Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 757
Vừa bước vào biệt thự, Diệp Tô đã ngây cả người.
Rốt cuộc cô ta cũng chắc chắn Tôn Hàn đã giàu rồi, giàu to rồi!
Tuy giá nhà ở Giang Châu không bằng tỉnh lỵ, nhưng một căn biệt thự thế này có giá ít nhất mấy chục triệu.
Chỉ căn biệt thự này thôi, đã có giá trị ngang ngửa toàn bộ gia sản của gia đình cô ta và Hàn Thế Văn rồi.
Nhưng trên thực tế, Diệp Tô đã đánh giá thấp giá trị của biệt thự này rồi.
Hồi xây biệt thự Thương Sơn, Từ Khang Niên đã để lại căn đỉnh nhất không bán, nếu bán ra, giá của nó chắc chắn không dưới tám mươi triệu.
Một khu biệt thự hàng đầu Giang Châu, giá trị của nó còn bao hàm cả sự tượng trưng của địa vị, không chỉ đơn thuần là giá nhà.
“Cũng tạm ổn. Hai người cứ tự nhiên ngồi đi. Cháu vừa gọi điện, Tiểu Hạ sắp về rồi. Chờ Tiểu Hạ về dùng cơm tối cùng hai người nhé. Tối nay cháu còn việc phải làm”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
về tình về lý, Dương Khai Phú và Diệp Tô đến Giang Châu, anh nên cùng họ ăn bữa cơm đầu tiên này.
Nhưng Tôn Hàn muốn gặp Liễu Y Y và Đồng Đồng lắm rồi, cũng không muốn có sự góp mặt của người ngoài, nên không định dùng cơm với họ nữa.
“Tiểu Hạ cũng ở đây à. Con bé ấy, chắc là bây giờ duyên dáng mảnh mai lắm”, Dương Khai Phú vừa cười ha ha vừa đáp lời.
Nửa giờ sau, Từ Hạ đã tan làm trở về. Sau khi hàn huyên đôi ba câu với Dương Khai Phú và Diệp Tô, Từ Hạ nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn cứ giao mọi chuyện tiếp khách cho cô ấy, anh có thể đi rồi.
Tôn Hàn cũng không nấn ná, nói thêm vài câu với Dương Khai Phú rồi rời khỏi biệt thự, đích thân lái xe đến nhà
Liễu Y Y.
Đến gần nhà Liễu Y Y, anh đỗ xe ở bãi rồi vào siêu thị đối diện nhà cô, sau đó gọi điện cho Liễu Y Y.
“Vừa về nhà, chuẩn bị nấu cơm cho Đồng Đồng đây. Anh gọi điện có chuyện gì không?”
Tôn Hàn cười nói, “Chỉ muốn nhắc nhở em chút thôi. Hôm nay siêu thị đối diện nhà em có giảm giá gạo, tiết kiệm được ba hào một cân, có thể mua một ít. Cuộc sống khó khăn lắm, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
“Sao anh lại biết siêu thị có giảm giá, anh buồn chán đến mức đi hỏi người ta à…”
Liễu Y Y đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng hỏi lại, “Tôn Hàn, đừng
nói là bây giờ anh đang ở siêu thị Bác Vân đối diện nhà tôi đấy nhé?”
Tôn Hàn không trả lời mà tiếp tục dạo quanh siêu thị, “ừm, hôm nay rau cũng tươi lắm, có thế mua một ít này”.
“Cá thì không ổn, anh thấy cá tối nay đều chết rồi, chất lượng thịt sẽ không ngon…”
“Tút tút tút!”, điện thoại cúp rồi.
“Vẫn chưa nói xong kia mà”, Tôn Hàn cười cười cất điện thoại vào.
Khoảng mười phút sau, một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên từ phía sau.
“Bố, bố ơi…”
Tôn Hàn quay người lại, nở nụ cười thật rạng rỡ, rồi dang tay ôm Đồng Đồng vào lòng, “Đồng Đồng lại xinh hơn rồi!!”
Liễu Y Y đứng cách đó mười mét. Cô hơi cúi đầu, vươn tay vuốt tóc, mỉm cười nhìn Tôn Hàn mà chẳng nói tiếng nào.
Hai người lớn và một đứa trẻ đi dạo siêu thị suốt nửa giờ đồng hồ, sau đó xách túi lỉnh kỉnh về nhà Liễu Y Y.
Sau khi chào Tiết Lan, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y ra ngoài dùng bữa.
“Sao anh lại quay về thế, mà cũng chẳng thèm báo trước câu nào”.
Trong lúc Đồng Đồng càn quét món thịt lợn thái sợi mà họ đã gọi cho cô bé, Liễu Y Y bèn tò mò hỏi chuyện.
“Về Mục Thành xử lý công chuyện, sẵn tiện về đây thăm hai người. Không báo trước để tạo bất ngờ cho cả hai mà! Vốn dĩ có Tiểu Hạ biết đấy, nhưng con bé không nói với em thôi”.
“Bất ngờ? Thôi đi. Anh về thì về, có gì bất ngờ đâu! Từ Hạ không hổ là em gái anh, toàn theo phe anh! Vậy… khi nào anh đi?”
Nói đến đây, sắc mặt của Tôn Hàn hơi trầm xuống, “Muộn nhất là ngày mốt”.
Ba ngày sau, chính là ngày lên võ đài.
