cho Lận soái thì cậu ta làm gì cũng không quá đáng. Chỉ có điều, hình như cậu ta làm vậy hơi không được quân tử cho lắm thôi”.
Không quân tử đã là nói khách sáo rồi.
Nếu đúng hơn thì phải nói cách trả thù của Lệ Lận rất tiểu nhân.
Anh ta không định giết người, mà là hãm hại.
“Thật ra nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, có câu thế này, tự tạo nghiệt không thể sống. Suy cho cùng cũng tại nhà họ Trần quá trơ tráo, mà thôi, đây là chuyện riêng của Lệ Lận, chúng ta không nên can dự vào làm gì”.
Câu nói cuối cùng này mới là thật.
Thật ra, Tôn Hàn cũng thấy hành động tiếp theo của Lệ Lận hơi quá đáng, nhưng là do nhà họ Trần làm chuyện có lỗi với anh ta trước nên anh cũng đành kệ thôi.
Kẽo kẹt.
Lệ Lận vừa đi vào phòng khách sạn thì đã thấy Hồ Kiều mặc sẵn váy ngủ chờ mình, cảnh xuân thì lồ lộ.
Trần Tiểu Thi tủi thân bật khóc nức nở, song không nói một lời nào cả.
Vợ chồng chung sống với nhau đã ba năm, thấy dáng vẻ tủi hờn này của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận ít nhiều cũng thấy chua xót.
Nhưng nhớ tới việc mình ăn ở với nhà họ Trần, rồi cách đáp trả của họ suốt ba năm qua, cùng với lời đề nghị ly hôn do chính miệng Trần Tiểu Thi nói ra vào tối qua, mọi sự cảm thông của Lệ Lận đều biến mất, mọi chuyện không thể quay lại như trước được nữa.
“Sáng mai em hãy dẫn Trần Thiếu Văn đến khách sạn Đế Vương gặp anh, anh sẽ đưa năm trăm nghìn tiền sính lễ mà cậu ấy cần”.
Nói rồi, Lệ Lận lặng lẽ quay người bỏ
Nói rồi, Lệ Lận lặng lẽ quay người bỏ
đi.
Trần Tiểu Thi không biết mình rời khỏi khách sạn bằng cách nào, bộ đồ bị xé rách khiến cô ta trông rất nhếch nhác, nhưng cô ta chẳng hề bận tâm đến ánh nhìn quái lạ của mọi người.
“Tiểu Thi, Tiểu Thi, sao con lại thành ra thế này?”
Trông thấy Trần Tiếu Thi quần áo tả tơi về nhà, Ồn Vận vội vã chạy lại hỏi, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà tạ chợt lên tiếng trách móc: “Sớm muộn gì con chẳng là người của cậu Chu, còn kháng cự làm gì nữa! Cậu Chu đâu? Đừng nói là con làm người ta giận rồi đấy nhé!”
Nhìn thế này là ồn Vận biết ngay, chắc cậu Chu đã mất kiên nhẫn với Trần Tiếu Thi, còn con gái bà ta thì cật lực phản kháng.
Ôn Vận lập tức nổi giận.
Nếu vì chuyện này mà cậu Chu mất hứng thì ai cho con trai bà ta năm trăm nghìn tiền sính lễ đây?
“Bố, mẹ, Chu Lộ Dưong chưa từng hứa sẽ lấy con đúng không? Ngay từ đầu, anh ta chỉ định bỏ tiền ra để bao nuôi con, biến con thành tình nhân của anh ta thôi đúng không?”, Trần Tiểu Thi chợt ngẩng đầu lên hỏi.
Chuyện này…
Trần Thanh Sơn méo mặt, sau đó định nói gì đó lại thôi, cuối cùng đành thớ dài một hơi.
Còn Ồn Vận thì có vẻ né tránh.
Thấy vậy, Trần Tiểu Thi đã tỉnh ngộ, ra là bố mẹ cô ta đều biết cả.
Họ biết Chu Lộ Dương chỉ muốn đùa bỡn cô ta, chứ không hề có chuyện cưới xin gì cả.
Biết vậy mà họ vẫn ép cô ta ly hôn rồi lừa cô ta vào miệng cọp chỉ để lấy tiền sính lễ cho cậu con trai cưng.
Trên đời còn tình cảm gia đình nữa không đây?
“Sao bố mẹ có thể như vậy? Thiếu Văn là con trai của mẹ, nhưng con cũng do bố mẹ sinh ra mà!”, Trần Tiểu Thi tuyệt vọng gào lên.
Chát!
ôn Vận tát một cái thật mạnh lên má Trần Tiểu Thi rồi tức tối quát: “Con đi theo cậu Chu thì làm sao? Tủi thân quá à? ở với cậu ta một năm mà được những năm trăm nghìn đấy, có biết bao người mơ mà không được không? Con còn ra vẻ thanh cao cái nổi gì?”
“Mau đi xin lỗi cậu Chu ngay, nếu vì chuyện này mà cậu ta không đưa cho nhà mình năm trăm nghìn tiền sính lễ nữa thì mẹ không tha cho con đâu”.
Đến lúc này rồi mà mẹ cô ta vẫn chỉ nghĩ đến tiền sính lễ.
Trần Tiểu Thi thật sự không biết trong lòng ồn Vận có còn coi mình là con gái nữa hay không.
“Chu Lộ Dương bị người của Lệ Lận đưa đi rồi. Lệ Lận sẽ cho chúng ta năm trăm nghìn tiền sính lễ, anh ấy bảo con ngày mai dẫn Thiếu Văn đến khách sạn
Đế Vương gặp anh ấy. Anh ấy sẽ lo tiền sính lễ cho Thiếu Văn”.
“Cái gì? Lệ Lận có nhiều tiền thế thật không?”, ồn Vận rất hoài nghi.
Khách sạn Đế Vương.
Tôn Hàn đứng trên sân thượng ngắm bầu trời đêm.
Từ Khang Niên đứng bên cạnh nói: “Hình như tôi biết Lận soái định làm gì rồi”.
“Tôi cũng đoán được rồi, ông có nghĩ anh ta làm vậy hơi quá đáng không?”
Từ Khang Niên có vẻ lúng túng rồi thành thật đáp: “Tôi cũng không biết
nữa, với thái độ của nhà họ Trần dành cho Lận soái thì cậu ta làm gì cũng không quá đáng. Chỉ có điều, hình như cậu ta làm vậy hơi không được quân tử cho lắm thôi”.
Không quân tử đã là nói khách sáo rồi.
Nếu đúng hơn thì phải nói cách trả thù của Lệ Lận rất tiểu nhân.
Anh ta không định giết người, mà là hãm hại.
“Thật ra nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, có câu thế này, tự tạo nghiệt không thể sống. Suy cho cùng cũng tại nhà họ Trần quá trơ tráo, mà thôi, đây là chuyện riêng của Lệ Lận, chúng ta không nên can dự vào làm gì”.
Câu nói cuối cùng này mới là thật.
Thật ra, Tôn Hàn cũng thấy hành động tiếp theo của Lệ Lận hơi quá đáng, nhưng là do nhà họ Trần làm chuyện có lỗi với anh ta trước nên anh cũng đành kệ thôi.
Kẽo kẹt.
Lệ Lận vừa đi vào phòng khách sạn thì đã thấy Hồ Kiều mặc sẵn váy ngủ chờ mình, cảnh xuân thì lồ lộ.
Bình luận facebook