Anh buộc phải quay về!
Rốt cuộc cô ta cũng chắc chắn Tôn Hàn đã giàu rồi, giàu to rồi!
Tuy giá nhà ở Giang Châu không bằng tỉnh lỵ, nhưng một căn biệt thự thế này có giá ít nhất mấy chục triệu.
Chỉ căn biệt thự này thôi, đã có giá trị ngang ngửa toàn bộ gia sản của gia đình cô ta và Hàn Thế Văn rồi.
Nhưng trên thực tế, Diệp Tô đã đánh giá thấp giá trị của biệt thự này rồi.
Hồi xây biệt thự Thương Sơn, Từ Khang Niên đã để lại căn đỉnh nhất không bán, nếu bán ra, giá của nó chắc chắn không dưới tám mươi triệu.
Một khu biệt thự hàng đầu Giang Châu, giá trị của nó còn bao hàm cả sự tượng trưng của địa vị, không chỉ đơn thuần là giá nhà.
“Cũng tạm ổn. Hai người cứ tự nhiên ngồi đi. Cháu vừa gọi điện, Tiểu Hạ sắp về rồi. Chờ Tiểu Hạ về dùng cơm tối cùng hai người nhé. Tối nay cháu còn việc phải làm”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
về tình về lý, Dương Khai Phú và Diệp Tô đến Giang Châu, anh nên cùng họ ăn bữa cơm đầu tiên này.
Nhưng Tôn Hàn muốn gặp Liễu Y Y và Đồng Đồng lắm rồi, cũng không muốn có sự góp mặt của người ngoài, nên không định dùng cơm với họ nữa.
“Tiểu Hạ cũng ở đây à. Con bé ấy, chắc là bây giờ duyên dáng mảnh mai lắm”, Dương Khai Phú vừa cười ha ha vừa đáp lời.
Nửa giờ sau, Từ Hạ đã tan làm trở về. Sau khi hàn huyên đôi ba câu với Dương Khai Phú và Diệp Tô, Từ Hạ nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn cứ giao mọi chuyện tiếp khách cho cô ấy, anh có thể đi rồi.
Tôn Hàn cũng không nấn ná, nói thêm vài câu với Dương Khai Phú rồi rời khỏi biệt thự, đích thân lái xe đến nhà
Liễu Y Y.
Đến gần nhà Liễu Y Y, anh đỗ xe ở bãi rồi vào siêu thị đối diện nhà cô, sau đó gọi điện cho Liễu Y Y.
“Vừa về nhà, chuẩn bị nấu cơm cho Đồng Đồng đây. Anh gọi điện có chuyện gì không?”
Tôn Hàn cười nói, “Chỉ muốn nhắc nhở em chút thôi. Hôm nay siêu thị đối diện nhà em có giảm giá gạo, tiết kiệm được ba hào một cân, có thể mua một ít. Cuộc sống khó khăn lắm, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
“Sao anh lại biết siêu thị có giảm giá, anh buồn chán đến mức đi hỏi người ta à…”
Liễu Y Y đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng hỏi lại, “Tôn Hàn, đừng
nói là bây giờ anh đang ở siêu thị Bác Vân đối diện nhà tôi đấy nhé?”
Tôn Hàn không trả lời mà tiếp tục dạo quanh siêu thị, “ừm, hôm nay rau cũng tươi lắm, có thế mua một ít này”.
“Cá thì không ổn, anh thấy cá tối nay đều chết rồi, chất lượng thịt sẽ không ngon…”
“Tút tút tút!”, điện thoại cúp rồi.
“Vẫn chưa nói xong kia mà”, Tôn Hàn cười cười cất điện thoại vào.
Khoảng mười phút sau, một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên từ phía sau.
“Bố, bố ơi…”
Tôn Hàn quay người lại, nở nụ cười thật rạng rỡ, rồi dang tay ôm Đồng Đồng vào lòng, “Đồng Đồng lại xinh hơn rồi!!”
Liễu Y Y đứng cách đó mười mét. Cô hơi cúi đầu, vươn tay vuốt tóc, mỉm cười nhìn Tôn Hàn mà chẳng nói tiếng nào.
Hai người lớn và một đứa trẻ đi dạo siêu thị suốt nửa giờ đồng hồ, sau đó xách túi lỉnh kỉnh về nhà Liễu Y Y.
Sau khi chào Tiết Lan, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y ra ngoài dùng bữa.
“Sao anh lại quay về thế, mà cũng chẳng thèm báo trước câu nào”.
Trong lúc Đồng Đồng càn quét món thịt lợn thái sợi mà họ đã gọi cho cô bé, Liễu Y Y bèn tò mò hỏi chuyện.
“Về Mục Thành xử lý công chuyện, sẵn tiện về đây thăm hai người. Không báo trước để tạo bất ngờ cho cả hai mà! Vốn dĩ có Tiểu Hạ biết đấy, nhưng con bé không nói với em thôi”.
“Bất ngờ? Thôi đi. Anh về thì về, có gì bất ngờ đâu! Từ Hạ không hổ là em gái anh, toàn theo phe anh! Vậy… khi nào anh đi?”
Nói đến đây, sắc mặt của Tôn Hàn hơi trầm xuống, “Muộn nhất là ngày mốt”.
Ba ngày sau, chính là ngày lên võ đài.
Anh buộc phải quay về!
Bình luận facebook